• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Mở đầu của tình yêu thường rắc rối

Chương 5: Khoảnh khắc giao mùa fixed 1

0 Bình luận - Độ dài: 2,823 từ - Cập nhật:

"Xoạt!"

"Hộc... hộc... Thành! Thằng Minh tình hình thế nào rồi?"

Cánh cửa trắng quen thuộc của phòng y tế bất ngờ bật mở ra với một lực kéo rất mạnh, tạo ra âm thanh khó chịu. Lúc này, đứng sừng sững chắn ngay lối vào là Phong với bộ quần áo không thể xộc xệch hơn: bộ đồng phục nhàu nát, đầu tóc rối bù và vầng trán lấm tấm mồ hôi.

"Từ từ mà đi thôi, sao mày cứ phải chạy như ma đuổi vậy?"

Thành lườm bạn một cái rồi tiếp tục chống tay vào bàn, chăm chú đọc sách với vẻ mặt dửng dưng vô cảm. Cậu ngồi yên trên chiếc ghế tựa trong phòng y tế, nơi Minh đang nằm, vừa tranh thủ ôn lại mấy thế cờ yêu thích. 

"Cái thằng này! Bạn mày đang sống dở chết dở mà mày tỏ vẻ thờ ơ thế hả?"

"Liên quan gì đến tao? Thằng Minh tự làm tự chịu chứ. Tao cũng đâu có mặt ở đó. Lúc đi theo thầy giám thị thì đã thấy nó nằm đo ván dưới nền đất rồi."

Dù Thành tỏ thái độ miễn cưỡng, Phong không trách thằng bạn cọc cằn vì cậu biết rằng, dù tỏ vẻ không để tâm, Thành vẫn là người đầu tiên cõng Minh cả quãng đường dài đến phòng y tế trong cái nắng như thiêu như đốt. 

Giờ đây, sự chú tâm của Phong dồn vào chi tiết Minh nằm ngất trên nền đất vì một cuộc ẩu đả. Cho đến tận ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt chứng kiến một người nghiêm túc như Minh tham gia vào một sự vụ tai tiếng như vậy ở trong trường. 

"Minh á? Ngã sõng soài luôn sao? Đúng là chuyện khó tin. Bình thường nó ăn nhiều bánh kem đến nỗi bụng phình ra như con lợn, ai mà hạ được nó cơ chứ?"

Phong ngồi phịch xuống ghế, trán nhăn lại, ánh mắt lấp lánh sự bất ngờ và bối rối. Trong ánh sáng chói chang của buổi trưa, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt cậu càng thêm rõ nét.

"Thì tao cũng bó tay,"

Thành đáp, giọng điệu dửng dưng nhưng đôi mắt vẫn lơ đễnh nhìn ra cửa sổ nơi những tia nắng vàng rực đổ xuống sân trường vắng vẻ.

"Nghe đâu có một vụ xô xát giữa mấy nữ sinh trong trường mình, thằng Minh cố gắng can ngăn. Kết cục là sau một hồi giằng co, nó mới thành ra thế này."

Thành thở dài, đôi vai bất giác trùng xuống như gánh nặng vô hình đè lên lưng cậu.

"Haizz, đúng là chẳng có cái dại nào bằng cái dại này. Chưa thấy ai ngốc như thằng Minh bạn tao."

Phong nói, giọng pha chút hài hước để xua đi không khí căng thẳng. Cậu khẽ gãi đầu, đôi mắt thoáng lên chút lo âu khi nhìn về phía Minh đang nằm bất động.

"Nếu là các cô nàng đánh nhau, thì bọn mình chỉ có nước lùi xa, tốt nhất là xem như không biết gì."

Phong vắt chân lên ghế, cố tạo ra tư thế thoải mái nhưng vẫn không giấu nổi vẻ bồn chồn.

"Mày nói nghe cứ như đã có kinh nghiệm ấy nhỉ?" Thành nhướn mày, một nụ cười nhẹ thoáng qua khóe môi, mắt liếc nhanh về phía Phong như muốn trêu chọc. Trong giây lát, tiếng ve râm ran ngoài sân hòa cùng tiếng quạt trần kẽo kẹt quay chậm tạo nên không gian yên ả nhưng đầy sức nặng của những suy nghĩ chưa nói ra.

Phong định mở miệng kể rằng ngày xưa cậu theo chị đi đánh ghen nên có kinh nghiệm xương máu, nhưng sợ Thành lên mặt kỳ thị nên lại im bặt.

"Không, mày biết tao có một người chị mà. Bả dữ như sư tử. Thử tưởng tượng xem, người như thế mà đánh nhau thì tao xỉu từ lúc gặp mặt rồi."

"... aiz, tao không cần biết thông tin đó đâu."

Nói rồi, Thành có vẻ không còn chút hứng thú nào với chủ đề về phái nữ, nhanh chóng cất quyển sách vào cặp rồi đứng dậy, phủi nhẹ những hạt bụi vô hình trên quần áo. Cặp kính cậu đeo trượt xuống sống mũi khi cúi gập người, khiến cậu phải chỉnh lại, gương mặt nghiêm nghị không hề thay đổi.

"Ủa? Mày định đi đâu à?"

Phong hỏi, hơi nheo mắt nhìn bạn, nỗi bực dọc và chút lo lắng hòa quyện trong ánh mắt.

"Giờ mày có ở đây rồi, chuyện Minh nhờ mày lo nhé. Tao về đây," Thành đáp, giọng đều đều, không một chút cảm xúc. Cậu bước đi như thể không gì có thể làm lung lay quyết định của mình.

"Ê, ê, ê. Mày định trốn đi đâu hả? Một mình tao sao lo liệu được? Nhỡ thằng Minh thức dậy rồi quên hết mọi chuyện xảy ra như trong phim thì sao? Ai sẽ đóng giả làm bố nó?"

Phong giơ tay lên ra dấu cản đường, mặt nhăn nhó như sắp thốt lên điều bất bình lớn nhất thế gian. Cậu không khỏi lo lắng khi nghĩ đến viễn cảnh bị bỏ lại một mình trông thằng Minh không biết đến bao giờ mới tỉnh lại. Phong là một người không có kinh nghiệm chăm người ốm, nên từ nãy đến giờ, tay chân cậu cứ múa may loạn xạ hết cả lên. Cậu đi qua đi lại trong phòng, tiếng bước chân dồn dập của cậu hòa cùng tiếng cánh quạt trần kẽo kẹt như tạo nên một bản nhạc lộn xộn. Bất kỳ ai nhìn vào cũng có thể thấy sự bồn chồn, lo lắng hiển hiện trong từng cử động của cậu.

Nay Thành mà đi mất thì sự hỗn loạn sẽ càng lớn hơn, và Phong biết rõ điều đó. Mồ hôi chảy dài trên thái dương, cậu liếc về phía Minh nằm bất động trên giường, khuôn mặt bình thản của Minh khiến Phong càng thêm sốt ruột. Cậu không thể tưởng tượng nổi làm cách nào để xoay xở nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, như Minh bỗng dậy rồi mê sảng chẳng hạn.

Thế nhưng những điều mà Phong lo lắng từ nãy đến giờ đáng buồn thay không những không được Thành thông cảm mà còn bị cậu dập tắt trong phút mốt. 

"Mày bị khùng à? Nói năng linh tinh. Đừng lậm mấy phim bộ dài tập chiếu buổi trưa nữa, đi học bớt đi! Nếu nó có dậy, thì cốc vào đầu nó một phát nữa cho nó chừa tật ngu dốt."

Thành vừa nói vừa liếc xéo qua Phong, ánh mắt nghiêm túc pha chút mỉa mai. 

"Thế mày ở lại mà cốc đi chứ! Sao tao phải trông thằng Minh một mình?"

Phong đấm nhẹ vào không khí, giọng nói đầy vẻ bất mãn. Bên ngoài cửa sổ, bóng nắng nhảy múa trên nền đất, một sự tương phản lạ lùng với không khí căng thẳng trong phòng.

Thành nhăn mặt khó chịu rồi chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay bóng loáng trên cổ tay. Chiếc đồng hồ hiện đại hiển thị chính xác từng giây trôi qua, kim giây chạy đều đặn mà tưởng chừng như cắt vào không gian. Mỗi khi Thành giơ chiếc đồng hồ đó trước mặt Phong, cậu không khỏi cảm thấy một cơn rùng mình dọc sống lưng.

"Đơn giản thôi. Mày biết mấy giờ rồi không? Chín giờ, 10 phút, và 30 giây. Giờ này tao phải ở nhà rồi. Thằng Minh đang phá hoại cái lịch trình 'không thể bị phá hoại' của tao đấy, mày biết không?"

Thành nói, giọng cậu lạnh lùng, mắt liếc qua ánh kim loại của chiếc đồng hồ, như thể để nhắc nhở bản thân thời gian là điều gì đó quan trọng hơn mọi thứ khác.

Phong nhìn thằng bạn, đôi lông mày nhíu lại. Cho dù đã trở thành bạn thân nhưng cái tính khí này của Thành vẫn khiến cậu không khỏi ghê sợ. 

"Ew, mày vẫn giữ cái thói quen ám ảnh bởi giờ giấc đấy hả? Biến thái quá đi mất. Làm tao rùng mình,"

Cậu vừa nói vừa lùi lại một bước, ánh mắt lấp lánh sự thương cảm xen lẫn e ngại.

"Vậy, không có gì thì tao đi đây," Thành nói, chân vừa quay bước, âm thanh gót giày chạm sàn vang lên lẻ loi trong căn phòng y tế.

"Chờ đã! Thàn...!"

"SẦM!" Cánh cửa đóng sập lại với âm thanh mạnh khiến cả phòng khẽ rung lên. Phong đứng đó, thảng thốt, chỉ biết vuốt tóc và lẩm bẩm, giọng trầm xuống, ánh mắt chứa chan sự bất lực:

"Con chó Thành."

"Soạt!"

Tiếng động bất ngờ làm Phong giật mình quay lại, trán nhăn lại, hơi thở dồn dập. Không cần phải miêu tả cũng biết một nỗi sợ dồn dập đang dâng trào trong lồng ngược của cậu. 

"Mày vừa nói cái gì đấy!?" Giọng Thành vọng lại từ sau cánh cửa, đầy nghi hoặc và bất ngờ, khiến Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh. Cậu nuốt khan, cố lấy lại bình tĩnh khi thấy bóng dáng của Thành thấp thoáng ngoài khe cửa.

Cửa đột nhiên bật mở lại. Phong thầm rủa cái cửa phòng y tế lúc đóng thì kêu mạnh thế, còn mở ra lại êm ru làm cậu đứng tim.

"Ờ thì... tao bảo mày là chờ đó, Thành, để tao đóng cửa! Mày bị lãng tai hả? Nhanh đi chứ! Muộn một giây cũng không được mà!"

Nói rồi, Phong vội vã khép cánh cửa lại để Thành không truy cứu phút lỡ lời. Cậu áp tai vào cửa phòng y tế, vỗ ngực thở phào. Từ đây, cậu dễ dàng nghe tiếng chân Thành vang vọng trên hành lang nhỏ dần và biến mất. Để chắc chắn, Phong còn cẩn thận ló đầu ra cửa sổ kiểm tra thêm lần nữa.

Sau đó, Phong mới có thể yên tâm quay lại chăm sóc Minh.

Cậu lại ngồi uỵch xuống ghế, nhưng lần này với tâm trạng thoải mái hơn. Trong phòng y tế, chỉ có chiếc quạt trần quay nhẹ nhàng. Không khí bức bối kết hợp với cái nắng giữa trưa làm Phong phải cởi thêm một cúc áo cho dễ chịu hơn.

"Giá mà được ở trần thì mình làm ngay luôn."

Phong lẩm bẩm, rồi quay sang nhìn Minh đang ngủ say trên giường bệnh. Việc Minh có vẻ  không hề lo lắng của một người đang yên giấc ngủ càng khiến Phong cảm thấy khó chịu. 

"Mà đúng là lạ thật. Tính thằng Minh tốt thật, nhưng nếu việc người ta nhờ gây phiền đến việc học, nó không đời nào dây vào. Tại sao hôm nay nó lại đứng ra ngăn cản hai bạn nữ kia, để rồi xảy ra chuyện này?"

Phong khoanh tay thở dài bởi cậu cảm thấy có phần bất lực trước hiện tại. Đôi khi, sự tốt bụng không đúng chỗ có thể trở thành tai hại, và Phong ý thức được rằng Minh phải là người  hiểu rõ điều đó hơn ai hết, nhất là sau chuyện đã xảy ra vào học kỳ hai năm lớp 10.

"Cái thằng này, chẳng bao giờ biết rút kinh nghiệm."

Trong mắt Phong ánh lên nỗi buồn khi nghĩ đến sự kiện cũ. Ký ức về những lần trước đây khi Minh vì quá tốt bụng mà tự chuốc lấy rắc rối lại tràn về, khiến lòng Phong thêm nặng trĩu. Cậu thương cho bản thân phải ở lại chăm thằng bạn một, nhưng lại thương Minh gấp mười lần vì sự dại dột không đổi của nó. Người ta chỉ cần một lần vấp ngã là biết tránh xa phiền phức, nhưng thằng Minh thì cứ như con thiêu thân, lao thẳng vào ngọn lửa rực cháy mà không hề nao núng. 

"Xoạch!"

Cánh cửa y tế lại mở ra, nhưng người bước vào lần này không phải Thành mà là Phương – người mà Phong đoán cũng đến thăm MInh giống như cậu. 

"Ủa, cô y tế đâu rồi? Có mỗi ông ở đây thôi hả Phong? Bạn Minh thế nào rồi? Tôi nghe thầy giám thị kể, không ngờ lại xảy ra chuyện này trong trường."

Mặt Phương tỏ ra lo lắng xen lẫn mệt mỏi. Quần áo cô cũng xộc xệch, chắc do phải xử lý mọi việc báo cáo với giáo viên chủ nhiệm. Thấy lớp trưởng trông bơ phờ, Phong không nỡ kéo cô vào cuộc trò chuyện dài bởi vì trông tình trạng Phương bây giờ còn tệ hơn cả Minh - người đang say giấc nồng trên giường của phòng y tế nữa. 

"Này, bỏ qua Minh đi. Bà có sao không? Trông mệt mỏi quá. Đây, ngồi xuống."

Nói xong, Phong lập tức đứng bật dậy, kéo Phương ngồi xuống ghế của mình.

"Ê, ông làm gì thế? Đây là ghế của ông mà, ông cứ ngồi đi, tôi đứng cũng chẳng sao."

"Không cần phải khách sáo vậy đâu. Người ta cho thì cứ nhận đi. Con gái gì mà nghiêm túc thế, như vậy không ai thích đâu. Để tôi đi lấy cái ghế khác cho."

"Ê, Phong, đợi đã..."

Phương chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Phong đóng cửa phòng và rời đi. Tiếng chân cậu xa dần nhưng không hiểu sao lại khiến tim cô bỗng đập nhanh hơn.

Tuy bố mẹ của hai đứa thân nhau thật, nhưng cả hai suốt ngày cãi nhau vì không hợp tính chút nào. Thế nhưng, trong thâm tâm, Phương biết Phong cũng quan tâm tới mình theo một cách riêng của cậu ấy.

"Không có... người thích à?"

Phương nhớ lại những lời trêu đùa mà Phong đã nói với mình chỉ một lúc trước khi cậu rời khỏi phòng. Dù chỉ là những câu nói bông đùa ngô nghê từ cậu bạn thuở nhỏ, nhưng cô vẫn không thể ngăn chúng khắc ghi sâu vào trái tim mình. Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó quan trọng, Phương lấy từ sau tấm áo ra một chiếc vòng cổ nhỏ xinh có mặt dây chuyền vừa vặn trong lòng bàn tay.

Cô chần chừ, vu vơ chạm vào chiếc vòng cổ hình con cáo trên cổ. Chiếc vòng lấp lánh, tỏa sáng trong ánh nắng ban trưa, rạng rỡ như một dải bạc vô tình đáp xuống người cô. Dù mặt dây chuyền có thiết kế đơn giản hình con cáo, nhưng khi nằm trên cổ Phương, nó dường như trở nên đặc biệt hơn rất nhiều. Món trang sức ấy tuy đẹp, nhưng gương mặt của cô gái nhận lại chẳng rạng rỡ chút nào; ngược lại, vẻ đau đớn thoáng qua trên khuôn mặt cô như thể chiếc vòng đang làm tổn thương cô vậy.

Và trong khoảnh khắc đó, Phương nhớ tới người ấy—người đã trao cho cô chiếc vòng cổ xinh xắn này.

Người khiến trái tim cô, dù đã đập mạnh vì lòng tốt của Phong, bỗng chốc như ngừng lại.

Trong sự bất lực của bản thân hiện tại, cô nở một nụ cười chua chát mà bản thân chưa từng bộc lộ cho bất cứ ai trước đây. Phương biết mình không phải là người thích tỏ ra mềm yếu vì cô không muốn những người mà cô yêu quý phải lo lắng. Thế nhưng, chỉ lúc này thôi, cô sẽ tự cho phép mình một phút giây chìm đắm trong nỗi nhớ ùa về nhấn chìm đi vỏ bọc một người con gái mạnh mẽ. 

Chất giọng trong trẻo của cô vang lên lấn át đi sự trống vắng của tâm hồn và cảnh vật xung quanh, có lẽ chỉ là để tự an ủi chính mình:

"Đã quá muộn để có thể thay đổi bất cứ điều gì rồi."

Rời tay khỏi chiếc vòng, cô nhìn vu vơ vào khoảng không và thở dài. Đôi mắt cô lim dim mơ màng, cái nắng chiều rực rỡ chiếu vào, nhuộm màu bộ đồng phục cô đang mặc. Những ký ức xa xăm của thuở nào cứ thế ùa về, hòa theo tiếng gió như một bài hát xưa cũ. Khi Phương mở mắt ra, những mảnh ký ức vừa gợi về dường như tan biến, hòa lẫn vào dòng suy nghĩ hiện tại.

Và trong giây phút chờ đợi tưởng chừng như kéo dài vô tận, Phương ngân lên một tiếng thở dài não nề. Tiếng thở ấy, trưa hôm đó, nặng chĩu muộn phiền và chất chứa những suy tư của một nữ sinh tuổi mới lớn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận