Human. Into Darkness: Huy...
Hashur RaH. Kamina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chu Kỳ Shur'san'gal o'Ernlwgth

Kẻ Trốn Chạy Khỏi Cái Chết [VI]

0 Bình luận - Độ dài: 5,742 từ - Cập nhật:

Màng bọc của Alkahest đang dần mất hiệu lực. Qua cánh cửa gỗ, tôi không nhìn thấy bên trong căn phòng rốt cuộc ẩn lấy điều gì ngoài một mảnh đen kịt, không nghe thấy tiếng mở cửa vọng lại, cũng không cảm giác được bất kỳ một thứ gì khác nữa. Mùi đất đá, những cơn gió, sự ghê rợn thấm đẫm, tiếng đập dữ đội của những báo hiệu bất thường—không một thứ gì. Kỳ lạ thật, rõ ràng là kết giới đã bị phá vỡ, nhưng dường như trong và ngoài gian phòng này vẫn có lấy một vách ngăn quái dị nào đó vẫn đang tồn tại. Như thể rằng cả ánh sáng lẫn những âm thanh đều đang sợ hãi không dám tiếp cận vào khoảng không phía trước.

Hohenjun dùng tay hích nhẹ vào tôi.

Phải rồi, không được lơ là, không được quên. ‘Đừng cố gắng nhìn vào nó, cũng đừng cố gắng suy nghĩ gì thêm cả’—anh ấy đã bảo tôi như vậy, chứng kiến một sinh vật kết tinh từ ‘nỗi sợ và sự kinh tởm thuần túy’ một cách trực tiếp như thế này là một lựa chọn vô cùng rủi ro mà không một ai dám đặt cược tính mạng của mình để thử. Có thể Bí Truyền N’lahyii cũng đã nghĩ như vậy nên mới không chiếu sáng căn phòng này lên, hoặc cũng có thể chính như tôi suy đoán—ngay cả những thứ vô tri ấy cũng phải sợ hãi trước sự hiện diện của thứ đang ngự trị khoảng đêm đen tối cùng cực trong kia. Ai mà biết được sự thật đằng sau nó rốt cuộc là gì? Nhưng dù là cái nào đi nữa, chúng đều có nghĩa rằng tôi không nên làm điều gì mạo muội.

Từ giờ phút này trở đi, sẽ không còn những dung dịch thần kỳ hay những tấm bùa hộ mệnh nào đó có thể phụ trợ cho chúng tôi trong quãng đường phía trước được nữa. Chúng tôi phải cẩn thận hết sức với mỗi một hành động, dùng thính giác và xúc giác thay cho cặp mắt, và dùng sự trực cảm mãnh liệt đối với những cấm tri để đưa ra những phán đoán chính xác cho hành động của mình. Dù chỉ là một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể gặt xuống sinh mệnh của chúng tôi, và tệ hơn nữa là nó có thể gây ra một thảm họa chưa từng có đối với thành phố này, với thế giới này.

Mồ hôi đã ướt sũng trên vạt áo sau lưng tôi và những cơn ớn lạnh liên tiếp ập tới mỗi khi tôi liếc nhìn khoảng đen trước mắt, còn tâm trí tôi hiện căng cứng như một sợi dây đàn đang bị kéo mạnh về hai hướng, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn. Tôi đang sợ hãi. Phải, nhưng chưa đến mức khủng hoảng, chưa đến lúc.

Tôi và Hohenjun bước vào bên trong, để một chân của mình vượt qua ranh giới đến vùng cấm kỵ; và chỉ trong một khoảnh khắc đó thôi, tôi ngỡ rằng mình đã đi tới một miền hư ảo đầy xa lạ, hoang dại, một nơi cực kỳ không chân thực và gần như chắc chắn là không thuộc về một cõi giới phàm thường nào đó. Căn phòng vẫn đang ở đây, đang hiện diện trong thực tại này, nhưng bằng một cách nào đó mà tôi cảm thấy rằng mọi thứ thuộc về phạm trù vật lý thông thường trong nó đều không thực sự tồn tại, như thể mọi khái niệm vốn thuộc về không gian này, định hình và cấu trúc nên chính nơi đây đều bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ để lại một mảng vô hình và vô danh không thể nào diễn tả nổi. Đến giờ phút này thì tôi chợt hiểu, sự chênh lệch vô cùng về vĩ độ với tồn tại cấm kỵ đang ngự trị bên trong đã khiến cho những kinh tượng này diễn ra. Bọn chúng đúng là đang sợ hãi! Nhưng càng nhiều hơn, chúng buộc phải tán loạn ra bởi sự tăm tối trong đó sẽ nuốt chửng lấy chúng!

Cái màn đen thăm thẳm kia không phải là bóng tối, mà nó chính là cái hắc ám của sự thiếu vắng hoàn toàn mọi sự tượng!Những cái đã định hình rũ bỏ đi những thứ mà chúng đã định hình nên, điều này quả thật quá hoang đường! Chúng tôi vì sao vẫn còn sống? Vì sao vẫn tồn tại được trong nơi này?

Vì chúng tôi là những kẻ báng bổ ư?

Tôi không cảm giác được gì cả ngoài thứ áp lực trầm trọng mà ai cũng biết là do đâu mà tới, chỉ có trực giác là thứ duy nhất mà tôi vẫn còn có thể tin tưởng được, và những giọng thì thầm là những thông tin duy nhất còn có thể chắt lọc. Tôi mơ hồ cảm thấy đó là một dạng kiến trúc hình vòm với những trụ đá khổng lồ cố định được xếp thành những hình vòng bao quanh, một vòng lớn và một vòng nhỏ hơn. Ở trước phạm vi của những chiếc trụ đầu tiên, tôi cảm nhận được có la liệt những vật thể lạ chất đống xung quanh—mà rất có thể, là một lượng vô cùng lớn các xác chết, những cơ thể không toàn vẻn, những bãi dư thừa thức ăn dành cho con quái vật háu đói mà không một bữa tiệc thịnh soạn nào trên trần đời này có thể lấp đầy cái bụng không đáy của nó. Và bởi những vật cản trở mà tôi sẽ không bao giờ muốn lại gần để xác định xem liệu suy đoán của mình có đúng hay không ấy, tôi và Hohenjun chỉ còn cách men dọc theo con đường duy nhất có thể đi, bước qua vùng lãnh thổ trải dài ba mươi mét và vượt qua những cột trụ đầu tiên.

Đến đoạn này, chúng tôi đã gần như không chịu nổi trước áp lực vô hình tỏa ra mãnh liệt từ nơi trung tâm sâu thẳm, hai bọn tôi buộc phải cúi hẳn người xuống, gần như nằm, và xê dịch từng chút một trong khi cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào có thể đánh thức con Hydrafon sơ sinh.

Cơn sốt ruột trong tôi bị đẩy lên tới đỉnh điểm, nhưng lý trí và bản năng sinh tồn đang bừng cháy đã nhanh chóng đè ép nó lại. Chúng tôi không có nhiều thời gian, nhưng cũng không thể mau lẹ trong một tình huống như thế này.

Một lần nữa như tôi đã khẳng định, không gian kỳ dị này chính là một miền hư ảo của sự trống rỗng, và như một phần tử đang tồn tại trong nó, bản thân tôi cũng đã mất đi hoàn toàn năm giác quan. Những cảm xúc cũng đang từ từ biến mất, chỉ có nỗi sợ hãi vẫn còn, và do đó lý trí cùng những trực cảm điên loạn cũng vẫn còn đó. Tôi nghĩ rằng chúng tôi đang băng qua những lớp máu khô cực kỳ dày đặc, được vẽ ra theo một vòng nghi lễ gớm ghiếc đã triệu hồi lên cái thứ ấy, bởi những tiếng nói đã nói như vậy... có thêm những tiếng nói vang vọng, những nạn nhân xấu số này nối tiếp những nạn nhân xấu số khác hiển hiện. Những tông giọng sớm đã mất đi bản tính mà chúng vốn có, chỉ còn lại một sự vô cảm gần như thuần túy nhưng vẫn réo lên từng hồi hoảng sợ phun trào và tràn ngập thứ đau đớn khôn cùng.

Tôi gần như muốn thét lên, nhưng sớm nhận ra rằng chính tiếng nói của mình cũng đã bị tước mất. Sẽ không có tiếng động nào... không có tiếng?... Nhưng nếu như thế, phải chăng tôi có thể gục hẳn xuống, co rúm người lại, tay ôm đầu và ọc ọe từng tràng tiếng rên rỉ sẽ không bao giờ được phép thốt ra? Tôi có thể thoải mái thả ra hết những nỗi sợ, những nỗi kinh hoàng khiếp khủng ấy ra bên ngoài mà sẽ chẳng ai có thể biết?—Không được! Tôi đang suy nghĩ gì thế này, làm sao tôi sẽ có những ý tưởng điên loạn đó? Tôi cần phải tập trung hơn nữa, tỉnh táo hơn nữa. Nhưng không được nghĩ! Không được phép nghĩ gì nữa ngoài kế hoạch mà chúng tôi đang thực hiện!

Tôi không biết rằng Hohenjun đã đi vòng qua một cung đường khác đúng như những gì mà chúng tôi đã bàn bạc hay chưa, nhưng tôi biết bây giờ bản thân tôi đang đứng trước một mối nguy cơ chưa từng có, và nguy cơ ấy chính là nhiệm vụ mà tôi cần phải thực hiện. Con quái vật đang ở cách tôi chỉ khoảng vài chục mét, và nhờ vào những tiếng nói, tôi tạm hiểu là nó chỉ vừa mới kết thúc thực đơn dành cho hôm nay. Hiện giờ con Hydrafon ấy đang ở trong một giấc ngủ nông, điều đó sẽ tăng thêm phần nào nguy hiểm cho chúng tôi, nhưng ngược lại thì nó là một lợi thế lớn cho khâu mấu chốt của kế hoạch, một thời cơ mà chúng tôi cần.

‘Bắt đầu thôi.’

Đúng vậy. Bắt đầu thôi.

Với câu tự nhủ vang lên trong lòng, tôi ngừng lại những bước lê trườn của mình, từ từ ngửa người dậy và tựa hẳn vào một cái cột trụ trong vòng tròn thứ hai.

Những Bí Thuật được ban cho từ các giấc mộng luôn là một mớ hỗn độn cần những Người Ngủ Mơ tự mình đi gỡ rối, bởi vì chúng vốn là sự kết tinh nhỏ lẻ nhất của vô số các dòng chảy của kiến thức, của kiến thức mà không một người nào biết đến và của kiến thức mà không một ai hay thứ gì có thể xâm phạm. Cho nên nói, việc thực thi Bí Thuật và vận hành nó là không hề có một quy chuẩn chính thức nào cả. Chúng tôi như những người nghệ sĩ, những họa sĩ và các kiến trúc sư ngắm nhìn toàn thể bức tranh của thiên nhiên cùng vật thể trong đó; để rồi từ đấy, trí tưởng tượng, cách thức phân tích-tổng hợp, khả năng quan sát và chắp nối các mảnh thông tin của chúng tôi sẽ giúp chúng tôi hoàn thành tác phẩm của mình—chính là những Bí Thuật. Còn thành quả được sinh ra liệu có đẹp đẽ hay không thì còn phải phụ thuộc vào kỹ năng cùng những kinh nghiệm nữa.

Sở dĩ tôi nói qua như vậy là vì trong những tình huống như thế này, sẽ có rất ít các thủ thuật hữu hiệu để thực hiện những kỳ tích cứu cánh kia. Và may thay, cách làm của tôi lại nằm trong số lẻ ít ỏi đó.

Bốn đồng Halfpenny được tôi lấy ra khỏi túi, vẫn cẩn thận và đặt nhẹ chúng xuống sàn trong tư thế dựng đứng. Và ngay lập tức như đã được cài sẵn chỉ lệnh, chúng chuyển động nhanh chóng, liền mạch. Chúng lăn qua sàn, theo vòng tròn được tạo thành bởi những chiếc trụ lớn và để lại trên đường đi của chúng những vệt máu tươi. Đây chính là bước đầu tiên của nghi lễ, một vòng tròn phủ ngoài.

Quá trình này đã diễn ra như thế nào? Kỳ thực, khi Hohenjun trao lại chiếc túi đeo hông có chứa hai bình máu lớn cho tôi, tôi đã suy nghĩ một lúc và quyết định sẽ thực hiện một chút chuẩn bị trước. Dù không đoán được bên trong gian phòng là một không gian cực đoan như thế này, nhưng ngay từ đầu tôi đã không có ý định sẽ tự mình dùng đôi tay trần để vẽ ra vòng thuật thức. Vì vậy, tôi đã sớm dùng một Bí Thuật khác để liên kết giữa các đồng xu với hai bình máu, cho những đồng Halfpenny ngấm hẳn vào trong đó để phủ lên chúng một lớp máu bên ngoài. Như vậy, khi tôi điều khiển những đồng xu lăn, in vết của chúng lên sàn và khiến cho những lớp máu này vơi dần đi—thì sự liên kết là những lớp ấy, sẽ kết nối với những bình lớn đang được đặt ở bên ngoài kia thông qua một đường hầm xuyên không gian, chậm rãi rút lấy máu từ đó và bù đắp lại vào trên các đồng xu một lớp mới khác. Cứ như thế, các đồng Halfpenny có thể hoàn toàn thay thế tôi trực tiếp thực hiện công đoạn này, việc duy nhất mà tôi cần làm chính là tìm một chỗ ngồi thích hợp và điều khiển chúng mà thôi.

Và bỏ qua một bên những nỗi sợ đang trực trào, nếu như anh bạn Hohenjun có thể chứng kiến toàn bộ những việc đang xảy ra, tôi cá là anh ấy sẽ bất ngờ lắm—mặc dù anh ấy chắc chắn cũng đang thực hiện một số thứ cũng tương đương như vậy. ‘Ý tưởng về một vật thay thế đúng là tuyệt vời, nhưng tại sao anh vẫn còn cảm giác được những đồng xu?’—Có thể anh ấy sẽ nói thế. Dù sao thì hiện tại tôi đã mất đi các giác quan của mình, tuy có thể thông qua những giọng nói để xác định vị trí xung quanh, nhưng đâu thể làm điều tương tự với những đồng xu vốn là những vật nằm trong túi của tôi phải không? Hơn nữa, những giọng nói chỉ có thể giúp tôi ước lượng, làm sao tôi có thể biết là mình đang thực sự đi đúng hướng, với chính xác các tỉ lệ mô tả vòng tế lễ?

Đây chính là lý do tôi nói rằng Bí Thuật của tôi sẽ hữu hiệu trong những trường hợp tưởng chừng như vô phương thực hiện thế này. Bởi không chỉ những đồng Halfpenny được liên kết với bình máu, mà chúng còn liên kết với chính tôi, với vô số các quy tắc mà tôi đã khảm lên chúng suốt bấy lâu nay một cách có chủ đích. Tôi có thể cảm nhận được chính xác chúng ở đâu, và làm như thế nào để với lấy chúng, điều khiển chúng, khiến chúng thực hiện theo đúng ý tưởng mà tôi muốn—cho nên tôi vẫn có thể làm được những điều trên mà không cần đến những giác quan của mình, có thể biết được tọa độ mà chúng vẽ ra là chính xác. Đơn giản là vì tỉ lệ đã có sẵn ở trong trí nhớ của tôi, và với điểm bắt đầu là vị trí của tôi hiện tại, nên các đồng xu sẽ tự biết chúng phải làm gì.

—Hai phút trôi qua, chiếc vòng đã được vẽ xong. Hiện giờ là công đoạn khắc họa sáu lần bộ chín tại các vị trí trên chiếc vòng sao cho chúng có thể kết nối thành một ngôi sao lục giác. Mỗi một bộ chín là tập hợp của các ký tự Rult, Haiti, Nayath, Issthi, Zalphon, Omeketh, Okath, Anaalao’Syingwh xoay quanh nhau theo mô hình một vòng sáu ký tự lồng vào một vòng ba ký tự với các phân bố khác biệt. Một tổ hợp bộ ba Rult - Zalphon - o’Syingwh sẽ ở vị trí đầu tiên trên cùng, đại diện cho phạm trù ‘Hữu Khả và Bất Khả’; tiếp sau đó ở bên phải là bộ Issthi - Zalphon - Omeketh đại diện cho ‘Vật Chất và Năng Lượng’; rồi bộ Omeketh - Okath - Haiti là ‘Thần Bí và Thực Tế’; và Rult - Haiti - Nayath, Nayath - Issthi - Anaala, Okath - Anaala - o’Syingwh lần lượt đại diện cho ‘Thời Gian và Không Gian’, ‘Lý Thuyết và Giả Thuyết’ cùng ‘Thể Sống và Vật Chết’. Cùng nhau, chúng sẽ tổ hợp thành một mô hình mang ý nghĩa tương đương với sự phổ quát Toàn Tại.

Sau đó, ở phân đoạn cuối cùng, với các bộ chín đã được nối liền với nhau bằng dải máu, và cùng nhau luân chuyển quanh biểu tượng ‘Lãng Quên’ Yahal nằm tại trung tâm—tôi sẽ niệm chú ngữ và hoàn tất nghi lễ này.

Nhưng đó là chuyện của chốc nữa; còn hiện tại, tôi cần tinh chỉnh thật kỹ càng các đồng xu để đẩy nhanh tiến độ thêm một chút, bởi chỉ còn năm phút nữa là sẽ tới thời điểm mà tôi và Hohenjun đã ấn định lúc trước.

Thực sự thì, với những lúc như thế này, thời gian sẽ trôi qua như thể nó bị đưa vào một cái máy gia tốc gấp hàng chục lần vậy. Bởi chỉ một lát trước tôi còn đếm nhẩm từng giây đồng hồ trong đầu, trong khi bên bán cầu não còn lại vẫn đang cảm nhận các đồng Halfpenny lăn nhanh trên mặt sàn; thì một thoáng trôi qua, chúng đã dừng lại trước mặt tôi—các bộ chín đã được vẽ xong.

Tôi còn cần nối chúng lại với nhau và vẽ xuống ở chính giữa ký tự Yahal nữa, nhưng đó là vị trí của con quái vật vô danh kia. Bây giờ, tôi sẽ cần phối hợp với Hohenjun để đánh đuổi nó đi, và như anh ấy đã nói trước đó:

“Nhiệm vụ của anh là thực hiện nghi lễ, còn tôi sẽ đối phó với con Hydrafon cùng lũ tín đồ. Anh sẽ cần hoàn thành những bước đầu tiên trong khi tôi chuẩn bị, khâu này sẽ tốn của chúng ta bảy phút tổng cộng ngay sau khi hai chúng ta tách ra. Và giả sử là trong trường hợp xấu nhất nếu chúng ta không thể giao tiếp hay truyền thông tin cho nhau để ra hiệu được, tôi sẽ cần anh đếm nhẩm thật chính xác từng giây trôi qua, cũng như đảm bảo rằng anh đã hoàn thành xong việc. Để rồi sau đúng bảy phút đó, tôi sẽ mở đầu cho cuộc chiến này.”

Như vậy. Đã đến lúc rồi.

“WGRRR!!!...”—Tôi đột ngột nghe thấy một tiếng rống chói tai inh ỏi, nó xé toạc không gian và áp thẳng vào mặt. Âm thanh mạnh mẽ đó, nó phát ra từ miệng con quái vật, vậy nên tôi có thể nghe được! Nhưng sự mù mờ về nhận thức xung quanh đã vô tình giúp tôi thoát khỏi choáng váng và những cơn kinh hoàng có thể xảy ra nếu tôi thực sự nghe rõ. Đây chính là báo hiệu!

Ngay lập tức, tôi cố gắng mở to mắt, nắm bắt toàn bộ khung cảnh phía trước. Vẫn tối đen, vẫn ngột ngạt và tràn đầy những ác cảm. Tuy nhiên... ở đỉnh phía trên bỗng len lói một tia sáng.

“Tôi sẽ kiếm một thứ gì đó và thả nó xuống đầu của con quái. Tiếng rống của nó là hồi kèn báo hiệu. Nó sẽ thức dậy trong cơn cuồng nộ và dùng bản năng của mình để nhanh chóng xác định vị trí của tôikẻ đã dám quấy rầy giấc ngủ của nórồi tấn công về phía tôi. Tôi sẽ cố gắng thoát khỏi đòn đầu tiên này, và nếu may mắn thì nó có thể giúp chúng ta đục một lỗ trên mái vòm, đâm thẳng đến Trung Tâm Thánh Đường ngay trên.”   

Tia sáng khuếch trương, để lộ những mảng đất đá bên trên rơi xuống. Tôi không thấy bóng dáng Hohenjun ở đâu, nhưng con quái vật dường như vẫn đang liên tục đánh về phía mái vòm—điều mà tôi có thể dễ dàng thấy được qua những cái bóng đang liên tục di chuyển và làm khuất đi ánh đèn.

Tôi vơ lấy những đồng xu và nhổm người dậy, nép hẳn vào sau cái trụ lớn để có thể tránh đi dư chấn, nhưng tiếng gầm gừ vọng lại đau điếng không buông tha cho tôi, tôi đang dần lấy lại trọn vẹn những giác quan của mình, nhưng bây giờ thì tôi không muốn thế, bởi tôi ngờ rằng những tiếng kêu sẽ làm tôi phát điên mất.

Những tảng đá lớn hơn bắt đầu đổ sụp, các cột trụ lung lay dữ dội khiến tôi phải không ngừng thay đổi vị trí của mình, chạy vòng quanh căn phòng nhưng không dám đặt dù chỉ một phần bàn chân vào khu vực trung tâm. Những tia sáng chiếu xuống lớn hơn, và các khái niệm dường như đã không có chỗ trốn, những làn khói mù mờ hơn cả đêm đen từ chiếc lọ Pandora cũng phủ xuống từ phía trên, chen lẫn giữa những tia sáng—tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng la hét, những tiếng rống, rên rỉ và hoảng sợ—có lẽ một vài trong số đó thuộc về lũ tín đồ, nhưng càng nhiều là thuộc về làn khói quái dị của Pandora.

Tôi thấy những ánh xám bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, trộn lẫn giữa máu đen và tội ác. Tôi thấy gian phòng được cấu tạo bởi những khối đá xanh đậm, nhưng đã nhuốm đỏ, và với rất nhiều máu tươi đang nhỏ giọt xuống từ bên trên, thậm chí vãi khắp người tôi. Tôi thấy những cái xác nằm chất đống phía xa, đã tụ cục đến nỗi không phân biệt được hình dạng; và thấy thêm những cái xác không toàn vẹn, mới, nằm la liệt. Một vài tên vẫn còn đang hấp hối, đó là những tên tín đồ! Những tên mặc trường bào màu xanh với viền vàng đang rên rỉ, nhưng bỗng chốc bị làn khói cắn xé... tôi nhanh chóng bỏ qua chúng, tôi không có thời gian. Tôi cần phải chạy tiếp, không nơi nào là an toàn ngay bây giờ cả.

“Tình hình lúc đó sẽ rất thảm khốc, nên chúng ta phải nắm bắt thật chặt cơ hội của mình. Khi con quái cuồng loạn và Pandora tàn phá khắp nơi, hãy cố gắng hoàn thiện nốt chiếc vòng. Về phần tôi, tôi sẽ lẻn lên phía trên, dùng cách của mình để truy ra tên Khế Ước Giả và giết chết hắn nhanh gọn. Tôi sẽ phải làm điều này trước khi hắn có thể kiểm soát được con Hydrafon. Con quái vật kia rất mạnh mẽ, và điều đó có nghĩa là khế ước chỉ có thể hạn chế nó chứ không thể điều khiển nó hoàn toàn, vậy nên tên Khế Ước Giả hẳn sẽ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kiềm chế nó lạiđiều này sẽ khiến hắn ta để lộ sơ hở của mình.”

Đúng rồi—tôi cần hoàn thiện chiếc vòng. Tôi cần tin tưởng vào Hohenjun, do đó cần phải thực hiện thật tốt nhiệm vụ đã được giao.

Nghĩ như vậy, tôi lần nữa lấy ra các đồng xu của mình và đặt chúng xuống. Một bán cầu sẽ phụ trách chuyện này, trong khi bán cầu còn lại phải giúp tôi tiếp tục tránh né, né khỏi những tảng đá rơi, và né ra khỏi tầm nhìn của con quái.

Tôi sẽ không nhìn vào nó, và sẽ cố gắng để nó không nhìn vào tôi. Nhưng dường như tôi đã quá tự tin rồi!

Trong thoáng chốc, tôi nghe được tiếng của giáo sư Wenger la lớn: “Lùi ra sau căn hầm Asmith, và hãy khống chế nó nhanh lên! Chết tiệt, là kẻ nào đang khống chế những con quái vật trong làn khói đen—” và còn nghe thấy thêm một vài tiếng kêu nữa, những giọng già và trầm đục, uy nghiêm nhưng giờ đây cũng đang hoảng loạn vô cùng. Tà thuật của chúng không hoạt động trong phạm vi của Pandora, và chúng đang phải chạy trối chết để giành giật mạng sống của mình, từ cả cái ác của con người lẫn cái ác của vũ trụ.

Những kẻ yếu đuối đã chết, hoặc bất tỉnh và nằm đó như những con mồi chờ bị phán xét; vậy nên những kẻ còn có thể la hét—bọn chúng chắc hẳn phải là những trưởng lão, những thành viên cốt cán của hội, chỉ bọn họ mới có thể là những người duy nhất có thể đứng vững trước một biến cố như thế này, và đồng thời là những người duy nhất biết được chuyện gì đang xảy ra.

Có rất nhiều tiếng kêu nhấc lên cái tên Asmith Johanberg ấy—đó là tên Khế Ước Giả sao? Hohenjun sẽ nhanh chóng xử lý hắn, và mọi chuyện sẽ xong xuôi. Nhưng mọi chuyện làm sao có thể dễ dàng như thế!

Những tiếng nói đột ngột đứt quãng, bị chen ngang bởi một tiếng hống khủng khiếp từ con Hydrafon. Trong chốc lát, sự ác cảm đến từ Pandora bặt tăm khỏi gian phòng. Những tiếng thét gào và sự lượn lờ khắp nơi của làn khói đã khiến con quái vật trở nên giận dữ hơn, vậy nên nó đã rống, một tiếng rống nuốt trọn tất cả tai họa trên thế gian này. Tiếng hống của nó làm nứt toác các mặt tường, chấn động mặt đất và xé nát màng nhĩ của tất cả mọi người. Và ngay khoảnh khắc ấy...

Ngay khoảnh khắc ấy, mặc dù đã rất rất nhiều lần chứng kiến những tồn tại với vĩ độ lớn hơn thế, nhưng giờ đây dưới một cái nhìn trực tiếp—hoặc đúng hơn là tiếng rống đã cho tôi một cái nhìn trực tiếp—một lần nữa tôi đã vô cùng khiếp hãi với sự nghi vấn rằng cớ sao ngôn từ và trí tưởng tượng của con người có thể hạn hẹp đến như thế. Nó nào đâu có vô tận như những gì mà chúng ta vẫn luôn ca tụng trong ảo tưởng? Bởi lẽ chất chứa trong tiếng kêu khiếp khủng của thứ quái vật ấy là hàng ngàn vạn tông giọng khác nhau, nhưng mặc nhiên không một tiếng hét, nói, hay rên rỉ nào phù hợp với nhận thức nhỏ bé của chúng ta, không phù hợp với bất kỳ một sinh vật nào tồn tại trên cõi đời trần tục này, dù cho những thứ tổ hợp nên nó đều là những thứ mà ta đã biết đến! Nó chỉ có hai cánh tay lớn mọc ra ở nửa thân trên, nhưng lại có hàng ngàn vạn khuôn mặt và ngàn vạn các dạng hình phức hợp vô cùng cứng nhắc và quái dị của vô số những sinh vật dị tật khác nhau trùng điệp mọc ra từ tấm thân quá khổ, đùn đẩy và chen chúc như một miệng núi lửa đang chuẩn bị rống lên cơn cuồng nộ của nó. Chỉ có một vài khoảng trống là không có những thứ dị hình mọc ra, nhưng những khoảng như vậy lại nhầy nhụa những dòng dịch lỏng kinh tởm không tên màu đen xám, với vô số những cục mụn nước trồi lên, nổ đôm đốp và tung tóe khắp nơi.

Nhưng mặc dù nói như thế, mặc dù đó chính xác là những chi tiết mà tôi đã thấy được—mô tả kể trên vẫn sẽ không thể giúp bất kỳ một ai khác có thể mường tượng ra chính xác hình dạng của con quái vật mà tôi đang phải đối mặt. Nó là một tồn tại không thể mô tả! Một tồn tại mà chỉ sự hiện diện của nó thôi cũng đã dấy lên những kinh hoàng mạnh mẽ nhất và ám ảnh nhất trần đời, thứ mà chỉ thấy qua dù một khoảnh khắc thôi là bộ não của chúng ta sẽ quá tải và đứng máy, để rồi khi đạt tới giới hạn, ta sẽ trở nên điên loạn và sau đó nổ tanh bành thành những vũng nhão choẹt!

May mắn thay, chỉ có một bên não của tôi là phải chịu đựng thứ cực hình đó. Một bên khác vẫn đang chỉ huy những đồng xu, nó suýt soát thoát được, và vẫn miễn cưỡng giúp tôi duy trì những dòng suy nghĩ này. Tôi không biết liệu bạn tôi có thể thoát khỏi những hình ảnh kinh tởm ấy hay không, nhưng tôi tạm gạt qua một bên những ý nghĩ tiêu cực nhất để tiếp tục với công việc của bản thân.

Con Hydrafon không chân đang rướn người dậy, đứng thẳng bằng chính bệ thân quái dị của mình, với những mớ da thịt kinh tởm của nó liên tục ngọ nguậy và trết bãi dịch đặc sệt lên khắp nơi. Khi đó, tôi mới nhận thấy rằng cơ thể của con quái vật phải rộng tới hai mươi lăm feet và cao đến bốn mươi feet! Nó dễ dàng vươn ra khỏi ‘căn hầm’ của mình, chui gần nửa thân lên trên Thánh Đường Trung Tâm và quật mạnh đôi tay của mình ra hai bên, khiến cho các kiến trúc lần nữa rầm rầm đổ sập. Rồi bàn tay của nó mở ra, quơ loạn xạ và vơ lấy một nắm các tín đồ xấu số, nhét thẳng vào cái miệng rộng như vực sâu của nó, phần hàm đung đưa cồm cộp với những tiếng rên la và răng rắc vẫn còn vang vọng ngắt quãng. Nhưng khi tôi còn đang ở trong một trạng thái vô cùng ngờ nghệch trước thứ cảnh tượng kinh dị ấy, thì con quái vật lần nữa rống lên một tiếng nhức nhối—mà lần này, tôi không sao hiểu được tiếng rống đó... như có... nhân tính? Một tiếng kêu mà rõ ràng không phải là từ sự cuồng giận, thỏa mãn, hay đơn thuần chỉ là theo bản năng; mà nó là một tiếng đau đớn thảm thiết, như hấp hối. Đó là Hệ Ngữ Ulqthe, nhưng vô cùng hỗn tạp, rì rì khó nghe mà tôi không thể biết được ý mà nó muốn nói là gì.

—Là Hohenjun! Anh ấy thành công rồi. Anh ấy vẫn còn sống.

Trí óc tôi nhanh chóng vận chuyển, lấy lại được sự thanh tỉnh. Con Hydrafon đã di chuyển ra khỏi khu vực của vòng nghi lễ, bây giờ tôi cần phải tăng tốc tối đa công việc của mình. Nghĩ như thế, tôi vội lấy tay quệt xuống sàn đá còn nhuốm máu tươi từ vụ tàn sát vừa nãy rồi nhanh chóng chạy tới trung tâm căn phòng.

Những đồng Halfpenny vẫn đang làm việc của chúng cùng lúc đó, vậy nên chỉ chưa đầy một chục giây sau là tôi đã hoàn thiện vòng nghi thức.

Tôi lùi ra một bên, nhìn thấy cả cơ thể của con Hydrafon giờ đây đang dần tan biến thành tro bụi. Từng phần cơ thể hóa thành tro khiến con Hydrafon biết được rằng sinh mệnh của nó đang đi đến hồi kết. Nó vẫn cố gắng cựa quậy, tàn phá và tàn sát mọi thứ bằng bản năng còn sót lại, nhưng được một nhoáng rồi nó ngã hẳn xuống, hấp hối và không cử động nữa, cứ thế biến mất vào hư không.

Rlnahw... o’Shurrr ~”—Đó là những trăn trối cuối cùng của con quái vật vô danh. Có thể những lời ấy là Hệ Ngữ Ulqthe, nhưng những tiếng phát ra vô cùng hỗn tạp, rì rì khó nghe mà tôi không thể biết được ý mà nó muốn nói là gì.

Và cùng với những lời cuối cùng đó, phía sau cái chết của con Hydrafon là một khoảng lặng đột ngột ập đến, nói đúng hơn là sự ngỡ ngàng.

Nhưng rồi tiếng thét giận dữ của giáo sư Wenger đã kéo tôi về với thực tại— “AHRAVAIN CHRISTOPH! Là em đã gây ra tất cả những chuyện này!!?”

Giáo sư đang đứng ở miệng hố phía trên, đối diện lấy tôi ở phía dưới và nhìn tôi với một khuôn mặt tái xanh vì giận dữ. Đó là một nét mặt mà tôi chưa từng thấy ở giáo sư bao giờ, là bộ mặt thật sự của ông. Tôi định nói điều gì đó để chất vấn lại thầy ấy, tuôn ra những sự bất mãn của tôi với hành động phản bội của thần, nhưng có thứ gì đó đột nhiên lóe sáng ở căn phòng phía trên và chiếm trọn hết tầm nhìn.

“Đừng tốn phí thì giờ nữa, Chris! Hãy thực hiện nghi lễ đi!!”—Tiếng của Hohenjun vọng ra, và sau đó là một loạt các tiếng chửi rủa khác. Giáo sư Wenger toan lao xuống dưới, nhưng Hohenjun đã chặn trước mặt ông ấy.

Không chậm trễ nữa, tôi chấn chỉnh lại trạng thái của bản thân, lấy ra hai lọ chứa nhỏ đã chuẩn bị từ trước, với máu của tôi và của Hohenjun phân biệt ở hai bên— điều có nghĩa là hai chúng tôi sẽ trở thành chủ thể của nghi thức, và do đó là những người duy nhất sẽ nhớ chính xác mọi thứ đã diễn ra. Tôi trết chúng lên đôi tay của mình và khép chúng trước ngực.

“Hãy lấp đầy, bằng Xích Huyết của thế giới này—”

Vòng nghi thức bập bùng ánh sáng, thắp lên từng bộ chín các ký tự. Tôi nâng đôi tay của mình hướng về phía trước, dang ra hai bên.

Rult. Haiti. Nayath. Issthi. Zalphon. Omeketh. Okath. Anaala. o’Syingwh. O’Ar’sha YahwkabathO’Yahwkabath ie’quaria. Varwyahii e’shumaliha!!! Yahal o’huvaaaYahal o’Kosfeotl!!!”—Ngay tức khắc, màn đỏ bắn mạnh ra khỏi vòng tế lễ, xông thẳng lên trời, xuyên qua những kiến trúc và phủ khắp toàn bộ không gian, toàn bộ thế giới...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận