Human. Into Darkness: Huy...
Hashur RaH. Kamina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chu Kỳ Shur'san'gal o'Ernlwgth

Kẻ Trốn Chạy Khỏi Cái Chết [V]

0 Bình luận - Độ dài: 5,096 từ - Cập nhật:

Chúng tôi đang băng nhanh qua hành lang, hết tốc lực. Điều đó khiến tôi không có chút thời gian nào để quan sát thêm những cấu trúc phức tạp này, và cũng không kịp suy xét coi liệu chúng tôi đã đi đúng hướng hay không. Nhưng tôi tin tưởng vào Hohenjun—và việc những mật lượng những sắc đen ngày một lớn với cái cảm giác khó chịu tăng dần theo thời gian đã chứng minh là anh ấy đúng.

Mọi thứ vẫn đang đi theo kế hoạch mà Hohenjun đã vạch ra. Nhưng chỉ hiện tại thôi. Bởi lẽ tôi có cảm giác rằng biến cố sẽ xảy ra trong cuộc hành trình này, những tiếng thì thầm đang nói như thế.

Thú thực, mặc dù Hohenjun đã nói rất chi tiết về những việc mà chúng tôi cần làm, phải làm; nhưng anh ấy chưa từng một lần đề cập về việc chúng tôi sẽ nên hành động ra sao nếu như chẳng may bị phát hiện, lộ diện ngay giữa đám đông nơi kẻ nào cũng là một tín đồ điên cuồng, còn tôi là con mồi mà chúng đang khát khao được xâu xé. Tự tin mù quáng ư? Tôi không nghĩ vậy. Anh ấy rất tự tin, nhưng ngoài tự tin ra thì anh còn thông thái, và kỹ lưỡng nữa; không thể nào anh bỏ qua những trường hợp như thế được.

Như vậy, Hohenjun hẳn phải có một con át chủ bài. Một con át chủ bài có thể hóa giải tất cả những tình huống bất trắc có thể xảy ra—sự đe dọa từ nhân loại sẽ không phải là một vấn đề lớn. Nhưng...những tiếng thì thầm vẫn không dừng lại. Phải chăng như thế có nghĩa là chúng tôi sẽ phải đối mặt với một mối họa đến từ các Vị Thần? Không. Tôi không muốn nghĩ đến trường hợp ấy. Bọn họ sẽ không đủ khả năng để gọi xuống một Vị Thần đâu, dù chỉ là Hóa Thân thôi cũng không được—chỉ có thể mong như vậy thôi.

Rẽ trái, rẽ phải, rồi lần nữa rẽ trái. Chúng tôi đang chạy từng vòng một cuộn vào sâu bên trong. Sau khoảng mười phút bức tốc không ngừng nghỉ, chúng tôi đã đến cuối phần đường có thể đi được.

Phía trước là một cánh cửa đá thô to như lối vào nhà của những người khổng lồ—gần như ngang bằng con đường lớn, với những bức phù điêu mang phong cách điên loạn giống với những gì mà tôi đã thấy trên các giá đèn tường suốt dọc hành lang; được canh giữ hai bên bởi tượng điêu khắc bằng vàng ròng hai con quỷ lực lưỡng, với đầu dê và hình người, phân biệt nắm giữ một cuốn sách và một cán cân trong tay. ‘Tri thức’‘Sự trao đổi’—đó là tín điều của bè lũ thờ phụng Usmuhu’N’lahyii.

Tôi thấy Hohenjun đi tới bức tượng bên phải, nơi có một cánh cửa bằng đá nhỏ hơn, như một lối đi thực sự dành cho con người. Rồi anh ấn vào nút bấm ở một bên, cánh cửa sập chậm rãi nâng lên trầm trọng. Bấy giờ, tôi mới biết được rằng cánh cửa này dẫn tới một căn phòng hoàn toàn khác, chứ không phải là một lối đi phụ bên cạnh cánh cổng lớn kia—bởi bức tường trái bên trong đó nằm sát bên cánh cửa đá, rõ ràng là để chừa ra một khoảng không gian cho căn phòng cận bên.

