Tập 07: Cuộc sống với quần áo của con gái
Chương 490: Biết khó vẫn lên (44)
10 Bình luận - Độ dài: 1,743 từ - Cập nhật:
Cảm thấy có người phía sau vỗ nhẹ vào vai mình, Lâm Trạch miễn cưỡng quay đầu lại.
Rốt cuộc là ai vậy, chạm vào vai người khác. Thật sự là không lịch sự.
Lúc trước khi mặc quần áo nam Lâm Trạch không quá ghét người khác chạm vào vai mình.
Tuy nhiên, có lẽ bởi vì lý do thời gian vừa rồi vẫn luôn mặc quần áo nữ khiến cho nhất thời tâm thái của Lâm Trạch chưa điều chỉnh lại được.
Khi Lâm Trạch mặc quần áo nữ, anh rất ghét bị người khác chạm vào vai. Bởi vì con gái cần phải có sự dè dặt.
Khi quay đầu muốn nhìn xem rốt cuộc là ai không biết xấu hổ như thế, Lâm Trạch không biết vì sao, bản năng của thân thể run rẩy một chút.
Một cảm giác hết sức không tốt từ tận đáy lòng dâng lên.
Sự run rẩy của cơ thịt từ tận lòng bàn chân truyền lên đến trung tâm bộ não, da đầu có chút phát tê rồi.
Dựa theo chỉ số may mắn của bản thân, nếu cảm giác của bản thân nghiêng về phía dự cảm không tốt, là sẽ thành sự thật đó.
Một cô gái cos không biết tên, đứng ở phía sau người anh.
Bộ trang phục cos trên người cô ấy tuyệt đối không phải là loại hàng rẻ tiền, rất rõ ràng là trang phục dùng số tiền lớn để chế tạo, rất có cảm xúc.
Hơn nữa càng khó khăn hơn là, cô gái này không phải loại hình đáng yêu bình thường, mà là loại hình rất đáng yêu.
Nếu như là trạch nam bình thường, bị một cô gái đáng yêu như thế này đụng vào, đoán chừng sẽ bởi vì vui mừng mà lập tức “ô hô”.
Nhưng mà Lâm Trạch không phải trạch nam bình thường, cũng sẽ không bởi vì trình độ trẻ con này mà vui vẻ.
Hơn nữa không chỉ như thế, sự xuất hiện của cô gái không rõ này khiến bây giờ Lâm Trạch rất muốn nhấc chân lên chạy, bởi vì đối phương là người anh không thể không quen biết.
Hân Diên!
Không ngờ được thế mà lại gặp được cô ấy ở chỗ này. Không đúng, có lẽ bản thân anh nên sớm nghĩ đến điều này.
Suy nghĩ kỹ một chút thì, Gang Yi và công ty quản lý của Hân Diên có mức độ hợp tác khá thân thiết, đây là điều lúc trước anh biết được. Thậm chí cô nàng cũng duy trì mối quan hệ tốt với công ty phát triển trò chơi của Gang Yi và các bộ phận khác, lúc trước việc hợp tác với nhau cũng rất vui vẻ.
Lần này, hoạt động mà Gang Yi tổ chức, rất có khả năng Hân Diên sẽ được mời xuất hiện.
Thất trách rồi.
Nếu như là bản thân anh lúc trước, sẽ không bao giờ phạm phải loại sai phạm cấp thấp này, cũng sẽ không bao giờ dám làm loại hành vi mạo hiểm như thế này.
Có thể liên quan đến đoạn thời gian này quá bình yên, bất tri bất giác đã thả lỏng cảnh giác.
Triển lãm tranh manga ở thành phố Hạ Hải, nhất thời khiến anh cảm thấy sẽ không có tình huống nguy hiểm xảy ra.
Dù sao khoảng cách ở nơi này so với những thành phố lúc trước anh đã đến xa như thế.
Nhưng mà trên thực tế suy nghĩ kỹ một chút, trên thực tế loại hoàn cảnh biển người ồn ào này mới là nguy hiểm nhất.
Đáng ghét.
Sớm biết như thế mặc quần áo nữ thì tốt rồi. Nếu như là mặc quần áo nữ thì, cho dù tham dự vào loại hoàn cảnh này, cũng có xác suất lớn không bị phát hiện đi. Có điều chiêu này, hình như không có tác dụng với Hân Diên, cô là người đã từng nhìn thấy anh mặc quần áo nữ.
Nếu như ở trong trạng thái mặc quần áo nữ bị Hân Diên phát hiện anh đang ở triển lãm tranh manga thì sẽ nhẹ nhàng tha cho anh sao.
Bây giờ trong lòng Lâm Trạch loạn thành một đoàn, miệng mấp máy nhưng chậm chạp không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Bởi vì bây giờ anh đang đối mặt với Hân Diên, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Đều đã phát sinh ra chuyện như thế này rồi, anh vẫn luôn có cảm giác bản thân nói cái gì cũng vô dụng.
Hình như kết cục mà tiếp theo anh gặp phải, chỉ có thể là lại lần nữa “hồi sinh” thôi.
Có điều lần “hồi sinh” này hình như không phải là chuyện xấu, nếu như có thể thành công hồi sinh. Vậy thì có lẽ mình có thể quay về thời gian khi mình chưa đi vào trong triển lãm manga.
Nếu như lại cho mình một cơ hội nữa thì, mình tuyệt đối không muốn đi vào trong triển lãm tranh manga này.
Tuy không được nhìn thấy bản vẽ của những họa sĩ vẽ tranh manga chuyên nghiệp, nhưng mà cuộc sống yên ổn của mình càng đáng quý hơn.
Lựa chọn nhấc chân là chạy này không phải không được, nhưng mà anh có cảm giác bản thân không chạy thoát được.
Nếu như Hân Diên hô lớn phi lễ hoặc là bất kỳ lời nói nào khác. Ngược lại mình sẽ bị những người ở đây hoặc là nhân viên bảo an đuổi theo.
Lời nói của một cô gái đáng yêu và một người đang chạy trốn. Mà lời nói của một người con trai với vẻ bề ngoài nhìn trông có chút thô tục, mọi người sẽ tin ai là điều đoán trước được.
Sau đó, Hân Diên tuyệt đối sẽ không tha cho anh.
Vì thế bình tĩnh một chút thì Lâm Trạch biết anh tuyệt đối không thể đi kích thích Hân Diên, cố gắng kéo căng não của mình, nhanh chóng nghĩ ra cách tốt nào đó để phá vỡ thế cục.
Trước bắt bây giờ ưu thế duy nhất của anh, sợ rằng chính là bản thân đang ở nơi công cộng rồi.
Ở trong hoàn cảnh đông người như thế này, nếu như Hân Diên không bị xông lên não đến mơ hồ, và còn có một chút lý trí, vậy thì sẽ không tùy tiện ra tay tấn công anh.
Nhất thời Lâm Trạch đứng ở đó không nói gì, Hân Diên hít một hơi thật sâu, cười với anh: “Chúng ta đi về bên phía hậu đài nói chuyện chút đi.”
Hân Diên nói với Lâm Trạch, đồng thời đưa ra lời mời với Lâm Trạch.
“Cái này?”
Lâm Trạch có chút không bình tĩnh được.
Không ngừng đoán dụng ý của Hân Diên ở trong đầu, anh vẫn luôn có cảm giác không tốt lắm.
Nghe thấy Hân Diên mời một người đang xếp hàng, một số người nhận ra cô đã thốt lên, thậm chí vài người còn cầm điện thoại ra chụp ảnh.
Nhìn thấy tình huống này, Hân Diên lập tức ngăn những người gây rối lại.
“Người chơi này được hệ thống của “Ngày tận thế Nguyên Châu” bình chọn là người chơi may mắn, bây giờ xin đừng tiết lộ bí mật. Để đảm bảo bí mật, những bạn học đang giơ điện thoại lên, xin hãy dừng chụp ảnh. Cảm ơn.”
Hân Diên giải thích điều này, những người xung quanh lập tức hiểu lý do tại sao cô đưa ra lời mời với một chàng trai có vẻ ngoài thô tục như thế.
Không biết tại sao, có lẽ khí chất của Hân Diên rất mạnh, hoặc vì một số lý do khác, cô ấy có khả năng kiểm soát hiện trường rất tốt.
Vì lời nói của Hân Diên, tất cả mọi người ở sảnh đều bỏ điện thoại di động xuống.
Một số fan của Hân Diên bắt đầu ghen tỵ với vận may của Lâm Trạch, thế mà anh lại có thể tiếp xúc thân thiết với idol.
Đương nhiên Lâm Trạch biết Hân Diên nói dối, anh chắc chắn mình không phải là người chơi may mắn được chọn, thậm chí bản thân còn không biết cô đang nói cái gì.
Hiện tại, cô ấy đưa ra lời mời với mình, bây giờ có hai lựa chọn được đặt ra trước mặt Lâm Trạch.
Rốt cuộc là anh chọn “chấp nhận” lời mời hay chọn “từ chối” lời mời.
Là phúc thì không phải họa, là họa không tránh được.
Trong trường hợp này, Lâm Trạch cảm thấy tốt hơn hết là mình nên bình tĩnh đối mặt với Hân Diên.
So với tùy tiện “từ chối” kích thích đến Hân Diên. Không bằng lựa chọn đối mặt với nguy hiểm.
Thật ra ổn thỏa nhất chính là “chấp nhận” mà chỗ tốt của lựa chọn “chấp nhận” lời mời không chỉ có như thế, ít nhất có thể tạm thời ổn định được cảm xúc của Hân Diên.
Bản thân mình có thể mượn cơ hội này, xem xem rốt cuộc Hân Diên có dự định gì.
“Quá tốt rồi, tôi thật sự quá may mắn rồi!”
Lâm Trạch nở nụ cười nói.
Nói rồi, Lâm Trạch bước ra khỏi đội ngũ xếp hàng, lời nói vang vọng của anh thể hiện bản thân chấp nhận lời mời của Hân Diên.
“Mời người chơi may mắn này đi theo tôi!”
Hân Diên đưa tay trái ra nắm chặt lấy vạt áo của Lâm Trạch, khiến cho anh xấu hổ đi theo.
Vốn dĩ Hân Diên muốn nắm lấy tay của Lâm Trạch, nhưng mà ở trong hoàn cảnh đông người này, cô cưỡng ép kìm chế kích động của mình.
Nếu như cô nắm lấy tay của Lâm Trạch, thì sẽ dẫn sự chú ý của mọi người ở xung quanh.
Nếu như Lâm Trạch vì không muốn gây ra scandal với cô, vì con đường nghệ sĩ được thuận lợi mới bất đắc dĩ nói những lời đó với cô, bản thân cô tự ý hành động như thế, không phải là đã lãng phí những nỗ lực lúc trước mà Lâm Trạch đã bỏ ra sao.
10 Bình luận