Du Mộng
Hải Hà AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 11: Huyết thẩy thành sông

0 Bình luận - Độ dài: 4,914 từ - Cập nhật:

Thế lực ngầm không chỉ đơn giản muốn tra tấn. Bọn chúng còn muốn kiểm tra sức mạnh của Thiên Nhãn, muốn thử nghiệm khả năng chiến đấu của tôi, muốn biến tôi thành một vũ khí hoàn hảo, không chỉ có sức mạnh siêu nhiên, mà còn có bản năng chiến đấu tàn bạo, và ý chí sắt đá.

Và thế là, giữa những thí nghiệm tàn khốc, bọn chúng bắt đầu ném tôi vào đấu trường.

Không phải đấu trường La Mã cổ đại, hào nhoáng và lộng lẫy, mà là một hầm ngầm tối tăm, ẩm thấp, và bẩn thỉu, chỉ có ánh đèn tù mù hắt lên những bức tường đá xù xì, và sàn đấu đầy rẫy những vũng máu khô khốc, và những mảnh xương vỡ vụn. Nơi đây… không phải đấu trường, mà là lò mổ.

Tôi bị ném vào đấu trường, không vũ khí, không áo giáp, chỉ có cơ thể trần trụi, đầy rẫy vết thương, và sức mạnh Thiên Nhãn, vẫn còn non yếu và khó kiểm soát. Và bọn chúng… bắt tôi chiến đấu. Chiến đấu để sống sót. Chiến đấu để thức tỉnh. Chiến đấu để… giải trí cho bọn chúng.

Tiếng gầm rú man rợ của đối thủ vang vọng trong đấu trường, xé tan sự im lặng đáng sợ. Một con quái vật dị dạng, gớm ghiếc, lao về phía tôi. Da nó màu xám xịt, sần sùi như vỏ cây, cơ bắp dị dạng phồng lên, gân guốc như dây thừng. Móng vuốt dài ngoằng, đen kịt, sắc nhọn như dao cạo. Và đôi mắt… đỏ ngầu, dại thú, chỉ nhìn tôi như một miếng mồi ngon.

Không chần chừ, nó lao tới với tốc độ kinh hoàng, mặt đất rung chuyển dưới bước chân nặng nề của nó. Móng vuốt vung lên, xé gió lao về phía tôi, mục tiêu là xé nát cổ họng tôi.

Thiên Nhãn cảnh báo, tôi nghiêng người tránh né, nhưng tốc độ của tôi vẫn không đủ, móng vuốt rạch qua cánh tay gần như xé toạc ra thịt tôi.

Tôi tập trung Thiên Nhãn, dồn hết ý chí và năng lượng vào đôi mắt, điều khiển không gian xung quanh đối thủ. Một lực ép xuất hiện, siết chặt lấy cơ thể con quái vật, ghìm chân nó xuống đất, làm chậm chuyển động.

Con quái vật khựng lại, gầm gừ khó chịu, cố gắng vùng vẫy. Lực ép ngày càng mạnh hơn, siết chặt hơn. Nó gào thét, giãy giụa, móng vuốt cào cấu xuống đất đá, tạo ra những vết cào sâu hoắm.

Móng vuốt Hắc Ảnh vươn ra, vung mạnh về phía trước, nhắm thẳng vào đầu con quái vật, điểm yếu chí mạng mà Thiên Nhãn đã chỉ ra.

Móng vuốt cắm phập vào đầu con quái vật, xuyên qua lớp da thịt sần sùi, cắm sâu vào não bộ. Một tiếng “bụp” tanh tưởi vang lên, máu đen đặc sệt phun ra, bắn tung tóe lên người tôi. Con quái vật rống lên một tiếng đau đớn, kinh hoàng, rồi ngã vật ra đất, co giật dữ dội, rồi dần dần… bất động.

Nhưng chiến thắng này không hề dễ dàng. Tôi cũng không tránh khỏi thương tích. Trong lúc né tránh đòn tấn công của con quái vật, tôi đã bị một móng vuốt của nó cào trúng vào cánh tay. Vết cào sâu hoắm, rướm máu, đau nhói đến tận óc. Máu tươi túa ra, nhuộm đỏ cánh tay tôi.

