B.A.D.
Ayasato Keishi Kona
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

B.A.D. 2: Mayuzumi không cầu nguyện với bất kỳ vị thần nào [Hoàn thành]

V2 Câu chuyện I - Phần 07

1 Bình luận - Độ dài: 1,787 từ - Cập nhật:

V2 Câu chuyện I – Phần 07

-----

Đây là một cuộc tàn sát một chiều.

Hai bên chênh lệch hoàn toàn. Cảnh tượng hai con hổ đang cắn xé những con thú hấp dẫn đến kỳ lạ.

Cảm giác sợ hãi của tôi đã bị tê liệt. Những gì diễn ra trước mắt trông thật không thực, cứ như thể tôi đang được xem một vở kịch tao nhã. Bức vẽ của người đàn ông và bức vẽ của những thành viên thuộc gia tộc Minase khác biệt rõ ràng. Hai con hổ nhảy múa đẹp hơn nhiều so với những con thú khác.

Đây chính là sự khác biệt giữa nghệ thuật và graffiti thông thường.

Trước bức vẽ của người đàn ông, tất cả những con thú đó chỉ là những bức graffiti.

Con hổ bên phải đột nhiên nhảy ra khỏi tường, đáp xuống sàn và tấn công người phụ nữ gần nó nhất. Cổ của cô ấy bị xé toạc và phun ra một lượng lớn máu. Trần nhà trắng tinh chuyển thành đỏ, máu tuôn như mưa xuống sàn. Con hổ nhảy ngược vào tường, chạy nhanh lên trần nhà và nhảy xuống tấn công một người đàn ông. Con hổ đập anh ta vào tường. Con người dễ dàng chết. Đứa trẻ trong bụng tôi cười, song tôi không thể cử động.

Tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn những gì đang diễn ra trước mắt. Lời nói của Mayuzumi văng vẳng bên tai.

Mọi chuyện bây giờ chỉ là một tiết mục thôi”.

Cô nói phải, Mayu-san.

Cảnh tượng này giống như một cảnh trên sân khấu.

Những con hổ biến mất. Xác chết nằm rải rác trong hành lang có những bức tường bị nhuốm đỏ.

Chúng đâu rồi?

Và rồi, một cánh tay trắng đột nhiên vươn ra từ khóe mắt tôi, túm lấy cổ áo và kéo tôi vào phòng, tôi bị ngã ngửa xuống sàn. Lảo đảo trong đau đớn, tôi cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy trên gáy. Ngay trước khi tôi ngã, tôi nghe thấy tiếng răng va vào nhau và tiếng thở của thú vật ở gần mình. Tôi đứng dậy. Mayuzumi không còn nhìn tôi nữa. Con hổ đã mất đi mục tiêu quay sang tấn công nhưng thành viên khác của gia tộc. Một tiếng hét vang lên từ hành lang.

“Yuusuke-kun!” Mayuzumi gọi to.

Yuusuke không nói gì, cậu vung cây gậy bóng chày. Cây gậy đập vào tường, xé rách giấy trắng. Yuusuke liên tục vung cây gậy của mình sang phải rồi lại sang trái, nơi cậu vung trúng chỉ còn lại giấy tường rách và tường đất lộ ra. Ngay lúc đó, một con hổ lao nhanh và định vào phòng, song bức tường mà nó định băng qua đã có một vết rách lớn.

Con hổ có thể nhảy ra khỏi tường, song điều khó hiểu là nó dường như vẫn cố di chuyển trên tường. Nó đứng lại và phát ra tiếng gầm gừ nhỏ.

Con hổ còn lại cũng dừng lại trước phần giấy rách, nhưng nó nhảy qua lớp giấy tường vẫn còn nguyên vẹn và di chuyển lên trên trần nhà. Nó muốn đi lên trên đầu chúng tôi và nhảy vào phòng. Yuusuke ngay lập tức nhảy lên.

“Haaaaaaa!”

Cậu vung gậy với một động tác mạnh mẽ. Đầu gậy đập vào trần nhà và xé toạc giấy. Con hổ đi vòng quanh chỗ giấy bị rách, gầm lên một tiếng khó chịu. Con hổ còn lại quay mình và rời ra ngoài. Con hổ trên trần nhà cũng lao về phía tường và trở lại hành lang.

Tiếng hét vang vọng từ đằng xa.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng chúng tôi đã an toàn. Toàn thân tôi thả lỏng.

“Ra là vậy”, Mayuzumi nói. “Trình độ quả thực rất khác nhau. Có chiến toàn lực thì cũng không có cơ hội rồi”. Cô ấy cười khúc khích, mỉm cười với tôi. “May cho anh đấy, Odagiri-kun. Trong dinh thự màu trắng này, những con thú có thể di chuyển nhanh hơn trên giấy tường, vậy nên là chúng chỉ nhảy ra khi chúng làm thịt người, rồi sau đó lại quay trở lại tường. Chủ nhân của chúng có lẽ đã ra lệnh là chỉ di chuyển trên giấy nên hai con hổ đó đã hoãn việc tấn công chúng ta. Chúng không có giấy tường để di chuyển. Nếu không phải vì lệnh của anh ta hoặc nếu chúng ta đang ở một nơi nào đó khác, chúng ta có thể đã bị cắn chết rồi. Aaa, chúa phù hộ”.

Giọng nói của cô không hề có chút sợ hãi nào. Cô đang mỉm cười nhìn về phía cuối hành lang.

Đó là lúc tôi hiểu. Tình huống này thực ra chỉ là một tiết mục đối với cô ấy.

Đồ khốn nạn.

Tôi đứng dậy, cố kìm sự tức giận.

“Mayu-san”, tôi gọi. “Sao cô lại bình tĩnh vậy? Kẻ thù đang muốn giết cô đúng không?”

“Tôi bình tĩnh thì làm sao? Hãy nhìn vào cảnh tượng trước mắt đi. Hai con hổ không coi tôi là mục tiêu cụ thể. Chúng giết người bừa bãi. Anh có biết lý do không?”

Tôi làm sao biết được?

Thấy tôi không trả lời, cô ấy nói tiếp. “Đơn giản thôi, chúng chỉ đang tiên phong. Muốn giết ong chúa ở sâu trong tổ, ta phải giết những con ong khác. Đối với tôi, tình hình hiện tại chỉ là thứ để giải trí. Tôi đã nói rồi. Đây chỉ là một tiết mục”.

Môi cô nhếch lên, nụ cười thật xấu xí. Tôi cau mày.

“Mayuzumi-san”, Yuusuke gọi với một cái ngáp. “Làm gì tiếp theo thế?”

“Cậu muốn làm gì?”

“Chà, máy nghe nhạc của tôi hết pin rồi, nên tôi muốn đi về”, cậu ta dễ dàng đưa ra câu trả lời.

Yuusuke có vẻ không hứng thú với cảnh tượng trước mắt. Khi nhận ra ánh mắt của tôi, cậu nói, “Nếu muốn xem cảnh gì đó như thế này, hãy đến rạp chiếu phim. CGI[note66727] ngày nay xịn lắm”.

“Đó không phải là vấn đề. Đây không phải là phim. Người chết ở đây là người thật”.

“Yêu cầu tôi phải thương hại họ thì thật nực cười”. Yuusuke nhún vai và bước tới cửa. Cậu nhìn vào hành lang đẫm máu và mực. “Tôi sẽ không khóc vì cái chết của bất kỳ ai nữa. Bởi vì thành thật mà nói, tôi thực sự không còn quan tâm nữa. Nếu ai đó chết trước mặt tôi và người đó là người lạ thì thế là hết”.

Suy nghĩ của mỗi người mỗi khác. Ta có cảm thấy buồn về cái chết của ai đó hay không là tùy thuộc vào từng cá nhân. Như Yuusuke đã nói, tôi sẽ là người tiếc thương cảnh tượng này. Và, tôi cũng biết rằng sẽ là vô lý khi yêu cầu Yuusuke làm điều tương tự.

Nhưng tôi không thể chấp nhận lời cậu ta nói được. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta.

Như để thay đổi bầu không khí căng như dây đàn, Mayuzumi vỗ tay, thu hút sự chú ý về phía mình.

“Anh có quyền tức giận, Odagiri-kun. Tôi vừa đồng tình vừa không đồng tình với cảm xúc của anh. Tuy nhiên, tôi hiểu tại sao anh lại như vậy và tôi cũng có kế hoạch để đối phó với tình hình hiện tại. Nên là ta đi thôi. Hai người có thể mang những thứ chúng ta đã mua được không?”

Yuusuke và tôi nhìn nhau. Cuối cùng tôi cũng hiểu được cô ấy định làm gì.

Cơ mà chúng tôi thực sự sẽ làm thế à?

“Tôi đã nói là mình sẽ lo liệu mà, đúng không? Hơn nữa, làm thế cũng là vì lợi ích của bọn họ nữa. Nếu ta chán vở kịch rồi, thỉnh thoảng giúp đỡ các diễn viên cũng không phải là ý tồi. Đi thôi, Odagiri-kun”.

Không đợi tôi trả lời, Mayuzumi bước ra hành lang. Giẫm lên vũng máu, cô quay người lại.

“Ta hãy xem từ ghế đặc biệt”.

Tôi nghĩ cô ấy sẽ đi theo tiếng hét nhưng Mayuzumi đột nhiên bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Cô ấy mở từng cánh cửa trượt nhuốm máu một. Không có ai bên trong. Song, tới cánh cửa trượt thứ ba, chúng tôi nhận thấy có một bóng người đang run rẩy ở góc.

“Tìm thấy rồi”. Mayuzumi lẩm bẩm khi tiến lại gần cậu trai.

Cậu trai ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên. Khi cậu nhìn thấy Mayuzumi, thay vì nhẹ nhõm thì cậu lại mở to mắt và cúi đầu xuống.

“Xin chào. Cậu là người dẫn đường của chúng tôi đúng không?” Mayuzumi hỏi.

Cậu cúi đầu xuống và khóc vì xấu hổ.

“Sao cậu lại run rẩy vậy? Những người canh gác nơi đây đều đã chết hết cả rồi. Mấy người định giữ tôi tránh xa trưởng tộc, nhưng không quá xa đến mức không thể bảo vệ tôi. Và để đáp ứng những điều kiện trên, bọn họ cần một người dẫn đường. Trong tình huống này, cậu nên đưa chúng tôi đến gần hơn với tuyến phòng thủ cuối cùng. Khóc lóc hay tè dầm là quyền của cậu, cơ mà bổn phận của mình cậu vẫn phải làm tròn. Nếu không, tôi có thể sẽ bỏ lỡ một tiết mục tuyệt vời mất”.

Theo những gì tôi hiểu, nhiệm vụ của cậu là dẫn chúng tôi đến chỗ tộc trưởng khi cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng thay vì làm vậy, cậu lại cụp đuôi chạy trốn. Lời nói của Mayuzumi không có tác dụng gì; cậu vẫn không đứng dậy. Nỗi sợ hãi đã khiến chân cậu tê liệt. Làm sao chúng ta có thể làm cậu ấy bình tĩnh lại đây?

“Hùuuuuu!” Yuusuke đột nhiên hét lên, giơ mặt ra trước mặt cậu trai.

Tôi không biết Yuusuke đã làm vẻ mặt gì, nhưng cậu trai hoàn toàn cứng đờ.

“Yuusukeeeee! Đọc bầu không khí được không?!”

“Tôi cố tình mà. Người ta gọi đó là liệu pháp sốc. Thế nào? Cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Cậu trai chớp mắt nhiều lần.

“Dù có sợ hãi đến mức nào”, Yuusuke nói, “Khi đến lúc thì ta vẫn sẽ chết thôi. Nên đứng lên đi”. Cậu ta cười toe toét, trông giống như một cái đầu lâu.

Cậu trai bật dậy. Có lẽ cậu nghĩ mình sắp bị ăn thịt.

Ghi chú

[Lên trên]
Là viết tắt của Computer-Generated Imagery (CGI)- công nghệ mô phỏng hình ảnh bằng máy tính. Đây là công nghệ giúp tạo ra các hình ảnh hư cấu tĩnh hoặc động bằng phần mềm máy tính. CGI dùng để tạo ra những hình ảnh đồ họa 3D như nhân vật, cảnh vật và hiệu ứng khó trong phim hay game..v.v. Ngoài ra CGI còn ứng dụng trong cả quảng cáo, kiến trúc, kỹ thuật.
Là viết tắt của Computer-Generated Imagery (CGI)- công nghệ mô phỏng hình ảnh bằng máy tính. Đây là công nghệ giúp tạo ra các hình ảnh hư cấu tĩnh hoặc động bằng phần mềm máy tính. CGI dùng để tạo ra những hình ảnh đồ họa 3D như nhân vật, cảnh vật và hiệu ứng khó trong phim hay game..v.v. Ngoài ra CGI còn ứng dụng trong cả quảng cáo, kiến trúc, kỹ thuật.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TRANS
AI MASTER
tem
Xem thêm