• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

III. HÀNH TRÌNH CỦA ĐỆ NHẤT DŨNG GIẢ ALEX

CHAPTER 4 : CUỘC TẤN CÔNG CỦA MOLOCH

0 Bình luận - Độ dài: 6,798 từ - Cập nhật:

( Lập đông + 2 & 3 - 785 TCN )

Trong lúc vị anh hùng đang vui vẻ học tập ở doanh trại, thì biên giới Wylistina và Moloch mọi chuyện lại không êm đềm như vậy. Từ ba ngày trước, hơn một trăm nghìn lính Moloch đã tập hợp và bắt đầu duyệt binh. Chỉ huy là nhị hoàng tử của Moloch, Michael Jeffrey.

Chuyện bắt đầu từ hơn ba tháng trước, hoàng đế Mark Jeffrey trở về từ cuộc đại triệu tập với dáng vẻ thất thần rồi lâm bệnh nặng, chỉ ba ngày sau đó, Mark Jeffrey qua đời mà không kịp tuyên bố quyền thừa kế. Một cuộc nội chiến đã nổ ra giữa ba vị hoàng tử, Michael đã thất bại trong cuộc chiến vương vị do hắn chỉ là con của vợ lẻ, đường cùng hắn quyết dẫn theo toàn bộ binh lính của mình đến biên giới Wylistina đòi lại ba mươi nghìn dân tị nạn dưới danh nghĩa giải thoát tù binh, để có cái cớ trở lại cuộc chiến vương quyền.

Hôm qua, một con rồng băng đột nhiên bay ngang khiến hắn thất kinh, nhưng nó chỉ như vậy mà rời đi mà không tấn công. Michael nghĩ đó là chúa rồng Deino hiện thân rồi còn vái lại lia lịa. Ngồi trong lều chỉ huy, Michael đang chờ đợi pháp sư đoàn của hắn hội quân để có thể tiến quân. Lương thực của hắn chỉ còn có thể cầm cự được trong ba ngày nữa, nếu không tiến quân sớm, toàn quân sẽ chết vì đói. Đang một bụng rầu rĩ thì có anh lính xin phép báo cáo, đội pháp sư đã đến nơi và họ đang dựng lều nghỉ ngơi. Họ đã phải di chuyển bằng ngựa trong suốt nhiều ngày từ kinh đô Moloch đến đây. Họ là những pháp sư của quân đoàn số một thuộc quyền chỉ huy của đại hoàng tử Zackscott, nhưng vì sự tàn bạo của hắn nên họ đã quyết định phản bội và đi theo Michael.

Michael đích thân đến lều của đội pháp sư để chào hỏi. Đội có mười hai người, đội trưởng là một lão già râu tóc bạc phơ, mặc một bộ đồ xám rũ rượi, tay cầm trượng gỗ. Thấy Michael, ông ấy đủng đỉnh đi đến, lên tiếng chào hỏi :

- Tham kiến nhị hoàng tử Michael, tôi là Ignis, đoàn trưởng của pháp sư đoàn.

- Hóa ra người viết thư cho ta là ông à. Rất vui được gặp.

- Từ nay chúng tôi nguyện sẽ chiến đấu cho nhị hoàng tử.

- Ta rất mong đợi đấy.

Chào hỏi xong xuôi, Michael trở về lều của mình. Trời đã tối hẳn và những ngôi sao dần xuất hiện. Nằm trên cái giường của mình, Michael gát tay lên trán, đội pháp sư đã hội quân, ngày mai có thể xuất quân và hắn sẽ có thể trở lại kinh đô với danh nghĩa hoàng tử anh hùng đã giải cứu những tù nhân khốn khổ.

Michael đã cho gián điệp trà trộn vào Wylistina để điều tra, quân số của Wylistina chỉ hơn hai mươi nghìn và thậm chí còn đang bị phân bố khắp nơi, một thời cơ thích hợp để tấn công. Nhưng có một điều hắn không hiểu là dân tị nạn đang sống quá rửng mỡ như thể họ là khách quý của Wylistina vậy.

Sáng hôm sau, Michael mặc bộ chiến giáp bằng vàng, đầu đội mũ cũng bằng vàng, cưỡi ngựa trước toàn quân, hắn tuyên bố :

- Toàn quân !!

- Ba mươi nghìn đồng bào của chúng ta đang bị Wylistina giam giữ, chúng ta sẽ giải thoát cho họ và khải hoàn vinh quang.

Toàn quân giơ cao thanh kiếm của họ, hô vang : “Giải thoát đồng bào, trừng phạt cái ác”.

Sau màng tuyên bố chiến tranh, họ kéo quân về phía biên giới Wylistina, dẫn đầu là Michael Jeffrey, theo sau là xe phá thành. Cửa khẩu của Wylistina là một tường thành bằng đá trơn nhẵn, chỉ có cách phá cửa trực tiếp mới có thể đi qua. Họ đang dần tiến đến tường thành. Xa xa, một cô gái xuất hiện đứng giữa đường tiến quân, Michael ra hiệu cho toàn quân tạm dừng. Hắn định yêu cầu một tên đi trước thăm dò thì đột nhiên hắn bị dịch chuyển đến trước mặt cô gái, do đang ngồi trên ngựa nên hắn rớt xuống, nằm bẹp dí dưới đất. Cô gái lên tiếng:

- Các vị đang chạy lanh quanh biên giới vương quốc Wylistina làm gì vậy ?

Cô gái mặt một bộ sườn xám màu trắng ôm sát, trên ngực có thêu hình hoa sen màu hồng, vai khoác một mảnh lụa trắng thượng hạng, tóc búi gọn gàn, sau gáy cài hai đóa hoa sen mới nở, tay chân đeo găn trắng mỏng tang, đi guốt thủy tinh. Say đắm trước vẻ đẹp của cô gái, Michael như quên mất mình là ai. Cô gái dùng chiếc quạt của mình gỏ lên cái mũ giáp thì hắn mới tỉnh lại. Hắn lắp bắp:

- Ta là Michael Jeffrey, nhị hoàng tử của Moloch, ta sẽ nghiền nát Wylistina để cứu những người dân tị nạn.

Cô gái xòe quạt, che miệng cười, cô nói:

- Vậy sao ? Chúc các vị may mắn.

Nói rồi cô gái hóa thành làn sương, biến mất vào khoảng không. Michael ngơ ngác, tự tát vào mặt mình để tỉnh táo, tên tùy tùng đã mang ngựa chạy đến. Michael lên ngựa và tiếp tục hành quân.

***

Dịch chuyển về thư phòng, Alice thở dài, ngồi phịch xuống cái sofa của mình, cô gát tay lên tráng. Alex đã ngồi sẵn ở đó, hôm nay Alex không mặc quân phục như mọi khi, cậu đang mặc áo sơ mi và quần đen, rót cho Alice một tách trà, cậu cất tiếng hỏi:

- Vậy là chúng đã tấn công thật à ?

- Phải, chúng đã đến cửa khẩu, lũ ngu xuẩn đó thậm chí còn dồn một đường mà đi.

- Có vẻ đám người đó nghĩ áp đảo quân số là đủ.

Đêm hôm qua Alex đã túm được một kẻ khả nghi cứ lắp ló ở doanh trại quân đội rồi ghi ghi chép chép cái gì đó. Alice đã đọc ký ức của tên này và bất ngờ khi hắn là một tên gián điệp của Moloch, ngay trong đêm cô đã điều động toàn bộ binh lính về đại bản doanh và túm được thêm vài tên nữa. Bằng cách đọc ký ức, những kẻ khác đang trà trộn làm dân thường cũng đã bị Alice túm gọn. Hơn ba mươi tên gián điệp bị trói chặc ở phòng thẩm vấn, họ đã bị Alice tẩy não và sẽ trở thành gián điệp cho Wylistina sau này.

Ngay trong đêm, theo chiến lược phòng thủ đã được vạch sẵn từ khi lập quốc, toàn bộ quân sĩ vào vị trí của mình chờ lệnh. Đêm qua Alice đã không ngủ, cô luôn có mặt ở đồn trú biên giới, cô vẫn đinh ninh đám Moloch sẽ không dám tiến công nhưng có vẻ cô đã đánh giá quá cao trí tuệ của lũ ngu độn này.

Cầm tách trà thở dài não nề, Alex đã ngồi xuống từ lâu, cậu đang đọc cuống sách ma pháp kì dị của Alice. Hôm nay Alex sẽ không tham gia chiến đấu, cậu chỉ cần ngồi đây và đợi tin chiến thắng của Otoni.

***

Đoàn quân của Michael vừa qua khỏi biên giới, như vừa phát hiện ra điều gì đó, hắn nói với tên chỉ huy bên cạnh:

- Ngươi có thấy ở đây yên ắn lạ thường không ?

Tên chỉ huy tên Theio bên cạnh gật đầu, hắn nói:

- Chúng ta qua khỏi biên giới mà không gặp tên lính biên phòng nào cả. Có vẻ chúng đã bỏ chạy khi thấy chúng ta tiến quân.

Trước mắt chúng là một hẻm núi, Michael đã cho quân lính đi trước dò đường. Cái hẻm núi đó rộng hơn một trăm mét nên cả đoàn người sẽ dễ dàng đi qua, nhưng cũng sẽ là mồ chôn tập thể nếu bị phục kích. Hai tên lính đã trở về, chúng đã quan sát hai bên đường rất kĩ và không thấy có phục kích hay bẫy ở đâu cả, bên kia hẻm núi là một con đường vô cùng rộng rãi. Vẫn chưa yên tâm, Michael yêu cầu đội pháp sư bắn phép lên hai bên sườn núi. Được lệnh Ignis điều động đội pháp sư bắn [ Fireball ] nhưng thứ rơi xuống chỉ là cây đổ và đá lở. Tạm an tâm, Michael ra hiệu tiến quân tiếp. Họ chia thành ba đạo quân, một đoàn do Michael dẫn đầu đi qua hẻm núi, hai đoàn còn lại sẽ đi vòng hai bên và hội quân với hắn ở bên kia.

Đúng như báo cáo, hẻm núi không có mai phục, nhưng hai bên mạn ngoài thì có. Sáu mươi nghìn quân đã bị đè bẹp bởi đá lở, số quân sống sót trong cơn hoảng loạn cũng bị đội bộ binh phục kích sẵn tiêu diệt. Cả chiến trường nhượm một màu đỏ của máu.

Michael đã qua hẻm núi một cách an toàn, hắn cho phép dựng trại nghỉ ngơi đợi hội quân với hai cánh còn lại. Đợi mãi không thấy binh lính đâu, vừa định yêu cầu tên phụ tá đi kiểm tra, thì từ chân núi đằng xa, một tên lính đã lột trần chỉ còn mảnh vải che thân dưới, chạy bạc mạng trong hoảng loạn. Thấy chỉ huy, hắn vội vã chạy đến báo cáo, giọng nói đầy sự rung rẩy:

- Báo cáo, ba mươi nghìn quân cánh tả đã bị tiêu diệt, bọn chúng dùng đá lở và nhảy ra tấn công bất ngờ.

Michael thất thần, hắn đã nghĩ với số lượng quân ít ỏi của Wylistina, bọn chúng chỉ có thể phục kích đường chính, đường vòng là quá xa và phục kích ở đó sẽ là công cốc nếu địch chọn chỉ đi đường chính. Nhận ra số phận của cánh hữu chắc cũng không khá hơn. Hắn nắm chặt tay, nghiến răng cố giữ bình tĩnh. Rồi hắn leo lên ngựa, yêu cầu tiến quân.

- Toàn quân, Wylistina đã dồn toàn bộ binh lực để phục kích quân ta. Chúng ta sẽ tiến thẳng đến kinh đô để trả thù cho những đồng đội đã ngã xuống. Tiến quân !!!!

Cả đoàn quân hô vang rồi lại tiếp tục lên đường.

***

Alice vẫn thông thả dùng trà trong thư phòng, cô và Alex đang theo dõi chiến sự từ xa thông qua những màn hình giám sát. Wylistina đã tiêu diệt quá nửa quân Moloch chỉ với vài cái bẫy đá, thậm chí quân Wylistina còn chả ai bị thương hay mất mạng.

- Ta đã nghĩ bọn chúng cũng có chút hiểu biết khi dùng cả pháp sư để thăm dò hai bên vách đá, nhưng tên thủ lĩnh lại quá cẩu thả.

- Đúng là một cuộc chiến nhạt nhẽo, bọn chúng thậm chí vẫn nghĩ quân ta đã mỏng đi vì đã chia quân cho việc phục kích.

- Này Alex, với tư cách là một binh sĩ Camute, con sẽ xử lý thế nào.

- Điều tra trong ba ngày để nắm rõ địa hình và các nơi đặt bẫy, rồi chọn đường đi an toàn; hoặc nếu thời gian gấp rút thì sẽ cho một toán lính tinh nhuệ đi trước dẫn dụ rồi gỡ bẫy dần dần.

- Rất tiếc là đám Moloch không có được thông minh như vậy.

Nhìn vào màn hình đang phát cảnh Michael kéo quân vào đồng bằng chết chóc, Alex lại thở dài, tên đó thậm chí không cho quân đi trước dò bẫy mà cứ thế xông vào.

Ngay khi tiến vào giữa vùng đồng bằng, một dòng nước từ đâu chảy đến dần dần nhấn chìm đôi chân bọn chúng trong nước. Otoni đã phá đê để dòng sông đổi hướng và chảy vào vùng trũng. Cả đội quân đang bị hạn chế di chuyển. Đội pháp sư nhận được lệnh của Otoni, Marry kích hoạt những chiếc bẫy điện đã được thiết đặt từ trước, toàn bộ bốn mươi nghìn quân còn lại của Michael đã bị tê liệt, con ngựa bị điện giật nảy người hất tên Michael rơi xuống nước, trong cơn hoảng loạn, lũ ngựa đã dẫm đạp chết hàng trăm tên lính, số còn lại bị chết do ngạt nước. Tên Michael may mắn té trong tư thế ngồi, bộ giáp đã giữ cho hắn ngồi thẳng lưng nên không chết vì ngạc.

- Vậy là hết.

Alex nói rồi cậu đứng dậy, đưa một tay ý muốn dìu Alice. Hiểu ý, Alice đặt tay lên, hai người di chuyển ra cổng bắc. Trong lúc hai người đi ra, Otoni và toàn quân cũng di chuyển về.

Trời đã nhá nhem tối, Alex lấy ra một cái bàn và hai cái ghế cho mình và Alice, cậu sẽ phục vụ trà trong lúc Alice thẩm vấn. Toàn quân được lệnh giải tán, lễ ăn mừng sẽ được tổ chức sau. Michael bị trói hai tay, bịch miệng và lột trần, hắn chỉ còn đúng một mảnh vải để che chỗ cần che. Otoni vứt hắn xuống trước mặt Alice, ông ta hành lễ:

- Thưa Alice điện hạ, chúng tôi đã tiêu diệt toàn bộ quân xâm lược, đây là tên chỉ huy.

- Được, ngươi có thể lui hoặc ở lại đây nếu muốn.

- Tuân lệnh.

Nói rồi Otoni đứng dậy, di chuyển ra sau lưng Alice. Alice nhìn Alex, như hiểu ý, cậu tiến đến bên tên Michael đang nằm xổng xoài bất tỉnh dưới đất.

- [ Divine Cure ].

Một luồng sáng thần thánh phủ lên người Michael, hắn dần dần được trị thương và tỉnh lại. Dụi mắt để nhìn rõ hơn, hắn mè nheo hỏi:

- Ta đang ở đâu.

- Ngươi đang ở kinh đô Wylistina.

Nghe có tiếng trả lời, hắn quay đầu lại, cô gái khi sáng đang ngồi trước mặt hắn. Hắn giật mình, nhìn chung quanh không thấy binh sĩ của mình đâu. Alice dùng quạt che miệng, nói:

- Chẳng phải ta đã cảnh báo ngươi rồi sao ?

Hắn hét lên, định lao đến làm gì đó với Alice, ngay lập tức Otoni đã gõ cho hắn một phát đau điếng. Ôm đầu đau đớn lăn lộn dưới đất, hắn không ngừng chửi rủa. Alice nhìn Otoni, cô hỏi:

- Này Otoni, ta có ý này. Ngươi đang cần một hoàng hậu đúng không ?

Otoni vẫn chưa load kịp, hắn nói:

- Tôi không có hứng thú với đàn ông.

- Nào, ta có nói ngươi sẽ lấy đàn ông à ?

Nói rồi cô lấy cây trượng của mình ra, rồi cô yêu cầu Alex hãy chú ý quan sát vì cô sắp thi triển một cấm thuật. Alice bắt đầu nhẫm thuật thức, ngay khi bắt đầu niệm, Michael đã bị khóa chuyển động và hắn đang bị đè bẹp dưới đất. Dần dần những sợi tơ bay ra từ quyền trượng của Alice rồi quấn lấy Michael, chỉ lát sao hắn đã bị bao bọc hoàn toàn và không còn vùng vẫy nữa. Alice vẫn tiếp tục niệm. Alex có thể cảm nhận một lượng lớn ma lực và sinh mệnh lực đã bị cuống theo những sợi tơ đó.

- [ Gender Swap ].

Cái kén phát sáng, rồi những sợi tơ dần biến mất để lộ ra một cô gái ở trong đó. Alice nói:

- Otoni, đến xem mặt vợ ngươi đi.

Otoni cởi áo choàng, khoác lên cho cô gái. Cô ta tỉnh lại, mở mắt ra thấy Otoni đang bên cạnh, cô ta giật mình lết về phía sau. Alice hỏi:

- Ngươi là ai ?

- Ta là Michael, nhị hoàng tử của vương quốc Moloch.

Cô ta bối rối, vội sờ lên cổ rồi nói ra mấy âm thanh vô nghĩa như để kiểm tra. Hốt hoảng, cô ta hét lên, rồi lại vạch cái áo choàng ra để xem. Nghiến răng, nhìn Alice bằng ánh nhìn đầy thù hận, cô ta hỏi:

- Cô đã làm gì ta ?

Alice cười phá lên, một giọng cười khả ố và vô sĩ. Cô nói :

- Từ giờ Michael không còn là hoàng tử của Moloch nữa, mà là đương kiêm hoàng hậu của Wylistina.

Otoni đã đắm chìm trong cơn mê tình yêu từ khi thấy nhan sắc mới của Michael. Cô ta có mái tóc vàng óng ả, mắt xanh ngọc sâu thẩm, làn da trắng nỏn nà và bộ ngực đồ sộ. Alice đã biến Michael thành cô gái trong mơ của Otoni.

Alex đã hóa đá, cậu biết Alice là một kẻ đáng sợ, nhưng làm đến mức này thì đúng là một con người độc ác đến tận cùng.

Xong việc, cô yêu cầu Otoni bế Michael, Alex dọn dẹp bộ bàn ghế, bốn người di chuyển về lâu đài.

Đến nơi, tiếp đón họ là các nữ hầu, họ bất ngờ khi thấy Otoni đang bế một cô gái, một nữ hầu hỏi :

- Bệ hạ đang bế ai vậy ?

Otoni cười lớn, hắn khẳng định :

- Đây là hoàng hậu của ta, tên nàng là Michael.

Cô gái xấu hổ, rút mặt vào ngực Otoni, các nữ hầu reo hò, họ xin phép được đưa hoàng hậu đi tắm. Otoni đồng ý, hắn từ từ thả Michael xuống trong khi vẫn giữ cho cái áo choàng che lấy thân thể nàng. Ngay lập tức các nữ hầu vào việc, trước khi rời đi, Alice lấy trong túi ra một bộ trang phục đưa cho các nữ hầu để cô ta mặc tạm. Alice, Alex và Otoni đi đến thư phòng, họ sẽ bàn bạc một số việc trong khi đợi Michael tắm.

Trời đã tối, Alex nhìn đồng hồ, sáu giờ hơn, cậu đi pha một bình trà, chuẩn bị ít đồ ngọt và một đĩa băng viên. Alice không chần chừ đặt luôn cái đít lười nhát của cô lên sofa, nằm dài ra cố dũi thẳng cái lưng đang mỏi nhừ của mình. Otoni vẫn chưa thoát khỏi cơn mê, hắn chưa tin được mình đã có vợ. Alex pha xong trà, bưng sang bàn chỗ Alice đang ngồi, Alice liền ngồi dậy, vô cùng biếng nhát trực tiếp ném một viên băng vào tách trà nóng hừng hựt rồi bưng lên uống như thể mụ sắp chết vì khát. Alex rót cho Otoni một tách rồi cậu ngồi xuống bên cạnh Alice, tự rót cho mình một tách. Đưa tách trà lên ngửi, Alex hỏi :

- Vì sao cô quyết định để Michael trở thành hoàng hậu vậy ? Không phải sẽ là rất nguy hiểm nếu cô ta tạo phản sao ?

- Chúng ta sẽ túm cô ta để đàm phán với Moloch, nếu họ đồng ý mối hôn sự này, chúng ta sẽ có quan hệ hôn nhân chính trị với Moloch và khiến chúng trở thành đồng minh.

- Còn nếu họ phản đối ?

- Ta nghĩ họ sẽ không dám phản đối, nhưng vẫn có hai khả năng. Nếu họ muốn giành lại Michael, chúng ta sẽ ép chúng bồi thường chiến tranh vì đã dám chủ động gây hấn và ký hòa ước không xâm phạm để đổi lấy cái mạng của cô ta. Nếu họ chối bỏ Michael thì cũng chẳng có hại gì cả, cô ta vẫn sẽ là một vị hoàng hậu vô hại vì không còn chỗ nào để bám víu ngoài chúng ta cả.

Alex ngẫm nghĩ một hồi, vẫn có điều gì đó sai trái khiến cậu không thông được, cậu hỏi :

- Trường hợp hôn nhân chính trị, làm sao để người dân Moloch chấp nhận chuyện nhị hoàng tử khi khổng khi không biến thành nhị công chúa ?

Alice cười phá lên, cô nói :

- Có gì khó đâu, cứ cho ban bố là nhị hoàng tử đã thôi không còn giả trai nữa, cô ta đã tìm được chân ái và sẽ trở về với con người thật của mình.

Cạn lời trước suy nghĩ kỳ cục của Alice. Otoni sực nhớ lại điều gì đó, hắn nói :

- Thưa Alice điện hạ, có vài tên Moloch ăn mặc trông khá giống pháp sư, xác của chúng đã được để riêng qua một bên, ngài có muốn sử dụng chúng không ạ ?

- Được, ta sẽ xem xét sau.

Một nữ hầu gõ cửa, họ đã giặt hoàng hậu xong xuôi và bữa tối cũng đã được chuẩn bị.

***

( Lập đông + 4 năm 785 TCN )

Basilisk gáy khản cổ ở chân đồi xa xa và lâu đài chỉ huy vẫn chưa ai dậy, kể cả quân nhân mẫu mực mang tên Alex. Những hầu nữ thiếu ngủ phải dậy sớm vật và vật vưỡng cố gắn mở đôi mắt nặng trịt của mình để làm việc. Đêm qua, tiếng thét thất thanh của Michael vang vọng khắp lâu đài, không biết họ đã làm gì nhưng có vẻ nó thật sự khủng khiếp. Alice đã bị gọi dậy mấy lần chỉ để hồi sinh cho Michael. Quá mệt mỏi, Alice lấy cái chũm chọe của mình, truyền ma pháp ru ngủ [ Hypnosis ] vào nó rồi vỗ một phát cực mạnh khiến cả lâu đài bất tỉnh nhân sự.

Alex bừng tỉnh, nhìn đồng hồ thì đã tám giờ hơn, cậu vội ngồi dậy, thay quần áo và chạy bộ. Khởi động xong xuôi, ăn sáng và dọn dẹp thì đã hơn chín giờ, cậu đến thư phòng, không có ai ở đây cả, cậu đành phải đến phòng Alice để gọi cô dậy. Cửa phòng vẫn không khóa, đúng như cậu tưởng tượng, Alice vẫn chưa dậy, lấy cái chũm chọe huyền thoại gỏ một tiếng chấn động đánh thức bà cô của mình, Alex nhờ một hầu nữ mang bà già này đi giặt, còn nhiều việc phải làm nên không thể ngủ mãi được.

Trở lại thư phòng sau khi tiễn bà cô đi tắm, Alex nhìn vào danh sách công việc cần làm cho ngày hôm nay. Wylistina sẽ tổ chức đại lễ mừng chiến thắng và công bố tân hoàng hậu. Rồi cậu rời đi để chuẩn bị mọi thứ.

Sau ba mươi phút tận hưởng mọi dịch vụ spa của các hầu nữ, Alice chọn cho mình một bộ váy màu trắng dài đến gối được thiết kế đơn giản, khoát một mảnh lụa lên vai, tếch tóc thành một cái bím quấn nó lên cho thật gọn gàn rồi cài lên một cái trâm ngọc khắt hình đóa sen mới nở. Alice nhìn hầu nữ bên cạnh, nói :

- Cô cho gọi Otoni và vợ hắn đến thư phòng gặp ta.

- Tuân lệnh.

Nói rồi cô hầu nữ liền rời đi để tìm hai người họ. Thư phòng đã được Alex dọn dẹp gọn gàn, trà cũng đã được pha sẵn. Tính cẩn thận đó làm Alice nhớ nhà, mẹ cô cũng chuẩn bị sẵn mọi thứ như vậy. Rót cho mình một tách trà, cô ngồi xuống sofa suy nghĩ mọi việc sẽ làm trong hôm nay. Vừa hớp được ngụm trà đầu tiên thì Otoni và Michael đến nơi. Alice phẩy tay mở cửa, Otoni bế Michael bước vào rồi đặt cô ta ngồi đối diện Alice rồi hành lễ, sau đó không cần Alice cho phép mà tự nhiên như ruồi ngồi bên cạnh Michael. Alice thở dài, cô nói với vẻ mặt chán ghét :

- Này Otoni, ta biết cậu yêu điên cuồng con mụ này, nhưng hãy kiềm chế. Ta không muốn bị đánh thức nửa đêm chỉ để làm những việc vô nghĩa như vậy nữa đâu.

- Tuân lệnh.

Michael đã chết lâm sàng vì những gì xảy ra đêm qua, cô ta thất thần mặc kệ sống chết. Nhìn cái xác sống ngồi trước mặt, Alice gọi :

- Michael.

Được gọi tên, Michael chỉ còn đủ sức để di chuyển đôi mắt, gắn gượng xoay đầu về phía Alice và nhìn cô bằng một ánh nhìn vừa thù hận vừa ghét bỏ. Alice không quan tâm những thứ cảm xúc đó, cô đặt tách trà xuống, nói :

- Chúng ta sẽ đưa cô về với tư cách là đệ nhị công chúa.

