• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

III. HÀNH TRÌNH CỦA ĐỆ NHẤT DŨNG GIẢ ALEX

CHAPTER 8: KHỞI HÀNH ĐẾN MOLOCH.

0 Bình luận - Độ dài: 3,548 từ - Cập nhật:

( Đại tuyết - 785 TCN ).

Một buổi sáng nắng vàng chiếu rực rỡ trên bầu trời Wylistina, thật không phù hợp với tên gọi của nó, đại tuyết. Khí hậu ở đây làm cho con người ta không thể phân biệt được các mùa trong năm, nếu không có hệ thống nông lịch có lẽ chẳng ai biết hôm nay là ngày nào.

Cổng bắc Wylistina, một sư đoàn gồm một nghìn kị binh và một trung đoàn pháp sư hai mươi người đang chỉnh đốn hàng ngũ. Họ đã tập hợp từ lúc sương còn ướt đẫm trên những chồi lao sậy xa xa.

Nắng dần lên và bóng của tường thành cũng rỏ nét hơn. Cổng thành chầm chậm mở và đoàn xe ngựa của Otoni nối đuôi nhau xuất hiện. Có năm chiếc xe ngựa, chúng được làm bằng gỗ chất lượng cao, các chi tiết phếch nhựa thông nổi bậc lên những đường vâng gỗ tuyệt đẹp. Mỗi xe có hai ngựa kéo và bên trong đủ rộng cho sáu người ngồi. Ghế ngồi làm bằng gỗ, trải da và độn bông ngồi rất êm. Otoni và Michael đang ngồi trong chiếc xe thứ tư, bốn chiếc còn lại dùng để chở cống vật như rượu và vải vốc. Alice đã giăng sẵn một [ Light Bearier ] cho mỗi chiếc xe để phòng trường hợp bị tấn công.

Đội xe của Otoni đã vào vị trí một lúc thì Alex và Tierra mới xuất hiện, cưỡi hai con ngựa một trắng một đen. Họ đang mặc quân phục của Camute và đội mũ cối.

Đội hình di chuyển sẽ là Alex và Tierra dẫn trước, theo sau là đoàn pháp sư, rồi đến đoàn xe ngựa và cuối cùng là các kỵ binh. Alice sẽ ngồi cùng xe với Otoni. Đội tình báo sẽ đi trước đoàn người khoảng vài dặm đường và luân phiên gửi báo cáo về cho Alice, nếu gặp cướp đường thì thẳng tay tiêu diệt. Alice gửi chúng đi trước vì cô lo sợ lũ ma vật có thể đã phát triển mạnh sau khi cắn nuốt một trăm nghìn xác chết của Moloch bị bỏ lại trên chiến trường.

Một vài điều bí ẩn đã diễn ra sau cuộc chiến với Michael, Alice dự định sẽ bỏ lại toàn bộ xác Moloch trên chiến trường rồi sẽ xử lý vào hôm sau, nhưng khi trở lại chiến trường thì toàn bộ xác chết đã biến mất, cả một lòng chảo rộng lớn và hai bên chân núi không có gì khác ngoài màu đỏ thẫm của máu và những đám cỏ lớn bị dẫm đạp để lại những dấu vết như bước chân bên cạnh một vết trường dài quái dị.

Alice nghĩ đó là ma vật, dấu chân khổng lồ đó chỉ có thể là một con Behemoth hoặc một con Minotaur đột biến. Đối với cô và Alex thì chúng chỉ là những bé cún vô hại nên cô cũng chẳng để tâm mấy. Còn vết trường dài đó nó là gì thế, một quái vật như Serpent mê cung không thể xuất hiện ở ngoài tự nhiên, và chung quanh đây Alice cũng chẳng phát hiện cái mê cung nào cả.

Toàn quân đã tập hợp đầy đủ. Otoni bước ra cùng với Michael, phát biểu:

- TOÀN QUÂN.

Toàn bộ kị quân xuống ngựa, đứng nghiêm. Đội pháp sư cũng xuống ngựa, họ đặt quyền trượng trước ngực.

Otoni tiếp:

- Ta rất cảm kích những binh sĩ có mặt ở đây để hộ tống ta và hoàng hậu đến Moloch. Chuyến hành trình có thể kéo dài nhiều ngày và không biết điều gì sẽ xảy ra, ta mong tất cả sẽ cùng nhau đến Moloch một cách an toàn. Ta và hoàng hậu sẽ đặt niềm tin của mình vào tất cả binh sĩ ở đây.

Dứt lời, cả đoàn quân hô “Rõ”. Otoni và Michael trở về xe ngựa. Alex và Tierra cưỡi ngựa tiến ra trước đoàn người, hô: “Khởi hành”.

Đoàn hộ tống bắt đầu di chuyển. Họ sẽ có một hành trình dài hơn một nghìn dặm đường từ kinh đô Wylistina đi ra biên giới phía bắc rồi đi men theo con đường huyền thoại để đến kinh đô Moloch.

Nâng tách trà của mình trên tay, Alice thở dài, cô đưa mắt qua cửa sổ nhìn về phía những cánh đồng mạ lúa xanh mơn mởn đong đưa theo cơn gió nhẹ lướt qua từng đợt.

- Chỉ mong trên đường không gặp lũ ma vật phiền phức.

Cô nói nhỏ như đang tự nhủ với bản thân mình. Otoni và Michael ngồi đối diện, họ đang cầm trên tay những quyển luận văn của Alice để đọc trên đường đi.

Không chán chường như hội sô pha, hội cưỡi ngựa vẫn đang cố gắng hoàn thành thật tốt nhiệm vụ của mình. Alex và Tierra vẫn dẫn đầu đoàn người, họ vừa đi vừa nói nói cười cười rôm rả. Ngay sau lưng họ, khoảng chừng năm mét là đội pháp sư dẫn đầu bởi Ignis. Lẽ ra Marry sẽ phải đi đầu nhưng cô ta đã quá hổ thẹn, từ sáng đến giờ cô ta cố gắng né tránh gặp mặt Alex nhất có thể và đang di chuyển ở cuối hàng.

Đi đến khi mặt trời đứng bóng, ngọn núi định mệnh đã hiện ra trước mắt. Alex yêu cầu Tierra liên lạc với Alice, xin phép cho tạm dừng để cho lũ ngựa uống nước và nghỉ ngơi. Một pháo hiệu màu đỏ được bắn lên trời thông báo cho đoàn người dừng lại.

Nhận được tính hiệu, đoàn người thắng yên cương cho đám ngựa dừng lại rồi họ chia nhóm để phân công làm việc, người nấu thức ăn, người dẫn ngựa đi uống nước. Những công tác này đều được Alice hướng dẫn kĩ và họ đang vận hành nó một cách thuần thục.

Alex xuống ngựa, cậu moi trong túi ma pháp ra một bộ bàn ghế, tìm một chỗ mát mẻ rồi đặt xuống, rồi đến chỗ Tierra để dìu cô ngồi xuống trước. Rồi cậu dắt hai con ngựa đến bên bờ sông. Trong lúc đó Alice sẽ chuẩn bị bữa ăn. Cho lũ ngựa uống nước xong xuôi, Alex trở lại, lưng áo cậu đã ướt đẫm mồ hôi do chạy xồng xộc dưới trời nắng. Tierra vẫn vậy, lặng lẽ tạo ra một đám mây tuyết cho Alex đỡ nóng.

- Cảm ơn em.

Alice nhìn đám trẻ trước mặt, mụ thở dài, rồi tiếp tục múc soup từ cái nồi to tổ bố của mụ. Alice đã yêu cầu các nữ hầu chuẩn bị một lượng lớn thức ăn rồi cho vào túi ma pháp của mình để ăn dọc đường mà không cần phải mất thì giờ nấu nướng. Trong lúc đó Alex cũng mang một rỗ bánh mỳ mới nướng ra phân phát cho mọi người. Trở lại bàn sau khi đã múc cho mỗi người một tô đầy. Alice ngồi xuống, cô xé một mảnh bánh mỳ, quệt soup rồi cho vào miệng nhai trong khi nhìn hai cặp đôi trước mặt đang tình tự sặc mùi hạnh phúc. Alex thậm chí còn dùng khăn tay để lao vết bẩn trên mặt của Tierra, điều mà thằng Alex hay tên khốn Alan chưa bao giờ làm với cô. Tức mình mà không làm gì được, mụ đành tiếp tục nhai trong khi quay mặt về phía đám lính đằng xa.

Dùng bữa xong, Alex với Tierra không nghỉ ngơi mà đi tập kiếm. Alice cũng không quan tâm, cô lấy ra ba cái ly sứ rồi rót cho mình và hai vợ chồng bên cạnh mỗi người một ly coffee.

Đối với Otoni và Michael, cà phê là một thứ thức uống kỳ lạ. Nó có vị đắng tê dại cả đầu lưỡi nhưng khi nuốt vào lại lang tỏa một mùi thơm diệu nhẹ. Đây là lần đầu Michael được uống cà phê nên cô ta tỏ ra rất thích thú.

Alice lại thở dài, cô nhìn hai đứa nhỏ đang vung kiếm trước mặt, nói với vẻ ảo não:

- Alex chưa bao giờ vui vẻ như thế khi ở bên cạnh ta, nó xem ta như một cấp trên thay vì một người cô.

Otoni và vợ ngồi bên cạnh, họ vẫn giữ im lặng. Rồi cô ta lại thở dài, đặt đầu xuống cái bàn, lấy ngón tay dụi dụi vào thành ly cà phê.

Âm thanh lưỡi kiếm va vào nhau làm cho mấy anh lính đang nghỉ gần đó chú ý, ban đầu họ chỉ nghía vào xem, nhưng dần dần bị những đường kiếm tuyệt đẹp đó làm cho mê hoặc rồi kéo lại càng đông hơn. Alex đang dùng thanh [ Lunar ] còn Tierra đang dùng một thanh kiếm bình thường. Tierra lúc luyện tập như thể biến thành một con người khác, con bé tập trung và chỉ quan tâm đến đối thủ của mình. Mỗi đường kiếm của con bé chính xác và vững vàng. Alex cũng vậy, nhưng không sắc xảo như Tierra. Về cơ bản thì cả hai học kiếm thuật từ cùng một nguồn nhưng Tierra gần nguồn hơn.

“Xoảng”.

Alex chém một đường thẳng đứng từ trên xuống, Tierra nâng thanh kiếm chếch trước mặt, lật mặt kiếm lên để đở nhát chém. [ Lunar ] của Alex đã chém gãy thanh kiếm của Tierra. Có vẻ nó đã tới hạn, một thanh kiếm bình thường lẽ ra đã gãy ngay từ nhát chém đầu tiên của thần khí như [ Lunar ]. Tierra đã điều chỉnh lực khéo léo để giảm thiệt hại nhiều nhất có thể và đã cầm cự được hơn mười lăm phút đấu tập.

Thắng thua đã rõ, mấy anh lính vỗ tay bẹp bẹp trước màn trình diễn đỉnh cao của hoàng tử anh hùng của họ. Tierra đã không còn quá nhút nhát như trước, cô bước đến bên Alex rồi cả hai cùng cuối đầu đón nhận tràng pháo tay giành cho mình.

Thấy nghỉ ngơi như vậy là đã đủ, Alice yêu cầu Alex bắn pháo hiệu để tiếp tục lên đường.

***

Ráng chiều dần buông rồi tắt hẳn, phía sau ngọn núi đá mà Alice gọi là [ Đoạn Nhật Môn ], bầu trời cao vút chỉ có vài đám mây mỏng mờ ảo, uốn lượn như những dãy lụa bay trong gió ở tít trên cao. Gió thổi mạnh qua vùng đồng bằng trũng, lướt trên những đồng cỏ rộng lớn.

Được lệnh, Alex bắn pháo hiệu, dãy màu của quả pháo hiệu bị gió xé toạt rồi kéo giãn nó thành một làng khói mỏng dần rồi biến mất hẳn. Dẫu vậy nó vẫn làm tròn nhiệm vụ của mình. Đoàn người đã dừng lại, hôm nay họ sẽ cắm trại ở đây, ngay trước nơi từng là chiến địa đã vùi xác hai sư đoàn Moloch.

Alex và Tierra vẫn sắn tay vào làm việc của mình, Alice moi ra nguyên một cái cabin để Michael đi tắm. Cô ta đang hành kinh. Vừa nãy, trong lúc di chuyển, đột nhiên cô ta hét lên và vạch cái váy đẫm máu cho Alice xem. Alice thấy có lỗi vì đã không chú ý đến những việc như vậy. Đành phải ra lệnh cho đoàn người dừng lại để giải quyết mớ rắc rối này. Alice cũng rủ cả Tierra vào để giặt Michael cùng mình rồi tắm luôn cho tiện.

***

Cái cabin nhìn bên ngoài thì nhỏ nhưng khi bước vào thì nó thật sự rộng lớn, có hẳn bốn gian phòng và chúng được phân chia bằng những tấm bình phong thêu hình rồng uốn lượn trông rất uy nghiêm. Alice dẫn cả hai đến gian phòng tắm, nó là một gian rộng được chia làm hai nửa, một nửa lát đá phiến, một nửa được đào sâu xuống để làm bồn ngâm mình.

Alice đã niệm ma pháp vào vòi nước để nước chảy ra là nước ấm. Cô yêu cầu Michael đứng thẳng để cô giặt.

- Tình báo của Camute có báo về rằng ngươi có vợ và con nhỏ nhưng có vẻ họ đã bị tên Zackscott thủ tiêu. Chúng ta đã không kịp cứu họ.

Michael chấp nhận khá dễ dàng, rồi cô ta thở ra một hơi dài như vừa được giải thoát. Cô ta nói:

- Cô gái đó vốn là con gái của một quý tộc Moloch, tôi đã bị buộc chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt và cũng chẳng hạnh phúc gì cho cam.

Nói rồi cô ta dùng tay khoanh ngang hai vú để che, đưa mắt nhìn xa xăm, nói với điệu bộ nhẹ nhõm lạ thường:

- Khi hành quân đến biên giới, tôi đã bỏ cô ấy lại. Kết cuộc này tôi cũng đã tính đến. Chỉ mong cô ấy ra đi thanh thản.

Alice dửng dưng với những gì cô vừa nghe thấy, cô nói với giọng lạnh tanh:

- Vậy à.

Alice ra hiệu cho Tierra mang khăn đến, rồi cô đưa cho Michael để cô ta lao khô người. Trong lúc đó Alice lôi ra trong túi ma pháp một cái gì đó hình chữ nhật, cỡ bàn tay, màu trắng. Rồi dáng nó vào cái quần lót của Michael. Thấy Michael tò mò, Alice lấy ra thêm một cái nữa rồi chìa ra trước mặt, nói:

- Đây là băng vệ sinh, nó là một vật phẩm được sản xuất ở Camute.

Michael sờ vào thứ vật liệu nhẵn bóng bên dưới miếng băng, cô nói:

- Vật liệu này thật thú vị, nó có thể chống nước ư ?

- Nó được làm bằng nhựa cây cao su, không thấm nước. Công nghệ độc quyền của Camute đấy.

Nói rồi Alice nhỏ vài giọt nước lên mặt xốp của miếng băng, đưa cho Michael xem rồi tiếp:

- Phụ nữ của Camute sẽ dùng cái này khi đến kỳ kinh nguyệt. Thoải mái, sạch sẽ và an toàn.

Alice đưa cái quần lót đã dáng băng cho Michael, yêu cầu cô ta mặc vào. Tierra mang bộ váy mới đến, vừa giúp Michael mặc quần áo vừa nói:

- Khi đến kỳ, cô không được ngâm mình trong bồn tắm và chỉ được ăn thức ăn thật thanh đạm. Không vận động mạnh hay quan hệ với chồng.

Alice bất ngờ với lời khuyên của Tierra:

- Em học chúng ở đâu thế ?

- Mẹ Galadriel đã dạy chúng cho em. Chỉ mới gần đây thôi.

Alice tặc lưỡi tỏ vẻ chán ghét.

- Như thể bà ấy biết tất cả mọi chuyện xảy ra trên thế giới này vậy.

Rồi Alice tiếp:

- Ta sẽ đề nghị với tên Alan nhập khẩu băng vệ sinh và bao cao su vào Wylistina và phổ biến chúng cho phụ nữ của vương quốc. Dù sao thì nó cũng là nhu yếu phẩm quan trọng.

Mặc xong trang phục cho Michael, Tierra đặt cô ấy xuống một cái ghế rồi pha một ly nước đậu đỏ rang, đặt xuống trước mặt Michael và ra hiệu cho cô ấy uống. Xong xuôi, Tierra đến chổ bồn tắm để giặt cái cơ thể đẫm mồ hôi của mình. Alice đã chuẩn bị xong nước nóng cho Tierra, Alice sẽ không ngâm bồn, vì lý do nào đó cô ta ghét cảm giác trầm mình trong nước nóng.

Tierra bước vào, nước nóng tràn ra ào ào, thả mình trôi theo làng nước, mái tóc đen của cô trôi bồng bềnh thoát ẩn thoát hiện dưới lớp bọt xà phòng hương thảo dược.

- Em thấy Alex thế nào ?

Nghe chị hỏi, Tierra chóng tay đẩy người ngồi thẳng dậy, nhìn Alice, rồi lại nhìn vào hai đầu gối của mình, Tierra nói:

- Anh ấy là một người tuyệt vời.

- Vậy sao ? Đối với em, Alex là gì ? – Alice hỏi trong khi dùng tay chải lại lọn tóc rối.

- Alex là một người quan trọng.

- Đủ quan trọng để khiến em muốn sống với cậu ta cả đời không ?

Tierra ngạc nhiên với câu hỏi của chị, cô thoáng đỏ mặt rồi e thẹn gật đầu.

- Vậy à.

Alice khẽ cười, đứng dậy, khoác cái khăn tắm của mình lên vai, cô đi ra rồi nói vọng vào :

- Đừng ngâm người lâu quá nhé Tierra ?

***

Trong khi những cô gái làm việc riêng trong cabin, Alex và Otoni cũng có một cuộc trò truyện nhỏ. Họ đang ngồi bên cái bàn quen thuộc khi sáng, nó được đặt trước cabin và hướng về phía mặt trời lặng.

- Anh muốn uống trà hay rượu.

Otoni cười lớn trước câu hỏi của Alex, anh ta nói:

- Tôi thích dùng trà hơn, rượu không tốt cho sức khỏe.

Alex lấy ra một hộp bột matcha, cho một ít vào hai cái cốc sứ rồi dùng ma pháp để rót nước nóng vào. Rồi cậu lại lấy ra thêm một đĩa bánh kỳ lạ, hình tròn to cỡ đầu ngón tay, đủ màu được xâu vào xiêng, để Otoni dùng chung với trà.

- Ồ, lần đầu tôi thấy loại trà kỳ lạ như vậy đấy.

Alex cười, cậu nói:

- Đây là màu tự nhiên của trà đấy, loại bột trà này được mài từ búp trà non. Còn loại trà chúng ta hay dùng là trà đã lên men và phơi khô.

Otoni uống một ngụm, mùi thơm nồng của nó làm Otoni thích thú, anh ta nói:

- Chà, đúng là một trải nghiệm thú vị.

- Anh ăn thử một xiêng bánh này đi.

Nghe Alex đề nghị, Otoni cũng cầm một xiên lên và đớp một viên. Loại bánh này dẻo và có mùi thơm của nếp mới, vị ngọt nhẹ.

- Này cậu Alex, đây là bánh gì vậy ?

- Cha tôi gọi nó là dango, được làm từ gạo nếp. Nếu anh muốn tôi sẽ hướng dẫn các nữ hầu cách làm.

- Cậu Alex đúng là cái gì cũng biết nhỉ ?

Alex bỗng dưng trầm xuống, cậu đặc tay trái lên ngực, nói:

- Có một thứ làm tôi trăng trở thời gian gần đây.

Alex đột nhiên đổi thái độ khiến Otoni bất ngờ, anh nâng tách trà lên uống tỏ vẻ sẽ lắng nghe.

- Tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa, tôi và Tierra đã luyện tập cùng nhau suốt thời gian qua. Thứ cảm xúc mà tôi nói đêm đó đã dần mãnh liệt hơn và nó chuyển thành một thứ gì đó khác. Mỗi khi nhìn thấy cô ấy, tôi gần như không thể giữ mình, chỉ muốn chạy đến để ôm cô ấy vào lòng.

Alex vừa nói vừa bấu chặc tay vào cái tách.

- Này Alex, tôi sẽ nói một điều hơi lạc quẻ.

Alex thả lỏng hai tay, cậu nhìn Otoni, chờ đợi.

- Có thể cậu không để ý, nhưng cậu đã thay đổi rất nhiều từ khi trở về cùng Tierra điện hạ đấy.

Alex nhướng mày, mở to mắt, nhẹ nghiêng đầu nhìn Otoni tỏ vẻ khó hiểu. Otoni tiếp:

- Cậu đã diệu dàng hơn trước. Lần đầu gặp cậu, tôi cứ tưởng mình đang đối diện với một con golem. Nhưng giờ cậu đã có thể biểu thị cảm xúc một cách rõ ràng.

Nói rồi Otoni ngồi thẳng dậy vươn vai, tiếng xương khớp kêu lạch cạch, rồi anh ta tiếp:

- Tôi đã nghe pháp sư đoàn kể lại, họ đã rất bất ngờ khi thấy Alex nổi giận trong lúc bảo vệ Tierra điện hạ. Họ cứ tưởng một người như cậu sẽ không bao giờ nổi giận.

Nghe những lời đó xong, Alex có vẻ nghĩ ngợi, cậu hớp một ngụm trà rồi đặt cái tách xuống bàn, chóng khuỷu tay lên ghế rồi nghiêng đầu đặt má lên nắm tay. Cậu hỏi:

- Anh và Michael có vẻ đã không còn xung đột với nhau nữa nhỉ ? Đã xảy ra chuyện gì thế ?

- Trong lúc cậu và Alice điện hạ đi vắng, tôi và Michael đã có một vài cuộc trò chuyện về tương lai của nàng ấy. Tôi đã bày tỏ mong muốn sẽ giải thoát và đưa nàng về nước nhưng nàng ấy đã từ chối. Nàng sẽ tiếp tục ở đây và chỉ mong tôi hãy diệu dàng với nàng ấy hơn.

Nói rồi anh ta dừng một lúc, đưa mắt nhìn về phía ngọn núi xa xa, giờ chỉ còn là một hình bóng đen mờ, nói tiếp:

- Có vẻ cô ấy đã chấp nhận tôi. Tuy không thể khẳng định đó là tình yêu nhưng tôi nghĩ mình đã có thể dần dần vung đấp nó.

Alex vẫn đâm chiêu nghĩ ngợi. Cuộc trò truyện với Otoni có vẻ đã giúp cậu nhẹ lòng đi một chút.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận