Tôi cực kỳ tệ trong khoản giao tiếp với mọi người. Tôi là kiểu người hướng nội. Một kẻ cô độc thực thụ.
Và tôi cũng là một otaku chân chính.
"Trời ơi, lũ otaku tởm quá."
Akina, chị gái tôi đang nhìn tôi với vẻ ghê tởm.
"..."
"Này, em là em trai của chị đấy. Chọn mấy sở thích tử tế hơn đi!"
Chị luôn ghét sở thích otaku của tôi.
"Em xin lỗi..."
"Ha...Dù em cứ xin lỗi mãi thì em vẫn chẳng dừng lại chút nào. Em đang bị bắt nạt ở trường vì điều đó đấy, biết không?"
Chị tôi đã từng rất bất ngờ khi biết tôi bị bắt nạt ở trường vì sở thích của mình.
"Vâng..."
"Thế thì dừng lại đi!"
"Em xin lỗi Nee-chan nhưng em vẫn thích nó."
"Haha, em trai chị rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ vô dụng. Ah, tại sao chị lại có một đứa em như em cơ chứ..."
ーーーーーーーーー
Tôi mồ côi bố từ nhỏ và gia đình tôi cũng không khá giả là bao.
"Yuki, chị xin lỗi nhưng em có thể cho chị vay chút tiền không?"
"Chị đã nợ em 40.000 yên rồi đấy."
"Chị biết mà, chị có quên đâu mà em phải nhắc."
Tôi đưa cho chị ba tờ 1.000 yên.
"Eh, nhiêu đây không đủ đâu!"
"..."
Lần này tôi đưa thêm hai tờ nữa.
"Cảm ơn em, chị sẽ trả sớm thôi, hứa đấy!"
Đó là câu cửa miệng quen thuộc của chị ấy.
Tôi vẫn còn là học sinh cấp hai và chỉ có 500 yên để tiêu vặt mỗi tháng, 10.000 yên tiền lì xì Tết được tự do sử dụng. Hiện tại, tôi đã cho chị vay 45.000 yên, gần như toàn bộ số tiền tiêu vặt tiết kiệm trong suốt cấp hai của mình.
ーーーーーーーーー
Vì hôm nay là ngày nghỉ nên tôi đã xem bộ anime mình lưu lại từ trước.
"Em lại xem anime nữa à?"
"Vâng em đã lưu lại chúng thông qua một tài khoản đăng ký."
"Đừng có xem mấy thứ vô bổ đó nữa. Ra ngoài chơi gì đó đi."
"Nhưng xem anime vui hơn nhiều."
"Ừ, nghe cũng có lý đấy. Dù sao thì Yuki, em bị rối loạn giao tiếp và không có bạn bè mà."
"..."
"Không cãi lại được đúng không. Nghe này, nếu cứ như vậy, em sẽ mãi mãi là kẻ thua cuộc đấy."
"..."
"Haha...Thôi được rồi, chị ra ngoài đây."
"Nhưng còn bữa ăn hôm nay thì sao?"
"Không cần đâu, chị sẽ đi ăn ở bên ngoài."
"Em hiểu rồi. Chúc chị một ngày vui vẻ."
Chị tôi rời khỏi nhà.
ーーーーーーーーー
"Nè, em vẫn giữ ‘cái đó’ à?"
Chị nhìn vào sợi dây đeo gắn trên cặp sách tôi.
"Em biết không, ở trường chị có một người bị mọi người ghét lắm đấy. Chị đã xem một video về việc cậu ta tuyệt vọng tìm cái dây đeo bị mất. Trông cậu ta thật đáng thương nhưng cũng thật ghê tởm nữa."
"..."
"Cẩn thận đừng biến thành người như thế nhé? Năm nay em là học sinh cuối cấp rồi đấy. Dừng cái sở thích otaku ngớ ngẩn đó lại và mau kết bạn đi."
8 Bình luận