• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 52

13 Bình luận - Độ dài: 784 từ - Cập nhật:

Cuộc trò chuyện diễn ra sôi nổi.

Và cuối cùng Yuki đã nói với tôi.

“Tất nhiên, em không hề oán trách Senpai. Thực ra, phần nào đó trong em còn cảm thấy vui khi nó bị đánh cắp như này. Thực sự, em phải cảm ơn cậu ấy, nhờ có cậu ấy mà em mới có thể gặp lại được anh. Em muốn bày tỏ niềm vui của mình với Haruka và cũng muốn hỏi thăm tình hình hiện tại của cậu ấy nữa.”

"Cảm ơn em, Yuki. Và khi nào chúng ta cùng ở một phòng với Haruka, em hãy nói với con bé nhé. Anh muốn tự mình chứng kiến điều đó."

Trò chuyện thêm một lúc, tôi tạm biệt Yuki rồi rời khỏi đó.

Giờ đây tôi cảm thấy biết ơn chiếc dây đeo mà Yuki đang cầm chặt trong tay.

_______________________

(Góc nhìn của Yuki)

“Mừng mẹ về nhà…và cả em nữa, Yuki.”

“Mẹ về rồi đây, Akina.”

“…”

“Này, Yuki. Nghe có vẻ như là điều gì đó hiển nhiên nhưng hôm nay chị thực sự muốn nói chuyện với em.”

Senpai đã nói với tôi rằng.

Dù họ có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không được bỏ rơi gia đình mình, trừ khi họ làm việc gì quá đáng. Thực ra, tôi cảm thấy rất mệt mỏi vì những lời họ nói, tôi muốn tìm một nơi nào đó để bình tĩnh lại. Cách tốt nhất lúc này có lẽ là làm ngơ những lời nói của họ.

“Hah, chị biết không, em đã gặp lại người mà em ngưỡng mộ nhất đấy.”

Gần đây tôi cảm thấy chị gái mình thật phiền phức. Tuy nhiên dù muốn hay không tôi vẫn phải tiếp chuyện với chị ấy.

“Eh? Yuki đang nói chuyện với chị sao…Chị cũng nghe nói về chuyện đó, hình như anh của cô bé đó đã đến nhà chúng ta để xin lỗi phải không…”

“Đúng vậy nhưng hóa ra đó lại là người mà em ngưỡng mộ và kính trọng nhất trên đời. Ngay khi biết em gái cùng cha khác mẹ của mình dính líu đến vụ tống tiền, anh ấy đã không ngần ngại mà gọi cho cảnh sát. Đó là cách mà vụ án này được khép lại một cách nhanh chóng. Dù cho cô ấy là một thành viên trong gia đình nhưng anh ấy lại không hề ngần ngại việc giao nộp cô cho phía cảnh sát.”

“…”

“Ah, nhân tiện. Người đó là bạn cùng lớp với chị đấy, người thường xuyên bị mọi người chế giễu và trêu chọc, Yuu-senpai.”

“…Em…với tên lập dị ủ rũ đó á?”

Ah, có vẻ như chị ấy đã không thể chịu nổi được nữa.

“Vậy là chị vẫn gọi anh ấy như vậy sao.”

“Em đang nói gì vậy?”

“Đây sẽ là lần cuối mà em nói chuyện cùng chị. Từ giờ chúng ta hãy sống mà không liên quan đến nhau. Dù sao chúng ta cũng không hợp nhau, điều đó sẽ tiện hơn cho cả hai, phải không?”

“Chuyện đó…Không thể chấp nhận được! Chúng ta là chị em cơ mà!”

“Mẹ cũng không thể chấp nhận điều đó.”

“Ừm, có lẽ con cũng cần phải nói chuyện với mẹ nữa. Dù sao con cũng cần giấy tờ của phụ huynh và những thứ khác.”

Tuy nhiên, tôi thực sự không quan tâm đến việc mẹ có thừa nhận mình hay không.

“Chị phản đối. Onee-chan sẽ không bao giờ chấp nhận điều này!”

Ồ, đột nhiên nơi đây bắt đầu trở nên ồn ào.

“Chuyện đó...nó giống như chúng ta không thực sự là một gia đình.”

“Heh. Nhưng người bắt đầu mọi chuyện là chị đấy, chị không biết à? Em chỉ đang làm theo những gì chị muốn thôi. Và nữa, bữa tối và cả ngày mai nữa hai người không phải nấu phần của em đâu.”

“Hả? Thế con lấy tiền ở đâu?”

“Con đã liên lạc với ông nội rồi. Mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa. Ông nói con có thể chuyển đến nhà ông sau khi vào cấp ba.”

“Không thể nào…”

“Đợi đã! Yuki! Onee-chan sẽ xin lỗi! Chị sẽ xin lỗi cả tên ủ rũ đó nữa!”

Không, tôi nghe nói chị ấy đã xin lỗi Senpai rồi. Một lời xin lỗi vô nghĩa và thảm hại.

Sau đó tôi làm theo lời khuyên của Senpai trở về phòng và đóng cửa lại.

Từ ngày mai, tôi sẽ mượn phòng tắm và ti vi từ chỗ làm thêm của Senpai, nghe nói anh ấy rất thích nơi đó. Thiệt là háo hức quá đi!

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Giáo phái trauma
Xem thêm
Thằng em khá quá nhờ
Xem thêm
có thêm thag đệ, main khá đấy
Xem thêm
Giáo phái
Xem thêm
Thế là main có đệ tử
Xem thêm
truyền giáo luôn 😂
Xem thêm
Đệ tử🐧
Xem thêm
Maim sắp có giáo phái 🐧🐧
Xem thêm