Tôi nghiến răng, cố gắng nhịn cơn đau, vẫn còn những con quái vật khác đang chờ đợi tôi trong đấu trường.

Tôi lùi lại vài bước, tạo khoảng cách với xác chết con quái vật, tập trung Thiên Nhãn, quan sát xung quanh. Trong đấu trường tối tăm, ẩm thấp, tôi cảm nhận được sự hiện diện của những con quái vật khác, đang ẩn mình trong bóng tối, quan sát tôi, chờ đợi cơ hội tấn công.

Ba con. Ba con quái vật khác.

Một con quái vật khổng lồ, cao gần ba mét, thân hình đồ sộ như một con gấu, lông lá xù xì, răng nanh dài ngoằng, và đôi mắt đỏ rực như lửa. Sức mạnh thể chất của nó có lẽ vượt xa con quái vật vừa bị tôi hạ gục.

Một con quái vật nhỏ bé hơn, nhưng lại nhanh nhẹn và linh hoạt, da dẻ nhợt nhạt, hai tay dài ngoằng, móng tay sắc nhọn, và đôi mắt đen láy, tinh ranh. Tốc độ và sự khéo léo của nó có lẽ là mối đe dọa lớn nhất.

Và con quái vật thứ ba… kỳ dị nhất. Nó không có hình dạng rõ ràng, mà chỉ là một khối chất lỏng màu đen, nhầy nhụa, trườn bò trên mặt đất, biến đổi hình dạng liên tục, lúc phình to, lúc thu nhỏ, lúc kéo dài, lúc co cụm, như một thứ sinh vật ngoài hành tinh, không thuộc về thế giới này. Năng lực của nó… hoàn toàn bí ẩn.

Ba con quái vật. Vây quanh tôi. Trong đấu trường tối tăm, ẩm thấp, và đầy rẫy nguy hiểm.

Tôi hít một hơi thật sâu. Máu vẫn túa ra từ vết thương trên cánh tay, nhưng cơn đau đã dịu đi phần nào.

Con quái vật khổng lồ, hình dạng gấu, lao đến đầu tiên, thân hình đồ sộ nghiền nát mọi thứ trên đường đi. Mặt đất rung chuyển dưới mỗi bước chân của nó, bụi đá tung tóe mù mịt. Nó gầm rú, một âm thanh xé tan màng nhĩ, phả hơi thở hôi thối vào mặt tôi, mùi hôi thối của xác chết và máu tanh.

Thiên Nhãn mách bảo nguy hiểm tột độ. Tôi không dám đối đầu trực diện với sức mạnh thể chất khủng khiếp của nó. Thay vào đó, tôi tập trung Thiên Nhãn, điều khiển không gian xung quanh con quái vật, tạo ra một lực đẩy vô hình cực mạnh, hòng hất văng nó ra xa.

Lực đẩy vô hình tác động, con quái vật khựng lại, thân hình đồ sộ chao đảo, nhưng vẫn đứng vững như bàn thạch. Nó gầm gừ, giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu như lửa xoáy vào tôi, như thể chế nhạo sự yếu ớt của đòn tấn công vừa rồi.

Không ngờ rằng, Thiên Nhãn của tôi vẫn chưa đủ mạnh để chế ngự hoàn toàn sức mạnh của con quái vật này. Tôi nghiến răng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc né tránh đòn tấn công trực diện của nó, và tìm cách tấn công vào điểm yếu chí mạng.

Con quái vật lao tới lần nữa, nhanh hơn, mạnh hơn, cuồng bạo hơn. Nó vung móng vuốt khổng lồ, xé rách không khí, nhắm thẳng vào đầu tôi. Tôi nghiêng người tránh né, móng vuốt sượt qua tai, mang theo cơn gió lốc nóng rát, suýt chút nữa thì xé toạc cả vành tai tôi.

Không kịp thở, con quái vật đã vung chân, đá mạnh vào bụng tôi. Lần này, tôi không thể né kịp. Cú đá trời giáng trúng đích, lực đánh khủng khiếp hất tung tôi lên không trung, hất văng tôi về phía sau, đập mạnh vào vách đá.

Lần này, cơn đau còn dữ dội hơn trước. Tôi cảm thấy như nội tạng mình vừa bị nghiền nát, xương sườn như vỡ vụn thành từng mảnh. Tôi ho ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả vạt áo rách rưới. Đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên vì choáng váng, tôi lảo đảo ngã xuống đất, gần như mất hết ý chí chiến đấu.

Con quái vật không cho tôi bất cứ cơ hội nào để hồi phục. Nó lao tới, gầm rú man rợ, móng vuốt khổng lồ giơ cao, chuẩn bị giáng xuống đòn kết liễu. Tôi biết, nếu không làm gì đó, tôi sẽ chết. Chết thật sự. Chết một cách thảm hại, trong đấu trường tàn khốc này, dưới móng vuốt của con quái vật gớm ghiếc kia.

Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, dồn hết ý chí và sức lực còn lại vào Thiên Nhãn. Không phải lực đẩy mà là lực hút. Một lực hút không gian cực mạnh, tập trung vào con quái vật khổng lồ đang lao về phía tôi.

Lần này, Thiên Nhãn phản ứng mạnh mẽ hơn, dữ dội hơn, vượt xa mọi dự đoán của tôi. Có lẽ, cơn đau đớn tột độ, sự tuyệt vọng tột cùng, và ý chí sinh tồn mãnh liệt, đã kích hoạt tiềm năng ẩn sâu bên trong Thiên Nhãn, thức tỉnh nó đến một cấp độ mới.

Lực hút không gian bùng nổ, không chỉ ghìm chân con quái vật xuống đất, mà kéo mạnh nó về phía tôi, với một tốc độ khủng khiếp. Con quái vật giật mình, gầm rú kinh hoàng, cố gắng chống cự, nhưng vô ích. Lực hút quá mạnh, quá dữ dội, như một hố đen vũ trụ, nuốt chửng lấy mọi thứ.

Thân hình đồ sộ của con quái vật bị kéo xềnh xệch trên mặt đất, bụi đá tung tóe mù mịt. Nó gào thét tuyệt vọng, móng vuốt cào cấu xuống đất đá, cố bám víu lấy bất cứ thứ gì, nhưng vô vọng. Khoảng cách giữa tôi và nó ngày càng thu hẹp lại, nhanh chóng, không thể kiểm soát.

Tôi vươn tay, móng vuốt Hắc Ảnh vươn ra nhắm thẳng vào trái tim con quái vật, điểm yếu chí mạng mà Thiên Nhãn đã chỉ ra, và cũng là điểm yếu duy nhất, có thể hạ gục con quái vật khổng lồ này, trong một đòn duy nhất, quyết định.

Nhưng ngay khi móng vuốt Hắc Ảnh chỉ còn cách trái tim con quái vật vài centimet, một cơn đau nhói bất ngờ ập đến, xé toạc não bộ tôi, khiến tôi gục ngã, khuỵu xuống, và suýt chút nữa thì ngất lịm.

Thiên Nhãn. Sức mạnh của Thiên Nhãn… quá lớn, quá mạnh mẽ, vượt xa khả năng kiểm soát của tôi. Mỗi lần sử dụng Thiên Nhãn ở cường độ cao, tôi đều phải trả giá bằng sự kiệt sức, bằng cơn đau đầu dữ dội.

Tôi cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ hốc mắt, thấm ướt gò má. Máu.

Mắt tôi nhòe đi vì máu, tầm nhìn trở nên mơ hồ, chập chờn. Nhưng Thiên Nhãn vẫn hoạt động, dù yếu ớt hơn, vẫn cố gắng cảnh báo nguy hiểm. Tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của con quái vật, ngay trước mặt tôi, móng vuốt khổng lồ vẫn đang lao về phía tôi, không hề chậm lại, không hề thương xót.

Không kịp né tránh. Không kịp phản công. Tôi đã kiệt sức. Tôi đã đến giới hạn của mình. Có lẽ… đây là kết thúc. Có lẽ… tôi sẽ chết ở đây.

Tôi nghiến răng, dồn hết ý chí và sức lực còn lại vào đôi chân, cố gắng gượng đứng dậy, dù cơ thể run rẩy, lảo đảo, gần như không thể đứng vững. Cơn đau đầu vẫn hành hạ tôi dữ dội, máu vẫn tuôn rơi từ hốc mắt, tầm nhìn vẫn mờ ảo, chập chờn.

Con quái vật đã đến rất gần, móng vuốt khổng lồ chỉ còn cách đầu tôi vài centimet. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, và hét lên, một tiếng hét xé tan lồng ngực, hòa lẫn tiếng gầm gừ man rợ của Hắc Ảnh, và tiếng rên rỉ đau đớn của cơ thể tôi.

Tiếng hét vang vọng trong đấu trường, như một lời tuyên chiến, một lời thách thức, và cũng là một lời… tuyệt vọng? Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng, tôi không thể bỏ cuộc. Không thể đầu hàng. Không thể khuất phục. Tôi phải chiến đấu. Dù phải trả bất cứ giá nào. Dù phải chết… ở đây.

Tôi mở mắt, ánh mắt đỏ ngầu, dại thú, không còn là ánh mắt của Lý Hạ nữa, mà là ánh mắt của Hắc Ảnh, ánh mắt của bóng tối, ánh mắt của… sự sống còn.

Con quái vật khổng lồ đã ở ngay trước mặt, móng vuốt khổng lồ giáng xuống, xé rách không khí, nhắm thẳng vào đầu tôi. Tôi không né tránh. Không phòng thủ. Không phản công. Tôi chỉ đứng yên đó, đón nhận đòn tấn công chết người, như một kẻ tử tù chấp nhận số phận.

Móng vuốt cắm phập vào vai tôi, xé toạc da thịt, xé rách xương bả vai, máu tươi phun ra như suối, nhuộm đỏ cả đấu trường. Cơn đau xé, như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào da thịt, khiến tôi gào lên kinh hoàng, khuỵu xuống, gần như mất hết ý thức.

Con quái vật gầm rú, thích thú trước sự đau khổ của tôi, tiếp tục tấn công, dồn dập hơn, tàn bạo hơn. Móng vuốt, răng nanh, thân hình đồ sộ của nó… nghiền nát tôi, giày vò tôi, xé rách tôi thành từng mảnh vụn. Tôi bị quật ngã, bị giẫm đạp, bị cào xé, bị cắn xé… Cảm giác như mình đang bị xé xác, bị nghiền nát, bị nuốt chửng… Đau đớn, kinh hoàng, tuyệt vọng… Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ hỗn hợp giày vò, khiến tôi gần như phát điên.

Máu, mồ hôi, nước mắt… hòa lẫn vào nhau, thấm đẫm cả đấu trường. Cơ thể tôi bê bết máu, rách nát tả tơi, không còn hình dạng con người nữa. Xương cốt gãy vụn, nội tạng dập nát, da thịt rách nát… Tôi cảm thấy mình như đang chết dần chết mòn, từng chút, từng chút một.

Tôi lao vào con quái vật, không né tránh, không phòng thủ, chỉ tấn công, tấn công, và tấn công. Móng vuốt Hắc Ảnh vung lên điên cuồng, cào xé, đâm chém, nghiền nát… Tôi không còn ý thức được mình đang làm gì, chỉ biết rằng, tôi phải chiến đấu. Phải trả thù. Phải sống sót. Dù phải trả bất cứ giá nào.

Con quái vật cũng không hề nao núng trước sự phản kháng yếu ớt của tôi. Nó gầm rú, đáp trả, móng vuốt khổng lồ vung lên, nghiền nát mọi thứ trên đường đi. Hai bên giao chiến ác liệt, trong đấu trường tối tăm, ẩm thấp, và đầy rẫy máu me và chết chóc. Tôi bị ăn đập, bị xé toạc, bị nghiền nát… Chiến đấu như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng, chiến đấu như một bóng ma báo thù từ địa ngục.

Ý thức tôi dần tan biến, nhường chỗ cho bản năng nguyên thủy, bản năng sinh tồn. Không còn Lý Hạ yếu đuối, rụt rè nữa. Không còn Dị chủng Thiên Nhãn, mang gánh nặng trách nhiệm “cứu thế giới” nữa. Chỉ còn lại một con thú bị thương, điên cuồng chiến đấu, để bảo vệ mạng sống mong manh của mình.

Tôi gầm gừ, lao vào con quái vật, móng vuốt Hắc Ảnh vung lên loạn xạ, không còn chiến thuật, không còn kỹ năng, chỉ còn lại sự điên cuồng và tuyệt vọng. Máu, mồ hôi, nước mắt… hòa lẫn vào nhau, nhòe nhoẹt cả tầm nhìn. Cơn đau xé xé không ngừng hành hạ, nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa. Ý thức đau đớn đã bị bản năng sinh tồn lấn át, nuốt chửng.

Con quái vật cũng không hề nao núng trước sự điên cuồng của tôi. Nó gầm rú, đáp trả, móng vuốt khổng lồ vung lên, nghiền nát mọi thứ trên đường đi.

Tôi gào thét, lao vào con quái vật lần nữa, dồn hết sức lực cuối cùng vào móng vuốt Hắc Ảnh, vung lên một đòn quyết định, nhắm thẳng vào trái tim con quái vật, điểm yếu chí mạng mà Thiên Nhãn đã chỉ ra, và cũng là hy vọng sống sót duy nhất của tôi.

Móng vuốt cắm phập vào ngực con quái vật, xuyên qua lớp da thịt sần sùi, cắm sâu vào trái tim đang đập thình thịch. Một tiếng “bụp” tanh tưởi vang lên, máu đen đặc sệt phun trào, bắn tung tóe lên người tôi. 

Cơ thể tôi khuỵu xuống, không còn chút sức lực nào. Cơn đau nhức từ những vết thương bỗng ập đến dữ dội hơn, lấn át mọi giác quan, mọi ý thức của tôi. Máu tuôn rơi không ngừng, từ cánh tay, từ vai, từ bụng, từ khắp cơ thể rách nát tả tơi. Tầm nhìn mờ đi, bóng tối bao trùm lấy mọi thứ, nuốt chửng lấy tôi.

Tôi ngất lịm đi, giữa đấu trường tàn khốc, bên cạnh xác chết con quái vật, và trong vòng tay… bóng tối.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong… phòng thí nghiệm.

Không phải đấu trường tối tăm, ẩm thấp, và đầy rẫy máu me và chết chóc nữa. Mà là phòng thí nghiệm, lạnh lẽo, quen thuộc đến đáng sợ. Bàn mổ kim loại sáng bóng, máy móc thiết bị y tế hiện đại, và ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh, chiếu rọi xuống mọi ngóc ngách, phơi bày sự yếu đuối, nhỏ bé, và đáng thương hại của tôi.

Tôi nằm trên bàn mổ, trần trụi, yếu ớt, và hoàn toàn bất lực. Cơ thể tôi bê bết máu, rách nát tả tơi, nhưng đã được băng bó sơ sài, tạm bợ. Những vết thương vẫn đau nhức, nhói buốt, nhưng không còn dữ dội như trước. Có lẽ… bọn chúng đã tiêm cho tôi thuốc giảm đau. Hoặc có thể… tôi đã quen với cơn đau.

Tôi nhìn quanh căn phòng thí nghiệm, tìm kiếm bóng dáng của tên chỉ huy, của hai gã cai ngục, hoặc bất cứ ai khác trong thế lực ngầm. Nhưng không có ai cả. Căn phòng trống rỗng, như thể chưa từng có ai đặt chân đến đây.

Tôi một mình. Lại một mình. Trong phòng thí nghiệm.

Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cơn đau nhức vẫn hành hạ tôi không ngừng nghỉ, nhưng tôi đã quen với nó. Tôi đã vượt qua những thí nghiệm tàn khốc, những trận chiến sinh tử, và những khoảnh khắc tuyệt vọng nhất. Tôi đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.

Sức mạnh của Thiên Nhãn. Và sức mạnh… của Hắc Ảnh. Dù phải trả bất cứ giá nào, tôi cũng phải khai phá, phải kiểm soát, và phải làm chủ được những sức mạnh ấy. Để chúng không còn là lời nguyền, mà trở thành… vũ khí của tôi.

Tôi tập trung ý chí, hướng Thiên Nhãn vào chính cơ thể mình, cố gắng nhìn sâu vào bên trong, khám phá những bí ẩn ẩn giấu bên trong dòng máu, tế bào, và linh hồn tôi. Tôi muốn hiểu rõ hơn về Thiên Nhãn, về Hắc Ảnh, và về mối liên kết kỳ lạ giữa hai sức mạnh đối lập này. Và tôi muốn tìm ra… cách thức để kiểm soát và khai thác chúng một cách hiệu quả nhất.

Và rồi, tôi bắt đầu thí nghiệm. Những thí nghiệm có thể giúp tôi thức tỉnh Thiên Nhãn, kiểm soát Hắc Ảnh, và tiến hóa… theo cách riêng của tôi.

Tôi tập trung Thiên Nhãn vào Hắc Ảnh, cố gắng tách chiết và nhân bản sức mạnh bóng tối đang ẩn chứa bên trong mình. Tôi muốn hiểu rõ hơn về bản chất của Hắc Ảnh, nguồn gốc sức mạnh của nó, và cách nó tương tác với cơ thể và tâm trí tôi.

Tôi hút năng lượng Hắc Ảnh từ sâu thẳm tâm trí, kéo nó về phía Thiên Nhãn, cố gắng truyền năng lượng bóng tối vào đôi mắt, kích thích Thiên Nhãn phát triển mạnh mẽ hơn. Cảm giác đau đớn quen thuộc lại ập đến, nhưng lần này, tôi không hề gào thét, không hề giãy giụa, mà nghiến răng chịu đựng, cố gắng vượt qua giới hạn đau đớn của bản thân.

Năng lượng Hắc Ảnh cuộn trào, nóng rực như dung nham, thiêu đốt tâm trí tôi, giày vò cơ thể tôi, và ăn mòn ý chí của tôi. Tôi cảm thấy mình như đang tan chảy, như đang bị hòa tan vào bóng tối vô tận, không còn là Lý Hạ nữa, mà chỉ còn lại Hắc Ảnh, và bóng tối, và… hư vô.

Tôi biết, để có được sức mạnh, phải trả giá. Và tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào, để đạt được mục tiêu của mình. Tôi tiếp tục hút năng lượng Hắc Ảnh, truyền nó vào Thiên Nhãn, và chịu đựng cơn đau đớn xé xé, giày vò.

Tôi không chỉ tập trung vào khai phá Thiên Nhãn, mà còn tăng cường khả năng chịu đựng của cơ thể, rèn luyện ý chí, và thích nghi với bóng tối Hắc Ảnh. Tôi cố gắng vận động cơ thể, dù bị trói chặt vào giường sắt, tập hít thở sâu, điều hòa nhịp tim, và kiểm soát cơn đau. Tôi thiền định trong bóng tối, đối diện với nỗi sợ hãi, với sự cô đơn, và với sự tuyệt vọng, cố gắng tìm kiếm sự tĩnh lặng và cân bằng trong tâm trí hỗn loạn. 

Và cứ thế, thời gian trôi qua chậm chạp, nặng nề, trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo.

Nhưng những thí nghiệm tàn khốc vẫn chưa dừng lại. Thế lực ngầm không chỉ muốn khai thác Thiên Nhãn của tôi trong phòng thí nghiệm. Bọn chúng còn muốn biến tôi thành một vũ khí thực sự, một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo, có thể sử dụng sức mạnh siêu nhiên một cách hiệu quả nhất trong mọi tình huống, kể cả trong chiến đấu.

Sau những buổi thí nghiệm giày vò thể xác và tinh thần, khi cơ thể tôi gần như kiệt sức, bọn chúng lại ném tôi vào đấu trường, không cho tôi bất cứ thời gian nghỉ ngơi hay hồi phục.

Không còn là những dị chủng, biến chủng vô tri, tuân lệnh tuyệt đối nữa. Mà là những chiến binh thực thụ, được huấn luyện bài bản, trang bị vũ khí tối tân, và sở hữu những năng lực siêu nhiên đáng gờm. 

Những thượng đẳng nhân tương lai, theo đúng nghĩa đen của từ này. Những sản phẩm thí nghiệm hoàn hảo của thế lực ngầm, được tạo ra để thử nghiệm sức mạnh của tôi, và đánh giá khả năng chiến đấu của Thiên Nhãn.

Đấu trường lần này… không còn là hầm ngầm tối tăm, ẩm thấp, và bẩn thỉu nữa. Mà là một đấu trường hiện đại, được xây dựng bằng kim loại sáng bóng, với khán đài rộng lớn bao quanh, và hệ thống chiếu sáng rực rỡ, phơi bày mọi ngóc ngách của sàn đấu. Không khí ở đây không còn lạnh lẽo và cô đơn, mà náo nhiệt, ồn ào, tràn ngập khán giả.

Giới thượng lưu của thế lực ngầm, những kẻ giàu có, quyền lực, và tàn bạo nhất, đã đến đây, để xem “trò chơi” của bọn chúng. Để chứng kiến cuộc chiến sinh tử giữa tôi và những chiến binh thượng đẳng nhân. Để cá cược, để reo hò, và để… thưởng thức sự đau khổ và tuyệt vọng của tôi.

Tôi đứng giữa đấu trường sáng choang, trần trụi, yếu ớt. Đối diện với tôi, ba chiến binh thượng đẳng nhân đứng thành hàng ngang, dáng vẻ ngạo nghễ, tự tin, và đầy khinh bỉ. Bọn chúng không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, như thể tôi chỉ là một con sâu bọ yếu đuối, không đáng để bọn chúng bận tâm.

Tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên, xé tan sự im lặng đáng sợ. Ba chiến binh thượng đẳng nhân đồng loạt tấn công, với tốc độ và sức mạnh phi thường, không cho tôi bất cứ cơ hội nào để thở.

Một tên lao tới, vung thanh kiếm năng lượng sáng chói, chém thẳng vào đầu tôi. Tên thứ hai phóng ra những luồng sét xanh lè, bao trùm lấy đấu trường, tạo thành một lưới điện chết người. Tên thứ ba, kỳ dị nhất, không tấn công trực tiếp, mà chỉ đứng yên tại chỗ, lẩm bẩm điều gì đó, và mặt đất dưới chân tôi bỗng rung chuyển dữ dội, nứt toác, hất tung tôi lên không trung.

Tôi lao vào chiến đấu, móng vuốt Hắc Ảnh vung lên điên cuồng, Thiên Nhãn mở rộng tầm nhìn tìm kiếm… lối thoát. Lối thoát khỏi đấu trường tàn khốc này. Lối thoát khỏi vòng lặp tra tấn vô tận này. 

Nhưng vô ích. Đối thủ của tôi quá mạnh, quá nhanh, và quá tàn bạo. Bọn chúng là những chiến binh thượng đẳng nhân, được tạo ra để chiến đấu, để giết chóc. Còn tôi, Lý Hạ, vẫn chỉ là một Dị chủng non nớt, sức mạnh vẫn còn quá yếu, và kinh nghiệm chiến đấu… gần như bằng không.

Thanh kiếm năng lượng của tên thứ nhất xé gió lao tới, nhanh như chớp, không cho tôi kịp phản ứng. Thiên Nhãn gào thét cảnh báo, nhưng cơ thể tôi không theo kịp tốc độ của ý nghĩ. Lưỡi kiếm sắc bén sượt qua ngực tôi, xé toạc lớp da thịt mỏng manh, máu tươi trào ra, nhuộm đỏ cả đấu trường. Cơn đau bỏng rát lan tỏa khắp lồng ngực, khiến tôi lảo đảo lùi lại, suýt chút nữa thì ngã quỵ.

Chưa kịp định thần, tên thứ hai đã phóng ra những luồng sét xanh lè, bao trùm lấy đấu trường, biến nơi đây thành một lồng điện chết người. Tôi cố gắng né tránh, nhảy lùi về phía sau, nhưng vô ích. Lưới điện quá rộng, quá dày đặc, không có chỗ nào để trốn thoát. Tia sét giật trúng người tôi, dòng điện chạy dọc cơ thể, giật tung tôi lên không trung, quăng quật tôi như một con búp bê rách nát.

Tôi hét lên kinh hoàng, toàn thân co giật dữ dội, khói đen bốc lên từ da thịt cháy xém. Cảm giác như từng tế bào trong cơ thể đang bị nướng chín, nội tạng như muốn tan chảy thành nước. Tôi rơi xuống đất, nằm bất động, tê liệt, không còn cảm giác gì nữa.

Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa dừng lại. Kẻ điều khiển địa chất, tên thứ ba, vẫn đứng yên tại chỗ, mặt đất dưới chân tôi lại rung chuyển dữ dội. Mặt đất trồi lên, dựng đứng, nhọn hoắt như những cọc chông khổng lồ, bao vây lấy tôi từ mọi phía.

Tôi cố gắng gượng dậy, lảo đảo đứng lên, nhưng đôi chân run rẩy, không thể đứng vững. Tầm nhìn mờ đi, bóng tối bao trùm lấy mọi thứ, nuốt chửng lấy tôi.

Tôi gầm lên, dồn hết sức lực còn lại vào Thiên Nhãn, cố gắng điều khiển không gian, tạo ra một lực đẩy, hòng hất văng những cọc chông đá đang lao về phía mình. Nhưng vô ích. Sức mạnh Thiên Nhãn đã cạn kiệt, không còn đủ sức để chống lại những đòn tấn công dồn dập của đối phương.

Cọc chông đá lao tới, đâm xuyên qua cơ thể tôi. Một nhọn hoắt xuyên thủng vai trái, một nhọn hoắt xuyên qua bụng.

Tôi hét lên lần nữa, một tiếng hét đau đớn, kinh hoàng, và tuyệt vọng. Máu tươi trào ra từ miệng. Cơn đau xé xé, như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào da thịt, khiến tôi gục ngã, khuỵu xuống.

Ngay khi ý thức tôi chìm vào bóng tối vô tận, một điều kỳ diệu chợt xảy ra. Tiếng còi báo động inh ỏi vang lên, không phải từ đấu trường, mà từ bên ngoài. Tiếng còi báo động quen thuộc của… CUI?

Ánh sáng chói lóa ập vào đấu trường, không phải ánh đèn rực rỡ của khán đài, mà là ánh đèn pha chói mắt, và ánh sáng xanh đỏ nhấp nháy của đèn hiệu cảnh sát. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng súng lên nòng, và tiếng quát tháo vang vọng khắp nơi.

“NHTD đây! Chúng tôi đã bao vây đấu trường! Thả con tin ra ngay lập tức!”

Tôi lờ mờ nhìn thấy bóng dáng những người mặc đồng phục đen quen thuộc, với logo NHTD trên vai áo, tràn vào đấu trường, vũ khí trên tay sẵn sàng khai hỏa.

“Giải cứu Dị Chủng! Ưu tiên hàng đầu là giải cứu Dị Chủng! Không giao chiến với đối phương!” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, ra lệnh cho toàn đội. “Nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, và rút lui ngay lập tức!”

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong… phòng thí nghiệm quen thuộc. Lại là phòng thí nghiệm. Lại là bàn mổ lạnh lẽo. Lại là bóng tối vô vọng. Nhưng lần này, không còn đau đớn. Không còn sợ hãi. Không còn tuyệt vọng. Chỉ còn lại… trống rỗng. Và mệt mỏi. Mệt mỏi đến mức… không muốn sống nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận