Chính truyện (Đã hoàn thành)
Chương 17: Một ngày bình thường đến ngây thơ cùng cô bạn thuở nhỏ
23 Bình luận - Độ dài: 1,010 từ - Cập nhật:
Vào mùa hè đầu năm lớp hai, tôi làm quen được cô bạn cùng lớp ngồi kế bên, Rin Asakura. Sau giờ học mọi ngày, chúng tôi đều đi đến thư viện. Tôi tập viết tiểu thuyết còn Rin đọc manga. Trước khi tiếng chuông vang lên, tôi luôn cho cô ấy xem tôi viết được những gì. Chúng tôi dành thời gian cho nhau như vậy. Ngày qua ngày, tôi càng thấu hiểu Rin hơn.
“Cách nói của tớ…giờ là thói quen xấu mất rồi.”
Ba ngày sau lần đầu chúng tôi gặp nhau. Một khung cảnh đơn giản nảy lên trong đầu tôi. Rin, vẫn mang vẻ mặt như mọi khi nói vậy.
“Mẹ tớ nói rằng phải lịch sự với bất cứ ai chúng ta trò chuyện cùng. Nên tớ học được rằng, cách nói không thẳng thừng và dùng kính ngữ là tốt nhất.”
Và kết quả là cách nói chuyện độc nhất vô nhị của cô nàng. So với bây giờ thì hồi đó, Rin nghiêm túc hơn rất rất nhiều.
“Nhưng vì cách tớ nói chuyện, nên không kết bạn được với ai trong lớp cả…”
Rin tỏ ra hờn dỗi, lúc nói trông cô ấy thực sự rất cô đơn.
“Tớ nhận ra rằng mình phải thay đổi. Nếu tớ bắt chước cách nói của các bạn cùng lớp, thì khởi đầu vậy chắc là ổn.”
Nói vậy, Rin như thả hồn mình vào tôi ngồi kế bên.
“Tớ không nghĩ nói vậy là tệ đâu. Cách nói chuyện của cậu nghe cũng ngầu lắm mà! Cậu nghe lời mẹ như vậy cũng rất tốt đó chứ.” [note45527]
Lúc đó tôi lại nghĩ rằng việc sử dụng kính ngữ của người lớn rất ngầu. Mặc dù ở nhà toàn cãi ngang với bố mẹ, nhưng đó là suy nghĩ thật lòng của tôi. Rin tròn mắt vì sốc trước câu trả lời tôi vừa nói.
“Cảm ơn…cậu nhé.”
Cũng là lúc đó, tôi không hiểu nổi tại sao giọng Rin nghe lại run rẩy đến vậy nữa.
__________________
“Ưm, tớ nghĩ rằng mình cũng có phần vô dụng thật.”
Một tuần kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Cảnh vật lại thay đổi. Rin khẽ úcnói như thể xấu hổ vì phải thốt ra điều ấy.
“Tớ tệ cả khoản học lẫn thể dục…Tớ chẳng có điểm mạnh nào cả.”
Đầu cổ cúi sâu, cô ấy lại hòa vào tôi một lần nữa.
“Đừng nói thế chứ! Cậu siêu cấp dễ thương luôn, cách nói chuyện cũng ngầu, với cả cậu lúc nào cũng thành thật nữa. Cậu chắc chắn không vô dụng chút nào cả!”
Lần đó, tôi bắt đầu động viên người con gái tôi đã vô tình yêu lấy. Tôi bắt đầu liệt kê ra điểm mạnh của Rin. Mắt cô ấy lại mở to, sáng lên vì câu trả lời ấy.
“Cảm ơn…cậu nhé.”
Lúc ấy, tôi vẫn không hiểu nổi sao giọng của Rin lại nghe run rẩy đến vậy.
____________________
“Tớ không có người bạn nào trong lớp cả.”
Một tháng sau lần đầu chúng tôi gặp nhau. Và một lần nữa, cảnh vật lại đổi thay. Rin nói trong khi tỏ ra hờn dỗi đến lạ.
“Kể cả như nào đi nữa, tớ luôn nhìn chằm chằm vào mọi người trong khi chính bản thân không có chút cảm xúc nào. Tớ không giỏi nói chuyện ngay từ đầu rồi. Tớ chẳng có điểm mạnh gì cả. Tớ lúc nào cũng cô đơn…”
Chỉ với một hơi thở, Rin nhìn tôi rồi cười nhạt.
“Thế nên được nói chuyện với Yonekura-kun mỗi ngày, điều đó làm tớ vui lắm.”
Tôi trả lời cô ấy gần như ngay lập tức.
“T-thế thì, làm bạn với tớ nhé?”
Tuy lắp bắp nhưng tôi vẫn truyền đạt cho cổ tất cả những gì mình muốn.
“Tớ cũng…không có bạn ở lớp. Nên tớ rất vui nếu cậu làm bạn với tớ, Rin-chan.”
Vào thời điểm đó, tôi quyết định không vòng vo mà nói thẳng luôn, những cảm xúc thật lòng của mình với Rin. Nhớ lại mới thấy xấu hổ kinh khủng. Và cũng là khoảnh khắc ấy, Rin không mở to mắt ngạc nhiên nữa, mà là một tông giọng mạnh mẽ toát ra từ đôi môi ấy.
“Ừm, đương nhiên rồi.”
Cuối cùng thì, hồi đó tôi cũng hiểu tại sao Rin lại run rẩy khi nói đến vậy. Đi chơi với nhau hằng ngày, từng chút từng chút một, tôi bắt đầu thấu hiểu Rin nhiều hơn. Sự nghiêm túc, lịch sự nhưng tốt bụng, ba thứ đó đã làm nên hào quang xung quanh Rin. Đằng sau biểu cảm vô hồn thường ngày, ẩn chứa một nụ cười đáng yêu.
Trước khi tôi nhận ra, thì chính bản thân đã phải lòng Rin. Nhưng tôi không biết khái niệm tình yêu hay hẹn hò là gì. Vì những buổi cùng đến thư viện, Rin đóng vai trò là một người bạn tôi thường gặp mặt, nên tôi không thể nghĩ xa hơn thế. Có lẽ Rin cũng thấy như vậy.
Đó là lí do, sau giờ tan học chúng tôi không hề ‘đi chơi’ với nhau. Nhưng tôi có một khao khát. Tôi biết rằng mình muốn nói chuyện với cô ấy không chỉ sau giờ tan học. Thường thường trong thư viện, Rin đến thư viện để cô ấy có thể xem những gì tôi viết được ngày hôm đó. Tôi không tìm được một lí do chính đáng nào để dành thêm thời gian cho cô ấy.
Cả hai đều dở tệ khoản giao tiếp, nên không có người bạn nào bên ngoài cũng phải. Nhưng sau ngày hôm đó, khoảng cách giữa tôi và Rin dần được rút ngắn lại, chúng tôi bắt đầu bắt chuyện với nhau ngoài thời gian ở thư viện.
Nhưng vào một ngày, Rin không đến đúng giờ như thường lệ. Tôi đã đợi, đợi 10 phút, 30 phút, nhưng Rin vẫn không xuất hiện.
23 Bình luận
Thanks nhá
nó cứ phải gọi là ngọt :v