Michael nắm chặt hai tay, sự phẫn nộ có thể thấy rõ trên mặt của ả. Thấy biểu hiện của Michael, Alice lại cười lớn với một giọng điệu khả ố và giễu cợt. Cô nói :

- Không phải thật tuyệt sao ? Nhị hoàng tử thực chất là một cô gái giả dạng, trong lần tấn công Wylistina, cô ta đã phải lòng quốc vương của kẻ địch và quyết định sống đúng với bản thân.

Alice cười lớn rồi nhìn Michael với một ánh nhìn đầy sự khinh bỉ. Tuy đã bị hành hạ lên bờ xuống ruộng nhưng Michael vẫn còn lý trí, hắn hiểu những lời vừa rồi là ý gì, bây giờ ngoài việc chấp nhận số phận thì mọi con đường khác đều dẫn ả đến với cái chết. Alice nhìn Otoni, Otoni bắt được ánh mắt đó, hiểu ý, Otoni gật đầu rồi nói :

- Chúng ta sẽ lên đường đưa nàng về Moloch và công bố quan hệ hôn nhân chính trị giữa hai nước. Lúc đó chúng ta sẽ chính thức là đồng minh. Nàng thấy có tuyệt vời không.

Michael đột nhiên bật cười, cô ta nói :

- Kế hoạch của các ngươi sẽ thất bại thôi. Ta không còn quyền lực gì ở Moloch cả. Hơn nữa đang có nội chiến ở Moloch, đưa ta về lúc này chẳng giải quyết được gì, chỉ tốn công vô ích.

Alice lại bật cười, cô đã nghĩ tên này là một kẻ ngu dốt nhưng không ngờ hắn ngu dốt thật. Cô chầm chậm nâng tách trà lên, uống một ngụm rồi mới giải thích :

- Cô nghĩ chúng ta chỉ dùng cô như một con tin ư ? Còn gì hợp lý hơn việc một công chúa khải hoàn cùng với một đội quân ? Cô nghĩ các anh của cô có đủ sức chống lại chúng ta không ? Cô nghĩ Moloch sẽ yên thân sau khi công khai xâm lượt Wylistina ư ? Cô nghĩ Camute sẽ để yên cho Moloch sau khi tấn công vào nơi đại hoàng tử của họ đang tạm trú ư ?

Một loạt câu hỏi khiến Michael cứng họng. Cô ta hỏi lại :

- Đại hoàng tử Camute, ta chưa bao giờ nghe đến việc đó ?

- Mark Jeffrey không nói cho các ngươi biết à ?

Alice không còn sức để cười. Cô ôm bụng, cuối người xuống cố gắn không cười thành tiếng. Otoni giải thích :

- Trong cuộc đại triệu tập, tất cả các nước đều biết đại hoàng tử Alex El Flammel của Camute sẽ tạm trú ở Wylistina để học tập. Nên không ai dám gây hấn với chúng ta vì khi nào ngài ấy còn ở đây thì Wylistina sẽ được Camute bảo hộ.

Alice nói :

- Cuộc tấn công của ngươi có thể đã bị báo về Camute, chỉ trong nay mai nếu ta đoán không sai thì Camute sẽ gửi thư cho Moloch và giáng một đòn trừng phạt cực mạnh lên giá lương thực nhập khẩu từ Camute.

Nói rồi cô lại rót cho mình một tách trà khác rồi nâng lên thưởng thức. Otoni tiếp lời :

- Chỉ cần Alex điện hạ ra mặt, Camute sẽ không trừng phạt Moloch nữa, và để thuyết phục Alex, nàng sẽ phải nghe theo chỉ thị của Alice điện hạ.

- Tóm lại, cô sẽ khải hoàn với tư cách là đệ nhị công chúa để dẹp loạn nội chiến và biến Moloch thành một cái nhà nước bù nhìn dưới sự kiểm soát của Wylistina.

Alice nói rồi đứng dậy, nhìn sang Otoni, nói :

- Otoni, đưa ta đến chổ mấy cái xác pháp sư ngươi nói. Ta sẽ dùng chúng như những hầu cận cho cô công chúa đằng kia.

Nói rồi cô bước đi, vừa đi vừa cười lớn. Hai người rời đi bỏ lại Michael ngồi thất thần.

***

Alice bước đến doanh trại quân đội, Alex đang chạy đôn chạy đáo ở đây để phân chia công việc cho mọi người. Tiểu đội của Silo đang ngồi một gốc cắt giấy để làm dây cờ màu trang trí. Sân khấu đang được dựng, tiếng nói chuyện rôm rả khắp doanh trại. Bước đến cái kho chứa xác đang khóa, Alice mở cửa bước vào. Mười hai cái xác bị ướt nước, da dẻ đã bị nhàu nát, phồng rộp và tím lịm, nằm cứng đờ dưới nền đất. Otoni đã nôn ngay lập tức. Alice dùng [ Psychic ] để chuyển mấy cái xác đang nằm ngỗn ngang xếp thành một hàng.

- [ Resurrect ].

Mười hai cái xác dần dần hồng hào, da dẻ căng lại rồi lần lượt tỉnh dậy.

Lão Ignis khôi phục ý thức đầu tiên, lão nhìn chung quanh, trong đôi mắt già nua của lão chỉ là một căn phòng tối đen, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc. Rồi lão nhìn về phía ánh sáng, có hai người đang đứng ở đó, vội chọp lấy cái gậy phép dính đầy bùn của mình, chỉa về phía hai người lạ mặt, vẻ mặt đầy sự dè chừng. Cô gái đã thấy lão tỉnh dậy, cô ta không vội hành động mà vẫn trò chuyện với tên đàn ông bên cạnh, có vẻ như cô ta đang chờ đợi điều gì đó. Nhìn cách hành xử, lão có thể đoán được cô gái kia là cấp trên của tên vai u thịt bắp. Nhớ lại những gì đã xảy ra, dường như lão đã bất tỉnh sau khi rơi vào bẫy ma pháp của kẻ địch. Thấy toàn bộ đồng đội đã tỉnh lại, ông ta liền di chuyển đến bên họ để kiểm tra tình hình. Tất cả đều khỏe mạnh, thậm chí những vết thương cũ và lời nguyền cũng đã được chữa khỏi. Những hành động đáng ngờ đó đều đã bị cô gái phát hiện. Cô gái bắt đầu di chuyển, quay người về phía họ, từ hư không cô ta lấy ra một cái quạt bằng lông vũ tuyệt đẹp, che miệng trong khi tay còn lại khoanh trước bụng. Cô gái ra lệnh :

- Quỳ xuống.

Ngay lập tức, tất cả pháp sư khụy xuống. Áp lực khủng khiếp tác động trực tiếp lên ý thức khiến chúng không thể phản kháng.

Cô gái tiếp :

- Ta là Alice Ella Draco.

Lão già Ignis đã vãi tất cả mọi thứ sau khi nghe cái tên đó. Nó là tên của cô công chúa đến từ địa ngục mà cả phương tây ai cũng khiếp sợ. Thấy sự sợ hãi của lão già trước mặt, Alice hỏi :

- Ignis, một ma nhân như ngươi đang làm gì ở phương đông thế ?

Câu hỏi của Alice khiến Ignis khóc thét, lão biết ký ức của mình đã bị đọc và không thể giấu được thông tin gì nữa. Lão lấp bấp :

- Thưa Alice điện hạ, tôi đã đi du hành một thời gian dài và quyết định sẽ định cư tại Moloch.

Alice cười mỉm, cô nói với giọng mỉa mai :

- Chà, có vẻ như ngươi đã không hoàn thành nhiệm vụ được tên Zackscott giao nhỉ ? Michael vẫn đang sống sờ sờ dưới sự kiểm soát của ta đấy.

Nói rồi Alice cười lớn. Ignis đã bay màu, kế hoạch diệt trừ Michael đã bị Alice vạch trần, ông ta và pháp sư đoàn sẽ không thể trở về dưới trướng của Zackscott nữa. Alice nói tiếp:

- Ta không nghĩ Zackscott sẽ để yên cho một đám bại binh có thể mang về bằng chứng chống lại hắn ta đâu. Đáng thương làm sao, cả đời tận hiến mà chỉ vì một lần thất bại mà bị vứt bỏ.

Ignis rung rẩy, mắt lão mở to hết sức, sự sợ hãi làm lão không còn giữ được lý trí, lão nói loạn xạ với chất giọng to như đang hét:

- Alice điện hạ, xin ngài hãy thu nhận chúng tôi, chúng tôi sẽ làm việc hết mình để phụng sự Wylistina, xin ngài hãy bảo hộ chúng tôi.

Alice giải trừ thống trị tinh thần, cả đám pháp sư đã được giải thoát nhưng vẫn không dám ngẩn đầu lên, tất cả họ đều biết đến sự khủng khiếp của tồn tại trước mặt. Thấy vậy Alice nói:

- Các ngươi được phép ngẩn đầu lên, quốc vương Otoni bên cạnh ta sẽ đưa các ngươi đến doanh trại của pháp sư đoàn.

Nói rồi cô ta quay lưng rời đi. Otoni nhận lệnh rồi đưa họ đến chổ của Marry.

***

( Lập đông + 4 năm 785 TCN )

Sau một ngày bận rộn, Alex cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ để buổi lễ có thể diễn ra vào tối nay. Mặt trời đã nấp vào ngọn núi xa xa, một vài giọt nắng cuối cùng len lỏi qua khe núi chiếu rọi lên thị trấn, Alex ngồi nghỉ ở một góc, cởi một vài cái cúc áo cho gió luồng qua, ngửa đầu ra sau nhắm mắt thở phì phào. Marry vừa thu xếp cho những pháp sư mới xong, cô cũng đang tìm cho mình một chổ để nghỉ chân, thấy Alex, cô đi đến.

- Tôi ngồi cạnh cậu được không ?

- Đồng chí cứ tự nhiên.

Marry ngồi xuống, cô đang mặc trang phục để đi chơi hội, một chiếc váy đơn giản màu hồng phấn có thể dễ dàng tìm thấy ở bất kỳ đâu. Marry xỏa tóc, cô mới gội đầu, mùi thơm thảo mộc theo cơn gió lan tỏa khắp chung quanh. Mùi hương làm Alex chú ý, cậu ngẩn đầu dậy, nhìn sang Marry, thoáng giật mình vì Marry trông không giống như tưởng tượng. Marry cũng bất ngờ trước phản ứng của Alex. Cô đứng dậy, xoay một vòng, e thẹn hỏi :

- Cậu thấy thế nào ?

Một suy nghĩ thoáng qua, vừa định trả lời “không xấu” như mọi khi thì hình ảnh bà cô già Alice hiện lên, cậu trả lời:

- Dễ thương lắm.

Alex nói với vẻ sượng trân như xi măng, cậu không quen với việc giao tiếp sến sẩm như vậy. Marry không quan tâm, chỉ cần một từ “dễ thương” thốt ra từ miệng Alex cũng đủ khiến cô đê mê. Vừa định mời Alex trẩy hội cùng mình thì nữ bạo chúa Alice từ đâu xuất hiện, cô ấy bắt cóc Alex trước sự ngỡ ngàng của không chỉ Marry mà cả Penny và Rem đang chạy hết sức đến chổ Alex chỉ để được cậu khen ngợi.

Dịch chuyển đến thư phòng, Otoni và Michael đang ngồi sẵn ở đây. Họ đã được các nữ hầu giặt và mặc những bộ lễ phục cực hầm hố. Otoni mặc bộ lễ phục may bằng lụa trắng bên trong, khoác một cái áo choàng nhung đỏ bên ngoài, viền áo được thêu họa tiết hoa sen bằng chỉ vàng. Michael mặc một bộ sườn sám may bằng lụa trắng thêu hình hoa sen dọc cơ thể, cô ta khoác trên vai một mảnh lụa đỏ với họa tiết đóa sen mới nở ở bốn cạnh, tất cả đều được thêu bằng chỉ vàng, tóc được tếch và búi cao, cài một cái trăm bằng đá lăng kính đính một viên kim cương to quá cỡ.

Alice ngồi xuống rồi ra hiệu cho Alex ngồi cạnh mình, Alex ngồi xuống đối diện Michael. Alice nói:

- Alex, nay mai Camute sẽ ban bố sắc lệnh trừng phạt Moloch, con sẽ cùng ta hộ tống Michael về Moloch dưới danh nghĩa đại sứ thiện chí và công bố hủy bỏ sắc lệnh trừng phạt sau khi nhận được lời cầu xin của đệ nhị công chúa.

- Rõ ạ.

Alex trả lời, rồi cậu hỏi lại:

- Vậy còn đội quân của công chúa thì sao ?

- Alice điện hạ đã hồi sinh mười hai tên pháp sư và chúng sẽ làm hầu cận cho Michael, ngoài ra Wylistina sẽ cho mượn một nghìn quân để hộ tống hoàng hậu về nước.

Otoni đáp lời Alex nhưng mắt của hắn không thể rời khỏi cặp ngực dưới bộ sườn sám của Michael.

- Số đó có ít quá không ?, - Alex hỏi.

Alice vừa nhai một mảnh chocolate vừa nói:

- Cơ bản thì một nghìn quân đó chỉ làm trang trí thôi, con mới chính là quân lực thật sự. Còn gì hơn sự xuất hiện của đại hoàng tử Camute dẫn đầu đoàn hộ tống kia chứ ?

Nói rồi cô nhìn về phía Michael, nói:

- Michael, để ta nói cho cô một bí mật nhé.

Được gọi tên, cô ta nhìn về phía Alice, ánh mắt vẫn giữ nét thù hận quen thuộc.

- Cô có nhớ tên Ignis không ? Từ giờ lão ta sẽ tuyệt đối trung thành với cô.

- Cô nói gì vậy, Ignis đã luôn trung thành với ta.

Alice cười lớn, nói:

- Cô đúng là một người thú vị nhỉ, ta không thể ngưng cười khi nói chuyện với cô.

Otoni giải thích:

- Ignis đã nhận chỉ thị của Zackscott để ám sát nàng trong lúc chiến sự hỗn loạn, nhưng kế hoạch đó đã thất bại trước khi nó được thực hiện.

Alice lại cười lớn hơn, cô ôm bụng cố giữ hơi thở, giọng cười dần dần trở thành giễu cợt và khả ố. Alex thở dài, cậu nói:

- Cô thậm chí chỉ nhận một bức thư rồi tin răm rắp tên tay sai của kẻ địch. Đúng là đáng thương.

Michael chết lặng, hai mắt của cô ta mở to như muốn lòi ra ngoài, hai tay bấu chặt lấy cái sofa, người rung lên vì uất giận. Sự thật thì Michael đã cố tự sát một lần trước khi Alex được gọi đến, nhưng Alice đã hồi sinh ả rồi còn cho Otoni “vui chơi” với ả đến chết đi sống lại bên trong kết giới thời gian.

Đồng hồ của Alex điểm sáu giờ, đã đến lúc khai mạc lễ hội. Tất cả cùng di chuyển ra thao trường, nơi sân khấu đã được dựng sẵn.

Bước lên sân khấu cùng hoàng hậu của mình, dưới sân là hai mươi nghìn quân nhân Wylistina, Otoni phát biểu:

- Toàn quân, các cô cậu đã chiến đấu anh dũng trước cuộc xâm lược của Moloch. Toàn quân Moloch đã phơi thây trên chiến địa mà không thể giết được bất kỳ đồng đội nào của chúng ta.

Nói rồi, Otoni giơ cao ly rượu, toàn quân cũng nâng ly của mình hô vang. Đợi một lát, Otoni tiếp:

- Toàn quân, hôm nay ta sẽ công bố hoàng hậu của chúng ta. Đệ nhị công chúa của Moloch, hoàng hậu Michael yêu dấu của ta.

Nói rồi Otoni dìu Michael đến trước toàn quân để mọi người xem mặt hoàng hậu của họ. Cố gượng cười và vẫy tay chào, sự uất hận của Michael khiến cô ta đổ mồ hôi liên tục. Toàn quân bên dưới hô vang:

- Michael điện hạ, Michael điện hạ…

Otoni tiến lên đứng bên cạnh Michael, tiếp:

- Toàn quân, hãy cùng nhau ăn mừng chiến thắng của cuộc vệ quốc đầu tiên của chúng ta.

Otoni nói, hắn tuông một hơi hết ly rượu, toàn quân hò hét:

- Wylistina muôn năm, Otoni điện hạ muôn năm….         

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận