• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

I. NHỮNG QUỐC GIA PHƯƠNG TÂY ĐẦU TIÊN

CHAPTER 1: HAI ĐỨA TRẺ KHÔNG CÒN TRẺ NỮA

0 Bình luận - Độ dài: 3,537 từ - Cập nhật:

( Năm 823 TCN )

Tại pháo đài Bí Ẩn, nơi chỉ có bốn tồn tại trên thế giới này có thể đặt chân vào.

Một mình trong căn phòng lạnh như băng, Deino Draco ngồi dặt dẹo trên chiếc ghế làm bằng gỗ nhung yêu thích của ngài. Khoác trên người chiếc áo làm từ lông sói không quá cầu kỳ, chân đi một đôi giày da đơn giản, trông ngài như thể một người bình thường có thể thấy ở mọi nơi trên lục địa phương Tây. Hôm nay ngài dùng diện mạo thật sự của mình, một thiếu niên chạt tuổi mười bảy với mái tóc đen tuyền, trên thế giới chỉ có vài tồn tại biết đến dung mạo này. Xem lại kế hoạch, ngài trầm tư hồi lâu, lặng lẻ bước ra ban công đưa tầm mắt về phương tây, nơi các bộ lạc do ngài dẫn dắt sắp sửa tàn sát lẫn nhau. Có vẻ như người bạn thân ngàn năm của ngài cũng sắp đến, ngài lại lặng lẽ trở vào, chuẩn bị một bình trà làm bằng thức trà do chính tay ngài trồng. Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái, và sẽ còn lạnh hơn nữa trong những năm tới.

Trà vừa pha xong, Wolfrey Flammel cũng đã đến. Khác với Deino đã hiện nguyên hình, Wolfrey vẫn đang trong hình dạng một ông chú trung niên vai u thịt bắp, mái tóc nâu được chấm thêm vài sợi bạc, khoác một bộ áo choàng lòe loẹt với đủ loại đá quý. Xem chừng vừa trải qua một chuyện gì tồi tệ lắm, trông anh ta không khỏe. Bưng một tách trà nóng trên tay, Deino nhẹ nhàng đặt trước mặt Wolfrey, không quên mang theo một đĩa đường viên.

- Lại có việc gì khiến cậu không vui à ?

Deino biết thừa tên Wolfrey này đang khó chịu vì con trai của hắn lại trốn nhà đi bụi.

- Lần này tôi sẽ phạt Alan thật nặng vì dám trốn nhà đi quan chiến.

Deino bề ngoài thì ra vẻ quan tâm nhưng thật ra ngài đang cười khà khà trong lòng, Alan El Flammel, con trai độc của Wolfrey và Pelicia, thường xuyên trốn đến lục địa phương Tây để xem cách các bộ lạc ma nhân chiến đấu, rồi dần dần xem lâu đài Bất diệt của Deino là nhà của mình. Cũng vì vậy mà Wolfrey không lo lắng vì thằng bé luôn được Deino bảo vệ. Hiện tại Alan đang tạm trú ở chổ Deino dưới sự giám sát của Galadriel, vợ ngài, nên thằng bé sẽ không gặp vấn đề gì khi Deino đi vắng.

Bình trà nguội đi cũng là lúc Long thần Serphont và Phụng tiên Phoenicia có mặt. Họ là những tồn tại tối thượng, những đấng sáng tạo của thế giới này. Vừa bước vào phòng, Phoenicia đã bày tỏ rỏ sự lười nhát của mình bằng cách nằm dài trên bàn và yêu cầu Deino mang cho mụ một tách trà pha sẳn đường, Serphont cũng yêu cầu một tách trà thật nóng.

- Đã 80 năm kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau – Deino mở đầu cuộc họp - Đã đến lúc chúng ta thúc đẩy các bộ lạc thành những quốc gia thật sự, trong suốt 1200 năm qua, ta, Wolfrey đã dẫn dắt nhân loại và ma nhân bước đến hình thành các bộ lạc, dạy cho họ cách chiến đấu, trồng trọt, đồng thời cũng kiềm hãm sự phát triển của chúng để được một mặt bằng sức mạnh như ngày hôm nay. Đã đến lúc khai hoang và chiến tranh phân chia lãnh thổ.

Serphont gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bà già Phoenicia ngáp một hơi dài như thể đây không phải việc của bà.

- Hiện phương Đông đang có khoảng một nghìn bộ lạc lớn nhỏ rải rác khắp châu lục. Khai hoang có thể mất đến vài chục năm để chiến tranh có thể xảy ra.

