Ánh sáng ban mai len lỏi qua tấm rèm cửa dày, không còn là thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo của căn phòng giam cũ kỹ, mà dịu dàng hơn, ấm áp hơn. Tôi khẽ cựa mình trên chiếc giường rộng rãi và êm ái lạ thường. Cơn đau nhức từ những vết thương vẫn còn đó, âm ỉ như một lời nhắc nhở về địa ngục vừa trải qua, nhưng cơ thể tôi lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ, như thể gánh nặng vô hình đã được trút bỏ phần nào.
Đây là căn phòng mới CUI sắp xếp cho tôi, tiện nghi và thoải mái hơn rất nhiều so với cái “hộp trắng” trước kia. Không còn cảm giác bị giam cầm, tù túng, thay vào đó là một sự chăm sóc chu đáo đến bất ngờ. Tôi ngồi dậy, nhìn xuống thiết bị liên lạc CUI gắn chặt trên cổ tay. Một vật thể lạ lẫm, biểu tượng cho sự ràng buộc mới, nhưng cũng là sợi dây kết nối với hy vọng.
Hợp tác với CUI. Trở thành đồng minh của họ. Quyết định này, dù được đưa ra trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, giờ đây lại mang đến cho tôi một cảm giác… đúng đắn. Tôi nhớ lại lời hứa của Chủ Tịch, nhớ sự đảm bảo về an toàn cho bố mẹ và anh Hàn. Ít nhất, họ đã an toàn. Và CUI, dù mục đích cuối cùng của họ là gì, hiện tại là lực lượng duy nhất có thể giúp tôi đối mặt với thế lực ngầm, và quan trọng hơn, giúp tôi kiểm soát cái thứ sức mạnh đáng nguyền rủa đang ẩn chứa bên trong mình.
Mình phải làm được, tôi tự nhủ, nắm tay siết chặt. Phải kiểm soát được nó. Vì gia đình. Vì chính bản thân mình.
Kiểm soát? Tiếng cười khẩy quen thuộc của Hắc Ảnh vang lên trong tâm trí, lạnh lẽo và đầy chế nhạo. Ngươi nghĩ rằng có thể xiềng xích được ta sao, Lý Hạ?
Tôi nghiến răng, cố gắng đẩy lùi giọng nói đó, tập trung vào hơi thở. Im đi! Ngươi chỉ là một phần của ta. Và ta sẽ không để ngươi điều khiển ta nữa!
Một phần của ngươi? Hắc Ảnh cười lớn hơn, giọng điệu càng thêm mỉa mai. Không, Lý Hạ. Ngươi mới là một phần của ta! Sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ nhận ra điều đó. Sức mạnh thực sự… nằm ở sự hủy diệt! Hãy buông thả đi, cảm nhận nó đi!
Tiếng gõ cửa vang lên, lịch sự và đúng giờ. Một người đàn ông cao lớn, mặc bộ đồ huấn luyện màu đen bó sát, bước vào. Gương mặt anh ta góc cạnh, nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào tôi, không một chút cảm xúc thừa thãi. Anh ta khác hẳn vẻ ân cần của bác sĩ Thăng hay sự quyền lực ẩn giấu của Mạnh. Đây là một chiến binh thực thụ.
“Lý Hạ,” anh ta lên tiếng, giọng trầm và dứt khoát. “Tôi là Quân, huấn luyện viên được chỉ định phụ trách chương trình đặc biệt của cậu.” Anh ta không giới thiệu gì thêm, đi thẳng vào vấn đề. “Hôm nay là buổi đầu tiên. Mục tiêu không phải để cậu mạnh hơn, mà là để đánh giá khả năng kiểm soát hiện tại của cậu. Sức mạnh của cậu rất ấn tượng, nhưng nó quá hoang dã, lãng phí và nguy hiểm cho chính cậu. Chúng ta cần biết cậu đang ở đâu, để bắt đầu rèn giũa.”
Tôi gật đầu, đứng dậy khỏi giường, cố gắng tỏ ra bình tĩnh và sẵn sàng. “Tôi hiểu rồi, huấn luyện viên Quân.”
Huấn luyện viên Quân dẫn tôi đến một khu vực khác trong cơ sở CUI – một phòng huấn luyện mô phỏng rộng lớn, với những bức tường kim loại lạnh lẽo, sàn nhà được đánh dấu bằng những vạch kẻ phức tạp, và vô số thiết bị công nghệ cao được lắp đặt xung quanh. Giữa phòng, một vài mục tiêu giả lập hình người lơ lửng trong không trung.
“Bài tập đầu tiên: Thiên Nhãn,” Quân ra lệnh, giọng không chút thay đổi. “Phía trước cậu là năm mục tiêu năng lượng đang di chuyển với quỹ đạo ngẫu nhiên. Yêu cầu: Sử dụng Thiên Nhãn, tập trung năng lượng vào một điểm duy nhất trên mục tiêu số ba, và duy trì sự tập trung đó trong mười giây. Không được phép để năng lượng phân tán hay tác động đến các mục tiêu khác.”
Tôi hít một hơi sâu, tập trung tinh thần. Thiên Nhãn được kích hoạt. Thế giới xung quanh tôi biến đổi. Tường kim loại trở nên trong suốt, hé lộ những mạch năng lượng phức tạp bên trong. Các mục tiêu giả lập không còn là những hình khối lơ lửng, mà là những quả cầu năng lượng rực rỡ, màu sắc và cường độ liên tục thay đổi.
Quá nhiều thông tin. Quá nhiều hình ảnh. Quá nhiều năng lượng. Đầu tôi bắt đầu đau nhói, như có hàng ngàn mũi kim châm vào thái dương. Tôi cố gắng tập trung vào mục tiêu số ba, một quả cầu năng lượng màu xanh lam đang di chuyển nhanh chóng. Cố gắng “nhìn” xuyên qua lớp vỏ năng lượng, tìm kiếm một điểm duy nhất, một lõi năng lượng nhỏ bé bên trong.
Phá hủy nó đi! Hắc Ảnh thì thầm bên tai. Dễ dàng hơn nhiều! Dùng bóng tối nuốt chửng tất cả bọn chúng!
Tôi nghiến răng, gạt bỏ lời cám dỗ. Tập trung! Phải tập trung! Tôi dồn hết ý chí, cố gắng điều khiển dòng năng lượng Thiên Nhãn, hướng nó vào điểm lõi của mục tiêu số ba.
Một luồng sáng trắng bạc yếu ớt bắn ra từ mắt tôi, hướng về phía mục tiêu. Nhưng nó không ổn định, run rẩy, và phân tán ra xung quanh. Các mục tiêu khác cũng bị ảnh hưởng, khẽ rung lên.
“Tập trung, Lý Hạ! Chỉ mục tiêu số ba!” Giọng Quân vang lên nghiêm khắc.
Tôi cố gắng hơn nữa, dồn thêm năng lượng. Cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội. Mắt tôi bắt đầu nóng rát, và tôi cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng đang chảy xuống gò má. Máu. Lại là máu.
Thấy chưa? Vô ích thôi! Hắc Ảnh cười khoái trá. Ngươi đang tự làm khổ mình!
“Dừng lại!” Quân ra lệnh. “Thất bại. Năng lượng phân tán, không thể duy trì tập trung. Cậu đang lãng phí năng lượng một cách khủng khiếp và tự làm tổn thương mắt mình.”
Tôi thở hổn hển, đưa tay lên quệt dòng máu trên má, cảm giác thất vọng và xấu hổ xâm chiếm.
“Bài tập thứ hai: Hắc Ảnh,” Quân không cho tôi thời gian để thất vọng. Anh ta đặt một chiếc lông vũ mỏng manh lên một cái bệ nhỏ cách tôi vài mét. “Yêu cầu: Sử dụng Hắc Ảnh, tạo ra một xúc tu bóng tối đủ tinh vi để nhấc chiếc lông vũ lên, di chuyển nó qua vòng tròn kia, và đặt lại vị trí cũ. Không được làm rách, làm gãy, hay thổi bay nó.”
Tôi nhìn chiếc lông vũ trắng muốt, mỏng manh, gần như trong suốt dưới ánh đèn. Dùng Hắc Ảnh, thứ sức mạnh hủy diệt đen tối, để di chuyển một vật thể nhẹ nhàng như vậy? Đây là một thử thách gần như không tưởng.
Tôi nhắm mắt, cố gắng kết nối với Hắc Ảnh, nhưng lần này, tôi không để nó chiếm lĩnh, mà cố gắng “mượn” một phần nhỏ sức mạnh của nó, điều khiển nó theo ý muốn.
Một luồng khí lạnh lẽo quen thuộc trỗi dậy. Một xúc tu bóng tối đen kịt, mỏng như sợi chỉ, từ từ hình thành từ hư không, vươn về phía chiếc lông vũ.
Nghiền nát nó đi! Hắc Ảnh gào thét trong tâm trí. Thứ yếu đuối này không đáng để ngươi bận tâm! Hãy cho chúng thấy sức mạnh thực sự của bóng tối!
Tôi cố gắng phớt lờ, tập trung cao độ vào việc điều khiển xúc tu. Nó run rẩy, không ổn định, như muốn bùng nổ thành một cơn lốc đen bất cứ lúc nào. Tôi cẩn thận điều khiển nó quấn quanh cuống chiếc lông vũ, thật nhẹ nhàng, thật chậm rãi.
Nhấc lên… Xúc tu khẽ nâng chiếc lông vũ lên khỏi bệ đỡ. Nó lơ lửng giữa không trung, mỏng manh và yếu ớt.
Di chuyển qua vòng tròn… Tôi từ từ điều khiển xúc tu đưa chiếc lông vũ về phía vòng tròn kim loại treo cách đó không xa. Tim tôi đập mạnh. Chỉ cần một chút sơ sẩy, chỉ cần Hắc Ảnh bộc phát mạnh hơn một chút, chiếc lông vũ sẽ tan thành tro bụi.
Chán ngắt! Hắc Ảnh gầm gừ. Sao phải khổ sở thế này? Hãy để ta làm cho!
Một luồng năng lượng hắc ám mạnh mẽ đột ngột trào dâng, không thể kiểm soát. Xúc tu bóng tối phình to ra, đen kịt, dữ tợn.
VỤT!
Chiếc lông vũ bị sức mạnh bóng tối nghiền nát, tan biến vào hư không, không để lại một dấu vết. Xúc tu Hắc Ảnh tiếp tục bùng nổ, quất mạnh vào không khí xung quanh, tạo ra những tiếng rít ghê rợn.
“Kiểm soát!” Quân hét lên, giọng đầy uy lực.
Tôi cố gắng thu hồi sức mạnh Hắc Ảnh, nhưng nó không còn nghe theo sự điều khiển của tôi nữa. Nó đang gầm thét muốn thoát ra bên ngoài, nó đang muốn hủy diệt tất cả.
Huấn luyện viên Quân lập tức ra tay, ép chặt lấy Hắc Ảnh bắt nó kìm hãm lại, nguồn năng lượng nhỏ dần rồi biến mất.
Tôi run rẩy ngã khụy xuống đất thở không ra hơi.
Quân tiến lại gần, cúi xuống nhìn tôi.
“Sức mạnh của cậu là không thể phủ nhận, nếu chỉ xét riêng về sức mạnh thì cậu đã đạt tới cấp B. Nhưng khả năng kiểm soát của cậu gần như bằng không, cậu chiến đấu như một con thú hoang dại, có vẻ 3 năm ở trong đấu trường sinh tử đó cậu đã phải sử dụng mọi cách để sống sót, thành ra phong cách chiến đấu của cậu cực kì bản năng.”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi. “Chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm lắm đây.”
Tôi im lặng, không thể phản bác.
“Buổi đánh giá hôm nay kết thúc. Nghỉ ngơi đi. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu chương trình huấn luyện thực sự.” Trước khi bước ra khỏi khu huấn luyện anh ta quay đầu lại nói với tôi.
Tôi một mình trong phòng huấn luyện mô phỏng rộng lớn, với cơ thể rã rời, tâm trí kiệt quệ. Tôi nhìn xuống lòng bàn tay mình, vẫn còn run rẩy. Hắc Ảnh và Thiên Nhãn… Hai thái cực sức mạnh cùng tồn tại trong tôi.
Ánh sáng tự nhiên dịu nhẹ len qua cửa sổ lớn, chiếu lên những bức tường màu xanh lam nhạt và đồ nội thất đơn giản nhưng trang nhã. Nơi này mang lại một cảm giác yên bình hiếm hoi, một sự tĩnh lặng cần thiết sau chuỗi ngày kinh hoàng mà tôi vừa trải qua.
Tôi ngồi trên giường, cơ thể vẫn còn ê ẩm sau buổi đánh giá sức mạnh ngày hôm qua. Những lời nhận xét lạnh lùng nhưng thẳng thắn của huấn luyện viên Quân vẫn còn văng vẳng bên tai
Thiết bị liên lạc CUI trên cổ tay khẽ rung lên, một lời nhắc nhở về thực tại mới, về vai trò “đồng minh” bất đắc dĩ này. Tôi nhìn nó, rồi lại nhìn ra khung cảnh yên bình bên ngoài cửa sổ.
Ngươi lại đang mơ mộng viển vông rồi đấy, Lý Hạ. Hắc Ảnh thì thầm trong tâm trí, giọng điệu vẫn đầy chế nhạo.
Cánh cửa phòng bật mở, không cần gõ. Huấn luyện viên Quân bước vào, gương mặt vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị như tượng đá. Anh ta mặc bộ đồ huấn luyện màu đen bó sát, làm nổi bật thân hình cường tráng và những đường cơ bắp rắn chắc.
“Chuẩn bị xong chưa?” Không một lời chào hỏi thừa thãi.
Tôi gật đầu, đứng dậy khỏi giường, cố gắng nén lại cơn đau nhức âm ỉ. “Rồi ạ.”
“Tốt. Đi theo tôi.”
Quân dẫn tôi đến một phòng huấn luyện khác, một không gian thực tế rộng lớn, được gia cố bằng những tấm kim loại dày và hệ thống hấp thụ năng lượng phức tạp. Không khí ở đây lạnh hơn và mang theo mùi kim loại đặc trưng.
“Nguyên tắc: Kỷ luật tuyệt đối. Tập trung vào kiểm soát. Không được phép để cảm xúc, đặc biệt là cơn giận hay sự sợ hãi, chi phối khi sử dụng năng lượng. Rõ chưa?”
“Rõ.” Tôi đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Bài tập đầu tiên: Tinh chỉnh Thiên Nhãn - Vượt chướng ngại vật.” Quân chỉ tay về phía khu vực giữa phòng, nơi có những cột kim loại và những tấm chắn năng lượng trong suốt được bố trí ngẫu nhiên. “Nhiệm vụ của cậu là di chuyển từ điểm A đến điểm B. Giữa đường đi có vô số ‘bẫy’ năng lượng được kích hoạt ngẫu nhiên, chỉ Thiên Nhãn mới có thể nhìn thấy. Yêu cầu: Không chỉ né tránh, mà phải vô hiệu hóa ít nhất năm cái bẫy bằng cách tập trung năng lượng Thiên Nhãn vào lõi của chúng. Thời gian: Ba phút.”
Tôi hít một hơi sâu, cảm nhận áp lực đè nặng. Vô hiệu hóa bẫy? Hôm qua tôi còn không thể tập trung nhìn một điểm cố định.
Tôi kích hoạt Thiên Nhãn. Những luồng năng lượng xanh đỏ tím vàng đan xen, tạo thành một ma trận phức tạp. Giữa không gian, những quả cầu năng lượng nhỏ, phát sáng nhấp nháy, hiện ra – đó là những cái bẫy. Chúng di chuyển liên tục, quỹ đạo khó lường.
Cơn đau đầu quen thuộc lại ập đến, nhưng tôi cố gắng chịu đựng. Tôi bắt đầu di chuyển, cẩn thận lách qua những luồng năng lượng, mắt không rời khỏi những quả cầu bẫy. Tôi chọn một quả cầu màu đỏ đang lơ lửng gần mình nhất, cố gắng tập trung năng lượng Thiên Nhãn vào điểm lõi của nó.
Yếu ớt quá! Hắc Ảnh gầm gừ. Sao không dùng ta? Một xúc tu là đủ quét sạch lũ ruồi muỗi này rồi!
Tôi phớt lờ. Luồng sáng trắng bạc từ mắt tôi bắn ra, run rẩy, nhưng đã ổn định hơn hôm qua một chút. Nó chạm vào quả cầu đỏ…
BÙM!
Quả cầu đỏ nổ tung, tạo ra một xung lực nhẹ. Tôi lùi lại. Thành công? Hay thất bại?
“Lực quá mạnh! Cậu làm nó nổ tung thay vì vô hiệu hóa!” Giọng Quân vang lên lạnh lùng. “Tiếp tục! Tập trung vào việc kiểm soát lực!”
Tôi nghiến răng, tiếp tục di chuyển, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Lần này là một quả cầu màu xanh lục. Tôi cố gắng điều chỉnh lực của Thiên Nhãn, nhẹ nhàng hơn, tinh tế hơn. Luồng sáng chạm vào quả cầu… Lần này nó không nổ, chỉ khẽ rung lên rồi… mờ dần, tan biến.
Thành công rồi! Tôi thầm reo lên trong lòng.
Nhưng niềm vui chưa kịp kéo dài, một quả cầu màu tím bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt tôi, lao tới với tốc độ chóng mặt. Tôi không kịp phản ứng.
ẦM!
Tôi bị hất văng về phía sau, đập mạnh lưng vào tường kim loại. Cả người đau ê ẩm.
“Mất tập trung! Luôn quan sát xung quanh!” Quân quát. “Đứng dậy! Thời gian không còn nhiều!”
Tôi loạng choạng đứng dậy, máu lại bắt đầu rỉ ra từ khóe mắt. Cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội. Tôi tiếp tục di chuyển, né tránh, và cố gắng vô hiệu hóa thêm những cái bẫy. Khó khăn, đau đớn, nhưng ý chí trong tôi lại bùng lên mạnh mẽ.
Hết ba phút, tôi chỉ vô hiệu hóa được ba cái bẫy, và người thì đầy vết bầm tím do va chạm.
“Tạm được. Có tiến bộ so với hôm qua, nhưng vẫn quá chậm và thiếu chính xác.” Quân nhận xét không chút cảm xúc. “Nghỉ năm phút. Chuẩn bị cho bài tập tiếp theo.”
Năm phút nghỉ ngơi quý giá trôi qua nhanh chóng. Tôi cố gắng điều hòa hơi thở, xoa dịu cơn đau đầu, và trấn áp sự cám dỗ từ Hắc Ảnh, kẻ vẫn không ngừng thì thầm những lời dụ dỗ hủy diệt.
“Bài tập thứ hai: Chế ngự Hắc Ảnh - ‘Điêu khắc’ bóng tối.” Quân đặt một khối lập phương kim loại nhỏ lên bệ đỡ. “Yêu cầu: Sử dụng Hắc Ảnh, tạo ra một lớp khiên bóng tối bao bọc hoàn toàn khối lập phương này. Lớp khiên phải đủ mỏng, đủ ổn định để không làm khối lập phương dịch chuyển, và phải chịu được ba lần va chạm nhẹ từ thiết bị kiểm tra này.” Quân giơ lên một thiết bị trông giống như một chiếc búa nhỏ bằng năng lượng.
Tạo khiên bóng tối? Ổn định? Chịu va chạm? Hắc Ảnh vốn là hiện thân của sự hỗn loạn và hủy diệt. Làm sao có thể dùng nó để tạo ra thứ gì đó tinh tế và bền vững như vậy?
Tôi nhắm mắt, cẩn thận triệu hồi Hắc Ảnh. Một luồng khí lạnh lẽo lan tỏa. Tôi cố gắng điều khiển nó, không để nó bùng phát, mà từ từ ngưng tụ lại, tạo thành một lớp màng mỏng màu đen bao quanh khối lập phương.
Buồn tẻ! Vô nghĩa! Hắc Ảnh gào thét phản đối. Sức mạnh của ta là để nghiền nát, không phải để bao bọc mấy thứ đồ chơi này!
Lớp khiên bóng tối run rẩy, không ngừng biến dạng, lúc dày lúc mỏng, như muốn tan vỡ bất cứ lúc nào. Tôi dồn hết tâm trí để duy trì nó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
“Kiểm tra lần một.” Quân nói, rồi dùng chiếc búa năng lượng gõ nhẹ vào lớp khiên.
RẮC!
Lớp khiên nứt ra một vết nhỏ, nhưng vẫn chưa vỡ hoàn toàn.
Yếu đuối! Hắc Ảnh gầm lên giận dữ. Một luồng năng lượng đen tối mạnh mẽ hơn bất ngờ trào dâng. Lớp khiên phình to ra, trở nên dày đặc và dữ tợn.
“Kiểm tra lần hai.” Quân gõ mạnh hơn.
ẦM!
Lần này, lớp khiên không chỉ nứt, mà vỡ tan thành từng mảnh, hóa thành những xúc tu bóng tối vung vẩy loạn xạ trong không khí, suýt chút nữa thì quất trúng Quân.
“Nguy hiểm!” Quân hét lên, nhanh như cắt lùi lại, đồng thời kích hoạt một thiết bị trên cổ tay. Một luồng sáng trắng bao trùm lấy những xúc tu Hắc Ảnh, ép chúng phải thu nhỏ lại và biến mất.
Tôi thở hổn hển, ngã ngồi xuống sàn, kiệt sức. Lại thất bại. Hắc Ảnh quá mạnh, quá khó kiểm soát.
Quân tiến lại gần, gương mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng trong ánh mắt anh ta, tôi thoáng thấy một sự… suy tư?
“Kiểm soát Hắc Ảnh khó hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, Lý Hạ.” Anh ta nói, giọng trầm hơn. “Nó không chỉ là năng lượng, nó còn là bản năng, là cảm xúc tiêu cực. Cậu càng cố gắng gò ép nó, nó càng phản kháng mạnh mẽ hơn.” Anh ta nhìn tôi. “Cậu cần học cách… chấp nhận nó. Hiểu nó. Và tìm cách dung hòa với nó, thay vì chỉ cố gắng đàn áp.”
Chấp nhận Hắc Ảnh? Dung hòa với bóng tối? Làm sao tôi có thể làm được điều đó?
“Nghỉ ngơi đi.” Quân nói, rồi quay người. “Buổi huấn luyện hôm nay tạm dừng ở đây. Ngày mai, chúng ta sẽ thử một phương pháp khác.”
Anh ta rời đi, để lại tôi một mình trong phòng huấn luyện. Chấp nhận Hắc Ảnh? Lời nói của Quân cứ vang vọng trong đầu tôi. Liệu đó có phải là con đường đúng đắn?
Tôi nhìn xuống lòng bàn tay mình, nơi bóng tối Hắc Ảnh vẫn âm ỉ ẩn náu. Tôi… không biết liệu mình có đủ sức mạnh, đủ ý chí, để đi đến cuối con đường hay không.
Những tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua lớp kính cường lực của cửa sổ lớn, rọi những vệt sáng dài xuống sàn phòng, mang theo chút hơi ấm hiếm hoi vào không gian vốn chỉ quen với ánh đèn nhân tạo và không khí điều hòa lạnh lẽo. Tôi ngồi xếp bằng trên giường, cố gắng thực hiện lại bài tập điều hòa năng lượng mà huấn luyện viên Quân đã giao ngày hôm qua.
Cơ thể vẫn còn nhức mỏi, đặc biệt là hai bên thái dương và vùng ngực, nơi dư âm của việc cố gắng kiểm soát Thiên Nhãn và Hắc Ảnh vẫn còn âm ỉ. Nhưng lạ thay, tinh thần tôi lại không còn nặng nề như trước. Lời nói của Quân – "chấp nhận nó, hiểu nó, dung hòa với nó" – cứ luẩn quẩn trong đầu, gợi lên một hướng suy nghĩ khác, dù vẫn còn mơ hồ và đầy thử thách.
Tôi nhắm mắt, hít thở sâu, cố gắng cảm nhận hai luồng năng lượng đối nghịch đang chảy trong huyết quản. Thiên Nhãn, như một dòng suối trong vắt, tinh khiết, nhưng đôi khi lại quá mạnh mẽ, ào ạt, khiến tâm trí tôi choáng ngợp trong biển thông tin vô tận. Hắc Ảnh, như một vực thẳm đen ngòm, lạnh lẽo, luôn chực chờ nuốt chửng lấy ý thức, thì thầm những lời cám dỗ về sức mạnh hủy diệt.
Ngươi lại đang cố gắng làm cái trò vô ích đó à, Lý Hạ? Tiếng Hắc Ảnh vang lên, vẫn đầy vẻ chế nhạo. Sự kiểm soát chỉ là ảo tưởng. Chỉ có bóng tối là vĩnh cửu. Hãy để ta giúp ngươi ôm lấy nó!
Tôi nghiến răng, tập trung ý chí, cố gắng dùng năng lượng dịu nhẹ của Thiên Nhãn để bao bọc, làm dịu đi sự hỗn loạn của Hắc Ảnh. Khó khăn vô cùng. Hai luồng năng lượng như nước với lửa, luôn xung đột, đẩy bật lẫn nhau. Cơn đau đầu lại bắt đầu nhói lên.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Huấn luyện viên Quân bước vào, vẫn với bộ đồ đen bó sát và gương mặt lạnh như tiền.
“Đang tự luyện tập?” Anh ta hỏi, giọng không chút biểu cảm.
Tôi mở mắt, gật đầu. “Vâng, nhưng… vẫn rất khó khăn.”
Quân quan sát tôi một lúc, rồi nói: “Hôm nay, cậu sẽ không tập với tôi. Sẽ có một chuyên gia khác đến làm việc cùng cậu.”
Tôi hơi ngạc nhiên. “Chuyên gia khác?”
“Đúng vậy,” Quân đáp. “Khả năng kiểm soát năng lượng không chỉ nằm ở kỹ thuật và kỷ luật. Nó còn liên quan đến tinh thần, sự cân bằng nội tâm. Đó không phải là chuyên môn của tôi.” Anh ta thừa nhận một cách thẳng thắn, điều này khiến tôi có chút bất ngờ. “Người này có phương pháp tiếp cận khác. Hy vọng sẽ giúp ích cho cậu.”
Nói rồi, Quân ra hiệu cho tôi đi theo. Chúng tôi rời khỏi khu vực huấn luyện chiến đấu quen thuộc, đi đến một khu vực khác của cơ sở CUI, yên tĩnh hơn, thanh bình hơn, với những hành lang được trang trí bằng cây xanh và ánh sáng tự nhiên mô phỏng.
Quân dừng lại trước một cánh cửa gỗ đơn giản, khác hẳn những cánh cửa kim loại lạnh lẽo thường thấy. Anh ta gõ nhẹ ba tiếng.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Một người đàn ông lớn tuổi, mái tóc đã điểm bạc nhưng được búi gọn gàng theo kiểu cổ xưa, mặc một bộ trang phục vải lanh màu chàm đơn giản, đang đứng chờ sẵn. Dáng vẻ ông khoan thai, điềm đạm, đôi mắt sáng và sâu thẳm, ẩn chứa một sự uyên bác và thấu hiểu lạ thường. Nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi ông khi nhìn thấy tôi.
“Đây là Tiên sinh Lâm,” Quân giới thiệu ngắn gọn. “Ông ấy sẽ phụ trách phần huấn luyện tinh thần cho cậu.” Rồi anh ta quay sang người đàn ông. “Tôi giao cậu ta lại cho ngài.”
Tiên sinh Lâm khẽ gật đầu với Quân, rồi quay sang nhìn tôi, nụ cười vẫn giữ trên môi. “Chào cậu, Lý Hạ. Mời cậu vào.”
Tôi bước vào căn phòng, cảm nhận một bầu không khí hoàn toàn khác biệt. Không phải phòng huấn luyện, cũng không phải phòng thí nghiệm. Nơi này giống như một phòng trà nhỏ, với bàn gỗ thấp, đệm ngồi êm ái, và một ấm trà đang tỏa khói nghi ngút, mang theo hương thơm thanh khiết của thảo mộc. Ánh sáng dịu nhẹ, không gian tĩnh lặng, tạo cảm giác thư thái lạ thường.
“Mời cậu ngồi,” Tiên sinh Lâm nói, tự mình ngồi xuống đệm đối diện. Ông rót một chén trà nóng, đẩy về phía tôi. “Thử một chút trà an thần này xem. Nó sẽ giúp cậu tĩnh tâm hơn.”
Tôi ngập ngừng nhận lấy chén trà, hơi ấm lan tỏa vào lòng bàn tay. Tôi nhấp một ngụm nhỏ, vị trà thanh ngọt, dịu nhẹ lan tỏa trong khoang miệng, và lạ thay, cơn đau đầu của tôi dường như cũng dịu đi đôi chút.
Tiên sinh Lâm không vội vàng bắt đầu “huấn luyện”. Ông chỉ im lặng quan sát tôi, đôi mắt ông như nhìn thấu tâm can, nhưng lại không hề gây cảm giác khó chịu hay dò xét. Ông chờ đợi. Chờ đợi tôi sẵn sàng mở lòng.
“Tiên sinh…” Cuối cùng, tôi cũng lên tiếng, giọng hơi ngập ngừng. “Huấn luyện viên Quân nói… ngài sẽ giúp tôi về mặt tinh thần… về sự cân bằng…”
Tiên sinh Lâm gật đầu. “Đúng vậy. Ta nghe nói cậu đang gặp khó khăn trong việc kiểm soát hai luồng sức mạnh trong cơ thể mình, phải không? Thiên Nhãn và Hắc Ảnh… Ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại.”
Tôi gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi có người thực sự hiểu được vấn đề cốt lõi của mình. “Chúng… chúng luôn xung đột. Em không biết làm sao để dung hòa chúng. Càng cố gắng kiểm soát Hắc Ảnh, nó càng trở nên mạnh mẽ hơn. Còn Thiên Nhãn… nó lại khiến em kiệt sức quá nhanh.”
Tiên sinh Lâm chăm chú lắng nghe, không ngắt lời. Khi tôi nói xong, ông mới chậm rãi đáp: “Ánh sáng và bóng tối, dương và âm, chúng vốn dĩ là hai mặt của cùng một thực thể, Lý Hạ à. Chúng không thể tồn tại thiếu nhau, cũng như ngày không thể thiếu đêm, sự sống không thể thiếu cái chết. Vấn đề không nằm ở việc loại bỏ cái này để giữ lại cái kia, mà là làm sao để chúng cùng tồn tại một cách hài hòa, cân bằng.”
Ông nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn xa xăm. “Việc cậu cố gắng đàn áp Hắc Ảnh, chỉ khiến nó càng thêm phẫn nộ và phản kháng. Nó cũng là một phần của cậu, dù cậu có muốn thừa nhận hay không. Chấp nhận sự tồn tại của nó, không có nghĩa là đồng hóa với nó, mà là bước đầu tiên để thấu hiểu và tìm cách chung sống.”
Tôi im lặng suy ngẫm lời của Tiên sinh Lâm. Chấp nhận Hắc Ảnh? Điều đó nghe thật… đáng sợ. Nhưng có lẽ… ông ấy nói đúng. Tôi không thể mãi mãi chạy trốn hay cố gắng tiêu diệt nó.
“Vậy… phải làm thế nào để chỉnh sửa sự thiếu hụt trong kiểm soát của mình, thưa Tiên sinh?” Tôi hỏi, giọng thành khẩn. “Làm sao để dung hòa được hai sức mạnh này?”
Tiên sinh Lâm nhìn tôi, đôi mắt ông sâu thẳm như chứa đựng cả vũ trụ. Ông im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi cất tiếng, giọng ông trầm ấm:
"Phương pháp bổ cứu, nói đơn giản thì đơn giản, nói khó thì khó, tuyệt đối không chỉ gói gọn trong một câu, nhưng nếu truy cứu đến tận gốc rễ thì đạo lý cũng không quá sâu xa. Tu hành cũng như làm người, thân ngay thẳng, tâm ngay thẳng, thì đạo cũng ngay thẳng – đó là căn bản."
Ông dừng lại, nhấp thêm một ngụm trà, để tôi có thời gian suy ngẫm.
"Đạo của trời, làm tổn hại cái dư thừa mà không bù đắp cái thiếu hụt; đạo của người, làm tổn hại cái chưa đủ để phụng dưỡng cái dư thừa."
Ông nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt ông như xuyên thấu tâm can.
“Lúc đầu cậu hỏi ta đã ngộ ra điều gì, sau đó lại hỏi ta làm sao để khắc phục. Nhưng thật ra, cả hai câu hỏi đó đều cùng hướng đến một đạo lý mà thôi…”
Ông đặt chén trà xuống, nụ cười nhẹ nhàng vẫn giữ trên môi.
"Lý Hạ… Hôm nay, nói đến đây đã đủ nhiều rồi."
Lời nói của Tiên sinh Lâm như một tiếng chuông chùa ngân vang, vọng lại trong tâm trí tôi, mơ hồ, khó hiểu, nhưng lại chạm đến một điều gì đó sâu thẳm bên trong. Thân ngay thẳng, tâm ngay thẳng, thì đạo cũng ngay thẳng… Đạo trời làm tổn hại cái dư thừa, đạo người làm tổn hại cái chưa đủ…
Tôi chưa thể hiểu hết ý nghĩa sâu xa của những lời này. Hắc Ảnh là cái “dư thừa” cần làm “tổn hại”? Thiên Nhãn là cái “thiếu hụt” cần “bù đắp”? Hay ý ông muốn nói đến sự cân bằng tự nhiên của vũ trụ, và sự mất cân bằng do lòng tham, sự ích kỷ của con người tạo ra?
Tôi ngồi lặng yên, chén trà trên tay đã nguội lạnh từ lúc nào. Tiên sinh Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng ngồi đó, thưởng thức trà, ánh mắt ông nhìn ra khung cửa sổ nhỏ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi.
Buổi “huấn luyện” đầu tiên với Tiên sinh Lâm kết thúc trong sự tĩnh lặng và suy tư. Không có những bài tập khắc nghiệt, không có những lời quát tháo kỷ luật. Chỉ có trà thơm, không gian yên tĩnh, và những lời triết lý sâu xa, gợi mở.
Tôi rời khỏi phòng trà, lòng vẫn còn ngổn ngang những suy nghĩ. Tôi chưa tìm ra câu trả lời cụ thể cho vấn đề của mình, nhưng tôi cảm thấy… có một hướng đi mới. Một cách tiếp cận khác. Không phải đối đầu, không phải đàn áp, mà là… thấu hiểu, chấp nhận, và tìm kiếm sự cân bằng từ chính bên trong.
Tôi nhìn xuống lòng bàn tay, nơi Hắc Ảnh và Thiên Nhãn vẫn đang âm ỉ tồn tại.
Bốn năm. Bốn năm đằng đẵng trôi qua kể từ ngày tôi bước chân vào vòng tay bao bọc của CUI. Căn phòng tôi đang ở giờ đây đã khác xa cái "hộp trắng" lạnh lẽo ngày đầu. Nó rộng rãi hơn, tiện nghi hơn, với cửa sổ lớn nhìn ra một khu vườn nhân tạo xanh mướt, một nỗ lực rõ ràng của CUI nhằm tạo ra cảm giác "bình thường" và dễ chịu cho những "đồng minh đặc biệt" như tôi.
Tôi ngồi xếp bằng trên chiếc đệm thiền, mắt nhắm hờ, hơi thở đều đặn. Không khí xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhân tạo khẽ rì rào qua lá cây mô phỏng. Tôi đang thực hiện bài tập điều hòa năng lượng cuối cùng trong ngày, một thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức sau hàng ngàn giờ khổ luyện dưới sự giám sát của Quân và Tiên sinh Lâm.
Thiên Nhãn khẽ được kích hoạt. Lần này, thế giới năng lượng hiện ra không còn hỗn loạn, chói lòa và gây đau đớn như thuở ban đầu. Thay vào đó là những dòng chảy mượt mà, rõ ràng. Tôi có thể "nhìn" thấy từng mạch năng lượng của chính mình, màu xanh lam dịu nhẹ của Thiên Nhãn và màu đen tuyền, lạnh lẽo của Hắc Ảnh. Chúng không còn xung đột dữ dội, đẩy bật nhau như nước với lửa. Dưới sự điều khiển ý chí của tôi, chúng đang từ từ… dung hòa. Chưa phải là một sự hòa quyện hoàn hảo, nhưng đã có thể cùng tồn tại, như hai dòng sông chảy song song, đôi khi gợn sóng va chạm, nhưng không còn là cơn lũ phá hủy nữa.
Tôi tập trung vào Hắc Ảnh, cố gắng cảm nhận sự hiện diện của nó. Vẫn là cái lạnh lẽo cố hữu, vẫn là bản năng hủy diệt tiềm tàng, nhưng giờ đây, nó không còn gào thét điên cuồng trong tâm trí tôi nữa.
Ngươi vẫn ở đó, phải không? Tôi thầm hỏi.
Tất nhiên rồi Giọng Hắc Ảnh vang lên, vẫn còn chút mỉa mai, nhưng không còn sự hung hãn như trước. Ngươi nghĩ mấy bài tập nhàm chán này có thể loại bỏ được ta sao?
Ta không định loại bỏ ngươi. Tôi đáp lại một cách bình tĩnh. Ta chỉ muốn… kiểm soát ngươi.
Hắc Ảnh im lặng. Có lẽ nó cũng nhận ra sự thay đổi trong tôi. Bốn năm khổ luyện, không chỉ rèn giũa sức mạnh, mà còn tôi luyện ý chí và tinh thần của tôi. Tôi không còn là cậu sinh viên văn khoa yếu đuối, dễ dàng bị nỗi sợ hãi và cơn giận dữ chi phối nữa.
Tôi chậm rãi thu hồi năng lượng, mở mắt ra. Căn phòng trở lại với hình hài vật chất quen thuộc. Cơn đau đầu nhẹ vẫn còn đó sau mỗi lần sử dụng Thiên Nhãn cường độ cao, và cảm giác lạnh lẽo từ Hắc Ảnh vẫn âm ỉ, nhưng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát. Sức mạnh Cấp B của tôi giờ đây không còn là cơn bão mất phương hướng, mà đã được mài giũa, trở nên sắc bén hơn, chính xác hơn, và nguy hiểm hơn theo một cách khác – có kiểm soát.
Đã đến lúc rồi. Tôi đứng dậy, nhìn ra khu vườn nhân tạo qua ô cửa sổ lớn. Đã đến lúc rời khỏi nơi này. CUI đã cho tôi sự an toàn, đã giúp tôi huấn luyện, đã bảo vệ gia đình tôi. Tôi biết ơn họ vì điều đó. Nhưng tôi cũng biết, đây không phải là nơi tôi thuộc về. Con đường của CUI không phải là con đường của tôi. Tôi cần phải tự mình bước đi, tự mình khám phá thế giới siêu nhiên rộng lớn ngoài kia, tự mình tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi vẫn luôn giày vò tâm trí: Tôi là ai? Sức mạnh này thực sự đến từ đâu? Và mục đích tồn tại của tôi… là gì?
Tôi kích hoạt thiết bị liên lạc trên cổ tay. "Huấn luyện viên Quân, tôi có thể gặp ngài Mạnh được không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói."
Cuộc gặp với Mạnh diễn ra trong phòng làm việc riêng của ông ta, không phải phòng họp Hội Đồng trang trọng. Ông ta vẫn giữ vẻ ngoài lịch lãm, nhưng ánh mắt nhìn tôi đã khác trước, có sự tôn trọng nhất định, nhưng cũng không thiếu sự tính toán của một nhà lãnh đạo.
"Tôi muốn rời khỏi đây, thưa ngài Mạnh." Tôi nói thẳng, không vòng vo.
Mạnh không tỏ ra ngạc nhiên, dường như ông ta đã đoán trước được điều này. "Chúng tôi biết ngày này sẽ đến, Lý Hạ." Ông ta nói, giọng điềm tĩnh. "Cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều. Khả năng kiểm soát sức mạnh của cậu đã vượt xa mong đợi của chúng tôi." Ông ta dừng lại, nhìn tôi dò xét. "Nhưng cậu chắc chắn chứ? Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm. Thế lực ngầm vẫn còn đó, và chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Tôi biết," tôi đáp, giọng kiên định. "Nhưng tôi không thể ở mãi trong sự bảo bọc này. Tôi cần phải tự mình đối mặt với nguy hiểm, tự mình tìm kiếm con đường. Hơn nữa," tôi ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Mạnh, "tôi muốn về nhà."
Mạnh im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. "Chúng tôi hiểu. Gia đình luôn là điều quan trọng nhất." Ông ta đứng dậy, tiến đến bên cửa sổ, nhìn ra khoảng trời nhân tạo bên ngoài. "CUI sẽ tôn trọng quyết định của cậu. Cậu vẫn là đồng minh của chúng tôi. Chúng tôi sẽ sắp xếp phương tiện đưa cậu về nhà an toàn. Và," ông ta quay lại, "chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ gia đình cậu. Đó là một phần thỏa thuận."
"Cảm ơn ngài." Tôi chân thành nói.
"Nhưng hãy nhớ, Lý Hạ," Mạnh nói thêm, giọng nghiêm nghị. "Khi cậu bước ra khỏi cánh cửa này, cậu sẽ phải tự chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình. CUI sẽ không thể can thiệp vào mọi quyết định cá nhân của cậu nữa. Hãy cẩn trọng."
"Tôi hiểu."
Chuyến bay đưa tôi trở về thành phố quê nhà diễn ra nhanh chóng và lặng lẽ trên một chiếc phi cơ tư nhân của CUI. Khi cánh cửa mở ra, hít thở bầu không khí quen thuộc, nhìn thấy những con phố, những mái nhà thân thương sau bốn năm xa cách, lòng tôi trào dâng một cảm xúc khó tả. Vui mừng, hồi hộp, và cả một chút… xa lạ.
Chiếc xe tự hành của CUI đưa tôi về đến con hẻm nhỏ dẫn vào nhà. Ngôi nhà hai tầng cũ kỹ vẫn đứng đó, bình yên và trầm mặc, như thể thời gian đã ngừng trôi ở nơi này. Tôi hít một hơi thật sâu, đẩy cánh cổng quen thuộc, bước vào sân.
Cánh cửa nhà bật mở. Mẹ đứng đó, sững sờ, rồi vỡ òa trong nước mắt. "Hạ! Hạ ơi! Con về rồi!" Bà lao đến ôm chầm lấy tôi, siết chặt, như sợ rằng tôi sẽ lại biến mất.
Bố đứng phía sau, gương mặt vẫn cố giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng đôi mắt ông đã đỏ hoe, và bờ vai khẽ run lên. Ông tiến lại, vụng về vỗ vai tôi. "Về… về là tốt rồi."
Rồi anh Hàn xuất hiện từ trên lầu. Anh vẫn vậy, vẫn dáng vẻ trầm lặng, nhưng ánh mắt nhìn tôi đã khác xưa, có sự nhẹ nhõm, có sự mừng rỡ, và cả một chút… tự hào? Anh không nói gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu với tôi, một cái gật đầu của sự thấu hiểu, của tình anh em không cần lời nói.
Bữa cơm đoàn tụ đầu tiên sau bốn năm diễn ra trong bầu không khí ấm cúng nhưng cũng có chút ngượng ngùng. Mẹ gắp đầy thức ăn vào bát tôi, luôn tay hỏi han đủ thứ chuyện ở CUI, dù tôi biết CUI đã dặn dò họ không được hỏi quá nhiều. Bố ít nói hơn, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi, ánh mắt trìu mến. Anh Hàn thì kể vài câu chuyện phiếm về công việc “thầy đồng” dạo này, những vụ “bắt ma” hài hước nhiều hơn là đáng sợ.
Cuộc sống dường như đã trở lại bình thường. Anh Hàn vẫn tiếp tục công việc tâm linh của mình, dù có lẽ đã cẩn trọng hơn trước. Bố mẹ cũng đã quay lại với nhịp sống thường nhật, dù nỗi ám ảnh về quá khứ và sự lo lắng cho hai đứa con trai chắc chắn vẫn còn đó.
Tôi ở nhà được vài ngày, tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm hoi bên gia đình. Tôi đi dạo quanh khu phố quen thuộc, ghé lại quán cà phê cũ, ngồi trong thư viện hàng giờ đọc sách. Mọi thứ vẫn vậy, nhưng lòng tôi thì đã khác. Thế giới ngoài kia rộng lớn và đầy bí ẩn đang chờ đợi.
Vào một buổi tối, sau bữa cơm, tôi quyết định nói ra dự định của mình.
"Bố, mẹ, anh Hàn," tôi bắt đầu, giọng hơi ngập ngừng. "Con… con muốn đi xa một thời gian."
Cả ba người đều khựng lại, nhìn tôi ngạc nhiên. Mẹ là người phản ứng đầu tiên. "Đi đâu con? Con vừa mới về nhà mà?" Giọng bà đầy lo lắng.
"Con cũng chưa biết nữa," tôi đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Chỉ là… con muốn đi đây đó một chút. Khám phá thế giới. Và… tìm lại chính mình." Tôi nói lý do "tìm lại chính mình", một lý do đủ mơ hồ để họ không hỏi quá sâu, nhưng cũng đủ chân thành để họ hiểu rằng tôi thực sự cần chuyến đi này.
Bố nhìn tôi, ánh mắt ông trầm ngâm. Ông hiểu tôi hơn bất cứ ai. Ông biết những gì tôi đã trải qua, biết về sức mạnh và cả bóng tối bên trong tôi. "Con đã quyết định kỹ chưa?" Ông hỏi, giọng trầm ấm.
Tôi gật đầu. "Vâng. Con nghĩ… đây là điều con cần làm bây giờ."
Anh Hàn im lặng nãy giờ mới lên tiếng. "Đi một mình?"
"Vâng."
Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi khẽ thở dài. "Nhớ cẩn thận." Chỉ ba từ ngắn gọn, nhưng chứa đựng sự quan tâm và lo lắng sâu sắc.
Mẹ vẫn còn muốn phản đối, nhưng bố đã nắm lấy tay bà, lắc đầu nhẹ. "Để cho nó đi đi, mình à. Nó lớn rồi. Nó cần có con đường của riêng mình."
Tôi nhìn bố mẹ, nhìn anh Hàn, lòng biết ơn và yêu thương trào dâng. Gia đình… luôn là điểm tựa vững chắc nhất, là nơi tôi luôn có thể trở về, dù có đi xa đến đâu.
Tôi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đang dần buông xuống. Phía trước là một hành trình mới, đầy thử thách, đầy bất trắc, nhưng cũng đầy hứa hẹn. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, sẽ gặp phải những gì.
Mấy ngày sau đó, tôi dành thời gian chuẩn bị cho chuyến đi không định trước của mình. Không phải là quần áo, vật dụng cá nhân – những thứ đó CUI đã chu cấp đầy đủ, thậm chí còn nhiều hơn mức cần thiết. Sự chuẩn bị của tôi thiên về tinh thần nhiều hơn. Tôi ngồi lặng lẽ trong phòng, đọc lại những ghi chép ít ỏi về thế giới siêu nhiên mà anh Hàn từng đưa, những tài liệu cơ bản về CUI, và cả những dòng nhật ký nguệch ngoạc tôi viết trong những lúc tỉnh táo hiếm hoi giữa các đợt huấn luyện.
Tôi cố gắng xâu chuỗi lại những gì mình đã biết, về các thế lực, về hệ thống phân cấp sức mạnh, về những mối nguy hiểm tiềm tàng. Thế giới bên ngoài không còn là sân chơi an toàn như mái nhà này, hay thậm chí là “khu điều trị” được bảo vệ nghiêm ngặt của CUI. Nó là một chiến trường thực sự, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen, nơi đồng minh và kẻ thù khó lòng phân biệt.
Ngươi định đi đâu, Lý Hạ? Tìm một góc yên tĩnh nào đó để viết thơ à? Hắc Ảnh lại lên tiếng, giọng điệu vẫn đầy vẻ châm chọc. Hay định gia nhập gánh xiếc rong, biểu diễn trò “nhìn xuyên tường” cho thiên hạ trầm trồ?
Im lặng đi. Tôi đáp gọn, không buồn tranh cãi. Cuộc chiến nội tâm với Hắc Ảnh vẫn diễn ra hàng ngày, nhưng tôi đã học cách không để nó chi phối quá nhiều đến cảm xúc và quyết định của mình. Tôi chấp nhận sự tồn tại của nó, nhưng không có nghĩa là tôi nghe theo sự xúi giục của nó.
Ngày tôi rời đi, không khí trong nhà có chút trầm lắng. Mẹ dúi vào tay tôi một chiếc hộp giữ nhiệt đầy ắp đồ ăn bà tự làm, dặn dò đủ điều, từ chuyện ăn uống đến việc giữ ấm, như thể tôi vẫn là đứa trẻ ngày nào sắp đi học xa. Nước mắt bà lưng tròng, nhưng bà cố nén lại, mỉm cười động viên tôi.
Bố không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đưa cho tôi một chiếc la bàn cổ bằng đồng, mặt kính đã hơi mờ, kim chỉ nam khẽ rung lên khi tôi cầm lấy. “Nó không chỉ đường đi vật lý,” bố nói khẽ, ánh mắt sâu thẳm. “Đôi khi, nó còn chỉ lối cho tâm hồn. Hãy giữ lấy nó.” Tôi biết, đây không chỉ là một món quà. Nó là một lời nhắn nhủ, một sự tin tưởng thầm lặng mà bố dành cho tôi.
Anh Hàn tiễn tôi ra đến cổng. Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. “Thế giới ngầm không đơn giản đâu, Hạ.” Anh nói, giọng trầm hơn thường lệ. “Nếu cần thông tin, hoặc gặp rắc rối thực sự… đừng ngần ngại tìm đến Dương Khoa. Hoặc…” Anh ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp, “… Lê Vân Khánh. Cô ta là một con cáo già, nhưng biết cách giữ lời hứa, nếu cái giá đủ hấp dẫn.”
Tôi gật đầu, ghi nhớ những cái tên đó. Dương Khoa và Lê Vân Khánh… hai mối liên hệ hiếm hoi với thế giới ngầm mà tôi có.
Khoác chiếc ba lô đơn giản lên vai, tôi quay lại nhìn ngôi nhà thân thương lần cuối, nhìn những gương mặt yêu dấu đang dõi theo mình. Một cảm giác bịn rịn dâng lên, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi sự háo hức và quyết tâm.
Tôi bước đi, không ngoảnh đầu lại. Con đường phía trước mờ mịt, không rõ đích đến, nhưng tôi biết, đây là hành trình tôi phải tự mình trải qua.
Tôi không chọn một điểm đến cụ thể. Chỉ đơn giản là mua một vé tàu hỏa đi về miền Trung, đến một thành phố cảng sầm uất mà tôi chưa từng đặt chân tới. Tôi muốn hòa mình vào dòng người xa lạ, muốn trải nghiệm cuộc sống bình thường theo một cách khác, muốn quan sát thế giới bằng đôi mắt đã được “khai mở” của mình.
Chuyến tàu lao đi vun vút, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua như những thước phim mờ ảo. Tôi ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, không đọc sách, không nghe nhạc, chỉ đơn giản là nhìn ra thế giới bên ngoài. Thiên Nhãn khẽ được kích hoạt, không còn gây đau đớn dữ dội như trước, mà chỉ như một lớp sương mờ phủ lên mọi vật, hé lộ những dòng chảy năng lượng vô hình.
Tôi thấy năng lượng ấm áp tỏa ra từ những cánh đồng lúa xanh mướt, năng lượng hối hả, hỗn loạn của dòng xe cộ trên đường cao tốc, và cả những luồng năng lượng mờ nhạt, yếu ớt phát ra từ những hành khách khác trên tàu. Hầu hết chỉ là những đốm sáng nhỏ nhoi, bình thường. Nhưng đôi khi, tôi cũng bắt gặp những luồng năng lượng mạnh mẽ hơn, khác biệt hơn – có lẽ là những Biến Chủng hoặc Dị Chủng khác đang ẩn mình giữa dòng người.
Thế giới này, hóa ra, không hề “bình thường” như vẻ ngoài của nó. Siêu năng lực không phải là thứ gì đó quá xa vời, hiếm hoi. Nó tồn tại, âm thầm, len lỏi vào mọi ngóc ngách của cuộc sống, chỉ là người bình thường không nhận ra mà thôi.
Thấy chưa, Lý Hạ? Hắc Ảnh thì thầm. Sức mạnh ở khắp mọi nơi. Chỉ có kẻ yếu đuối mới cố gắng chối bỏ nó.
Tôi mặc kệ lời nói của Hắc Ảnh, tiếp tục quan sát. Chuyến đi này, không chỉ là để “tìm lại chính mình”, mà còn là để hiểu rõ hơn về thế giới thực sự mà tôi đang sống.
Chuyến tàu cuối cùng dừng lại giữa tiếng còi dài và âm thanh kim loại ma sát ken két. Bước xuống sân ga ồn ã, luồng khí nóng ẩm đặc trưng của phương Nam lập tức ập vào mặt, mang theo mùi biển mặn mòi, mùi cá tanh nồng và cả cái ồn ào náo nhiệt của một thành phố cảng chưa bao giờ ngủ. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm quen với bầu không khí hoàn toàn khác biệt này. Tự do. Nhưng tự do này sao mà mênh mông, xa lạ đến thế.
Sau bốn năm bị giam cầm trong những bức tường lạnh lẽo và sự kiểm soát chặt chẽ của CUI, giờ đây tôi đứng giữa biển người xa lạ, không một ai quen biết, không một định hướng rõ ràng. Cảm giác lạc lõng nhanh chóng xâm chiếm, át đi niềm vui ngắn ngủi của sự giải thoát. Tôi siết chặt quai ba lô trên vai, một hành trang đơn giản CUI chuẩn bị, bên trong chỉ có vài bộ quần áo, một ít tiền mặt và thiết bị liên lạc vẫn gắn chặt trên cổ tay – một sợi dây ràng buộc vô hình.
Thành phố cảng này rộng lớn và hỗn tạp hơn nhiều so với những gì tôi hình dung qua thông tin ít ỏi tra cứu được. Những tòa nhà cao tầng hiện đại xen lẫn với những khu phố cổ kính rêu phong, những con đường rộng thênh thang nối liền với những con hẻm sâu hút, tối tăm. Dòng người hối hả ngược xuôi, đủ mọi tầng lớp, đủ mọi sắc tộc, tạo nên một bức tranh đa dạng nhưng cũng đầy phức tạp.
Tôi cần một chỗ ở. Một nơi đủ rẻ, đủ kín đáo để không gây chú ý. Mất gần nửa buổi chiều lang thang, hỏi han, cuối cùng tôi cũng tìm được một phòng trọ nhỏ trong một khu chung cư cũ kỹ, nằm sâu trong một con hẻm ngoằn ngoèo cách xa khu trung tâm ồn ào. Căn phòng chỉ vỏn vẹn vài mét vuông, đồ đạc đơn sơ đến mức tối giản – một chiếc giường đơn ọp ẹp, một cái bàn gỗ cũ kỹ và một nhà vệ sinh dùng chung ngoài hành lang. Nhưng ít nhất, nó rẻ, và quan trọng hơn, chẳng ai quan tâm đến một gã thanh niên lạ mặt như tôi ở đây. Cảm giác tự mình trả tiền thuê phòng, tự sắp xếp chỗ ngủ, dù đơn sơ, cũng mang lại một cảm giác trách nhiệm mới mẻ, nặng trĩu.
Những ngày đầu tiên, tôi dành thời gian lang thang khắp thành phố. Từ bến cảng tấp nập tàu thuyền ra vào, tiếng hò hét của những người khuân vác vang vọng cả một góc trời, đến những khu chợ đêm ồn ào, bày bán đủ thứ thượng vàng hạ cám, từ hải sản tươi rói đến những món đồ cổ kỳ lạ không rõ nguồn gốc. Tôi đi qua những đại lộ sáng trưng ánh đèn neon, rồi lại len lỏi vào những con hẻm tối tăm, ẩm thấp, nơi ánh sáng mặt trời khó lòng chiếu tới.
Thiên Nhãn được tôi sử dụng một cách dè dặt. Tôi không dám lạm dụng nó như trước, cơn đau đầu và máu mắt rỉ ra vẫn là nỗi ám ảnh. Nhưng chỉ cần một chút tập trung, thế giới năng lượng mờ ảo lại hiện ra. Thành phố này như một quả cầu năng lượng khổng lồ, hỗn tạp và đầy biến động. Năng lượng sôi nổi của sự sống, của hàng triệu con người bình thường, đan xen với những luồng khí lạnh lẽo, bất thường ẩn mình trong những góc khuất. Tôi thấy những “điểm tối” tập trung ở khu bến cảng cũ kỹ, nơi những tòa nhà kho bỏ hoang đứng im lìm như những bóng ma. Tôi cảm nhận được những “vệt năng lượng” kỳ lạ lướt qua trong các khu chợ đêm, nơi người ta trao đổi những món hàng không rõ lai lịch.
Đôi lúc, giữa đám đông, một cảm giác gai người quen thuộc lại xuất hiện. Như có ánh mắt nào đó đang dõi theo tôi từ xa, lạnh lẽo và sắc bén. Tôi kích hoạt Thiên Nhãn quét nhanh, nhưng không tìm thấy gì cụ thể. Kẻ đó quá giỏi che giấu, hoặc năng lực Thiên Nhãn của tôi vẫn chưa đủ mạnh để nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn. Nỗi bất an mơ hồ vẫn lẩn khuất, như một bóng đen rình rập.
Đêm xuống, căn phòng trọ nhỏ bé trở nên cô quạnh. Tôi ngồi trên chiếc giường ọp ẹp, cố gắng thực hiện bài tập điều hòa năng lượng mà Tiên sinh Lâm và Quân đã dạy. Khó khăn hơn nhiều so với trong môi trường được kiểm soát của CUI. Ở đây, năng lượng hỗn tạp của thành phố liên tục tác động, khiến tôi khó lòng tập trung.
Thật nhàm chán! Giọng Hắc Ảnh vang lên trong đầu, vẫn đầy vẻ chế nhạo. Ngươi xem ngươi kìa, Lý Hạ. Có sức mạnh Cấp B trong tay mà lại phải sống chui lủi như một con chuột cống trong cái xó xỉnh này. Sao không để ta ra tay? Chỉ cần một chút bóng tối, một chút quyền năng, thành phố này sẽ phủ phục dưới chân ngươi! Tiền bạc, địa vị, mọi thứ ngươi muốn…
Im đi! Tôi cố gắng tập trung vào việc điều hòa hơi thở.
Bình minh ở Đà Nẵng ló dạng, không phải qua khung cảnh trong trẻo thường thấy trên những tấm bưu thiếp du lịch cũ kỹ, mà qua màn sương mù công nghiệp mỏng nhẹ còn vương lại từ đêm qua, nhuộm vàng nhạt bởi ánh mặt trời đang cố gắng xuyên thủng. Thành phố này, dù may mắn hơn nhiều vùng khác trên thế giới, không tránh khỏi những vết sẹo của WWIV và gánh nặng của việc tái thiết trong một thế giới đầy biến động.
Gió biển thổi vào mang theo hơi muối mặn mòi, nhưng lẫn trong đó là mùi kim loại, mùi của những công trình xây dựng dang dở và cả cái mùi ngai ngái của năng lượng tái tạo đang được khai thác triệt để ngoài khơi. Đà Nẵng của thế kỷ 23, một trung tâm kinh tế và hậu cần quan trọng của Liên Minh Á-Đại Dương (AOP) tại khu vực, là một bức tranh của sự đối lập: những tòa nhà chọc trời bằng kính và thép, biểu tượng cho sự phục hồi và tham vọng công nghệ của AOP, vươn cao bên cạnh những khu phố cũ vẫn còn mang dấu tích của thời kỳ khó khăn, những bức tường ám khói hay những mảng vá víu vội vàng.
Tôi quyết định bước ra ngoài, hòa mình vào nhịp sống có phần hối hả và thực dụng hơn của thành phố. Đà Nẵng vẫn có nét duyên dáng của riêng nó, nhưng sự vô tư dường như đã nhường chỗ cho một vẻ mặt tập trung, kiên cường hơn. Dọc bờ sông Hàn, những chiếc thuyền đánh cá truyền thống, trông có phần lạc lõng, vẫn neo đậu bên cạnh những bến tàu hiện đại nơi các tàu vận tải tự hành cỡ lớn đang cập cảng, vận chuyển hàng hóa cho công cuộc tái thiết và phát triển của liên minh. Cầu Rồng vẫn sừng sững đó, một biểu tượng không chỉ của thành phố mà còn của sức sống mãnh liệt, dù người ta thì thầm rằng bên dưới lớp vỏ mỹ quan ấy là cả một hệ thống cảm biến và phòng thủ tiên tiến, một lời nhắc nhở về an ninh trong thời đại mới.
Người dân trên đường phố, dù vẫn có những nụ cười, nhưng ánh mắt họ phần nhiều ánh lên sự tính toán, lo toan cho cuộc sống. Trang phục của họ pha trộn giữa những bộ quần áo lao động bền chắc và những thiết bị công nghệ cá nhân nhỏ gọn - thiết bị liên lạc tích hợp, kính lọc không khí cá nhân, hay đôi khi là những bộ phận cơ thể được tăng cường cơ học đơn giản, di chứng của chiến tranh hoặc nhu cầu của công việc khắc nghiệt.
Cơn đói dẫn lối tôi đến một quán ăn khuất trong con hẻm nhỏ, khác hẳn những nhà hàng du lịch hào nhoáng. Mùi Mì Quảng vẫn thơm nồng nàn, nhưng không gian quán đơn sơ, bàn ghế cũ kỹ, và bà chủ quán có gương mặt khắc khổ nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự lanh lợi. Tô mì được bưng ra, hương vị vẫn đậm đà chất miền Trung, nhưng sợi mì có vẻ hơi dai hơn, và phần tôm thịt không quá hào phóng – có lẽ là ảnh hưởng từ chuỗi cung ứng toàn cầu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau chiến tranh. Nhưng đối với tôi lúc này, nó vẫn là một bữa ăn ngon lành, một hương vị “thật” hiếm hoi sau chuỗi ngày ở CUI.
Thức ăn của kẻ yếu, Hắc Ảnh càu nhàu trong tâm trí. Ngươi nên tìm kiếm năng lượng, không phải mấy thứ vụn vặt này.
Tôi lờ đi. Chiều tà, tôi tìm đường ra biển Mỹ Khê. Bãi biển vẫn đẹp, cát vẫn trắng mịn dưới chân, nhưng không còn vẻ hoang sơ. Xa xa trên biển, những trụ điện gió khổng lồ vươn cao, cánh quạt quay đều trong gió, biểu tượng cho nỗ lực tìm kiếm nguồn năng lượng mới của AOP. Dọc bờ biển, thay vì những dãy resort xa hoa, là những khu nhà ở tái định cư được quy hoạch gọn gàng, và một vài trạm gác nhỏ của lực lượng an ninh bờ biển, một dấu hiệu khác của thời đại bất ổn.
Hoàng hôn trên biển vẫn đẹp một cách nao lòng. Mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống biển Đông, nhuộm cả bầu trời và mặt biển một màu cam tím huyền ảo. Cái đẹp vĩnh cửu của thiên nhiên dường như là thứ duy nhất không bị ảnh hưởng bởi những biến động của con người. Tôi tìm một quán nước tạm bợ dựng bằng những tấm tôn tái chế, gọi một chai bia địa phương, vị đắng nhẹ và mát lạnh.
Khi đêm xuống, bờ biển không quá ồn ào náo nhiệt như trong ký ức về những thành phố du lịch trước kia. Chỉ có vài gánh hàng rong nhỏ bán đồ ăn vặt, vài nhóm thanh niên tụ tập chơi nhạc bằng những nhạc cụ tự chế hoặc điện tử cũ kỹ. Giai điệu có chút gì đó hoài niệm, man mác buồn, khác hẳn sự sôi động thường thấy.
Tôi ngồi lặng lẽ, lắng nghe tiếng sóng vỗ, tiếng nhạc xa xăm. Thiên Nhãn khẽ mở, cảm nhận năng lượng của đêm. Nó yên bình hơn ban ngày, những dòng chảy năng lượng của con người thưa thớt dần, chỉ còn lại năng lượng mạnh mẽ, trầm lắng của biển cả, và năng lượng nhân tạo từ những ngọn đèn đường, những trụ điện gió.
Nhưng sự yên bình giả tạo này không kéo dài được lâu. Luồng khí lạnh quen thuộc lại chạy dọc sống lưng. Gai ốc nổi lên trên cánh tay. Ánh mắt trong bóng tối. Nó vẫn ở đó. Rình rập. Quan sát.
Tôi vội kích hoạt Thiên Nhãn mạnh hơn. Cơn đau nhói quen thuộc lại tấn công thái dương. Một vệt năng lượng đen kịt, mỏng manh như một sợi chỉ, thoáng hiện rồi biến mất ở rìa tầm nhìn của tôi, giữa những bóng người đi dạo trên bờ biển. Nó di chuyển quá nhanh, quá khó nắm bắt. Máu lại rỉ ra từ khóe mắt, nóng hổi và tanh nồng. Tôi đưa tay quệt đi vội vàng.
Thành phố cảng này, dù mang trong mình sức sống và nỗ lực vươn lên sau chiến tranh, vẫn ẩn chứa những góc khuất, những nguy hiểm không tên. Thế giới thực, hóa ra, chẳng hề an toàn hơn cái lồng kính CUI. Ít nhất ở CUI, tôi biết rõ kẻ thù là ai, sự giám sát là hữu hình. Còn ở đây, bóng tối rình rập từ mọi phía, và kẻ theo dõi tôi… vẫn là một ẩn số đáng sợ. Cuộc sống “bình thường” mà tôi tìm kiếm… dường như chỉ là một ảo ảnh xa vời.


0 Bình luận