Tập 01: Mở đầu của tình yêu thường rắc rối
Chương 2: Bánh kem thường có vị ngọt (2) fixed
0 Bình luận - Độ dài: 3,364 từ - Cập nhật:
Trời ơi! Minh! Người bạn tuyệt vời đệ nhất của tao! Có phải hôm nay mày đã nhận ra giá trị của người bạn thân thiết này và quyết định mua bánh ngon tặng tao sao?”
Phong nói với vẻ mặt hào hứng, đôi mắt lấp lánh như sao. Cậu ta vươn người lại gần Minh, hai tay dang rộng ra như muốn ôm lấy cậu bạn, khuôn mặt ngập tràn sự phấn khích và cảm động trước lòng tốt có phần "đột xuất" của thằng bạn như thế này.
“Chậc! Đừng có sát lại gần như vậy! Tởm quá, tao không muốn người ta hiểu lầm chúng ta là người quen đâu."
Minh lùi xe lại một cách mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng không che giấu được sự khó chịu.
“Vả lại, tao đi mua bánh cho con Ngọc và bạn của nó. Tiện đường nên tao rủ mày đi cùng, mày có đi hay không hà ?"
Minh cảm thấy không thoải mái với sự thân mật quá mức, cậu không muốn gây chú ý hoặc làm cho người khác hiểu lầm về tình bạn của họ. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, cậu biết Phong chỉ đang đùa giỡn chứ không hề có ý gì xấu.
Trước phản ứng có phần lạnh lùng của Minh, Phong đột nhiên ngồi sụp xuống đường, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, mặt cậu biểu lộ vẻ giận dỗi vừa buồn cười vừa đáng thương.
“Ôi! Cơn đau lòng này thật là khó chịu quá đi! Bạn thân của tao mà lại lạnh lùng đến thế. Thôi, từ giờ tao phải đi tìm bạn thân mới thôi! Tao tưởng mày định mua bánh cho tao chứ !?"
Minh không thèm bận tâm tới hành động của Phong mà cứ thế tiếp tục đạp xe về phía trước, đôi mắt nhìn thẳng đường và một chút cau có hiện lên trên gương mặt.
“Thôi nào, đứng dậy đi, làm người qua đường nhìn thấy lại tưởng tao đang bắt nạt mày đấy!”
Minh nói mà không thèm quay lại nhìn Phong, giọng điệu lạnh lùng nhưng tiếc là vẫn không thể giấu được một nụ cười thoáng qua trên môi.
Phong không chịu thua, vẫn ngồi lì trên đường, “Tao tưởng mày đi mua bánh cho tao, giờ thì thất vọng quá.”
Cuối cùng, Minh không thể nhịn cười được nữa. Cậu dừng xe lại, bước xuống và đi tới chỗ Phong. Nếu còn chần chừ thêm một lúc nữa, chắc chắn hai người họ sẽ phải xếp hàng rất lâu để mua bánh.
Minh nói, giọng điệu pha chút bất lực nhưng vẫn tỏ ra quan tâm. Cậu chìa tay ra để đỡ Phong đứng dậy.
Phong nhìn Minh với ánh mắt rạng ngời cảm kích, cậu nắm chặt tay bạn và để Minh kéo mình lên.
“ Hức...tao cảm động quá Minh à ! Thì ra mày vẫn quan tâm đến tao sao ?"
“Lần sau đừng có làm trò quá đáng như vậy nữa. Làm người qua đường nhìn thấy lại tưởng tao đang bắt nạt mày đấy!”
“Nào, sao mày lại nhỡ lạnh lùng xa cách đến như vậy, mày làm tao buồn đấy!”
Phong đưa tay lên trái tim, làm vẻ mặt đau khổ như bị tổn thương sâu sắc. Cả hai đều bật cười nức nở trước sự cường điệu hóa tình huống của Phong.
Nhận ra bản thân đã hết thời gian để đùa cợt, Phong đứng dậy, phủi bụi trên quần rồi nói, “Thôi, không giỡn nữa. Đi mua bánh đi, rồi mày còn phải về sớm để đưa cho các em nữa chứ.”
Minh gật đầu, đồng ý. Cả hai cùng nhau đạp xe về phía tiệm bánh quen thuộc mà Minh hay ghé qua.
Trên con phố quen thuộc mà Minh đã đi qua nhiều lần, cậu vừa đạp xe vừa trò chuyện với một trong bốn thằng bạn thân nhất của mình, Phong. Dù tính cách của hai đứa hoàn toàn trái ngược nhau, họ vẫn là những người bạn tốt từ những năm đầu lớp 10.
Phong là một chàng trai tự do và phóng khoáng, cậu ta rất được lòng phái nữ. Cậu thích vui chơi nhưng trí thông minh không hề kém cạnh ai. Nhà cậu giàu hơn nhà Minh một chút, nhưng cậu chọn học chung trường với Minh vì đây là ngôi trường gần nhà nhất. Nếu có điểm chung giữa hai đứa, thì chắc chắn đó là cả hai đều làm chủ tịch một câu lạc bộ trong trường.
“Thế, sao hôm nay quý ngài bận rộn lại rủ tôi đi mua bánh vậy? Này, mày có biết lúc mua bánh, cô bán hàng cứ nhìn tao không? Sao lại nỡ lòng nào bắt một thằng con trai đi mua bánh màu hồng chứ? Không có ý kỳ thị đâu nhưng mà mày cứ làm vậy thì chắc tao ế suốt đời quá...”
Phong vừa nói vừa làm ra vẻ mặt bất mãn, nhưng đôi mắt thì lộ rõ vẻ tinh nghịch.
“Thì mấy đứa khác bận hết rồi nên tao mới phải nhờ đến mày chứ! Không thì còn lâu mới đến lượt mày nghe chưa...”
Minh vừa nói vừa giả vờ nghiêm nghị, nhưng không giấu được nụ cười tinh quái.
“Bạn gì mà xấu tính quá trời! Thôi cũng được, mua xong mày lại đem về nhà cho em gái chứ gì? Chưa thấy ai cuồng em gái như mày đâu. Con bé cũng sắp lên lớp 10 rồi, để bạn nó tự lo đi chứ.”
Phong cười lớn, vỗ vai Minh như để trấn an cậu.
“Không phải tao mua vì con Ngọc! Chẳng qua tao thấy nên có trách nhiệm với khách thôi.”
“Hửmm... thật không vậy anh trai? Hay mày thích em nào trong đám bạn của con bé hả?”
“Không có! Mày nghĩ tao là cái thể loại gì vậy hả?”
“Nào, nào... không thích thì thôi chứ sao phải làm quá lên vậy? À, hôm nọ tao có vô tình đụng độ một cô bé bạn Ngọc, chắc chắn là em ấy thích tao. Em ấy lườm tao ghê lắm...”
“Lạc quan ghê ha, mày không nghĩ là vì con bé khinh thường mày à?”
Minh đáp lại, ánh mắt lấp lánh ý cười.
“Hức, sao mày không để tao chìm đắm trong thế giới mộng mơ một ngày được hả? Ước gì có một cô bạn gái rơi từ trên trời xuống. Tao cũng muốn có một tình yêu thanh xuân tươi đẹp, hức...”
“Tốt nhất là mày nên dẹp ý định đó đi nếu muốn tốt nghiệp. Đừng có học hành chểnh mảng nữa. Thú thật, ai lại đi yêu đương vào những năm cuối cấp chứ?”
Trông thấy thằng bạn chỉ toàn tập trung vào chuyện yêu đương, Minh dùng một giọng điệu nghiêm túc lo lắng khuyên bảo bạn đi vào con đừng đúng đắn. Cậu sợ Phong sẽ toàn lấp đầy bản thân bằng những cô bạn gái tưởng tượng mà thi trượt kì thi quan trọng trước mắt.
“Sao mày biết được cơ chứ? Nhỡ năm nay mày gặp được người trong mộng thì sao?”
Phong nói với vẻ mặt rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Cuộc đời này luôn đầy rẫy những bất ngờ mà chúng ta không thể đoán trước được. Ai biết được chứ, có khi chỉ trong một khoảnh khắc tình cờ, mày sẽ gặp được người con gái khiến trái tim mày rung động. Biết đâu cô ấy lại chính là nguồn cảm hứng giúp mày vượt qua những năm cuối cấp đầy khó khăn này. Còn tao thì luôn tin vào những phép màu nhỏ nhoi trong cuộc sống, những điều tưởng chừng như không thể nhưng lại có thể xảy ra bất cứ lúc nào.”
Nói xong, Phong cảm thấy trong lòng mình như được truyền thêm một luồng sinh khí mới. Ánh mắt cậu lấp lánh niềm tin và sự lạc quan, tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp về tình yêu và những điều kỳ diệu có thể xảy ra trong cuộc sống
Làm sao mà có thể cơ chứ? Nếu thật sự người đó tồn tại thì mình đã phải gặp từ ba năm trước rồi kia kìa...
Khác hẳn với tâm trạng hí hứng của Phong, Minh chẳng có hứng thú gì với chuyện yêu đương trai gái. Cậu cho rằng nếu muốn gặp được một người xứng tầm thì chẳng phải bản thân nên ưu tiên việc chau dồi kiến thức của bản thân trước hay sao ?
Tuy là Minh thầm nghĩ như vậy nhưng cậu cũng không muốn dập tắt hếy mọi hy vọng của Phong nên cậu chẳng nói thêm điều gì đã động đến chủ đề này nữa.
Minh đạp chậm lại khi đến chỗ đèn đỏ. Không khí buổi chiều đã dịu hơn so với lúc ban trưa rất nhiều.
Mắt cậu ngước lên nhìn đèn báo hiệu còn 98 giây nữa.
Đèn đỏ chỗ này lúc nào cũng lâu thật...
Trong vô thức, mắt cậu hướng về chỗ ngồi gần cửa sổ ở quán cà phê cậu thường học bài, nơi đó dường như đã có vị khách nào chiếm mất chỗ ngồi yêu thích.
Chà... vị khách này biết cách chọn chỗ ghê. Nếu ngồi ở đó thì vừa tránh được tiếng ồn vừa không bị làm phiền bởi nhân viên. Ngồi học cả ngày ở đó cũng dễ chịu.
Minh còn thừa khá nhiều thời gian nên cậu có thể quan sát từ xa khuôn mặt của vị khách này. Đó là một cô gái đeo cặp kính đen, mái tóc buộc hai bên màu đen tuyền và dáng vẻ sắc lạnh. Cô đeo cặp kính không hợp với khuôn mặt, chỉ làm cô trông đáng sợ hơn. Cô gái cứ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, tập trung cao độ. Quyển sách ôn thi đại học trên bàn được đánh dấu chi chít.
Hừm, vậy là từ nay mất một chỗ ngồi đẹp rồi...
Cậu tự nhủ trong lúc đạp xe nhanh tiến về phía trước, nhưng một phần trong lòng vẫn không ngừng tò mò về cô gái bí ẩn đó.
-------
“Ta-da... Ngọc ơi, xem bọn anh mang gì về này ~”
Phong ngay lập tức nhảy lên vài vòng rồi giơ chiếc bánh lên trời trước khi đặt vào tay Ngọc, em gái thằng bạn thân.
“Ủa, hôm nay anh Phong cũng tới chơi ạ? Anh không rủ anh Bình sang sao?”
“Không, Bình nó bận 'hú hí' với bạn gái rồi, hức hức, Ngọc ơi, anh cô đơn quá mà... Bình bỏ anh rồi, chỉ còn anh và thằng Minh cứ mãi hiu quạnh thế này. Em nói xem, anh có gì không tốt mà không ai muốn hẹn hò với anh?”
Phong vừa nói vừa vỗ ngực đầy tự tin trước mặt Ngọc.
“Hừm... chắc là tất cả?”
“Á! Sao em nỡ... anh tốt với em vậy mà, khuôn mặt này, trí thông minh này, cả gia thế nữa, vậy mà đây đã là lần thứ ba anh bị từ chối...”
“Haizz, vì mày không nghiêm túc với người ta đấy. Không có cô nào thích một thằng ất ơ như mày đâu.”
Minh vừa túm cổ áo thằng bạn vừa kéo nó về phía phòng mình.
“Eeeeee, tao chưa nói xong mà...”
“Đây, em nhớ mang bánh cho bạn ăn với nhé.”
“Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tụi nó, anh và anh Phong cứ chơi đi...”
Minh mỉm cười rồi kéo Phong lên phòng.
Sau khi nghe tiếng cửa phòng anh trai đóng lại, Ngọc mới gọi hai cô bạn đang lấp ló sau cánh cửa ra.
“Anh Minh đi rồi đó, bọn mày ra đây đi.”
“Phù, tao sợ quá. Anh Minh lúc nào cũng lịch sự ghê. Nhìn ảnh mà tao nghĩ tao phải nâng cao tiêu chuẩn mất.”
Nga vừa nói vừa mân mê túi bánh ngọt Ngọc đang cầm.
“Nào, tao tưởng mày ngại cơ mà...”
“Híc, nhưng mà ảnh có lòng thì tao phải có dạ chứ! Không nên lãng phí đồ ăn đâu. An ơi, lại đây đánh chén thôi.”
“An?”
“À... không có gì đâu...”
“Sao mày mất tập trung vậy? Đừng nói là do...”
“Không phải đâu, đừng nghĩ nhiều. Mình ăn bánh thôi.”
Ngọc vừa nhai bánh vừa quan sát phản ứng mới lạ từ An, cô bạn luôn trầm tính và nghiêm túc.
“Hửm ~ Chẳng lẽ mày vẫn sợ anh Phong? Đừng lo, ổng nhắng nhít vậy thôi chứ là bạn tốt nhất của anh Minh đó.”
“Mày nghĩ gì vậy? Tao không sợ, nhưng nếu được thì tao muốn tránh mặt ảnh càng nhiều càng tốt. Người náo nhiệt như vậy thật đáng sợ...”
“Haizz, lại hút hết năng lượng của mày chứ gì?”
“Đúng vậy. Mà bánh lần này ngon ghê. Anh Minh không những chu đáo mà còn tinh tế nữa.”
An ríu rít như con chim non trước món bánh ngon như thể có tẩm phép màu.
Đột nhiên, Nga lên tiếng hỏi:
“Ủa, tại sao ảnh mãi chưa có bạn gái? Anh kia thì còn hiểu được, nhưng anh Minh vừa ưa nhìn, học giỏi, lại làm cán bộ trường, chu đáo và ân cần nữa.”
“Chẳng biết nữa, chỉ biết là ai tỏ ý thích thì ổng cũng chỉ coi như bạn. Tội lỗi của ổng là tốt với quá nhiều cô chăng?”
“Đúng ha, anh Minh như idol vậy, mà idol thì không thuộc về ai...”
An cất tiếng vừa nhai nhồm nhoàm. Trong ba đứa, có lẽ chủ đề tình yêu không dành cho cô nhất. Chỉ nhìn thấy đàn ông cũng khiến cô hãi. Cô xem anh Minh như anh trai mình, dù cô chỉ có chị gái chứ không có anh trai.
“Chậc, con An bị mua chuộc rồi bây ơi. Không thể nào nhìn ổng mà ra idol được. Chắc ổng phải có cái nết nào dị lắm mới không có ai thích, chứ làm gì có ai hoàn hảo mà ế được, đúng không?”
“Chắc là vậy đó...”
Cuối cùng, sau khi tìm được đáp án, cả ba người đều để sự việc ngày hôm nay vào dĩ vãng để tập trung vào việc ăn bánh.
“Tại sao vậy Minh... tại sao những người mà tao tỏ tình đều không thích tao??? Nói cho tao biết đi mà... Phải có một lý do chứ!”
“Không có lý do nào cả. Mày không phải mẫu người họ thích thôi, có gì đâu mà phải buồn. Thể nào lên đại học mày chẳng gặp ai đó hợp với mình.”
“Nhưng mà... tao cũng muốn có người để nắm tay dạo phố lắm chứ. Nhìn thằng Bình mà tao ghen tỵ quá. Làm sao mà nó có bạn gái xinh đẹp như vậy?”
“Mày có chắc là mày ganh tỵ với nó chỉ vì bạn gái nó xinh đẹp không? Tao nghĩ mày đang ghen tỵ vì nó tìm được một người hợp với mình, đúng không?”
“...”
Nghe xong câu nói của Minh, Phong không định hồi đáp, nó quay đầu vào tường giả bộ như sắp đi ngủ.
Có lẽ mình lại nói trúng tim đen của nó rồi...
Một người con gái quan trọng... liệu người như vậy có tồn tại không?
Tuy nghĩ như vậy nhưng Minh chỉ lắc đầu để xóa đi những mơ ước viển vông rồi tiếp tục làm bài tập. Bắt đầu từ ngày mai, lớp học hè sẽ mở cửa và cậu sẽ rất bận rộn.
“Minh ơi! Mày xong chưa? Bảy giờ rồi đấy, chuẩn bị đi học thôi không là muộn đấy!”
Phía dưới sân chơi chung của xóm, ba thằng học sinh cuối cấp trong bộ đồng phục trắng chỉnh tề đang dắt xe đạp chờ đợi đứa cuối cùng trong nhóm. Từ trái sang phải lần lượt là Phong, đứa duy nhất mặc đồ thể thao hôm nay, bất chấp quy định của trường, rồi đến Bình và cuối cùng là Thành. Theo quy định, giờ vào học của trường là bảy giờ đúng, nhưng lần này chỉ là lớp học hè nên giờ học được lùi xuống tám giờ để thuận tiện cho học sinh nhà xa. Chính vì sự thay đổi này, cả bọn mới có thời gian tụ tập trước cửa nhà Minh.
“Tao sắp xong rồi! Tý nữa tao xuống liền!”
Minh một tay xỏ áo khoác đồng phục, tay còn lại mở cửa ra để gọi với xuống thông báo cho cả bọn. Hôm qua cậu hào hứng với lớp học nên cả đêm trằn trọc mãi không ngủ được, hậu quả là sáng nay cậu ngủ quên mất.
“Haizz, thằng Minh này, cá là nó lại ngủ quên chứ gì. Biết là mai đi học thì phải tự ý thức ngủ sớm đi chứ! Năm nào cũng vậy, cứ hôm nào hẹn đi học chung là lại xảy ra tình trạng này.”
Người vừa lên tiếng là Thành, một cậu đeo kính, học giỏi và được xem như “con nhà người ta” điển hình. Tuy vậy, không ai trong nhóm dám xem nhẹ Thành, vì nó là cán bộ lớp và nghiêm chỉnh nhất trong bọn. Khi Thành cáu, không ai dám ho he.
“Trời, sáng ra đừng cáu như vậy chứ ~ mày mà cáu quá là nhiều nếp nhăn đấy, không có cô nào thích đâu!”
Phong vừa nói vừa kéo mặt mình ra để minh họa khuôn mặt nhăn nhó của Thành.
“Hửm? Mày thích bị vào sổ đầu tuần à? Nhìn lại đồng phục của mày xem, tao cũng không nghĩ sẽ có cô nào thích thằng thiếu nghiêm túc như mày đâu...”
“Á! Sao mày nỡ động vào nỗi đau của tao? Dạo này mày sống ác lắm nha, Thành!”
“Hai đứa mày cãi nhau xong chưa, chuẩn bị đi được rồi đấy.”
“Bình à, sao mày bảo vệ nó, nó bảo không ai thích tao kìa.”
“Lỗi là tại mày trêu nó trước mà.”
Vừa cầm trên tay quyển sách mới mua, Bình không hề bị phân tâm bởi cuộc cãi nhau. Với cậu, quyển sách đó có sức hút hơn nhiều.
“Hức hức... mày thiên vị thằng Thành thế hả? Tao cũng là bạn mày mà...”
“Mày cứ việc tủi thân đi, tao không quan tâm đâu.”
“Chậc, người gì đâu mà lạnh lùng ghê.”
Đột nhiên, Bình gấp quyển sách lại và rút điện thoại từ túi quần trái ra. Một thoáng chốc, Phong thấy mặt bạn mình rạng rỡ hẳn lên khi lướt đến phần tin nhắn. Không chần chừ, Phong nhào ngay lại ngó màn hình của Bình và đọc to:
“Chà chà! Cái gì đây? Hôm nay anh đi học với bạn vui vẻ nhé, chấm than mặt cười. Eo! Thằng Bình ghê quá, nó chỉ đối xử tốt với người yêu thôi!”
“Này! Mày làm cái gì đấy?”
“Ghen tỵ quá! Mày thì có gì tốt hả? Tao cũng muốn có bạn gái, bạn là con gái cũng được, ai đó đối xử đặc biệt với tao...”
“Thôi ảo tưởng đi Phong, Minh xuống rồi kìa, sắp trễ học đấy!”
Thành vừa nhắc hai đứa bạn đang cãi nhau vừa ngồi lại lên yên xe, chuẩn bị phóng đi.
“Xin lỗi bọn mày, cái cửa kéo chặt quá, tao mở mãi mới ra. Bọn mày đợi có lâu không? Ủa, sao Bình lại tóm cổ Phong thế kia, bọn mày lại cãi nhau hả?”
“Không có gì đâu, đi học thôi.”
Nói rồi, không đợi Minh phải nhắc thêm, Bình bỏ Phong ra, đút điện thoại vào túi rồi rút khăn tay trong túi phải ra để lau tay.
“Sao mày lại lau tay hả Bình? Tao có phải sâu bọ đâu.”
“Tao làm cho chắc thôi.”
“Bình! Sao mày nỡ...”
“Thôi thôi, lên xe đi.”
“Dạ, vâng.”
Nói rồi, cả bọn leo lên xe, bắt đầu hành trình đến trường, mặc kệ Phong sụt sùi cả quãng đường.
0 Bình luận