Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
Cô ấy thừa biết, và vẫn đưa viên kẹo màu nâu lên miệng tôi. Viên chocolate chạm vào môi tôi, và tôi cắn nó cùng những ngón tay của Sendai-san như thể là chuyện hiển nhiên.
“Miyagi, đau đấy.”
Nhỏ lên giọng, nói mà như đang đọc kịch bản ấy, vì chẳng có chút cảm xúc gì trong cái tiếng ‘đau’ kia cả.
Đương nhiên là thế rồi.
Vì tôi làm gì cắn mạnh đến mức đó đâu.
Tôi cố để lại dấu trên ngón tay nơi răng nah mình.
Từng chút, từng chút một.
Khi tôi cắn vào những đầu ngón tay của Sendai-san, chocolate tan ra nơi đầu lưỡi, khiến tôi cảm thấy như thể ngón tay cổ ngọt ngào thật vậy. Vì muốn ăn hết, nên tôi đã cắn thật mạnh vào.
“Đau đấy nhá!”
Lần này thì chắc không phải giả đò nữa rồi, nhờ giọng điệu tràn đầy xúc cảm kia. Bàn tay kia cũng mạnh mẽ đẩy trán tôi ra nữa.
“Thả tớ ra.”
Sendai-san làm gì có quyền ra lệnh cho tôi, nên đương nhiên tôi cũng sẽ không làm theo rồi.
Tôi cố tình cắn cơ mà.
Và rồi, có lẽ vì quá đau, cô lên giọng như thể ra lệnh, “Thả tớ ra ngay.” Rồi đưa ngón tay mình ra. Tôi nuốt xuống phần chocolate còn lại trong miệng.
Dù bọn tôi không phải bạn bè, nhưng chocolate tình bạn nhỏ làm ngon đấy chứ. Tuy không đúng tác dụng tặng cho bạn bè như cô muốn lắm, nhưng ít ra chúng làm tôi hài lòng. Mà, chúng ra sao cũng chẳng vấn đề gì cả, vì cô cũng chỉ vô tình làm thừa ra chỗ này thôi mà.
Nhưng khi tôi quay lại nhìn gương mặt kia, nụ cười đã biến mất.
“Khăn giấy, làm ơn.”
Sendai-san nói với giọng trầm hơn ọi khi.
Hộp khăn giấy hình cá sấu nằm ngay trước mặt tôi, gần chỗ tôi hơn Sendai-san.
Tôi nhìn những ngón tay cô, trên đó dính đầy bột cacao và chocolate.
Không nhất thiết phải lau bằng khăn giấy.
Tôi lờ Sendai-san đi mà đưa lưỡi ra liếm ngón trỏ của cô. Đúng là một hành động ngớ ngẩn, nhưng tôi đây, sẽ đưa Sendai-san trở lại con người đẹp đẽ trước đây.
“Miyagi.”
Vờ như chẳng có tiếng gì, tôi áp lưỡi lên dấu răng trên ngón tay cô. Khi lưỡi tôi trườn đến dốt ngón tay thứ hai và rồi đến tận gốc, một tiếng ‘chu’ khẽ phát ra, và Sendai-san rùng mình.
“Này, ghê lắm đấy.”
Giọng nói không chút cảm xúc.
Nhưng tôi chắc rằng, Sendai-san lúc này đang trải nghiệm những cảm giác của tôi hôm trước.
Sự khó chịu không phải cảm xúc duy nhất.
Cảm giác như tôi thấy được cảm xúc trong cái giọng nói lạnh như băng kia ấy, tôi ấn mạnh lưỡi lên những ngón tay kia, nhưng vị ngọt của chocolate đã không còn nữa rồi.
Tôi không nghĩ da người có vị giống bất cứ thứ gì tôi từng nếm qua hết. Nó không nóng cũng chẳng lạnh, và chả ngon tẹo nào.
Cơ mà, đây lại là khoảng thời gian vui nhất ngày.
Lưỡi tôi chạy dọc trên ngón tay cái.
Tôi liếm nó y như với ngón trỏ. Khi tôi đang chầm chậm liếm chỗ chocolate kia, Sendai-san khẽ thở dài.
“Miyagi, cậu nghịch quá đấy.”
Nói rồi, cô đẩy mạnh vai tôi rồi rút tay mình ra. Còn tôi ném chiếc hộp cá sấu chứa đầy khăn giấy về phía Sendai-san.
“Làm trò này vui lắm à?”
Sendai-san vừa lau tay vừa nhìn tôi.
“Đương nhiên rồi.”
Khi tôi nhếch mép cười đáp lại, con cá sấu bay mạnh về phía tôi.
“Cái sở thích quái lạ gì đây?”
“Nói trước là tôi không thích ăn thịt người đâu.”
“Thế thì đừng có cắn tớ.”
Sendai-san nhấp một ngụm rượu táo rồi bất mãn nói.
“Hồi nãy đau lắm đấy. Không phải làm thế là vi phạm thỏa thuận à?”
“Đó không phải bạo lực. Với lại, hồi trước cậu cũng làm thế với tôi còn gì, nên tôi chỉ hùa theo thôi.”
“Tớ đâu có cắn mạnh đến mức đó đâu. Tớ còn nghĩ có khi cậu định cắn đứt ngón tay tớ luôn ấy.”
“Chỉ là do ăn chocolate thôi.”
“Thế cậu có muốn ăn nữa không?”
“Cậu muốn tôi phải làm gì?”
“…Làm gì tùy cậu.”
Tôi không muốn làm bạn với cô.
Chúng tôi chỉ kết nối với nhau bằng tiền, và chỉ nên như thế thôi.
Dù Sendai-san có nghĩ gì cũng chẳng quan trọng, vì tôi có quyền làm những gì tôi muốn với cô ấy.
Đáng lẽ là phải thế.
Nhưng mà, tôi lại chẳng ngờ được những lời mình nói ra.
“Cậu muốn ăn tối không?”
“Tớ sẽ ăn.”
Sendai-san đáp lại ngay lập tức.
Hai người thì vẫn tốt hơn một.
Dù vị đồ ăn thì vẫn thế, nhưng tôi cảm thấy ăn cùng ai đó khiến tôi hiểu được một bữa ăn là gì hơn.
Tôi đứng dậy đi vào bếp, Sendai-san không nói gì lẳng lặng đi theo sau. Bật đèn lên, Sendai-san ngồi ngoài phòng khách đối diện nhà bếp.
Tôi lấy khoai tây chiên ra khỏi tủ lạnh rồi bỏ vào lò vi sóng. Cùng lúc đó, tôi lấy hai miếng bít tết hamburger đặt lên đĩa, và khi chuông báo lò vi sóng kêu lên, tôi đặt hai miếng thịt thay cho chỗ khoai.
Chỉ có thế thôi, và bữa tối sẽ sẵn sàng. Cơ mà, làm thế này vẫn lâu hơn úp mì, vì chỉ cần có ba phút thôi.
“Xong.”
Khi tôi đặt đĩa cơm và đĩa bít tết hamburger cùng khoai tây chiên trước mặt Sendai-san, cô trông có vẻ hài lòng.
“Có đủ cho hai đứa luôn à.”
Cứ như thể tôi đã mua cho cả Sendai-san vậy.
“Cho bố tôi đấy.”
Hôm nay tôi đã mua thêm một phần hamburger cho bố nữa.
Thế đấy, chứ không phải cho Sendai-san đâu.
“Tớ ăn thì bố cậu ăn gì đây?”
Sendai-san không hỏi vể mẹ tôi, chỉ hỏi về bố thôi.
“Vẫn đang còn.”
Mà thật ra tôi đã nói dối, vì tủ lạnh giờ trống trơn rồi.
Nhưng vì bố tôi hiếm khi ăn tối ở nhà, nên có trống hay không cũng chẳng khác biệt gì mấy.
“Thế nên là, cứ ăn đi.”
Tôi nói ngắn gọn rồi ngồi xuống cạnh Sendai-san. Khi tôi khẽ nói “itadakimasu”, bên cạnh tôi cũng phát ra âm thanh như thế. Cũng chẳng phải hai đứa hợp nhau hay gì, nên chúng tôi ăn trong yên lặng.
Sự yên tĩnh này chẳng làm phiền tôi chút nào cả.
Như này còn dễ hơn phải ép bản thân kiếm chủ đề mà nói. Tôi cắn một miếng bít tết hamburger, nó mềm hơn ngón tay Sendai-san nhiều.
Âm thanh duy nhất phát ra trong phòng là tiếng dao nĩa.
Món bít tết và chỗ khoai tây chiên vơi dần đi, và khi trên đĩa gần như không còn chút gì, Sendai-san nói.
“Lần sau có muốn tớ nấu bữa tối cho không?”
“Sao đột nhiên hỏi thế?”
“Cậu không muốn à?”
Chocolate khá ngon, nên tôi tự hỏi phải chăng cô ấy nấu ăn cũng tốt như vậy. Thế nhưng, tôi chẳng có lí do gì để Sendai-san phải nấu ăn cho mình cả, và tôi không muốn cô ấy làm bất cứ chuyện gì không được lệnh.
Thứ duy nhất làm nên mối quan hệ giữa chúng tôi là “mệnh lệnh”.
“Cậu không cần làm thế đâu.”
“Vậy à.”
Sendai-san chẳng chút thất vọng đưa miếng thịt lên miệng.
Hai đứa ăn trong im lặng, và bữa tối nhanh chóng kết thúc.
Chẳng khác hôm ăn ramen trước kỳ nghỉ đông là bao.
“Cậu có muốn ra lệnh gì nữa không?”
“Không.”
“Thế thì tớ về đây.”
Sendai-san mặc blazer và áo khác vào rồi tiến ra ngoài cửa.
“Để tôi tiễn cậu.”
Chúng tôi cùng đi đến thang máy.
“Mấy viên chocolate đó, chúng ngon lắm. Cảm ơn.”
Nhìn số tầng nhảy từ 5 xuống 4, tôi cảm ơn vì những gì mình đã được nhận. Ít ra thì tôi cũng biết thường thức.
“Không có gì.”
Thang máy dừng lại, Sendai-san đi đến lối ra, vẫy tay chào, “Hẹn gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Khi tôi chào tạm biệt Sendai-san như mọi khi, cô quay lại nhìn. Dù chưa bao giờ làm vậy trước đây, nhưng hôm nay tôi cũng quay lại, “tạm biệt” và vẫy tay chào một lần nữa.
10 Bình luận