Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 03 - Thành phố nổi (182-255)

Chương 182 - Lời hứa của Lazar

11 Bình luận - Độ dài: 2,661 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

Ấn tượng đầu tiên của Lucien về cảng Patray, thành phố ven biển lớn nhất Vương quốc Holm, là ánh nắng rực rỡ, không khí có phần ẩm ướt, mùi cá tanh thoang thoảng, kiến trúc cổ kính, trang nhã và đám đông ồn ào, tấp nập.

Một vài chiếc xe ngựa chậm rãi băng qua phố. Lucien quay lại nhìn Lazar, vị pháp sư chịu trách nhiệm đón tiếp cậu và những người học việc.

“Haha, cậu Evans, cậu thấy Vương quốc Holm thế nào, không tệ phải không?” Lazar hỏi với nụ cười rạng rỡ đặc trưng của mình.

Không còn phiền muộn lo lắng, Lucien lúc này vô cùng thoải mái. Cậu hóm hỉnh đáp: “Các quý cô đều rất xinh đẹp, trang phục cũng rất khác so với phong cách chung trên lục địa. Người thì mặc váy xếp tầng cầu kỳ, người thì váy dài với màu sắc tươi sáng, nhẹ nhàng, một số khác lại mặc váy ren và diềm xếp. Tôi chỉ thấy hơi thất vọng xíu vì họ có vẻ khá bảo thủ, trang phục của tất cả đều là cổ cao, chỉ để lộ cổ có một chút. Nhân tiện, Lazar, anh có thể gọi tôi là Evans.”

“Haha, Evans, cậu thật chẳng biết thưởng thức gì cả.” Lazar cười theo cách mà tất cả đàn ông đều hiểu. “Tôi luôn cho rằng sự bảo thủ và kín đáo có thể khiến cho con người ta khao khát được khám phá nhiều hơn. Bản chất của con người đều thế cả mà. Người ta thường không biết quý trọng những gì mình có được một cách dễ dàng.”

Lucien khẽ gật đầu: “Nhưng điều làm tôi ấn tượng nhất chính là, cả đàn ông và phụ nữ ở đây dường như đều thích đội cùng một loại mũ.” Điều này rất hiếm ở Aalto. Thường thì chỉ có giáo sĩ và các quý ông lớn tuổi mới thích đội mũ mềm.

“Evans, cậu có óc quan sát đấy. Đúng là một phẩm chất tốt mà pháp sư nào cũng nên có. Ở Holm, đội mũ khi ra ngoài giống như một loại phép xã giao vậy, về sau cậu cũng nên làm quen dần đi. Ví dụ, loại mũ tiêu chuẩn trong các dịp trang trọng của phụ nữ là mũ rộng vành có ruy băng và tua rua dài đẹp mắt sau đầu hoặc bonnet có nhiễu đen che mặt, còn ngày thường thì họ thường đội những dạng mũ mềm nhẹ có đính lông vũ và hoa. Mũ của nam giới thì đơn giản hơn nhiều. Hầu hết người thường đều đội các loại mũ đỉnh tròn[note55652] và mũ rộng vành, còn các quý ông như chúng ta thì đội mũ chóp có độ cao thấp khác nhau.”

Lazar chỉ vào đỉnh đầu mình: “Tất nhiên, cà vạt, nơ, suit hay suit hai hàng khuy[note55653] cũng không thể thiếu.

Sau khi từ từ thu hẹp khoảng cách giữa mình và Lazar bằng cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông, Lucien lẳng lặng đổi chủ đề: “Pháp sư sử dụng ma thuật ở Vương quốc Holm có những hạn chế nào?”

“Pháp sư dùng ma thuật làm bị thương người khác cũng như người thường dùng kiếm đâm vậy. Nếu làm ai đó bị thương, pháp sư sẽ bị pháp luật trừng phạt. Tuy nhiên, pháp sư chính thức đều có địa vị giống như lãnh chúa vậy. Nếu không quá nghiêm trọng thì chỉ bị nộp phạt thôi. Những người còn lại thì, nhìn kia kìa.” Lazar chỉ ra ngoài cửa sổ xe.

Lucien quay đầu lại và thấy hàng tá đứa trẻ đang vây quanh một người đàn ông trung niên mặc bộ Âu phục màu xám bên cạnh đài phun nước trên quảng trường. Ông ta cầm một chiếc mũ đen trong tay và liên tục lấy đủ thứ ra khỏi đó: hoa, bánh mì, đá, v.v.. Cuối cùng, một đàn bồ câu trắng bay ra, khiến lũ trẻ vỗ tay reo hò vui vẻ.

“Ảo thuật? Người học việc sao?” Lucien nghi hoặc hỏi Lazar.

Lazar nhấp một ngụm vang đỏ rồi gật đầu. “Đúng vậy. Kể từ khi nghị viện bắt đầu đào tạo người học việc trong các trường học, số lượng người học việc tăng lên nhanh chóng, nhưng tỷ lệ thuận với điều đó là cũng ngày càng có nhiều người không thể trở thành pháp sư chính thức. Nhưng họ đều biết đọc biết viết, lại có kiến thức nên vẫn có thể sống tốt hơn so với người thường. Người học việc kia ở nơi này chắc chỉ vì thích chơi với trẻ con thôi.”

Lucien đã nghe được việc trong nghị viện có trường học ma thuật từ Astar và Tom. Do đó cậu không ngạc nhiên mà thản nhiên hỏi. “Tỷ lệ người học việc trở thành pháp sư chính thức ở các trường ma thuật hiện nay là bao nhiêu?”

“Cao hơn nhiều so với thời cổ đại. Ở Đế chế Ma thuật cổ đại, nếu không có linh lực mạnh mẽ thì chỉ có thể dựa vào ma dược và các loại nghi thức ma thuật nguy hiểm. Thông thường, cứ một nghìn người học việc thì chỉ có một pháp sư chính thức. Nhưng hiện tại có sự trợ giúp của arcana, những đòi hỏi về linh lực đã giảm đi rất nhiều. Trong số một trăm người học việc, sẽ có tầm năm người có thể trở thành pháp sư chính thức.” Lazar nói.

Anh tươi cười nhìn Lucien. “Nhưng mà đó đâu phải là điều cậu cần lo lắng, Evans. Cậu đã là một pháp sư chính thức rồi, đã vượt qua rất nhiều người học việc rồi. Tất cả những gì cậu cần bây giờ là tập trung vào arcana, và tôi chắc chắn cậu sẽ trở thành một pháp sư có trình độ chỉ trong vài năm nữa thôi. Nhân tiện, cậu chuyên về lĩnh vực nào?”

Lucien không có gì giấu giếm. “Tôi khá nhất về Chiêm tinh và Nguyên tố, nhưng vẫn chưa quyết định mình sẽ chuyên hệ nào.”

“Haha, tôi cũng tình cờ là một pháp sư hệ Nguyên tố đây. Cậu đã nghe nói đến Ý chí Nguyên tố bao giờ chưa, tôi là một thành viên trong đó.” Lazar mân mê ly rượu rỗng trong tay.

‘Tất nhiên là nghe rồi, tôi còn có nhẫn Vương miện Holm nữa cơ.’ Lucien vừa nghĩ vậy vừa cười đáp. “Tôi từng nghe ngài Astar nhắc đến rồi, anh định mời tôi gia nhập Ý chí Nguyên tố sao?”

“Haha, Evans, cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Lazar đùa đùa. “Chúng tôi khác với Bàn tay Nhợt nhạt. Những người có thể tham gia Ý chí Nguyên tố đều là những pháp sư ưu tú đã vượt qua bài kiểm tra và ít nhất phải có cấp độ arcana. Chứ còn Bàn tay Nhợt nhạt ấy mà, không phân biệt pháp sư tốt xấu gì hết. Đối với bọn họ, chỉ có xác chết mới quan trọng thôi. Nếu có thành viên nào không hữu dụng lúc sống thì sẽ hữu dụng lúc chết, phải không?”

Nghe Lazar phỉ báng, Lucien chỉ có thể lặng im suy nghĩ. Ý chí Nguyên tố và Bàn tay Nhợt nhạt quả thực có mâu thuẫn với nhau. Ngay cả Lazar, một người rõ ràng vẫn chưa phải là pháp sư trung cấp, cũng không khỏi chế nhạo Bàn tay Nhợt nhạt. “Vậy… Lazar, anh cũng là một Arcanist sao?”

Lucien vốn định nói. “Vậy Lazar, anh cũng là một pháp sư ưu tú sao?”, nhưng cân nhắc đến việc cách nói này khá mỉa mai, cậu lại đổi ý và hỏi về trình độ arcana.

Lazar khẽ thẳng lưng, tay phải ngừng nghịch ly rượu. Anh cố gắng duy trì nụ cười bình thản nhất có thể. “Hồi đầu năm nay, tôi đã cải thiện một thần chú Nguyên tố bậc một, Bàn tay Thiêu đốt của Lazar, và nhận được hai tín chỉ arcana từ Hội đồng Xét duyệt Arcana. Cộng thêm với tám tín chỉ đã tích lũy được từ trước, cuối cùng tôi đã trở thành một Arcanist cấp một và đồng thời là pháp sư bậc hai. Đó chính là lý do tôi được chiêu mộ và trở thành thành viên của Ý chí Nguyên tố.”

Mặc dù Lazar đã dốc sức che đậy nhưng cảm xúc tự hào và thỏa mãn vẫn hiện rõ trong giọng điệu và cách miêu tả của anh.

“Lazar, anh bao nhiêu tuổi rồi? Trông anh vẫn còn khá trẻ mà nhỉ.” Lucien không biết các pháp sư sơ cấp kiếm được tín chỉ arcana khó khăn đến mức nào, nhưng đối với việc Lazar đã là một pháp sư bậc hai, cậu lại có chút ngạc nhiên.

Lazar cầm lên chai rượu vang đỏ trên chiếc bàn gỗ nhỏ chắn giữa hai người họ và rót thêm một ít vào ly của mình. “Tôi vừa tròn hai mươi hai. Haha, tôi lớn hơn cậu hai tuổi đấy, Evans.” Anh nói.

Vì tính tình điềm đạm, già dặn nên Lucien thường bị nhầm là đã hai mươi tuổi. Do đó, cậu lợi dụng việc này và khai man rằng mình hai mươi luôn, cốt để tách biệt cậu với nhạc sĩ Lucien Evans mới mười tám tuổi kia. “Anh quả là thiên tài, Lazar.”

“Chưa là gì cả đâu. So với những thiên tài thực sự kia thì tôi vẫn còn kém xa. Chẳng hạn nhé, ngài Ulysses của Ý chí Nguyên tố cực kỳ tài năng trong lĩnh vực nguyên tố. Ngài ấy đã trở thành một Arcanist cấp hai và là pháp sư trung cấp khi mới hai mươi hai tuổi. Còn hiện tại ở tuổi ba mươi ba, ngài ấy là một Arcanist cấp bốn, pháp sư nguyên tố bậc năm. Và còn rất nhiều thiên tài khác giống ngài ấy trong tổ chức, như ngài Larry và ngài Timothy chẳng hạn.”

Lazar không ghen tị với những thiên tài đó, bởi vì ham muốn so sánh bản thân mình với họ của anh đã bị thành tích của họ tiêu diệt triệt để. Họ không ở cùng đẳng cấp với anh ngay từ đầu, thế nên ghen tị là không cần thiết. “Và pháp sư nguyên tố thiên tài mà tôi ngưỡng mộ nhất, ngoại trừ Grand Arcanist Hathaway, chính là phu nhân Meredith, Công chúa của Vương quốc Holm. Phu nhân đã giành được giải thưởng Vương miện Holm khi chỉ mới hai mươi ba tuổi, đồng thời cũng là một trong số ít những thiên tài có cấp độ arcana cao hơn cấp độ ma thuật kể từ khi Ma pháp Nghị viện được thành lập. Sau khi đoạt giải, phu nhân đã trở thành một Arcanist cấp bốn dù mới chỉ là một pháp sư nguyên tố bậc một. Nhưng thật đáng tiếc làm sao…” Lazar thở dài tiếc nuối.

Lucien chạm vào chiếc nhẫn Mo ở trong túi áo, trong lòng có cảm giác như mình đang nghe chuyện của một người quen ở nước ngoài. “Tôi cũng biết chuyện của phu nhân Meredith. Ngoại trừ lựa chọn cuối cùng, mọi người đều ngưỡng mộ phu nhân từ tận đáy lòng.”

Lazar lắc ly rượu và nhìn chất lỏng màu đỏ như máu đang gợn sóng trong ly, miệng nở một nụ cười rạng rỡ. “Với tư cách là thành viên của Ý chí Nguyên tố, tôi xin thay mặt cho phu nhân Meredith quá cố gửi lời cảm ơn đến cậu. Mặc dù chúng tôi vẫn chưa nghĩ đến việc mời cậu gia nhập, Evans, nhưng trên cương vị là một thiên tài dù học ma thuật cổ lại vẫn có thể trở thành pháp sư chính thức trước hai mươi tuổi, tôi nghĩ nhất định cậu sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều tổ chức đấy.”

“Tôi rất lấy làm hãnh diện.” Lucien lịch sự gật đầu.

Lazar cho rằng cậu vẫn chưa thực sự hiểu ý mình, vì vậy anh nói thêm. “Khi tham gia Ý chí Nguyên tố, ngoài việc nhận được sự hướng dẫn từ các pháp sư trung cấp và cao cấp, vô số tài liệu nghiên cứu arcana, phòng thí nghiệm hoàn chỉnh, nguyên vật liệu và của cải dồi dào, cậu còn có thể nhận được nghi thức thăng cấp của hai chức nghiệp huyền thoại: một là Chúa Tể Nguyên Tố do Ma pháp Nghị viện và Viện hàn lâm Ma thuật Vương thất Holm đồng sở hữu; hai là Tạo Hóa, chỉ dành cho những pháp sư nghiên cứu đồng thời cả hệ Nguyên tố và hệ Giả kim thuật.”

“Dù sao thì, Evans, thay mặt cho phu nhân Meredith, chỉ cần cậu có thể đạt được cấp bậc Arcanist chính thức trước ba mươi tuổi, cánh cửa của Ý chí Nguyên tố sẽ rộng mở chào đón cậu!”

‘Chính tôi mới là người nên thay mặt phu nhân Meredith thì đúng hơn đấy.’ Lucien vừa nghĩ vừa buồn chán nghịch chiếc nhẫn Vương miện Holm trong túi áo. Cậu khá hài lòng vì không bị mời trực tiếp.

Về vấn đề này, Lucien đồng ý với Astar. Khi cấp độ của một người vẫn còn thấp, tốt hơn hết là nên tránh để bị dính líu vào những tranh đấu bên trong nội bộ của nghị viện. Khi nào mạnh lên rồi quyết định cũng không muộn.

“Tôi sở trường về hệ Chiêm tinh và Nguyên tố, vậy nên chắc chắn tôi sẽ cân nhắc Ý chí Nguyên tố làm lựa chọn đầu tiên của mình.” Lucien cố gắng tỏ ra chân thành nhất có thể.

Hài lòng với thái độ của cậu, Lazar gật đầu. “Nếu giỏi về Chiêm tinh thì cậu cũng có thể lựa chọn Tháp.”

Có vẻ như Tháp và Ý chí Nguyên tố có mối quan hệ không tệ.

Nói xong, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. “Evans, cậu muốn ở lại cảng Patray vài ngày, hay là muốn tới thẳng Allyn luôn?”

“Tôi nóng lòng được đến Allyn lắm rồi.” Lucien trả lời không chút do dự.

Lazar đặt ly xuống và yêu cầu người đánh xe lái xe vào một căn hộ sân vườn trông khá bình thường.

Ngay khi họ vừa đi qua cổng, khung cảnh xung quanh đột nhiên trở nên hư ảo, như thể khắp nơi đều bị bao phủ trong một màn sương mù xám.

Sau khi xe ngựa thoát ra khỏi lớp “sương mù”, trước mắt Lucien liền hiện ra một khung cảnh mà cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được lại tồn tại ở trong một căn nhà: trước mặt cậu, tám đường ray được bố trí thành từng cặp, và đỗ ở gần cậu nhất, là một “đoàn tàu” tám toa có vẻ ngoài đầy tối tăm, u ám.

Đám người học việc Annick ở phía sau xe ngựa đều há hốc trước cảnh tượng kỳ lạ này rồi bắt đầu nhao nhao cả lên.

“Chào mừng mọi người lên chuyến tàu hơi nước ma thuật tới Allyn.”

Lazar rất vui khi thấy phản ứng của Lucien và những người học việc. Anh đưa tay phải ra làm cử chỉ mời.

------------------------

P.S: Thanh niên main của chúng ta từ nay về sau sẽ mặc loại Double breasted suit này nhiều nhất. Từ này sẽ còn xuất hiện nhiều nên mình nghĩ cần có sự thống nhất trong cách dịch, và quyết định sẽ sửa cách gọi “vest hai hàng khuy” phổ biến thành “suit hai hàng khuy”, vì người Việt mình thường rất hay nhầm lẫn suit và vest. Nói đâu xa, Double breasted suit được gọi là vest hai hàng khuy kìa, trong khi vest chỉ là một phần của suit.

Ghi chú

[Lên trên]
Mũ đỉnh tròn hoặc rộng vành ở đây chỉ chung các loại như mũ rơm, fedora, bowler (mũ quả dưa), pork pie, beret,…
Mũ đỉnh tròn hoặc rộng vành ở đây chỉ chung các loại như mũ rơm, fedora, bowler (mũ quả dưa), pork pie, beret,…
[Lên trên]
Double breasted suit (vest hai hàng khuy) rất thịnh hành đầu thế kỷ 20, thường có 3-4 nút đối xứng mỗi bên ve áo, tạo cảm giác sang trọng và chỉn chu hơn loại Single breasted suit (vest một hàng khuy) mà đàn ông hiện nay ưa chuộng vì tính dễ mặc và dễ hợp nhiều dáng người của nó.
Double breasted suit (vest hai hàng khuy) rất thịnh hành đầu thế kỷ 20, thường có 3-4 nút đối xứng mỗi bên ve áo, tạo cảm giác sang trọng và chỉn chu hơn loại Single breasted suit (vest một hàng khuy) mà đàn ông hiện nay ưa chuộng vì tính dễ mặc và dễ hợp nhiều dáng người của nó.
Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

hành trình mới lẹt gô
Xem thêm
Đi học ma thuật cùng harry potter thôi :))
Xem thêm
giống chuyến tàu hơi nước đến Hogwart nhỉ
Xem thêm
Thanks for chapter.
Xem thêm