• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

III. HÀNH TRÌNH CỦA ĐỆ NHẤT DŨNG GIẢ ALEX

CHAPTER 11 : HI VỌNG LE LÓI

0 Bình luận - Độ dài: 1,477 từ - Cập nhật:

( Đại tuyết + 2 – 785 TCN )

Gió cuống những đám mây nặng trịch đi xa để lộ vầng trăng khuyết chiếu rọi một thứ ánh sáng ảo não lên cả vùng thảo nguyên rộng lớn.

Đoàn người đã về đến khu cắm trại, nó là một bãi đất trống bên cạnh làng và cách vách đá chừng hai trăm thước. Lửa trại đã được đốt, cơn gió từ đất liền thổi ra biển làm ngọn lửa cứ nhảy múa bập bùng hỗn loạn.

Alice móc cái cabin thân quen ra đặt ở một góc của khu vực cắm trại. Lily vừa tỉnh giấc, con bé hóa hình thành dạng người rồi lại nằm dài trên cái bàn ăn của Alex ngủ nướng.

- Lily, em giúp ta vài việc được không ?

Lily ngoi đầu dậy, nhìn về phía Alice, đáp:

- Việc gì ạ ?

Alice ném cái khăn trải bàn bằng lụa cho Lily.

- Trải nó ra bàn đi rồi lại đây bưng thức ăn.

Tierra đã được Alice giao nhiệm vụ đào hồ cho lũ ngựa nên Alex chỉ còn có một mình. Ngồi bên vách đá cạnh bờ biển, thỏng hai chân xuống, đưa mắt nhìn về phía mặt biển đang dồn dập những cơn sóng nối đuôi nhau xô vào bờ. Bầu trời rộng lớn không một gợn mây, những ngôi sao le lói thứ ánh sáng yếu ớt bên cạnh vầng trăng khuyết hình lưỡi liềm chiếu rọi xuống mặt biển một vệt sáng trải dài không thấy điểm dừng.

- Cậu ngồi một mình à ?

Có tiếng nói của một phụ nữ phát ra sau lưng, Alex chóng hai tay ra sau, ngửa đầu hết cỡ để xem đó là ai. Rồi cậu ngồi thẳng dậy, trả lời với giọng mỉa mai.

- Cô không đến đây để giết tôi hay Tierra nhỉ ?

Những lời tàn nhẫn đó khiến cô gái có chút giật mình, cô ta bấu chặt vào cái trượng trên tay, từ trong bóng tối bước ra, ánh sáng yếu ớt của mặt trăng dần soi rõ hơn. Đó là Marry.

Alex tiếp :

- Cả hai ngày nay không thấy cô xuất hiện, tôi đã tự hỏi liệu cô có tham gia hành trình này hay không. Thì ra là có à ?

- Alex, tôi muốn xin lỗi cậu vì những rắc rối tôi đã gây trong buổi đấu tập.

- Cô không cần xin lỗi tôi, cô chẳng làm gì để khiến tôi giận cả.

Marry bậm miệng, phồng má, rưng rưng nước mắt. Rồi không biết nghĩ gì cô ta nói :

- Alex, tôi từng nghĩ mình đã phải lòng cậu vì cậu Alex là một người lương thiện và diệu dàng. Cô ta, cô ta đã làm cậu thay đổi.

- Vậy à.

Thái độ của Alex lạnh tanh như đang đối diện với kẻ thù. Marry đã nhận ra mình không còn cơ hội, hay thậm chí cô đã không còn có thể làm bạn với Alex. Marry bỏ chạy lẫn khuất vào màn đêm, tiếng khóc uất nghẹn của cô ta dần dần hòa lẫn với âm thanh của đoàn người bên đống lửa trại.

- Đúng là độc ác, người ta cũng đã cất công đến để xin lỗi mà nỡ lòng nào nói lời cay đắng như ri.

Alice đi đến, tay cầm hai cốc cà phê, đưa một cốc cho Alex, cô ta cũng chỉnh lại cái sườn sám của mình rồi ngồi xuống bên cạnh.

Alex không trả lời, gió thổi nhè nhẹ trên mái tóc nâu của cậu, Alex lại chóng tay ra sau, ngã đầu cho làn gió luồng qua từng chân tóc.

- Cô đã bao giờ yêu ai chưa ?

Alice thoáng ngạc nhiên rồi khẽ cười, cô nói :

- Ta đã từng yêu một người đấy.

Alex ngồi bật dậy, như không tin vào tai mình, cậu hỏi lại :

- Thật chứ ?

- Thật.

- Người đó là ai vậy ?

Alex hỏi dồn dập khiến Alice cảm thấy thú vị, khẽ cười, cô bắt đầu kể :

- Người ta yêu là một người con trai vụng về nhưng lúc nào cũng lạc quan. Cậu ta ham học hỏi và luôn tò mò về mọi thứ. Quãng thời gian ta và cậu ấy dành cho nhau đúng là vô giá.

Alex chăm chú nghe Alice kể. Thấy mình đã nói quá nhiều, Alice kéo tà áo đứng dậy, nói :

- Dù đã rất lâu nhưng với ta những kỷ niệm đó chỉ như vừa mới diễn ra vào hôm qua.

Đứng thẳng dậy, quay đầu, Alice nói trong lúc bước đi :

- Sắp đến giờ ăn tối, nhớ rửa tay rồi vào sớm nhé, ở ngoài lâu sẽ bị cảm đấy.

***

Trở về sau khi đã bình tĩnh hẳn, Alex ngồi vào bàn ăn. Mọi người đều đã bắt đầu dùng bữa được một lúc, có cả Lily.

Nhìn đĩa thịt hầm khoai tây trước mặt, rồi lại nhìn về phía ngôi làng tối om đằng xa, Alex thở dài một hơi não nề.

Tierra ngồi bên cạnh, thấy Alex ủ dột, cô khẽ hỏi :

- Anh sao thế, cảm thấy không khỏe hử ?

- Không, anh ổn.

Nói rồi cậu xé một miếng bánh mì nóng hôi hổi, quệt một ít nước súp rồi cho vào miệng nhai, rồi cậu dùng nĩa xắn một mảnh khoai tây đưa lên nhìn. Không biết nghĩ gì cậu nói :

- Giá như có một loại cây nào đó sống được ở đây thì tốt nhỉ.

Alice nghe thấy, vừa hay Otoni và Michael đã dùng bữa xong, cô đặt chiếc bánh mỳ đang ăn dở trên tay xuống cái khăn ăn của mình, rồi lấy từ trong túi ra một giỏ đựng hai chùm trái màu vàng, mỗi trái to bằng ngón tay cái của Alex, dáng tròn, nhọn một đầu và gắn đầu còn lại vào một cuống mãnh dài.

- Tráng miệng đấy.

Alex nhìn chùm quả lạ được đặt trên bàn. Cậu cũng không quan tâm lắm, tiếp tục dùng bữa.

Otoni dùng tay xé một trái cho Michael rồi cũng xé cho mình, cho vào miệng nhai.

- À ta quên nói vỏ nó có vị khá chát đấy.

Vừa dứt lời Otoni đã nhăn mặt, nhè lia lịa.

- Xin lỗi xin lỗi. - Alice ôm bụng cười.

- Sau này mong ngài hãy nói sớm một chút. – Otoni nói trong khi nhăn mặt thè lưỡi .

- À bên trong nó có một cái hạt, có thể ăn được.

Lily có vẻ không thích trái cây, con bé hóa nhỏ rồi leo lên vai Alice ngay sau khi ăn xong. Alice cầm một trái lên, bóc vỏ rồi cho vào miệng. Alex cũng đã dùng bữa xong, cậu cũng lấy cho mình một trái. Kết cấu sợi và vị ngọt đặc sắc của nó khiến Alex thích thú.

- Loại trái cây này cô tìm ở đâu thế ?

- Trung tâm bán đảo Midst.

Alex mở to mắt, cậu hỏi lại:

- Cái sa mạc khắc nghiệt đó ư ?

Alex nhìn vào thứ trái cây trong tay, một niềm hi vọng mãnh liệt dâng trào trong mắt cậu. Thấy vậy, Alice mới nói:

- Chờ đã Alex, trồng thì được nhưng để sử dụng được thứ trái này là rất khó. Moloch hiện tại sẽ không tận dụng được cho dù có trồng nhiều đi nữa.

Alex cau mày nhìn Alice với một ánh mắt khó hiểu, Alice nói tiếp:

- Thứ quả được gọi là chà là này không thể dùng như lương thực. Nó rất ít tinh bột và chỉ toàn là đường, sử dụng như chất độn vào bột để làm bánh thì được.

Alex nắm chặc tay, trái chà là trong bàn tay cậu đã bị bóp đến nát ra. Otoni cho tiếp một trái vào miệng, vừa nhai vừa nói:

- Cậu Alex, Wylistina có thể đổi lương thực để lấy thứ trái này đấy.

- Hở ? – Alex quay sang Otoni, nhướng mày.

- Nếu kế hoạch thâu tóm Moloch thành công, chúng ta có thể phổ biến thứ quả này trong lãnh thổ Moloch rồi xuất khẩu cho Wylistina.

Alice gật đầu, tiếp lời Otoni:

- Nếu được thì ta sẽ yêu cầu Alan đổi lương thực lấy chà là. Tên đó hay than thở với ta vì phải đi đến tận Midst để tìm, vả lại thứ trái này cũng khá hiếm vì chỉ mọc quanh các óc đảo.

Mở lòng bàn tay ướt đẫm vì nước từ trái chà là đã nát bét. Ngọn lửa hi vọng như vừa được thấp lên trong lòng cậu thiếu niên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận