Tôi thức dậy vào sáng sớm.
Hôm nay là thứ bảy nên không phải đi học.
Thật tuyệt vời!
Tôi đến thăm mộ Mana-chan.
"Mana-chan này..."
Tôi kể cho Mana-chan nghe mọi chuyện đã xảy ra với tôi cho đến bây giờ.
"Từ giờ trở đi, tớ sẽ cố gắng tận hưởng cuộc sống! Nhưng mà, về cơ bản, hiện tại tớ chỉ có một mình. Mặc dù, bố vẫn luôn giúp đỡ tớ khi cần thiết và quản lý cũng rất tốt bụng."
Sau đó, tôi nói về một vài cuốn tiểu thuyết đã đọc.
Oh, đã đến giờ ăn trưa rồi.
"Mana-chan, tớ phải đi bây giờ nhưng ngày mai tớ sẽ quay lại."
Sau đó, tôi đến một quán ramen.
Nó có vị rất ngon.
Rồi tôi dành thời gian thoải mái ở thư viện.
Vào chủ nhật, tôi nhận được cuộc gọi từ bố.
"Bố xin lỗi, hiện tại bố vẫn chưa thể về nhà được."
"Ah, không sao đâu ạ. Bố cứ cố gắng hết sức trong công việc đi."
"Yuu dạo này thế nào?"
"Con vẫn ổn ạ."
"Đừng có nói dối, con tưởng bố không nhận thấy điều đó qua giọng nói của con à."
Đúng như mong đợi từ người đã biết tôi từ lâu rồi. Bố thật khác biệt.
"Oh, bố nhận ra điều đó sao?"
"Bố biết ngay mà. Con vẫn bị bắt nạt ở trường phải không?"
"Vâng, một chút ạ."
"Bố sẽ nói đi nói lại nhiều lần. Yuu, con là niềm tự hào của bố và chữ "Yuu" trong tên con có nghĩa là 'yasashii' [note59473] và 'yuushou' [note59474]. Mẹ là người đã đặt tên con như vậy. Hãy nhớ hai điều này."
"...Vâng, bố nói đúng."
Tôi đã không tốt với Haruka, Fuyuka và mẹ.
"Đúng rồi, con nên như vậy. Nghĩ về vấn đề của mình, phân biệt đúng sai. Đó là một điểm tốt của con, Yuu."
"Vâng ạ."
"Dạo này con và Haruka, Fuyuka thế nào? Bố nghe nói gần đây các con không được ổn lắm."
Nói chuyện với hai người đó thật khó chịu, và tôi không thể không coi họ là phiền phức.
"Thưa bố, con không thể làm thế được."
"Thế à...cũng không cần xin lỗi đâu. Bố biết con đã cố gắng hết sức để hòa hợp với gia đình mà."
"Cảm ơn bố."
Sau đó là một khoảng lặng.
"Con biết không, nếu con đang gặp khó khăn, bố nghĩ cứ nói ra cũng được."
Khó khăn sao…Điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là chiếc dây đeo.
Mana-chan.
"Mẹ, Haruka và Fuyuka đã vứt đi chiếc dây đeo mà con trân trọng."
"Yuu…Chắc hẳn con rất buồn."
"Eh…?"
"Mẹ con đã kể cho bố nghe. Sau khi chiếc dây đeo bị vứt đi, con đã trở nên kì lạ."
Kì lạ sao…
"Vì bố không ở nhà nên bố không biết con có thực sự trở nên kì lạ hay không."
"Vâng."
"Nhưng đúng là thứ đó thực sự quan trọng đối với con."
"Vâng, đúng là như vậy."
Nước mắt bắt đầu rơi.
"Bố hiểu, nhưng Yuu."
"…Dạ?"
"Ngay cả bố cũng thấy hơi kì lạ khi con cứ giữ chặt thứ đó."
"…Eh…?"
"Con luôn chu đáo với nhiều thứ, nhưng cách con trân trọng chiếc dây đeo đó khiến bố hơi lo lắng. Con thực sự gắn bó với nó như thể nó chứa đựng một linh hồn nào đó."
"Bố?"
"Mẹ con cũng rất lo lắng về điều đó."
Tại sao?
"Con thực sự xin lỗi nhưng con đã biết là họ đã vứt bỏ dây đeo của mình rồi."
"Ha?"
"Bố xin lỗi, Yuu, vì đã khiến con trải qua chuyện này. Nhưng bố tin rằng cuối cùng con sẽ nhận ra lý do tại sao mẹ con lại vứt bỏ chiếc dây đeo đó."
"Ah, xin lỗi, họ đang gọi bố. Nhưng hãy nhớ rằng bố luôn ở đây nếu con cần lời khuyên hoặc gặp khó khăn."
Mana-chan.
Tớ nghĩ mình không thể trân trọng gia đình này nữa rồi.
37 Bình luận
À tutu nhớ lộn 1 vòng nhé 🐧
"Mẹ con cũng đang rất lo lắng về điều đó."
Và Yuu tự hỏi là 'Tại sao?' , kiểu chắc nó nghĩ mẹ nó không kể cho bố nó nghe chi tiết mọi việc nên nó mới nói ra cho ông ấy biết. Sau đó thì việc ông bố tỏ ra bất ngờ rồi xin lỗi nghe nó hợp lý hơn. Chứ xin lỗi liên tiếp hai lần t thấy cứ sao sao ý