- Phương tây chỉ có hai mươi, nhưng là những bộ lạc rất lớn. Ta đã ngăn cấm việc tự ý khai hoang, bọn họ chỉ sống trong lãnh địa do ta chỉ định, tuy nhiên họ vẫn được phép cử sứ giả và trao đổi hàng hóa với nhau. Cách đây hai mươi năm đã có vài bộ lạc xảy ra xung đột, ta cho phép xây dựng quân đội và tập trận giả trong các bộ lạc để phòng trường hợp bị đánh úp và tự vệ trước ma vật.

Serphont trầm ngâm hồi lâu, như vừa nghĩ ra điều gì đó, ngài lên tiếng:

- Ra vậy, có sự chênh lệch quy mô giữa phương đông và phương tây để chiến tranh có thể luân phiên nhau xảy ra qua từng thời kì phát triển của các nước.

Deino gật đầu, ngài nhìn ra cửa sổ với một vẻ trầm tư khó tả.

- Giờ chỉ cần bãi bỏ lệnh cấm khai hoang ở phương tây thì chiến tranh chắc chắn sẽ bùng lên trong vài năm, đủ để phương đông chuẩn bị cho cuộc chiến của họ.

Wolfrey gật đầu, ông cũng không nỡ nhìn những đứa con của mình chém giết nhau, nhưng vì một tương lai tiến bộ hơn, ông cũng không có ý kiến gì.

Cứ như vậy cuộc họp dần đi đến hồi kết. Long thần Serphont như mọi khi, rời đi ngay lập tức. Bà già Phoenicia vẫn chưa thoát khỏi cơn mê, nhặn xị mãi để được gặp mấy đứa cháu nội mà bà tự nhận vơ. Bất lực Deino đành đưa bà về lâu đài Bất diệt cùng mình. Wolfrey cũng rời đi ngay sau khi phong ấn lâu đài Bí ẩn.

***

Lâu đài Bất diệt, nơi tận cùng của thế giới, một nơi lạnh giá đến nỗi trong tầm mắt ngàn dặm xa cũng không thấy gì khác ngoài tuyết trắng. Nhưng sự chết chóc của nó không phải ở thời tiết, lâu đài Bất diệt nằm trên Nomanland, một vùng đất có nồng độ ma lực vô cùng lớn, người bình thường sẽ chết ngay lập tức nếu dám bén mảng đến gần. Sau một nghìn năm chu du cùng với những người bạn của mình, Deino quyết định sẽ xây dựng căn cứ của mình tại đây, cùng với Galadriel, một nữ tiên tri tộc Elf.

Trở về nhà trong hình dạng thường ngày của mình, một ông chú trung niên vai u thịt bắp, Deino vừa đi vừa diều bà già Phoenicia, người mà ngài xem như mẹ mình. Bước qua cổng thành làm từ băng ngũ sắc, một dạng vật liệu do Deino phát minh, thật mĩ lệ nhưng cũng vô cùng chắc chắn, hai người như bước vào một thế giới khác, thật ấm áp và sáng sủa, trái ngược hoàn toàn so với cái thời tiết quái quỷ ngoài kia. Bên trong lâu đài, lượng ma lực trong môi trường được điều chỉnh hoàn hảo, gió thổi vi vu, chim hót líu lo. Những công trình kiến trúc bằng đá được điêu khắc tỉ mỉ, vô cùng sắc xảo như thể bước ra từ những trang truyện cổ xưa. Deino đưa bà cụ đến sân tập, nơi Alan đang tập kiếm cùng Galadriel. Thấy bà nội, Alan vứt luôn thanh kiếm rồi chạy đến chổ bà. Thằng bé đã hơn 60 tuổi nhưng vẫn trẻ như một thanh niên 17 tuổi, trông nó y hệt như Wolfrey, chỉ có đôi mắt màu thạch anh tím di truyền từ Pelicia.

- Mừng cha đã về, bà nội cũng đến ạ ?

- Chà, cháu đã lớn như vậy rồi sao ? Lại đây bà cho kẹo này.

Nói đoạn bà lấy trong túi ra một túi nhỏ chứa đá lăng kính đã được mài nhẵn thành những viên tròn hoàn hảo, to bằng hạt đỗ.

Deino nhìn cái túi đó với vẻ chán ghét. Galadriel bước đến, chào hỏi bà cụ một cách trang nhã, cô diện một bộ trang phục trắng tinh, nhiều lớp, tà áo rủ xuống đến gối phất phơ bay trong gió. Khả năng kiếm thuật của Galadriel, đủ để khiến cường giả như Deino cũng phải rén nên khi tập luyện cho Alan, cô chẳng đổ nỗi một giọt mô hôi.

- Chúc một ngày tốt lành, thưa phu nhân Phoenicia.

- Chà, cô vẫn đẹp như mọi khi nhỉ ?

- Phu nhân quá khen.

- Galadriel, Alice đâu rồi, không phải bình thường con bé hay xem Alan tập luyện à ?

- Alice đang trong thư phòng đọc sách.

Alice Ella Draco là con gái cả của Deino và Galadriel, cô bé lém lĩnh, hay tò mò và nói nhiều. Alice có năng khiếu đặc biệt với ma thuật. Deino đã dạy cho con bé hầu hết ma thuật trên thế giới, trừ những cấm thuật mà đến cả Deino cũng không dám dùng tùy tiện.

Ngài vào thư phòng, thấy Alice đang ngồi trên bàn riêng đọc sách, ngài bật cười vì cái phân thân sơ sài này đã gạt được một người cực kỳ cẩn thận như Galadriel, lần theo mạch ma lực, ngài đã định vị được con bé, nó đang ở trong lãnh địa của bộ lạc Noth, một bộ lạc ở phía tây bắc lục địa. Tức thì, ngài dịch chuyển đến gần chổ con bé, dù sao thì ngài cũng sẽ đến đây để ban bố sắc lệnh.

***

Bộ tộc Noth, một bộ tộc thợ săn hiền lành, họ sống bằng cách trồng trọt vào mùa xuân, săn bắn vào mùa hè và hái lượm vào mùa thu. Bộ lạc này khá lớn với dân số trên dưới năm mươi nghìn người, lãnh địa của họ trải dài cả một thung lũng rộng lớn bên mạn tây dãy Dragonspine.

Hai anh lính đang canh cổng, một anh dật dựa vì buồn ngủ. Tuyết rơi giữa buổi chiều tối tịch mịch, xa xa xuất hiện một ma pháp trận, rồi một ông chú trung niên xuất hiện với một bộ áo choàng lông sói, anh lính hoảng hốt lập tức đánh trống báo hiệu, chuyến này bị pháp sư tấn công thì cả làng chết chắc. Hơn mười chiến binh dàng trận trước cổng làng sẵn sàng chiến đấu. Họ là những ma nhân đã được đào tạo bài bản bởi Alice. Người đàn ông bắt đầu di chuyển, ông ta bước đi khoang thai như đang thưởng ngoạn phong cảnh.

- Dừng lại, đây là lãnh thổ bộ tộc Noth, ngươi không được phép đi tiếp!

Vừa nói xong, người đàn ông khựng lại, suy nghĩ gì đó hồi lâu, rồi phất tay, toàn bộ đội cảnh quân bị khóa chuyển động, ngay tức thì người đàn ông đó xuất hiện trước mặt đám lính. Đó là Deino Draco.

Có vẻ như tuyết rơi đã làm cho anh lính kia không thấy được khuôn mặt của ngài. Đột nhiên một bóng ma thuật bay từ trong làng ra dội thẳng vào đầu Deino, đó là [ Mana Burst ] một đòn tấn công bằng cách dồn ma lực vào một khối cầu, rồi bắn vào mục tiêu. Một đòn tấn công cơ bản, nhưng với lượng ma lực khổng lồ, [ Mana Burst ] của Alice có thể tiêu diệt cả quái vật cấp huyền thoại. Ngài nhìn vào quả cầu cười mỉm, đoạn bắt lấy quả cầu kia rồi nuốt chửng. Ngài ợ một tiếng rỏ to khiến Alice đứng hình. Không biết cô hốt hoảng vì ma pháp của mình vừa bị ăn, hay vì người đằng kia là cha mình.

Trưởng làng, Noth Lynel, một ông cụ bước ra, ông đã ngoài 60, một độ tuổi phải gọi là đại thọ ở thế giới này. Nhận ra vị đằng kia là ân nhân của làng, ông vội bước đến, quát mắng đám lính vài câu rồi dẫn Deino vào, không quên yêu cầu người hầu chuẩn bị thức ăn đãi khách. Alice đi lon ton theo cha mình, dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn nhỏ xíu như một cô gái tuổi trăng tròn.

Trưởng làng dẫn họ đến gian phòng khách trang trọng nhất, căng phòng nền gỗ, lót chiếu khắp nơi, đủ rộng cho hai trăm người ngồi. Ngoài Deino, Alice và trưởng làng, trong phòng còn có đội trưởng cảnh binh, và một vài trưởng lão trong bộ lạc.

- Deino đại nhân đến đây có việc gì vậy ạ ? – Ông lão hỏi với giọng rung rung.

- Có vẻ như con gái ta đang vui chơi ở đây nên ta ghé qua để chào hỏi.

- Alice đại nhân đang tham gia huấn luyện cho các chiến binh trong bộ lạc. Sức mạnh của bọn tôi đã tăng lên đáng kể cũng nhờ ngài ấy.

Alice hất mái tóc bạch kim của mình ra sau, ngửa mặt lên trời, hai tay chóng hông.

- Cha thấy con gái cha đáng khen không nào ?

- Ta không nhớ đã cho phép con huấn luyện một bộ lạc nào đó, Alice.

Alice giật thót cửa mình, vội lắp liếm:

- Ở đây có bọn pháp sư cướp bốc ghê lắm, nên có tý sức mạnh để tự vệ chứ.

Nói đoạn, giả vờ khóc thút thít ra vẻ oan ức lắm. Deino thở dài, hỏi vặn trưởng làng:

- Thật như vậy sao, Lynel ?

- Quả thật có chuyện như vậy. Bọn chúng xuất hiện từ mùa đông năm ngoái, có vẻ như chúng đến từ bộ lạc bên cạnh. Chúng tôi không thể trả đũa vì không đủ bằng chứng và cũng không thể phá luật của ngài.

Deino thở dài, ngài cảm thấy có lỗi vì lệnh cấm xung đột của ngài đã tiếp tay gây ra những chuyện phiền toái này.

- Ta đến đây để thông báo cho các ngươi biết, mùa xuân năm sau ta sẽ chính thức bãi bỏ lệnh cấm khai hoang. Các ngươi có thể tự do tàn sát các bộ lạc khác để cướp lãnh địa.

Cả phòng họp im lặng, họ sợ hãi, phấn khích rồi dần hoang mang, rồi lo lắng. Trưởng làng đã đứng tim chết ngay sau khi nghe những gì Deino nói. Nhờ Alice dùng [  Resurrect ] nên ông ta mới không chết thật. Đột nhiên có một quả cầu lửa bay đến từ đằng xa, nhưng nó đã bị kết giới của Alice chặn lại.

- Bọn chúng lại đến rồi!

- Alice, ta cho phép con tàn sát bọn chúng.

Deino nói với vẻ mặt lạnh tanh. Ngài đã giết quá nhiều tên pháp sư ngạo mạn trong đời mình. Ngài hiểu một khi bị sự ngạo mạn nuốt chửng, một tên pháp sư chỉ mang đến tai họa.

Alice tuân lệnh, cô hóa hình thành hình dạng đấu sĩ vai u thịt bắp, rồi gọi ra thanh kiếm của mình, Alice là một chiến binh thiện chiến với bảo hộ bất tử từ bà nội Phụng tiên Phoenicia, ma thuật thông thường không thể tổn thương cô, với kiếm thuật, việc tàn sát lũ pháp sư kia sẽ dễ dàng hơn.

Ngay tức thì, cô lao về phía những tên pháp sư kia. Trước mắt cô là sáu tên pháp sư mặc áo choàng đen, chúng đứng thành hình vòng cung, một tên đứng sau chỉ huy.

- Trong đám các ngươi, kẻ nào là chỉ huy ? – Alice hỏi.

- Là ta – tên đứng sau lên tiếng.

Chỉ trong giây tiếp theo, năm cái đầu đã rơi xuống đất, chỉ có tên tự nhận mình là chỉ huy còn sống và đang bị Alice túm cổ.

Alice trói tay, bịch miệng tên pháp sư kia và mang vào phòng họp, cô vứt hắn xuống như vứt một bịch rác.

- Tên pháp sư rác rưởi.

Đoạn hóa hình về dạng loli dễ thương rồi chạy lon ton về phía Deino.

Mọi người trong phòng như không tin vào mắt mình sau những gì nữ thần của họ đã làm.

Deino nhìn tên pháp sư, ngài ghê tởm hắn đến mức phải dùng ma pháp để tháo cái bịch miệng của hắn.

- Các ngươi đến từ đâu ? Ta không nhớ đã dạy ma pháp cho một kẻ như ngươi.

Tên pháp sư sau khi nhận ra người trước mặt mình là Deino Draco đã vãi tất cả mọi thứ, đột nhiên hắn vùng vẫy đau đớn, rồi sẹp xuống như thể bị hút hết nội tạng ra vậy. Chỉ thoáng chốc hắn chỉ còn lại bộ da. Trên cổ hắn có một ký hiệu mà chỉ Deino có thể nhận ra.

Deino biết thứ này, là hạt giống hư không, nó đã bị cưỡng chế kích hoạt và tên pháp sư này đã bị nó nuốt chửng. Ngay lặp tức, ngài dùng một loại ma pháp đặt biệt để tiêu hủy bộ da cùng thứ hạt giống quái ác. Sau đó, ngài xóa ký ức của tất cả mọi người, trừ Alice, về những gì vừa xảy ra. Sau khi dùng bữa cùng dân làng, Deino và Alice trở về lâu đài Bất diệt ngay trong đêm.

***

- Khốn kiếp !!!!!!!!!!

Zweislis, sinh vật quái dị đen đúa với những xúc tu quơ quào hỗn loạn, vừa la hét vừa đập phá mọi thứ xung quanh.

- Con nhỏ đó làm ta nhớ đến hai tên pháp sư chết tiệt đã phong ấn ta. Pháp sư mà dùng kiếm thì chỉ có tên khốn Deino hoặc Wolfrey. Nhưng lẽ ra hai tên con người đó đã phải chết rụt xương rồi mới đúng. Không ngờ hậu duệ của chúng có thể mạnh đến vậy.

- Hạt giống quý giá của ta, ta đã mất liên lạc với nó ngay khi con nhỏ đó chạy vào làng, đến giờ vẫn chưa liên lạc lại được.

- ARRRRRRRRR, con nhỏ đó, ta sẽ xé nó ra thành từng mảnh.

Năm trăm năm trước, Zweislis từng là một quái vật hư không mạnh mẽ được chúa tể hư không Azathoth cử xuống thế giới này điều tra về sự xuất hiện bất thường của nó. Zweislis đã nuốt chửng một ma nhân nên có thể hóa hình dưới hình dạng của một cô gái xinh đẹp. Trong một lần đi săn, nó vô tình đụng mặt Deino và Wolfrey, trông có vẻ là hai chàng trai bình thường, nó vồ đến định húp trọn nước Hồng Hài Nhi ngon, bổ, rẻ. Không ngờ bị Deino đấm tới đứt mạch ma lực, Wolfrey thì dùng nó làm bao cát thực hành kiếm thuật quái dị. Sau 7 ngày làm đủ trò với con quái vật, nhận ra không thể giết nó, Deino đã khoét một lỗ trên một cái hang đá, nhét cục đen bầy nhầy vào rồi dùng đá lăng kính bịt lại. Cứ thế, nó đã ở đó, bất lực vì sự trấn áp của đá lăng kính quá mạnh. Một hôm, một con quạ bay ngang, bị viên đá lấp lánh thu hút, con quạ tháo viên đá phong ấn và Zweislis được giải thoát.

Cốc, cốc, cốc.

Có tiếng gỏ cửa, Zweislis liền biến về hình dạng con người, một tên pháp sư áo đen bước vào, thấy mọi thứ đổ vỡ, hắn cũng hình dung được tên chủ nhân của mình đang không vui, nên có chút rén :

- Thưa Zweislis đại nhân, chúng tôi đã tấn công bộ lạc Noth như ngài chỉ thị, tất cả pháp sư cử đi đều đã bị giết. Chúng ta có nên tấn công tiếp không ?

- Không cần, chúng ta đã có đủ lương thực cho mùa đông, cứ tiếp tục cầm cự. Mùa xuân đến chúng ta sẽ xâm lược và mở rộng lãnh thổ.

Từ khi phục sinh, Zweislis đã đi lang thang cho đến khi bước đến khu định cư của bộ tộc Noxi, nhờ sức mạnh phép thuật, cô ta đã được bổ nhiệm làm tư tế và trở thành người có tiếng nói nhất bộ lạc. Noxi nằm ở phía đông dãy Dragonspine, ngọn núi ngăn cách hai miền đông tây ở bắc lục địa. Từ khi cô ta xuất hiện, chỉ trong một năm ngắn ngủi, sức mạnh của bộ lạc Noxi thăng tiến vượt bậc và bắt đầu xâm lược, cướp bốc các bộ lạc khác. Cô ta cần làm cho thế giới này thật hỗn loạn, và như thế chúa tể có thể sẽ khen ngợi mụ.

Các pháp sư ưu tú của bộ lạc được cô ta cấy một loại ma pháp lên cơ thể giúp cường hóa năng lực và có thể liên lạc với cô ta bất kỳ lúc nào.

Sau thất bại ở làng Noth, cô ta đã thật sự hoảng khi thấy một người có khả năng là hậu duệ của những tên con người chết tiệt từng hành hạ cô ta.

- Mình cần phải cẩn trọng hơn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận