Không hiểu tiêu đề lắm (The cat’s out of the bag)
—------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi có xu hướng khom lưng một chút.
Vì sự thiếu tự tin của tôi hay vì xương sống của tôi đã cong ngay từ đầu, tôi không biết.
Nhưng, tôi thường khom lưng.
Và bây giờ, lưng tôi còn khom hơn nữa.
“V-Vậy à? Tớ còn không biết đấy.”
“Và cậu cao 168 cm? Cậu lừa tớ à?”
“L-Lừa á? Không, tớ không lừa cậu.”
Murasaki nhìn chăm chú mặt tôi.
Đôi mắt to của cô ấy mở to, và bằng cách nào đó nó không hướng vào tôi.
Tôi không thể nói gì, chùn bước bởi ánh mắt của cô, cô ấy bỏ tay tôi ra và thở dài.
“Không, tớ xin lỗi. Có lẽ tớ nghĩ quá nhiều rồi? Tớ hơi lo lắng một chút. Xin lỗi Takizawa-kun.”
“K-Không sao đâu.”
“Nhưng tớ thật sự nghĩ anh ấy là một học sinh trong trường này.”
“Cậu có bằng chứng gì không?”
“Một nửa chỉ là linh cảm của mình thôi. Nhưng trường của chúng ta có một quy định nghiêm ngặt đối với việc đi làm bán thời gian, phải không? Nên, một công việc giữ cậu đằng sau, nơi mà cậu không lộ mặt, khá phổ biến. Một người bạn của tớ vừa mới tặng bóng bay trong bộ trang phục ở một cửa hàng bách hóa.”
Suy luận của cô ấy rất chính xác.
Tôi rất muốn mua một trò chơi nhưng không có đủ tiền, và khi mà công việc bán thời gian là vi phạm nội quy nhà trường, tôi chọn một công việc có thể ở trong một bộ đồ linh vật để không bị phát hiện.
Bây giờ, tôi có thêm một lí do không muốn bị phát hiện nữa, nhưng hãy bỏ nó qua một bên.
Khả năng suy luận của cô ấy cao bất thường.
Việc này không có gì cả ngoài rắc rối.
Tôi càng nói chuyện với cô ấy nhiều, càng tiếp xúc nhiều với cô ấy, Murasaki sẽ tiến gần hơn với sự thật.
Tôi cần phải giữ khoảng cách bằng cách nào đó.
“Vậy thì Murasaki-san, tớ có việc cần phải làm, tớ đi nhé?”
“À, xin lỗi vì đã giữ cậu lại.”
“Không, không, tớ mới là người cần xin lỗi vì không thể giúp được gì. Tớ mong cậu sẽ sớm tìm ra người đó.”
Như thể đó là chuyện của người khác.
Tôi bình tĩnh nói và cố để rời đi, hướng đến cổng trường.
Nhưng, một lần nữa, tay tôi bị giữ lại.
“À, gì vậy? Murasaki-san? Tớ có việc cần làm.”
“Này, cậu cần làm gì vậy?”
“Hm? Đó là…”
Tất nhiên, tôi không có gì cần phải làm cả.
Tôi, người gần như không có bạn và về thẳng nhà sau khi tan trường, không có gì quna trọng để làm sau cả.
Nhưng tôi không ngờ cô ấy sẽ hỏi chi tiết, và tôi không biết phải nói gì.
Đương nhiên, Murasaki không bỏ lỡ sự kích động của tôi.
“Sao cậu lại không nói gì? Chờ đã, cậu nói dối à?”
“Kh-Không, đó không phải nói dối.”
“Đó có phải một thứ mà cậu không thể sắp xếp lại lịch trình không? Tớ muốn nói chuyện thêm với cậu.”
“Với tớ? Không, chỉ là…”
Không phải là não tôi bị chậm, nhưng được mời bởi thần tượng của trường khiến tôi cực kì bối rối, tôi không thể nghĩ ra một lời nói dối thông minh nào cả.
Trong khi nhìn chằm chằm vào tôi, Murasaki, với khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, hỏi ‘Có được không?’, và tôi vô tình thốt lên.
“...Ổn thôi, tớ nghĩ thế.”
Tôi phải trả lời.
Tôi đã lo lắng nếu cô ấy phát hiện ra tôi đang nói dối thì có thể Murasaki sẽ càng nghi ngờ tôi hơn.
“Thật sao? Tớ xin lỗi. Chỉ là cậu, Takizawa-kun, rất dễ để nói chuyện cùng. Có một vài thứ mà tớ muốn hỏi.”
“Ồ, nếu tớ đủ tốt, tớ sẽ nghe những gì cậu nói. Được không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Vậy thì, cậu có chuyện gì?”
Kể cả ở lúc này, tôi vẫn hỏi một câu như thế, gặp rắc rối trong vô vọng và hi vọng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc sớm.
Sau đó, với một nụ cười khúc khích, Murasaki tiếp tục.
“Tớ đã biết được người ở trong Momo-nyan khi đó là một người thuộc câu lạc bộ về nhà–”
19 Bình luận