Tôi nhanh chóng theo bước anh bạn của mình và tiến vào trong—trời đất! Đây là một nhà kho hành xác!

Không khí ngột ngạt, ẩm ướt và hoàn toàn không trong lành. Mùi hôi thối và tanh rình xực mạnh vào mũi làm tôi choáng váng. Nhưng hơn cả thế, cảnh tượng trước mắt mới là thứ khiến tôi khiếp đảm không nói nên lời.

Chỉ có một chiếc đèn trần soi sáng một khoảng không gian ngay giữa, nơi treo đầy các mũi thòng lọng lủng lẳng, vẫn còn thấm máu và nhỏ giọt thành từng vũng dưới nền đất cũ nát; bao quanh bởi những chiếc bàn mổ chất đầy các dao xẻ, kìm bấm, mũi khoan, móc câu và những ống rút dịch. Không có cái bàn nào là sạch sẽ cả! Chúng phủ kín bởi những lớp máu đen xịt được chồng lên bởi những lớp đỏ sẫm, và phía trên nữa là những lớp tươi mới hơn; có một vài điểm lớm chớm vẫn còn ở thể lỏng, đặc sệt và thi thoảng lại có thể thấy một vài mảnh thịt đen đúa bốc mùi đã trong quá trình phân hủy còn vương vãi từng nơi, kẹt từng chút trong khe rãnh, và trên các mặt sắc của những dụng cụ đồ tể gớm ghiếc kia.

Bên ngoài vùng sáng được chất đầy bởi những chiếc lồng gỉ sắt loang lổ, xếp cạnh nhau, chồng lên nhau, chất kín tới thẳng trần nhà và chỉ chừa lại đúng một địa điểm tra tấn ở trung tâm căn phòng, cùng một đường đi chật chội từ khoảng hẹp nơi cửa mà chúng tôi đang đứng, dẫn thẳng tới phía sâu bên trong cái nguồn hắc ám ghê tởm. Trong những chiếc lồng là la liệt những bộ xác khô quặt và không toàn vẹn, của những con thú hoang, của những con gia súc, của người—cả trẻ em, lẫn người già. Bọn chúng…không, bọn họ đang kiệt quệ hấp hối, nằm sõng soài như một mớ thịt và xương gãy gập đâm chặt vào nhau thành từng cục từng bãi, không phân biệt được rốt cuộc đâu là tứ chi, đâu là bụng hay đâu là ngực. Chỉ có phần đầu lòi ra những cặp con ngươi đã hoàn toàn trống rỗng, gần như không có dấu hiệu của sự sống; mà nếu như không phải vì vẫn còn những tiếng kêu khàn nghèn nghẹt thỉnh thoảng vang lên, tôi đã ngỡ rằng tất cả họ đều đã chết dưới những màn tra tấn bệnh hoạn.

Chứng kiến cảnh tượng đó, cơn buồn nôn đột ngột trào dâng trong tôi như lũ quét đã khiến tôi không thể chịu đựng được nữa mà ọe một bãi ra sàn. Cả người tôi như mất sức, run lẩy bẩy khiến cho một tay phải vịn lấy tường để không ngã bệt ra. Cái thảm trạng của bọn họ và sự điên loạn nơi đây đã sâu sắc lây nhiễm cho tôi, khơi gợi cho tôi về những sự cuồng loạn buốt lạnh đến tận cốt tủy và cái hỏa ngục bập bùng ác đọa—nào đâu mà chúng lại có thể làm ra những việc man rợ như vậy?

Nhưng mặc dù thương tiếc cho những số phận đã bị đọa đày không thương tiếc kia, tôi đã không tiến tới để tìm cách trợ giúp hay cố giúp họ nhận lấy sự an tử sau cùng; bởi lẽ tôi không dám, không dám lại gần cái sắc tuyệt vọng vô cùng như có thể thôn tính mọi sự kia. Tôi hãi sợ, và chỉ có thể nghẹn họng trăn trối đứng nhìn cái sự tượng ngay trước mắt.

Ngay cả bạn tôi cũng không nói một lời. Anh chỉ nhíu mày, lắc đầu tỏ vẻ bất lực rồi lại di chuyển thân thể của mình. Hohenjun luồn lách qua những chiếc bàn mổ, và đi vào con đường tăm tối. Tôi miễn cưỡng cố trấn tĩnh lại bản thân mình bằng việc thầm nhủ rằng tôi đang có một mối nguy hại lớn hơn đang chực chờ, và tiếp tục bám theo anh.

Được một lúc, Hohenjun dừng lại.

Thêm một cánh cửa nữa. Nhưng nhìn vào đường đi và cấu trúc, tôi có thể đoán được phía bên kia chính là gian phòng rộng lớn mà cánh cổng khổng lồ vữa nãy dẫn tiến vào.

Tại đây, khuôn mặt của bạn tôi lại càng trở nên cau có hơn.  

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“...Vách ngăn này vốn không có trong bản phác thảo. Và nếu anh để ý, cả bức tường trước mặt chúng ta cùng cánh cổng ngoài kia đều được xây mới, trái ngược hẳn với vẻ cũ nát của phần còn lại. Căn này và gian bên cạnh đáng lẽ ra phải là một, và chính là Buồng Chứa Chính nằm ngay dưới Đại Sảnh Thánh Đường—nhưng giờ, vì một lý do bí mật nào đó mà cao tầng của giáo hội đã phải âm thầm vận chuyển hết đồ nghề cùng các chiếc lồng qua một bên, đó là lý do phía bên này chật chội như thế.” Hohenjun trả lời, lấy tay sờ nhẹ vào cánh cửa gỗ và bức tường như thể muốn cảm nhận điều gì đó, nhưng nó chỉ khiến những nếp nhăn của anh hiện ra nhiều hơn. Anh không thể thu được bất kỳ dữ liệu gì.

Có lẽ tôi có thể giúp anh. Đoạn, tôi cũng áp nhẹ bàn tay của mình vào, cẩn thận cảm nhận—“Có một kết giới đang ngăn cách không gian bên trong với ngoại giới. Tôi quen thuộc với loại ma thuật này, nhưng chưa bao giờ thấy một kết cấu phức tạp như vậy. Các mảng thần bí đan xen với nhau thành ít nhất năm mươi hai lớp—phải, bên trong hẳn ẩn chứa một bí mật động trời nào đó thì bọn chúng mới tốn công sức như vậy.”

“Chúng ta cần đi vào bên trong để vẽ trận pháp, vấn đề là ta hiện tại không biết thứ gì sẽ chờ đợi ta bên trong, hơn nữa ta đã hết dung môi, tôi không có khả năng để phá giải hay bước qua kết giới này.”

“Cuộc Cuộc hẳn đã bắt đầu tiến hành ngay bên trên. Hohenjun này, anh nghĩ chúng ta sẽ còn bao nhiêu lâu nữa?”

“Có thể là nửa tiếng đồng hồ, cũng có thể hơn nếu bọn chúng đã phát hiện ra anh không còn ở Cambridge nữa. Không. Chắc chắn bọn chúng đã biết rồi, tôi đã đánh ngất những tên được phái đến để giám thị anh trước khi cuộc gặp mặt của chúng ta diễn ra vào lúc sáng. Từ khoảnh khắc đấy thì bọn họ phải biết rằng đã có trục trặc xảy ra. Vậy nên tôi nghĩ là sẽ có một vài cuộc tranh cãi nhỏ trong đêm nay. Chúng ta sẽ có khoảng một tiếng, nhưng sẽ không nhiều hơn nữa đâu.”

“Như vậy, tôi có thể mượn của chúng ta hai mươi phút được chứ? Tôi có thể thử phân tích các lớp kết cấu này và dùng Bí Thuật để cạy mở nó ra. Nhưng sau đó, nếu bên kia là một con quái vật nào đó mà bọn chúng đã nuôi nhốt—át chủ bài của anh có thể giải quyết được nó không?”

Hohenjun ngạc nhiên, nửa vì lời tuyên bố của tôi, nửa vì không ngờ tới việc tôi đã chú ý rằng anh vẫn còn giấu nhẻm đi một vũ khí bí mật: “Xem ra anh bén nhạy hơn tôi nghĩ, và tài năng, cũng không phải không có lý do khi mà anh luôn được các giáo sư ở Đại Học khen ngợi mãi không dứt. Không phải ai cũng có thể tự tin nói rằng mình có thể phá vỡ những trật pháp phức tạp như thế này mà không cần dùng tới các dụng cụ bổ trợ đâu.

Nhưng về chuyện vũ khí của tôi…đúng là tôi đã để dành nó cho những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Đây này—đừng nhìn cái thứ dịch lỏng không màu không mùi không vị này trông có vẻ không có gì đặc biệt, nó đã tốn của tôi hơn một tháng để tinh chế đấy. Bên trong đó là tích hợp của hơn một trăm loại cấu trúc tinh thể cực kỳ phức tạp mà tôi có thể dễ dàng kể đến như Hydrat tinh thể lỏng, Zeolites, khung hữu cơ kim loại MOFs hay các hợp chất Heusler…với mỗi một loại trong số đó đều được đi kèm thêm với một mẫu hồng cầu từ những loài sinh vật khác biệt đại diện cho chúng theo bảng phân phối Zalphon. Tất cả được trộn lẫn với nhau và được kết hợp lại thông qua xúc tác từ Alkahest, tạo thành những mẫu tổng lớn hơn, rồi lẫn nữa được tôi trích xuất, sau đó là tinh lọc tiếp bởi dung môi. Cứ mỗi lần làm như thế là lại tốn của tôi hơn bảy tiếng để quan sát và thêm năm tiếng nữa để đo đạc liều lượng. Như vậy, sau hơn một tháng—chính xác là ba mươi tư và một phần sáu ngày—cuối cùng tôi mới có thể tạo ra một lọ nhỏ 200ml như vậy. Xin nhấn mạnh là 200ML đấy nhé, 200ml từ tám mẫu tổng mười chín lít!”

Những con số rất ấn tượng. Mặc dù xúc tích, nhưng tôi có thể dễ dàng tưởng tượng được bạn tôi đã phải khổ cực như thế nào trong quá trình này, anh hẳn đã phải lên kế hoạch từ rất lâu, có lẽ từ lúc tôi quyết định viết thiên luận văn kia vào gần hai tháng trước thì anh đã có chủ ý sẽ trợ giúp tôi rồi. Dễ hiểu thôi, Hohenjun đã chờ đợi thời điểm này suốt chừng ấy năm mà.

“Thế thì...cái thứ này có thể làm được gì?”

“Hãy gọi nó là Món Quà Thứ Ba của Yahwkabath, nhưng anh có thể gọi là Nguyên Lý chi Đọa: Dịch Lỏng Epimetheus nếu muốn, hoặc Chiếc Hộp Pandora cũng được. Anh biết giai thoại về chiếc hộp trong Thần Thoại Hy Lạp chứ, Chris?”

“Ý anh là câu chuyện về ‘Cội Nguồn của Mọi Lời Nguyền, Tội Lỗi và Tai Ương’ sao?”

“Đúng, đúng. Chính nó. Những truyền thuyết xa xưa hầu hết đều do những kẻ mông muội viết ra, vì vấn đề tín ngưỡng hoặc niềm tin. Tuy vậy, không phải toàn bộ những thứ ấy đều là giả dối hoàn toàn. Đôi khi một số trong chúng lại thực sự có thật, hoặc ngụ ý cho một sự vụ có thật—câu chuyện về Chiếc Hộp Pandora là một thí dụ. Giờ thì Chris, hãy nói xem anh biết được gì?”

“Về Pandora? Để xem…theo như phiên bản của Hesiod và sự thống nhất đa phần bởi các nhà sử học hiện đại; sau khi Prometheus đánh cắp Trí Hỏa từ Olympus để trao nó cho nhân loại và bị xử phạt bởi hội đồng các Vị Thần, Vua của các Vị Thần là Zeus vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận khi bị thách thức, vậy nên ngài đã trả thù bằng cách tặng cho Epimetheus—anh trai của Prometheus một chiếc hộp chứa đựng tất cả những tội lỗi, bệnh tật, tệ nạn và tai họa trên thế giới.

Thời gian trôi qua, mặc dù Epimetheus vẫn cất giữ chiếc hộp rất cẩn thận; nhưng Pandora—vợ của ông, và đồng thời là người phụ nữ nhân loại đầu tiên được tạo ra—đã nảy sinh sự tò mò với thứ ẩn bên trong nó. Cho đến một ngày, cô đã không kìm lòng được mà mở chiếc hộp, từ đó mọi cái ác tuôn trào và tràn ngập khắp thế gian. Và khi Pandora kịp nhận ra lỗi lầm trong những điều mình đã làm để vội vàng đóng chiếc hộp lại, thì bên trong đó chỉ còn chứa đựng lấy một thứ—Hy vọng.

Vậy nên ý nghĩa của câu chuyện này là đằng sau sự tuyệt vọng, sẽ luôn có hy vọng len lói. Hoặc cũng có thể là, chỉ có ‘hy vọng’ giả tạo nằm sau mọi sự tuyệt vọng khốn cùng?”

“Tuyệt lắm, anh đã tóm tắt toàn bộ câu chuyện một cách hoàn hảo. Phiên bản của Hesiod cũng chính là sự liên kết mà tôi muốn nói tới. Chiếc lọ mà tôi đang cầm cũng giống như Chiếc Hộp Pandora vậy, hoặc đúng ra thì chính nó là Chiếc Hộp Pandora. Tôi đã chế tạo ra nó, nhưng tôi không biết nó có chức năng cụ thể là gì.

Nó rất quyền năng, chắc chắn rồi, và bên trong nó còn ẩn chứa lấy những sức mạnh xấu xa mà ta không tài nào có thể tưởng tượng được. Khi tôi mở cái nắp này ra, chúng sẽ phóng ra bên ngoài, dưới hình dạng một tai ương khủng khiếp, đem tới cái ác có thể hủy diệt tất cả—nhưng bằng hình thức nào thì tôi không rõ.

Về ‘cái ác’ và ‘hy vọng’, anh có thể hiểu chúng như thế này. Chúng ta sẽ lấy một ‘cái ác chưa biết’ để chống lại một ‘cái ác chưa biết khác’, lấy độc trị độc; và hy vọng ở cuối con đường chính là việc chúng sẽ tự triệt tiêu lẫn nhau để để lại cho ta một con đường thoát. Nhưng vì nó là một điều ‘chưa biết’, vậy nên trước những lực lượng cấm tri mạnh mẽ nằm ngoài trí tưởng tượng của tôi—tức người chế tạo—thì nó cũng sẽ bị vô hiệu hoàn toàn.”

“Vậy ta sẽ không biết liệu chiếc lọ có đủ khả năng để đối đầu với bí ẩn bên kia hay không?”

“Có lẽ thế. Hiện tại bên tai tôi đang vang vọng những tiếng nói, hẳn anh cũng nghe thấy mà phải không, chúng kêu rên từ nãy đến giờ? Ban đầu tôi nghĩ rằng điều đó chính là báo hiệu cho việc ta sẽ phải chạm trán với lũ tín đồ, và có thể bọn chúng sẽ mượn nhờ một nghi lễ nào đó để mang tới lực lượng đến từ bên kia cõi giới. Chiếc Hộp Pandora sẽ không giải quyết được lực lượng này, nhưng miễn là tôi có thể sử dụng nó để ngăn chặn nghi thức ấy trước thì mọi thứ vẫn ổn thỏa thôi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ tôi đã lầm. Thử thách của chúng ta đang nằm sau bức tường này, và ta sẽ phải đương đầu với nó mà không có sự chuẩn bị nào.”

“Ta có thể thử. Nếu những tiếng thì thầm ấy là đúng, thì ít nhất chúng không dồn dập như thể đang nói ‘chúng ta ắt sẽ phải chết’, tôi nghĩ rằng điều đó có nghĩa là tôi và anh vẫn có thể sống sót nếu biết cách nắm bắt thời cơ, chắc hẳn phải có một mắt xích ẩn nào đó.”

“Hiện giờ ta không có thông tin nhiều hơn để kết luận.”

“Vậy hãy tìm đi, anh có năng khiếu trong việc này mà. Trong khi đó, tôi sẽ thử phá đi lớp kết giới này trước, và mong rằng dù bên trong kia là thứ gì, nó cũng sẽ không nhạy cảm đến mức thức tỉnh khi kết giới được mở ra.”

“Hừm, anh trông có vẻ đang rất hưng phấn, Chris.”

“Phải, tôi không biết tại sao nữa. Đáng nhẽ ra tôi nên sợ hãi mới đúng. Nhưng có thể vì thử thách trước mắt chưa lớn mạnh đến mức khiếp khủng như những ác mộng mà chúng ta vẫn thường mơ, vậy nên sự sợ hãi của tôi không lớn đến như vậy. Và có thể vì đây là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với những thứ như thế này một cách trực tiếp, vậy nên sự hưng phấn của tôi đã lấn át nỗi sợ đó đi.”

Hohenjun cười, tôi cũng cười. Chỉ một vài giờ, nhưng tôi cảm giác chúng tôi đã trở thành tri kỷ của nhau, tôi có thể thoải mái kể cho anh nghe về mọi thứ mà tôi đang suy nghĩ. Và có anh đồng hành bên cạnh, điều đó lại càng giúp sức cho tôi hơn. Chúng tôi cần nắm bắt những khoảnh khắc quý giá như này, vì có trời mới biết thứ gì đang chờ đợi chúng tôi ở bên kia bức tường.

“Như vậy—chúc anh may mắn.”

“Anh cũng thế.”

.

Tôi từng sử dụng các Bí Thuật tạo dựng kết giới nhiều lần trước đây, mà phần lớn được là để tạo ra những khoảng không gian hoàn toàn thanh tĩnh, biệt lập với thế giới bên ngoài—để tôi có thể nghiên cứu và tiến hành các thí nghiệm của mình mà không bị quấy phá, không bị đánh nhiễu hay gây mất tập trung.

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ tiếp cận với một kết giới có quy mô lớn như thế này. Năm mươi hai lớp màng bọc, với mỗi một lớp đều là các màng cấu trúc khác biệt, và cực kỳ phức tạp. Hơn nữa, chúng không đơn giản chỉ là năm mươi hai lớp chồng lên nhau…có các mắt xích giúp kết nối chúng lại, làm tăng cường vượt bậc từ mỗi một liên kết đơn lẻ giữa các lớp nhỏ cho đến kết cấu tổng thể, khiến cho chúng hoàn toàn trở thành một chỉnh thể thống nhất, mà thoạt qua rất có thể lầm tưởng rằng nó chỉ là một lớp đơn thuần. Một thủ đoạn rất tinh vi.

Nhưng, không phải là không có cách giải. Tôi đoán là mặc dù được thúc đẩy bởi những nguồn lực khác biệt, do đó dẫn tới cách thức vận hành cũng không giống nhau; nhưng dù là Bí Thuật, Tà Thuật hay Ma Thuật thì tất cả chúng vẫn đều sử dụng chung một Nguyên Lý Cốt Lõi. Vì lẽ đó tôi có thể thử dùng những thủ đoạn không chính thống của mình.

Tôi áp hai tay mình lên bức tường, di nó men theo những đường nét của cánh cổng để tìm kiếm một điểm nhìn phù hợp. Tri thức của tôi rất thiếu thốn, hầu hết là những mảnh vụn được sắp xếp có hệ thống, nhưng không hoàn chỉnh. Vậy nên tôi không biết phải mô tả như thế nào về thứ cấu trúc này, song tôi vẫn biết được, thứ ngăn cách giữa chúng tôi và thứ gì đó nằm ở bên kia được dùng cho hai mục đích.

Ngăn cản mọi tác động ngoại lai xâm nhập vào, và đồng thời ngăn cản mọi ảnh hưởng từ môi trường bên trong thoát ra. Giống như một phân chia giữa các lớp thứ nguyên vậy.

Tôi có thể làm gì đây? Tìm kiếm các mắt xích một để hủy đi sự liên kết, sau đó cưỡng ép phá vỡ từng lớp một? Không, như vậy sẽ tốn cả đêm mất. Tôi cần một thủ đoạn trực tiếp hơn, táo bạo hơn…Tri Thức! Đúng rồi, chính là nó.

Việc tôi nhìn thấy các Vị Thần trong những giấc mơ bất tường đã ép buộc tôi phải tiếp thụ rất nhiều những cấm tri báng bổ, và nhờ đó tôi lại có thể sử dụng các Bí Thuật. Chúng đến một cách tự nhiên, đúng với câu nói ‘tri thức là sức mạnh’! Và phải chăng như Hohenjun đã nhắc qua—Mộng thì thực hơn Hiện Thực, và nếu tôi đã được ban cho đặc quyền để tiếp cận  nó, thì tôi cũng có thể làm ra một số thao tác? Đúng rồi, tôi chỉ cần lý giải toàn bộ kết cấu này là được. Phần còn lại hãy để cho quyền năng từ những giấc mộng giải quyết.

Tôi ấn tay mình mạnh hơn, đưa cả thân thể sát lại như muốn trực tiếp chạm vào cái kết giới vô hình hài đó—Không được. Nơi này nhỏ quá.

Không chậm trễ, tôi bước nhanh ra khỏi Buồng Chứa Chính và về lại với hành lang rộng lớn, đứng đối diện với cánh cổng nặng hàng trăm tấn. Càng tiếp cận với cánh cổng, những ác cảm trong tôi lại càng trở nên cuồng loạn hơn, như sắp phá nát cơ thể mà xông ra—nhưng tôi lờ chúng qua một bên, để mặc cho những tiếng gầm rú của chúng. Một lần nữa, tôi sử dụng lại cùng một loạt các hành động trước đó, tiến lại gần, sờ mó, di cả cơ thể đi theo đôi bàn tay, lướt qua từng mép ngoài của cánh cổng rồi lại tiến vào bên trong. Nhưng cùng với quá trình đó, tôi cố gắng không chế sao cho tâm thần mình ở vào một trạng thái mơ hồ nhất có thể, vừa tỉnh táo, vừa mơ ngủ—thật khó để có thể nói tại sao tôi lại có thể làm được.

Những dữ liệu đến với tôi như vũ bão, còn bộ não của tôi giờ đây như hóa thành một cỗ máy móc chỉ biết thu thập, chọn đọc và phân tích. Tôi cần mô phỏng lại toàn bộ quy trình đã hình thành nên lớp kết giới này, thấu hiểu thứ tà thuật này—mà đó, rất có thể sẽ phải tiêu tốn một dung lượng vô cùng khủng bố, cảm giác như thể đang cuống cuồng đong đưa giữa một biển mênh mông kiến thức.

Chỉ qua vài chục giây, đầu tôi đã đau điếng dữ đội, và miệng bắt đầu ngai ngái vị máu. Tôi cần kiên trì, phải dẹp bỏ hết mọi tâm tư.

Một phút.

Năm phút.

Mười phút.

Mười lăm…Mười chín…Hai mươi…Đây rồi! Mọi mảnh ghép đã vào đúng vị trí của nó. Đâu tôi đột ngột ong ong một tiếng, như nổ đoàng một nguồn lực vô danh trào dâng ra từ biển sâu trong tâm trí, bắn mạnh, thoát khỏi thể xác!

Lực ấy vô hình, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự khuếch tán của nó lên trên cánh cổng đá, và lan ra khắp cả cấu trúc của căn phòng. Đến đoạn này thì tôi không biết gì nữa, bởi cơ thể tôi mệt rã rời, máu mũi chảy, miệng cũng thổ huyết, rồi cứ thế cả người mất thăng bằng rơi xuống—

.

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy rằng bản thân đang tựa vào một bên tường của đường hầm. Hohenjun ngồi cạnh, thấy tôi tỉnh lại thì mừng lắm. Anh ấy hỏi: “Tỉnh lại rồi à. Anh không sao chứ?”

Tôi lắc đầu, đáp lại, “Không có chuyện gì nghiêm trọng, chẳng qua là lần đầu tiên thử nghiệm một phương pháp điên rồ như vậy thôi. Tôi đã ngất được bao lâu rồi? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

“Chỉ mới chưa tới ba phút trôi qua thôi, kết giới đã bị phá, và cái thứ bên trong cũng không tỉnh lại. Anh đã làm rất tốt, Chris. Tôi cũng đã tra được chút gì.

Dựa trên vết tích từ Buồng Chứa Chính để suy ngược xem những nguyên liệu mà chúng đã làm cho những nghi lễ gần đây, và kết hợp với những tư liệu đã có sẵn trong đầu; tôi có thể loại suy ra được bọn chúng đang làm gì.

Có quá nhiều loài được dùng để rút máu, lấy thịt, và cũng có quá nhiều độ tuổi. Chúng đổ hết tất cả nguyên liệu vào một chiếc thùng lớn, mà trên phương diện giả kim, tôi xem đó như là chúng đang mô phỏng lại ‘hệ thống sinh thể’. Nhưng theo cuốn Amantura thì Usmuhu’N’lahyii phải không có một nghi thức nào liên quan đến nó mới đúng. Cho nên, lũ tín đồ này hẳn đang sử dụng Lễ Trao Đổi mà chúng vẫn thường dùng để mượn lấy các sức mạnh từ Trí Thần, bọn chúng đang hiến tế ‘hệ thống sinh thể’ để tạo ra một con quái vật vô biên, một tồn tại có thể gặm nuốt cả thế giới—Hydrafon.

Dễ hiểu khi mà Pandora đã được dự báo trước là không thể chống lại hiểm nguy này. Vì suy cho cùng, Hydrafon là một thực thể không thuộc về chiều không gian này, nó lẫn khuất giữa các vết nứt của thực tại và gặm nhấm những thế giới suy đồi. Nó không phải là một Vị Thần, nhưng nhìn từ góc độ của người trần mắt thịt, nó cũng không khác một Đấng Toàn Năng là bao.

Ồ, nhưng mà cái thứ mà lũ giáo đồ N’lahyii tạo ra trong kia chưa hoàn chỉnh đâu. Nó chỉ mới được sinh ra, hẳn chỉ mới ở giai đoạn nhộng—tôi biết thế là bởi Amantura đã nói kích thước của Hydrafon là vô cùng lớn, lớn hơn cả những cụm thiên hà khi chỉ mới ở độ tuổi dậy thì, khác biệt hoàn toàn so với lúc sinh ra chỉ là một con nhộng với kích cỡ tương đương những tòa nhà hai tầng lầu. Tôi không biết lũ N’lahyii sẽ định làm gì khi nó lớn lên, nhưng hiện tại, căn phòng kia chỉ đủ để một con Hydrafon mới sinh cư ngụ mà thôi.”

“Nhưng kể cả thế thì chúng ta cũng làm sao có thể đối đầu với nó?”

“Không cần thiết. Mắt xích ẩn mà anh nói là ở đây. Con quái vật không phải là quyến thuộc của Thần Linh, nó chỉ là một tồn tại tách biệt mà thôi, vậy nên Quy Luật Vật Lý của thế giới này sẽ kiềm hãm nó phần nào. Hơn hết, nó sẽ không được phép tồn tại ở đây một cách tự nhiên đâu, phải có một Khế Ước Giả điều khiển nó, thu nhận nó dưới chức danh ‘nhân loại’ của mình để lách luật.”

“Vậy chỉ cần giải quyết tên Khế Ước Giả là xong?”

“Đúng. Tôi có một ý tưởng—”

—Vài phút sau, tôi và Hohenjun đã đứng trước cánh cửa gỗ trong Buồng Chứa Chính. Chúng tôi sẽ lẻn vào từ lối đi này. Chúng tôi có một kế hoạch, và hai gần ba mươi phút tiếp tới sẽ là khoảng thời gian quyết định xem liệu chúng tôi có thành công hay không, liệu ý tưởng của Hohenjun có khả thi hay không.

Hohenjun nhìn tôi bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, tôi biết anh đang muốn hỏi tôi rằng liệu tôi đã sẵn sàng hay chưa—như mọi lần, tôi gật đầu đáp lại anh. Hohenjun quay người, tay anh nắm lên khóa cửa, vặn nhẹ và mở cánh cửa gỗ ra—

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận