Web novel
Chương 19: Chương tự sự của mèo con vụng trộm ③
10 Bình luận - Độ dài: 1,968 từ - Cập nhật:
Khi vừa hay tin Lelouche bị ngã, tôi lập tức chạy đi tìm Sazanjill.
Ngài ấy đã cố hết cỡ để có thể đỡ cho cô ấy nhưng không thành. Sazanjill đang suy sụp, trên cằm của ngài ấy có một vết thương.
“Nếu Lelouche cứ thế này…”
—Nếu cô ấy không còn nữa, liệu mình có thể trở thành hôn thê của điện hạ không?
Tôi lập tức rũ bỏ suy nghĩ đó.
Mình tệ thật.
Cho dù chuyện có ra sao đi nữa, tôi cũng không được phép có suy nghĩ đó.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Sazanjill. Đôi vai ngài khẽ run.
Một lần nữa, tôi lại thấy ghen tị với cái cô Lelouche Elcage này.
Tôi muốn một lần mặt đối mặt với cô ấy.
Do đó, tôi đã đề nghị một điều.
“Ngài dẫn em đi thăm cô ấy nữa, được không?”
—Tại sao lại thành ra thế này?
Tôi đã nghĩ “dạy cho một bài học” của Lelouche là kiểu khác khi cô ấy nói muốn có chuyện riêng với tôi.
Khi vừa chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến giữ hai người phụ nữ, tôi nhận ra mình đã ngồi trên ghế, còn Lelouche thì đang luyên thuyên về phép lịch sự của một quý cô.
“Nếu muốn đứng cạnh điện hạ, không chỉ cần phải có kiến thức đủ rộng mà còn phải có vẻ ngoài nổi bật hơn với mọi người. Ít nhất cũng phải đến mức người ngoài nhìn vào sẽ so sánh với tôi thì cô mới có đủ điều kiện.”
…Ừm, tiểu thư Lelouche ơi.
Tiểu thư đây mới là người ở vị trí đó mà?
Cái cảm giác như đang nói chuyện với mẹ chồng là sao nhỉ? Hơn nữa từ đầu cô ấy là chủ mưu bắt nạt tôi mà!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngoại hình của Lelouche nói đẹp thôi thì là không đủ để diễn tả hết.
Cô có mái tóc đen dài thanh lịch, cộng hướng với đôi mắt sắc sảo. Lớp trang điểm không đậm, nhưng nổi bật là đôi môi đỏ mọng anh đào. Cô cũng có dáng người cân đối, đặc biệt là đôi chân dài. Nước da có thể miêu tả là trắng như được làm từ gốm sứ tráng men.
Lelouche hoàn toàn đối lập với kẻ như tôi. Từng câu từng chữ của cô ấy tràn đầy sự tự tin, đến mức có thể truyền cho người khác.
Cô bỗng đặt thứ gì đó lên đầu tôi. Nó nặng, như thể ép tôi lùn xuống, cổ của tôi không chịu nổi—
Sách?
Lelouche nói tiếp.
“Là sách. Việc đầu tiên cô cần làm là giữ nó trên đầu ngồi đây trong vòng nửa tiếng. Tropng thời gian đó tôi sẽ hỏi cô vài câu để kiếm tra kiến thức. Cứ trả lời tốt nhất có thể. Được rồi, giờ mình bắt đầu bằng việc tìm hiểu nhau đi chứ hả. Rất hân hạnh được gặp tiểu thư, tôi là Lelouche Elcage. Tiểu thư có thể vui lòng cho tôi biết tên không?”
Tôi biết! Và cô cũng đã điều tra tôi trước rồi kia mà!
Tuy nhiên, áp lực từ đôi mắt đen ấy ra lệnh cho tôi trả lời.
“Lumiere Alba-”
Trước khi kịp dứt câu, quyển sách trên đầu tôi rơi xuống.
Lelouche mỉm cười.
“Lần nữa.”
“Đừng mà!!”
Sáng hôm sau, tôi kể lại tất cả mọi chuyện với Sazanjill. Người đàn em, cũng là người đồng chí của điện hạ đã vượt qua bài giảng địa ngục của nữ chúa quỷ, chắc chắn điện hạ sẽ mềm lòng với tôi.
Tôi sắp phát hỏa rồi.
Khó như lên trời luôn ấy! Tôi gặp qua đủ thể loại gia sư và giáo viên dạy lễ nghi rồi mà không ai khó tính như Lelouche hết! Thà rằng là bị mắng còn đỡ hơn là cái nụ cười ác quỷ đó!
Luôn luôn có ít nhất một quyển sách ở trên đầu trong lúc tự giới thiệu bản thân. Nếu lắp bắp 1 chút thôi là phải làm lại từ đầu, bao gồm cả việc nghi thức chào. Sau đó tôi còn phải hàng tấn câu hỏi. Nếu tư thế đứng mà xấu một chút thì còn bị đánh vào lưng một cách không không thương tiếc nữa!
Sazanjill lắng nghe mọi lời phàn nàn của tôi với vẻ mặt bình tĩnh.
“Không phải như thế vẫn còn nhẹ nhàng sao?”
“…Sao ạ?”
Anh ấy vừa nói sao?
Như gợi nhớ về điều gì đó, Sazanjill khoanh tay lại.
“…Lelouche đã được dạy cho tất cả mọi thứ cần thiết của một phụ nữ quý tộc bởi mẫu hậu. Bà ấy, thậm chí còn nghiêm khắc hơn như thế.”
“Mẫu hậu… là mẹ của Sazanjill ạ?”
“Phải, là hoàng hậu đương nhiệm.”
Phải rồi ha. Mẹ của hoàng tử thì phải là hoàng hậu rồi. Và Lelouche cũng là hôn thê của đệ nhất hoàng tử, cô ấy cũng là đối tượng sẽ trở thành vương phi. Nếu không được đích thân hoàng hậu chỉ dạy mới là chuyện lạ.
Sazanjill tiếp tục.
“Lelouche đã trải qua tất cả những bài học ấy từ lúc 5 tuổi. Ta không nghĩ cô ấy lúc đó có vấn đề gì với bài học đâu…”
…Từ hồi 5 tuổi? Phải chịu đựng hết những thứ đó?
…Không, tôi không thể nào làm được.
Hôm qua tôi còn nghĩ rằng nếu cả hai còn trò chuyện với nhau được thì cách biệt về cấp bậc xã hội cũng chỉ là chuyện cỏn con.
Tôi quyết định rồi, tôi không thể trở thành hoàng hậu tương lai nổi, không thể!
Mặt tôi vừa tái lại, tôi bắt gặp ánh mắt nhìn của Điện hạ.
“Ừm, nếu Lumiere không chịu nổi, ta sẽ nói với cô ấy vài câu. Mà, chắc cổ không chịu nghe đâu…”
Sazanjill, sao ngài lại bi quan như thế chứ? Cố lên nào! Cố hết mình như một người đàn ông đi!
…Tuy nhiên, ngài ấy lại tỏ ra không đáng tin cậy lắm… Tôi bất giác phàn nàn.
“Nhưng sao Lelouche lại chọn em chứ…”
“Xin lỗi em. Ta ở cạnh cô ấy cũng lâu mà cũng không biết được. Mỗi lần cổ thấy áp lực là lại làm những chuyện điên rồ thôi.”
“Vậy luôn ạ?”
Tôi nghiên đầu, Sazanjill lại hướng ánh mắt về nơi nào đó xa xăm.
“Phải. Có lần cô ấy bức hết mấy bông hoa, nhìn dễ thương lắm. Cũng có lần cổ muốn lấy cây rìu đi chẻ củi. Lần khác, cổ nói là muốn tự mình cưỡi ngựa suốt 1 chuyến đi dài. Rồi có lần lại còn muốn làm một chiếc bè để đi ra gò đất ngoài hồ. Hay lần nọ thì mặc áo giáp để cải trang và trốn vào hàng ngũ quân đội để luyện tập. Cổ cũng từng mặc đồ như hầu gái rồi chạy đi lau dọn khắp nơi trong lâu đài lúc nửa đêm. Mỗi lần nghĩ lại, trái tim ta như thể ngừng đập.”
“…Thật là một người hiếu kì.”
Tôi lựa một từ lịch sự để miêu tả cô ấy, và Sazanjill lại nở một nụ cười hạnh phúc.
“Thật sự ra ấy, mỗi lần cô ấy thấy áp lực, ta muốn cổ tìm tới chỗ ta để tâm sự… Nhưng trong một khoảng thời gian rất dài, cô ấy chưa lần nào than vãn về bản thân mình.”
Ah, ngài thật lòng yêu cô ấy nhỉ.
Qua ánh mắt đó tôi có thể thấy được. Ngài yêu Lelouche. Một tình yêu rất chân thành. Tôi chỉ đơn giản là người ngoài thôi.
“Nếu vậy, tại sao ngài lại không hẹn nói chuyện với Lelouche một mình chứ?! Lúc đó, có thể cô ấy sẽ thật lòng với ngài…”
“Nhưng Zafield…”
“Điện hạ Zafield?”
Người đó không phải là em trai của Sazanjill sao? Có tin đồn ngài ấy là một người cẩu thả.
Sazanjill tiếp tục.
“Ta được dạy rằng nếu bản thân không thể tránh khỏi xung đột thì hãy chắc chắn rằng luôn có một người có thể tin tưởng ở kế bên. Mặt khác, hiện giờ người ta nghi ngờ cô ấy đang đối xử đặc biệt với em. Ta muốn nghe từ chính miêng Lelouche nói cô ấy không làm điều đó. Nếu muốn chứng minh có ma trên đời, trước hết ta phải tin chúng có tồn tại.”
Có một thuật ngữ gọi là “chứng minh ma quỷ” (probatio diabolica),nghĩa là đem một con quỷ ra trước mặt người khác để chứng minh ma quỷ có tồn tại. Nhưng chẳng phải chứng minh chúng không tồn tại còn khó hơn sao? Theo nghĩa khác, chứng minh Lelouche không quấy rồi tôi sẽ là rất khó khăn?
Một lần trò chuyện giữa giờ học, Lelouche đã dạy tôi điều đó. Nếu không, tôi chẳng tài nào hiểu được ngài ấy đang nói gì.
…Nhưng, nhưng Lelouche cũng có thể nói dối rằng mình không phải là thủ phạm. Tuy nhiên, có vẻ Sazanjill không tin cô ấy một cách mù quán.
Cũng không phải là tôi không thể hỏi Lelouche cho rõ ràng – Nhưng đúng như tôi nghĩ, tôi sợ lắm! Việc đó hoàn toàn bất khả thi!
Lỡ như cô ấy nói “Ồ, cuối cùng cô cũng tìm ra à?”
Tôi rất sợ phải biết hậu quả thế nào!
Khi tôi đang sợ hãi Lelouche, người tôi đã mặc định trong đầu là một phản diện—
“—Thật sự thì, vấn đề giữa phụ nữ với nhau, ta không thể hiểu được. Nhưng ta nghĩ Zafield có thể vì em ấy có rất nhiều mối quan hệ với nữ giới.”
Sazanjill nói thêm.
Vậy sao?
Tôi chỉ có một người bạn khác giới… Tôi cũng không biết vì trước giờ tôi chẳng có lấy một người bạn nữ nào. Nếu hoàng tử đã nói vậy, hẳn là có thể rồi.
Nhưng—
—Một chút nữa thôi…
Tôi vẫn còn muốn mơ mộng thêm một chút nữa.
Nếu cái giá phải trả là nhận lấy những bài học thật nghiêm khắc, tôi sẵn sàng nhận lấy nó.
Có thể, sau khi nghe lời khuyên của Sazanjill, Lelouche sẽ bớt nghiêm khắc đi đôi chút.
—Nhưng việc đó đã không xảy ra.
Lelouche xem thường đề xuất trong tuyệt vọng của Sazanjill. Mỗi ngày tôi đều khóc, nên Sazanjill cũng ngày càng chỉ trích kịch liệt Lelouche – nhưng có nói thế nào cũng như không…
Khoảng thời gian tôi dần quen với những bài học kì bí mà tôi bị bắt phải làm, tôi bắt đầu thấy không thoải mái.
“Lumiere Alban, gần đây em đã cố hết mình.”
Bài kiểm tra của tuần trước được trả về. Giáo viên, người vẫn luôn cay đắng nhìn tôi, nhẹ nhàng nói. Theo bản năng, tôi nhìn tới nhìn lui con số màu đỏ trên tờ đáp án tận hai lần.
“…9, 96 điểm…?”
“À, trò Alban có số điểm cao nhất ở lớp đệ Tam. Điểm trung bình của lớp là 63. Ngay cả lớp đệ Nhất cũng chưa đến 90. Các em hãy noi gương theo em ấy.”
Cả lớp học đều xôn xao. Điểm số này là ngoài sự mong đợi. Ngay cả ở lớp đệ Tam, tôi cũng thuộc vào hàng đội sổ. Rồi bỗng dưng điểm số của tôi còn tốt hơn cả học sinh ở lớp đệ Nhất?! Tôi sốc toàn tập.
Tôi quay về chỗ và nhìn lại tờ đáp án lẫn nữa.
Đây là lần đầu tôi đạt được điểm tuyệt đẹp đến vậy, con điểm được khoanh bằng một vòng tròn màu đỏ.
10 Bình luận
thx trans
ngu vclcủa ông hoàng tử :v