Ngay lúc này đây, tôi không thể rũ bỏ trách nhiệm của một người anh được.
Tôi đã liên lạc với trường cũ của mình, cũng là nơi Haruka đang theo học. Như dự đoán, họ khá lấp lửng về toàn bộ chuyện này nhưng bằng cách nào đó, tôi đã xoay xở để có được chút thông tin có lợi cho mình. Tôi cũng đã báo cho họ biết về việc bắt nạt và tống tiền, sau đó liên lạc với cảnh sát và bắt đầu thu thập chứng cứ.
Và để làm được điều đó..hah tôi buộc phải quay về nhà.
Nếu được tôi muốn lấy cuốn nhật kí của Haruka để xem những gì mà em gái cùng cha khác mẹ của tôi đã làm gần đây.
Và có thể cảnh sát sẽ nghi ngờ tôi, người rõ ràng không hề biết gì về những việc làm sai trái của em gái mình cho đến tận bây giờ, nên tôi sẽ không thể tiếp tục cuộc sống hiện tại được nữa.
Nhưng giờ cũng khuya rồi nên có lẽ tôi không cần phải nói chuyện với họ.
Cửa phòng đã bị khóa.
Trước giờ nó chưa bao giờ bị khóa cả.
Em ấy đang cảnh giác sao?
À không, điều này cũng khá là dễ hiểu.
"Đã lâu không gặp Yuu! Con trông lớn hơn nhiều rồi đó."
“…”
Chà, đi ngủ thôi.
"Này này, lâu lắm rồi bố con mình mới có dịp gặp nhau mà con không muốn nói gì sao? Bố biết là cũng khuya rồi nhưng ngày mai con đâu có bận gì đâu, đúng chứ?"
“…Con mệt, con muốn đi ngủ.”
“…Ồ, vậy là con đã đến tuổi nổi loạn rồi sao. Bố tự hỏi tại sao gần đây con không liên lạc với bố đấy.”
“…”
"Đợi đã! Yuu!"
"Hah.Gì vậy bố?"
"Bố nghe mẹ con kể rồi rằng mấy ngày nay con không ở nhà."
Vậy là cuối cùng ông ấy cũng biết rồi sao. Thường thì bố hay đi ngủ sớm nên điều này cũng dễ hiểu.
“…”
"Có phải con vẫn còn giận chúng ta về chuyện dây đeo không?"
“…”
"Ah, bố hiểu rồi. Khuôn mặt của con đã nói lên tất cả. Bố rất xin lỗi về cái dây đeo đó. Bố cũng đã nghe Fuyuka kể về hoàn cảnh của con. Là một người bố, ta thấy bản thân mình thật tệ."
"Thôi...con đi ngủ đây."
Tôi...tôi đã hứa với mẹ là sẽ chăm sóc ông ấy. Đó là lý do tại sao tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời và tin tưởng ông ấy.
Nhưng...
Ông ta lại đứng về phía mẹ kế. Đối với ông ta, tôi không phải là người đặc biệt. Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì sẽ không sao cả. Tôi sẽ yêu thương, trân trọng họ như một gia đình.
“Bố sẽ nghe theo bất cứ yêu cầu nào của con. Vì vậy nếu có thể, bố muốn con tha thứ cho tất cả mọi người trong gia đình mình.”
Nhưng ông ta đã xé nát ước muốn duy nhất trong đời tôi.
“Thôi, con đi ngủ đây. Đừng làm phiền con nữa.”
“Ah…Bố hiểu rồi. Chúc ngủ ngon.”
Tôi đi lên lầu và trở về phòng của mình.
Vì đã lâu chưa gặp bố nên một số ký ức khó chịu chợt ùa về trong tôi.
“Từ giờ đây sẽ là phòng riêng của Yuu nhé!”
“Mẹ sẽ luôn dõi theo con! Nên con sẽ ổn thôi!”
Tôi nằm xuống giường.
"Yuu, con thích chiếc giường nào?"
"Mẹ nghĩ là một chiếc giường lớn để cả ba chúng ta có thể ngủ cùng nhau sẽ tốt hơn đó."
"Nhưng nếu thế thì nó sẽ không còn là phòng riêng của Yuu nữa rồi."
"Bố ơi, con muốn ngủ chung với bố mẹ, nên hãy chọn chiếc giường lớn nhất đi!"
"Haha, đúng là Yuu của mẹ mà!"
"Bố cảm thấy rất vui khi Yuu nghĩ về gia đình mình nhiều như vậy đấy."
Mẹ ơi...nó đau...đau quá...
12 Bình luận