Câu chuyện V – Phần 16
-----
Cô gái trông thật xinh đẹp.
Tôi nằm sấp, hoa anh đào rơi xung quanh tôi. Cô ấy xoay chiếc ô của mình.
Bản thân chiếc ô tựa như một bông hoa.
Tách.
Chiếc ô đóng lại.
Tách.
Sau đó nó mở ra.
Những cánh hoa trên ô rơi như những giọt mưa. Đứng dưới một hàng cây anh đào, cô ấy trông giống như một người bước ra từ một cuốn sách viễn tưởng. Cổ đẹp như một giấc mơ, hoàn hảo như một bức họa. Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt uể oải.
“Ồ, tôi thấy có điều gì đó bất thường đang xảy ra”, cô nói.
Nhìn thấy tôi bê bết máu, cô gái cong môi, Nụ cười như mèo xuất hiện trên miệng cô.
Nụ cười của cô ấy giống hệt Asato.
“Tôi đến đây để tìm kiếm dấu hiệu của anh trai tôi, cơ mà tôi lại tìm thấy một điều thú vị”.
Mỉm cười, cô ấy trông thật kiều diễm, song đồng thời cũng thật xấu xí.
Không hiểu sao, nó lại làm tôi nhớ đến câu “Có những xác chết được chôn dưới những cây anh đào”.
Cô gái bước về phía tôi và nhìn vào mặt tôi. Cô chạm vào bụng tôi, vuốt ve vết máu.
“Anh đã thụ thai một con quỷ à?”
Bụng tôi quặn lại. Có thứ gì đó chuyển động trong không gian giữa các ngón tay của cô ấy. Tôi cảm thấy buồn nôn, nhưng không còn gì để nôn nữa. Nhìn thấy tôi đau đớn, nụ cười của cô gái nở rộng hơn.
“Tôi hiểu rồi. Sở thích của anh ta. Những gì anh có bên trong người là cảm xúc của ai đó. Với tốc độ này, nó sẽ xé toang bụng anh”.
Xé bụng tôi. Tôi ngay lập tức nhận ra ý của cô ấy. Thực tế là, tôi có thể cảm thấy những cú đạp bên trong mình. Nước mắt hình thành trong mắt và rơi xuống má. Nỗi sợ hãi siết chặt trái tim.
Tôi không muốn chết.
Quan trọng hơn, tôi chỉ muốn quay trở lại.
Quay trở lại những ngày khi mọi thứ vẫn bình thường.
“…Tôi giúp anh nhé?”
Gì cơ?
Vù.
Giọng điệu của cô ấy rất bình thản khi cô ấy xoay chiếc ô, như thể cô ấy chỉ đang nhặt một con mèo hoang.
Một nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi cô.
Mặc một chiếc váy đen, cổ tựa một vị thánh nữ bị tha hóa.
“Tôi có thể giúp anh, anh biết không. Anh rất thú vị. Tôi chưa từng thấy trường hợp nào như thế này trước đây. Giữ anh lại là xứng đáng. Không phải ngày nào cũng có người thụ thai một con quỷ. Để anh bị giết vì sự giải trí của anh trai tôi thì thật là lãng phí. Anh nên đi cùng tôi. Tôi có thể giúp anh. Tôi không thể loại bỏ những gì trong bụng anh, nhưng tôi có thể ngăn chặn nó để nó không được sinh ra”.
Cô gái ngồi xuống. Những ngón tay nhợt nhạt chạm vào bụng tôi, cơn đau dữ dội tan biến. Tôi ngước lên nhìn với vẻ khó tin.
“Phong ấn của tôi cũng không hoàn hảo. Một sinh vật được tạo nên từ cảm xúc sẽ có được sức mạnh bằng cách điều chỉnh theo cảm xúc tiêu cực của người khác. Từ giờ trở đi, anh không được có cảm giác với bất kỳ ai. Đừng thông cảm với họ. Đó là một cách rất, rất đau đớn để sống. Trên hết…” Cô gái nhìn tôi bằng đôi mắt to, đen láy. “Anh không bao giờ được rời xa tôi. Anh phải ở bên cạnh tôi. Anh sẽ bảo vệ tôi, làm việc vì tôi, và chết vì tôi”.
Cô ấy vẫn nở nụ cười méo mó đó. Cô nhìn tôi bằng đôi mắt trong trẻo và tha thiết.
“Đó là cái giá mà anh phải trả”, cô nói thêm. “Anh có thể thoát khỏi địa ngục, song dù sao thì cũng chỉ có địa ngục đang chờ anh”.
Chiếc ô đỏ của cô ấy xoay tròn. Xoay rồi lại xoay. Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn nói, “hoặc anh có thể chết như thế này”.
“Anh còn muốn tôi cứu anh không?”
Có một sự im lặng trong giây lát.
Mọi thứ vẫn im lặng. Hoa anh đào rơi. Gác chiếc ô lên cổ, cô gái mỉm cười. Máu ấm chảy xuống giữa các ngón tay tôi.
Tôi không nghĩ ra được điều gì cả.
Tôi thực sự choáng váng.
Cô gái trông thật xinh đẹp.
“Tôi…” Tôi ép cái lưỡi khô cử động. Nước mắt chảy dài trên má. Tôi quay sang cô ấy, cầu xin. “Tôi không muốn chết”.
Cô gái mỉm cười rộng. Không chút do dự, cô đưa bàn tay nhợt nhạt của mình ra.
“Vậy thì đi với tôi”.
Tôi nâng bàn tay đẫm máu của mình lên. Chậm rãi, tôi với tới tay cổ. Trái với suy đoán của tôi, bàn tay của cô gái mềm mại và ấm áp.
Cô ấy nắm chặt tay tôi. Tôi cũng làm như vậy.
“Anh đã hứa rồi”.
Giọng điệu của cô ấy thay đổi.
Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đen. Tôi nhìn lại cô ấy.
Hoa anh đào bay xung quanh chúng tôi. Không. Nhìn kỹ hơn thì thấy đó là giấy vụn. Những dải giấy dính vào người tôi bong ra, bắt đầu từ tay chúng tôi. Đó là một câu thần chú để ngăn chặn việc mộng du. Giấy vụn nhảy múa trong không khí như vô số con bướm.
Ngực tôi nóng bừng. Quả cầu thủy tinh mà cổ đưa cho tôi sáng đỏ, máu bên trong rung chuyển.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt giống mèo đó.
Cô gái đáp lại tôi bằng một nụ cười chế giễu.
“Đến đây nào. Tỉnh dậy đi”.
“Cô không cần phải nói với tôi đâu, Mayu-san”.
Tôi quay sang cô gái. Chiếc ô đỏ hoàn toàn hợp với cô ấy.
Mayuzumi Azaka.
Cô ấy vẫn không thay đổi.
Cô gái này sẽ mãi mãi xinh đẹp như một con quỷ.
-----
Tầm nhìn của tôi thay đổi. Tôi nhìn vào căn phòng bê tông tách biệt từ trần nhà. Cô gái—Mayuzumi—bắt gặp ánh mắt của tôi và mỉm cười.
Một người đàn ông cầm dao tiến đến gần cô. Cô bị trói chặt vào ghế, không thể di chuyển. Asato, đeo mặt nạ cáo, dõi nhìn cô.
“Quá muộn rồi, anh trai. Anh đã không kịp”, Mayuzumi nói. Giọng cô ấy có tiếng cười. Vai Asato giật mạnh. “Một lần nữa, anh đã không kịp”.
Cô ấy đưa tay về phía trước. Những chiếc ô đỏ đồng loạt quay, như thể bị một sợi chỉ điều khiển. Tất cả chúng đều khép lại. Dưới sự điều khiển bởi những ngón tay của Mayuzumi, bảy chiếc ô dựng đứng. Đôi mắt của người đàn ông mở to. Yuusuke mỉm cười, im lặng.
“Hoàn thành”.
Tách.
Những chiếc ô đồng loạt mở ngay lập tức. Tôi ngã vào trong. Băng qua cõi mộng, tôi rơi sầm vào căn phòng mà tôi đã nhìn chằm chằm suốt thời gian qua. Bò trên sàn, tôi rên rỉ đau đớn, khạc ra máu.
“…Ồ?” Mayuzumi lẩm bẩm với giọng tò mò.
Yuusuke bật cười, vỗ đầu gối. Tôi ôm bụng, hít vào thở ra liên tục.
“Ồ… Nếu tôi có thể đưa anh ra khỏi giấc mơ, điều đó có nghĩa là anh sắp chết”.
Làm sao cô có thể quên điều đó được?
Không thể thốt nên lời, tôi ôm bụng và rên rỉ.
Con quái vật bên trong tôi cười.
Và sau đó bắt đầu ăn một cái gì đó.
-----
Một sự phiền toái khác xuất hiện trước mặt tôi. Tại sao lại có người xen vào lúc này, vào cái ngày mà mong ước ấp ủ bấy lâu của tôi cuối cùng cũng thành hiện thực? Chính hắn là người đã làm trật khớp vai của tôi. Và giờ hắn lại đang cản đường tôi lần nữa. Argh, đồ giòi bọ đần độn! Tại sao?! Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi. Đằng sau người đàn ông không tỉnh táo là Mayuzumi Azaka, người mà tôi phải giết. Tiểu thư… không, không cần phải gọi cô ta một cách tôn trọng. Cô ta là em gái của Azaka-sama, nhưng giờ cô ta là—không, kể từ ngày đó—là kẻ thù của tôi.
Một cô gái mặc váy đen, như thể đang dự đám tang.
Cô ta đang cười. Nụ cười thật xấu xí.
Hệt như lần trước.
Tôi vung dao và phóng về phía trước.
Để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ, tôi lao thẳng về phía trước.
Vào cái ngày Azaka-sama trở thành Azaka, một kẻ can thiệp bất ngờ xuất hiện—một người họ hàng xa của gia tộc Mayuzumi. Thuộc tầng lớp dưới cùng, cô ta thậm chí còn không được phép gia nhập vào gia đình của gia tộc chính. Nhưng bây giờ, cô ta đang nhìn mọi người như thể mình là chủ nhân của nơi này.
Chiếc ô đỏ của cô ta, giống như chiếc ô xanh đậm của Azaka-sama, làm chói mắt tôi. Với đôi mắt dữ tợn như một con quái thú, cô gái mỉm cười.
Tôi nhớ lại lời cô ta vừa nói.
“Tôi là Azaka Mayuzumi thật sự”.
Cô ta đang nói cái quái gì thế? Azaka-sama thực sự đang ở trước mặt cô ta, sắp tiếp quản cái tên đó. Dẫu thế tôi chẳng thể thoát khỏi cảm giác khó chịu trong ruột. Chỉ có một Azaka-sama với tôi. Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận điều này.
Thậm chí còn trẻ hơn cả Azaka-sama, người mới mười tuổi, cô gái này vừa quyến rũ vừa xinh đẹp.
Cô ta trông giống Đệ Nhất mà chúng tôi thường được nghe đến. Cô ta là bản sao của Azaka-sama Đệ Nhất.
“Cô bé đang nói gì vậy?” Có người thốt lên trong sự bối rối. “Cô gái cạnh đây chính là Azaka”.
Cô gái khịt mũi. “Tôi ngạc nhiên khi các người vẫn có thể nói thế sau khi nhìn thấy tôi. Tộc trưởng, thưa ông. Ông đã chứng kiến ba thế hệ Mayuzumi Azaka. Chắc chắn rằng ông có thể biết khi nhìn vào tôi. Tôi phù hợp với cái tên Azaka hơn bất kỳ ai trong số bọn họ”.
Cô gái cười khẩy. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tộc trưởng. Ánh mắt của ông giờ chỉ tập trung vào kẻ phá đám. Sau đó, ông ta cúi đầu thật sâu.
“Azaka-sama…” ông già gọi bằng giọng run rẩy.
Mọi người xôn xao. Giữa những tiếng thì thầm và những ánh nhìn sắc bén, Azaka-sama của tôi đang ngồi một cách tao nhã. Trên miệng vẫn là nụ cười tàn bạo, đẹp đẽ, hoàn hảo.
“Chỉ vì con gái của Mayuzumi Azaka đời trước hơi giống Azaka không có nghĩa là các người nên phá vỡ các quy tắc và ngay lập tức bổ nhiệm cô ta làm Azaka tiếp theo. Người tiền nhiệm có lẽ đã thuyết phục các người làm điều đó. Tôi nghe nói rằng bà ta bị ám ảnh bởi danh xưng Azaka. Bà ta muốn con gái mình thừa kế cái tên đó? Thật tự phụ. May mắn là tôi đã tới kịp, nhưng các người sẽ làm gì nếu tôi không kịp? Tôi là Azaka. Mayuzumi Azaka. Tôi đã biết từ khi tôi sinh ra rằng cái tên này đã là của chính tôi”.
Cô gái áp lòng bàn tay vào ngực mình.
“Ngay từ khi tôi sinh ra, không ai khác ngoài tôi được phép mang danh Azaka”.
Tộc trưởng cúi đầu suốt thời gian đó. Rồi từng người một, mọi người đều làm theo. Các thành viên trong gia tộc cúi đầu trước một cô gái thuộc tầng lớp thấp nhất của gia tộc. Đó là một cảnh tượng rất kỳ lạ. Tại sao tất cả họ đều cúi đầu trước một cô gái đột nhiên xuất hiện, phớt lờ đi Azaka-sama thực sự? Cô gái thực sự có khí chất của một Azaka. Tuy nhiên Azaka-sama của tôi đã được công nhận là một Azaka. Có hai Azaka. Hai người xứng đáng là Azaka. Điều đó có nghĩa là gì? Những người ngẩng đầu lên bắt đầu lẩm bẩm với nhau.
Tách.
Đóng ô lại, Azaka-sama đứng dậy. Nơi này trở nên tĩnh lặng.
Tách.
Đáp lại, cô gái cũng đóng ô lại và quay sang Azaka-sama.
Tách.
Cả hai đều mở ô cùng lúc. Một bông hoa màu đỏ và một bông hoa màu xanh đậm nở rộ.
“Tôi hiểu rồi”, cô gái nói. “Nếu tôi không ở đây, chị sẽ là một Azaka. Có điều gì đó không ổn. Không thể có hai cô gái xứng đáng với cái tên Azaka được sinh ra”.
Azaka-sama không nói gì cả. Người chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Đột nhiên, nụ cười của cô gái nở rộng hơn, rôì cô ta nói một điều cực kỳ thô lỗ.
“Chị có thể cởi quần áo ra được không?”
Azaka-sama nhìn lên tôi, đôi mắt đen như vực thẳm.
Giết cô ta.
Đó là những gì mắt người nói. Tôi đập vỡ tấm trần nhà và lăn trên sàn. Tôi hướng con dao của mình về phía cô gái cầm ô đỏ. Ngay khi lưỡi dao sắp chạm tới được, cô ta khép ô lại và đâm vào má tôi. Đỉnh ô nhọn khoét vào má tôi, cắm sâu tới miệng tôi. Tôi hống lên như một con thú. Khoảnh khắc tiếp theo, vô số cánh tay lao vào tôi. Khi tôi lăn đi, loạng choạng, tôi nghe thấy Azaka-sama bị đè xuống. Quần áo bị xé rách. Rồi sau đó…
“Là con trai!” có người hét lên.
5 Bình luận