Hôm nay bố đến chỗ làm việc của tôi.
Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến...
"Yuu, bọn ta đã quyết định ly hôn rồi."
Có vẻ như ông ấy đã sẵn sàng cho chuyện đó.
Không có tôi ở đó, Fuyuka vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường.
Khi đề cập đến chuyện ly hôn, Fuyuka lại một lần nữa tìm đến cái chết. Tuy nhiên, nhờ sự can thiệp của một bên thứ ba, cuộc trò chuyện đã được tiếp tục. Ngay cả bố cũng nhận ra rằng trong vài tháng qua, Fuyuka không đủ can đảm để kết thúc cuộc đời mình.
Và cuối cùng, cuộc hôn nhân của họ đã đi đến hồi kết.
_________________________
Sau đó, bố xin lỗi tôi về tất cả những gì đã xảy ra.
Ông không mong chờ tôi sẽ tha thứ, ông chỉ muốn tôi biết rằng ông luôn sẵn lòng ở bên cạnh tôi, bất kể chuyện gì xảy ra.
Như thường lệ, thật khó để chia tay với ngôi nhà đó, nhưng chuyển đến một khu chung cư khác vẫn tốt hơn là sống cùng với gia đình đấy.
Giường cũng đã được chuyển đến rồi.
Và có lẽ từ giờ trở đi, bố sẽ không về nhà nữa.
Trong khi nhìn chằm chằm vào chiếc giường, bố nói với tôi:
"Bố đã liên tục mắc sai lầm. Nhưng ít nhất bố muốn tự tay sửa chữa chúng. Bởi vậy, bố sẽ không trở về ngôi nhà này trừ khi là thật sự cần thiết."
Và rồi tôi bắt đầu sống một mình (lần này là trong một căn nhà).
_______________________
Đến lúc làm quen với hàng xóm mới rồi.
Từ bên ngoài, tôi bấm chuông và chờ đợi phản hồi.
"Vâng!"
"Xin chào, tôi là hàng xóm mới và..."
"Tại sao ANH lại ở đây?"
"Anh mới chuyển đến căn hộ bên cạnh nên đến chào hỏi hàng xóm của mình thôi."
Trước mặt tôi là Hayano Yuna, đàn em cũ của tôi.
"Thật xui xẻo..."
Câu đó phải để tôi nói mới đúng.
Nhớ lại hồi ấy, Tsukiyama (Haruka) đã sắp xếp một cuộc gặp giữa tôi và Hayano sau phòng thể dục. Ở đó, Hayano đã tỏ tình với tôi nhưng bị tôi từ chối. Nhưng sau đó, một tin đồn sai sự thật về việc tôi tỏ tình với con bé đã được lan truyền rộng rãi khắp trường. Không chỉ vậy, tôi còn bị hiểu lầm là đã trả đũa bằng bạo lực vì không chấp nhận sự từ chối ấy. Trước đó tôi đã nghĩ mọi chuyện xảy đều là một phần âm mưu của Hayano với hai chị em Tsukiyama. Nhưng hoá ra Fuyuka lại không hề hay biết gì, tất cả chỉ là màn kịch được tạo dựng bởi hai đứa trẻ kia.
Vụ việc dần leo thang và ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, đến mức nhà trường buộc phải vào cuộc. Mọi chuyện chỉ kết thúc khi Hayano chính thức "tha thứ" cho tôi.
Tôi tự trách mình vì khi ấy đã không nổi giận với Haruka. Nếu làm thế, có lẽ tôi đã có thể cứu Yuki khỏi bị tổn thương.
"Trái Đất tròn thật đấy! Em cứ tưởng chuyển trường là thoát được anh rồi, ai ngờ lại đụng mặt ở đây...Vậy ra bấy lâu nay anh luôn là kẻ bám đuôi em sao!"
Em ấy đã đổi họ của mình thành Tofu.
"Kẻ bám đuôi huh…Nếu nói về Tsukiyama…ý anh là Haruka thì em nó đã nhận được một bài học đắt giá rồi đấy. Nên là anh khuyên em nên cẩn thận với những lời nói của mình một chút đi."
"A-anh ý anh là sao? Đừng tưởng rằng là đàn anh thì muốn nói gì thì nói nhé."
"Vậy chắc em không cần cái này nữa nhỉ?"
"Cần chứ!"
Nói rồi, con bé giật lấy nó khỏi tay tôi.
Tôi cảm thấy như mình sắp bắt đầu một cuộc sống mới đầy khắc nghiệt.
6 Bình luận