I. NHỮNG QUỐC GIA PHƯƠNG TÂY ĐẦU TIÊN
CHAPTER 2 : NHỮNG CUỘC HỌP
0 Bình luận - Độ dài: 3,759 từ - Cập nhật:
( Năm 823 TCN )
Đã một tuần từ lần hai cha con trở về từ Noth. Hôm nay Deino có một cuộc hẹn với Wolfrey, ngài định mời tên sói ngay trong đêm nhưng nghĩ lại tình cảnh rối ren của hắn nên ngài không nỡ đốc thúc. Trong thư phòng, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, Alan và Alice vẫn đang cùng nhau tập luyện, chính xác hơn thì Alice đang dần cho Alan tới tấp không kịp né. Ngài khẽ cười, những giờ phút yên bình thế này làm một người như ngài cũng phải xao xuyến.
Galadriel mang trà vào, nàng vẫn chậm rãi như vậy, khác hẳn với lần đầu gặp nhau ở làng Elf, có vẻ như tuổi tác đã làm cô thay đổi.
- Một lát nữa Wolfrey sẽ đến đây, nàng hãy ở lại cùng ta, chúng ta sẽ bàn bạc một số chuyện quan trọng.
- Chuyện liên quan đến ký hiệu bí ẩn ở làng Noth phải không ?
Deino gật đầu, nâng tách trà trên tay, ngài tiếp :
- Ta vẫn đang đắng đo về việc liệu có quá sớm để những đứa trẻ biết về sự tồn tại khủng khiếp của hư không hay không.
- Alice có vẻ ổn, nhưng Alan quá trẻ con, thằng bé chưa sẵn sàng cho những việc như thế.
Lát sau, Wolfrey cùng Pelicia đến, bước vào dinh thự là một quý ông lịch lãm và một quý bà sang trọng. Wolfrey mặc một bộ vest trắng với viền vàng lấp lánh; Pelicia tóc búi cao, diện chiếc váy trắng tinh ôm sát đầy gợi cảm. Thấy cha, Alan giật mình nắp sau lưng Alice.
- Không cần phải sợ hãi vậy đâu Alan, ta không đến đây để mang con về. – Pelicia trấn an.
- Đã lâu không gặp Wolfrey đại nhân, Pelicia phu nhân. – Alice vừa nói vừa nâng váy hành lễ đầy trang trọng.
- Đã lâu không gặp, trông con đã ra dáng một thiếu nữ rồi đấy. Muốn làm con dâu của ta không ?
Pelicia vừa trêu ghẹo vừa dùng chiếc quạt bằng lông vũ thượng hạng của mình che miệng, cười khoái trá.
- Nếu phụ thân cho phép, con bằng lòng làm vợ của Alan đại nhân.
Alan đã bay màu từ lúc nào, thanh niên đứng chết trân sau cuộc đối thoại của Alice và Pelicia. Nghe náo nhiệt, Deino bước ra tiếp đón.
- Ta sẽ xem xét đề nghị vừa rồi – Deino láo cá đáp, ngài tiếp – Giờ thì mời hai vị khách quý đến phòng họp.
Galadriel đã dựng sẳn kết giới quanh phòng, nàng từ tốn rót cho mình một tách trà rồi thưởng thức trong khi ngắm nhìn lũ trẻ từ cửa sổ. Deino dẫn khách vào, ngài đóng cửa, kích hoạt bước cuối cùng để kết giới vận hành, từ lúc này, bên ngoài kết giới thời gian đã dừng lại. Không còn gồng như lúc nãy, tất cả mọi người đều hiện nguyên hình. Quý bà Pelicia vứt giày, chạy ra sau bức bình phong, thay đồ rồi quay lại, nằm dài xuống chiếc ghế bành, dụi mặt lên đùi Galadriel, người bạn thân của cô. Quý ông Wolfrey trở về hình dạng thật của mình, một cậu trai mườii bảy tuổi với mái tóc nâu trẻ trung. Giờ đây, tại căn phòng này, họ thực sự được lăng xả với chính mình, không còn lề lối lễ nghi gì nữa.
- Deino, cậu gọi cả tôi đến đây tức là việc này rất nghiêm trọng phải không ?
- Phải, mọi người có nhớ con quái vật hư không chúng ta từng tiêu diệt ở núi Celest không ?
- Lần đó không có Serphont chắc cả ngọn núi đi đời – Galadriel cảm thán.
Deino mang ra tấm ảnh chụp bộ da gớm ghiết ở Noth. Mọi người đều biết sự khủng khiếp của chúng, giờ nó lại xuất hiện ở thời điểm này, tức là hư không đã bắt đầu hành động.
- Có vẻ như một con quái vật tương tự đã xuất hiện ở phía bắc lục địa.
- Deino, cậu biết vị trí của nó không ? – Wolfrey vừa hỏi vừa khuấy đường trong tách trà của mình.
- Không. Có vẻ như chúng ta cần xác nhận “nó” còn ở chổ đó không.
- “Nó” ? – Pelicia & Galadriel tỏ vẻ khó hiểu.
- Đó là một con quái hư không – Wolfrey giải thích - chúng tôi đã phong ấn nó trước khi gặp các cô.
- Có vẻ như phong ấn đã bị rơi ra và tên đó đã trốn thoát.
- Sao cậu có thể khẳng định như vậy? – Pelicia có vẻ nghi hoặc.
- Ký hiệu này xuất hiện trên cổ của kẻ đó, Wolfrey đã khen ngợi sự sắc xảo của nó, rồi dùng mũi kiếm để khắt lại trên chính con quái vật.
Deino vừa giải thích vừa nhìn Wolfrey với một ánh nhìn ghê sợ.
- Biến thái!! – Deino trêu ghẹo.
- Cậu đã lột đồ con quái vật rồi khen ngợi nó hóa hình thật chính xác còn gì ? – Wolfrey thư giản trả đũa ngoạn mục.
- Này..
Không để Deino kịp nói, Wolfrey tiếp:
Cậu còn đấm liên tục vào ngực và bụng con quái vật tới đứt mạch ma lực của nó, rồi còn khen là ngực to đấm êm tay nữa.
Hai cô gái không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Hình tượng Deino uy nghiêm đã bị thổi bay ra cửa sổ.
- È hèm, để cho chắc ăn, tôi sẽ tự mình đi kiểm tra phong ấn, và tự xử lý nếu bắt gặp tên đó – Deino cố chữa cháy.
- Về nội dung cuộc họp hôm nay, Galadriel, nàng soạn lại rồi gửi cho Phoenicia và Serphont nhé.
- Kể cả cách hai người tra tấn con quái vật kia?
- TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG.
Cuộc họp tiếp diễn thêm một lát rồi chấm dứt. Wolfrey và Pelicia đã đại khái nắm được tình hình hiện tại và sẽ có những biện pháp đối phó nếu biến cố xảy ra. Mọi người trở lại dáng vẻ uy nghiêm của mình, Deino hạ kết giới xuống, hai cô gái kéo nhau ra vườn hoa, hai cậu trai vẫn ngồi trong thư phòng. Deino lặng lẽ pha một ấm trà mới, Wolfrey vẫn ngồi đó, vẫn kiệm lời như mọi khi. Đưa tầm mắt ra cửa sổ, ngài nhìn lũ trẻ, đoạn thở dài ra vẻ u sầu khó tả.
- Alan chẳng bao giờ vui vẻ như vậy khi thằng bé ở lâu đài. Cậu đã cho thằng bé uống bùa mê thuốc lú gì để nó kiên quyết sống ở đây vậy?
- Chịu, có vẻ như thằng bé thích tự do chạy nhảy hơn là ngồi một chổ rồi học cách thao túng người khác.
Wolfrey cười khổ, ngày Pelicia tuyên bố mang thai, Wolfrey đã sốc cực mạnh, ngài tưởng người bất tử như ngài sẽ bị triệt sản. Quá bối rối, ngài cầu cứu Deino. Sốc tận óc, Deino cầu cứu Long thần, Wolfrey cầu cứu bà già Phoenicia. Vừa nghe tin, hai cụ phóng với tốc độ bàn thờ, vượt mấy cái đại dương để đến chổ mấy đứa nhỏ. Ngồi quanh bếp lửa dã chiến, bà cụ gối đùi cho Pelicia nằm.
- Ban phúc của ta không có làm mấy đứa vô sinh. – mụ già Phoenicia tuyên bố dõng dạt.
- Ban phúc của ta cũng vậy – Serphont tiếp lời.
- Thôi được, nhìn mấy đứa yêu thương nhau như vậy ta cũng không nỡ làm ly trà bí đao hạt chia uyên rẻ thúy.
Nói đoạn, cụ bà vuốt tóc cô gái rồi hỏi tiếp:
- Pelicia, con có muốn đồng hành cùng Wolfrey đến tận cùng thời gian không ?
Pelicia ngồi dậy, nhìn cụ bà, rồi lại nhìn Wolfrey, đôi mắt thạch anh tím của cô long lanh vì hạnh phúc. Cô khẻ gật đầu. Wolfrey thế nào rồi ư, anh ta đã bay màu.
Phoenicia đã ban phúc cho Pelicia và cái thai trong bụng cô, bà muốn đặt tên cho đứa trẻ như một cái giá của việc ban phúc.
- Alan, đứa nhỏ sẽ được gọi là Alan.
Sau đó, Wolfrey và Pelicia dừng chân ở vùng cực bắc và xây dựng một tòa lâu đài, đặt tên cho nó là Băng vệ. Deino và Wolfrey tạm thời chia tay. Sau mười năm, Deino viết thư thông báo đã trở về thánh địa khởi nguyên, kèm theo là toàn bộ báo cáo về những vùng đất đã đi qua và hai bức thư nữa, một lá thư cho Wolfrey thông báo về việc họ đã xây dựng lâu đài Bất diệt, một lá thư cho Pelicia về việc Galadriel đã có thai và sắp hạ sinh một bé gái, tên của nó sẽ do Pelicia và Wolfrey quyết định. Bé gái đó là Alice Ella Draco.
Sau một hồi hàng huyên đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, hai cô gái cũng trở vào, họ dùng bữa tối cùng Alan và Alice. Một bữa tối thịnh soạn với toàn những món mà lũ trẻ thích. Bữa ăn thật êm đềm cho đến khi Deino lên tiếng:
- Alice, ngày mai ta và con sẽ có một chuyến đi đến phương bắc để điều tra vài thứ, con đi được chứ?
- Không vấn đề gì, nhưng chúng ta có thể ghé qua Noth một lát được không ạ?
Deino gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Alan cũng muốn đi nhưng vì ông bà già đang ở đây nên không dám mở lời. Vốn việc thằng bé ở đây là đủ để nhận thưởng một trận thuyết giáo từ Pelicia rồi.
- Con cũng nên đi cùng họ đi Alan, chúng ta không thể trực tiếp xuất hiện giữa lãnh địa của các ma nhân. – Wolfrey đề nghị.
Alan không thể tin vào tai mình, cha cậu đang yêu cầu cậu làm nhiệm vụ. Không chần chừ, cậu gật đầu đồng ý.
- Nhớ đảm bảo an toàn, ghi hình thực địa và viết báo cáo đầy đủ nhé.
Pelicia dặn dò với một vẻ mặt đáng sợ, rồi bà nhẹ giọng, nói tiếp:
- Nếu làm tốt, ta sẽ dạy con cách chiến thắng Alice.
Alan đỏ mặt, khẻ gật đầu. Bữa tối ấm cúng rồi cũng đến lúc tàn canh. Wolfrey và Pelicia dắt tay nhau ra về không quên dặn dò Deino và Galadriel chăm sóc thằng nhóc Alan hộ mình.
***
Hôm sau, Alan dậy từ sớm, cậu chuẩn bị mọi thứ kĩ càng, mặc một chiếc áo lông dày, chân đi ủng da, đứng chờ ở sảnh lớn. Deino và Alice cũng xuất hiện ngay sau đó.
- Chào buổi sáng, thưa cha.
- Chào con. Cả hai kiểm tra lại có bỏ quên gì không rồi chúng ta sẽ lên đường.
- Sẵn sàng rồi ạ - Cả hai đồng thanh, rồi tự nhiên nhìn nhau, xong lại đỏ mặt.
Deino cười mỉm thích thú, rồi ngài dùng [ Teleport ] đưa cả bọn đến trước cửa cái hang định mệnh. Deino hướng dẫn cho hai đứa trẻ cách xác định phương hướng rồi tiến vào trong hang.
Kiểm tra một hồi, thấy cái lỗ năm xưa giờ bị lắp đầy bụi, đã xác nhận được nghi ngờ của mình, ngài yêu cầu Alan dùng phép thuật để ghi hình lại cái lỗ.
- Lẽ ra ta nên quay lại đây tiêu diệt nó.
Nói đoạn bước ra ngoài, hai đứa nhỏ xong việc cũng ra theo. Cả ba chuyển hướng đến Noth, chỉ cách mấy dặm đường bộ và cũng còn sớm nên cả ba quyết định vừa đi vừa ngắm cảnh. Mùa đông trải dài khắp lục địa một màu trắng ảm đạm, cây rụng lá trơ lại những cành cây trĩu nặng tuyết não nề. Đến trước cổng làng, họ được đưa vào một cách tử tế, Alice tách đoàn để thăm hỏi những chiến sĩ của cô, Deino và Alan tiếp tục đi vào làng. Họ nghỉ chân tại tư dinh của Noth Lynel.
Ma lực khổng lồ của Deino đột nhiên xuất hiện khiến Zweislis cách đó mấy dặm cũng phải hoảng sợ, mụ ta giật mình, những xúc tu của mụ dựng đứng cả lên, đó là ma lực của kẻ đã hành hạ mụ. Mụ cắn răng, vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ. Mụ chỉ dám nấp trong một góc rung lẩy bẩy. Rồi bỗng nhiên khối ma lực đó, hay Deino, bắt đầu di chuyển về phía mụ. Hốt hoảng, mụ triệu tập toàn bộ pháp sư ưu tú của mình, yêu cầu bọn họ tấn công vào Noth để câu giờ cho mụ chạy trốn. Hơn chục tên pháp sư không hiểu ý định của chủ nhân mình nhưng vẫn quyết định làm theo. Họ chuẩn bị rồi lên đường đến Noth.
Deino, người đang thư thả thưởng trà cùng trưởng làng, trong khi quan sát Alan đấu tập với đội cận vệ. Cảm nhận thấy hàng loạt người đang tiến về phía ngôi làng, ngài hỏi :
- Hôm nay ông có hẹn với đoàn khách nào ngoài ta à ?
- Không có, sao ngài hỏi vậy ?
Deino cau mày, dùng ma thuật [ Mapping ] chỉ cho trưởng làng thấy có khoảng mười tên đang xuống núi và tiến về đây. Lynel toát mồ hôi, ông không biết những tên này là ai và đến đây vì lý do gì ? Lặp tức, ông yêu cầu cảnh vệ binh đến cổng làng chuẩn bị ứng chiến. Deino thư giản, ngài biết những kẻ kia chỉ như con kiến nếu so sánh với một con voi như Alice.
Deino đi bộ ra, 10 tên pháp sư đã bị Alice túm cổ, trói tay xếp hàng quỳ ngay ngắn trước pháp trường. Như lời cha dặn, Alice đã phá hủy ý chí của chúng và đánh nát mạch ma lực. Từ giờ chúng chỉ là những ma nhân bình thường không thể sử dụng ma pháp. Với ánh nhìn khinh miệt, Deino túm lấy một tên, đọc ký ức của hắn và thật bất ngờ làm sao, con quái vật hư không đang ở gần đây, nó đã chạy về phía bắc lục địa. Như bắt được vàng, Deino yêu cầu trưởng làng giữ mạng cho đám pháp sư rồi bắt chúng lao động khổ sai, rồi ngài túm lấy Alice và Alan, phóng lên trời với tốc độ bàn thờ. Alan lần đầu trải nghiệm nên ngất mấy lần, riêng Alice đã quá quen nên cũng không bất ngờ.
Bay một hồi, Alice tinh mắt phát hiện một cục ma lực đang chạy chối chết về phía Bắc, Deino cũng đã thấy, ngài dùng thống trị tinh thần cưỡng chế cục ma lực đó dừng lại. Đó là Zweislis, mụ ta đang hét bằng cả tính mạng, những xúc tua mất kiểm xoát quơ quào xung quanh, vẻ mặt đầy sự sợ hãi.
- Có vẻ như ngươi là con quái vật hư không đã bị ta phong ấn. – Deino dùng giọng điệu khinh miệt nhất để hỏi cục đen xì đang vùng vẫy trước mặt.
Mụ vẫn hét, nhưng dần có sự câm hận trong đó. Cảm thấy Alice và Alan có thể sẽ phải nghe những điều không hay, ngài dùng thống trị tin thần đưa hai đứa trẻ vào giấc ngủ rồi để chúng tựa vào một gốc cây lớn gần đó, đốt một đống lửa cho chúng khỏi lạnh. Wolfrey được gọi đến, ngay tức khắc, ông dùng dịch chuyển không gian và đứng uy nghiêm trước mặt ả.
Zweislis trừng mắt, từ lúc Wolfrey xuất hiện, mụ đã không hét nữa mà nghiến răng nghe chói tai vô cùng. Deino không ngần ngại dùng chân đạp thẳng vào mặt ả.
- Thứ quái vật hạ đẳng thậm chí còn không thể nói chuyện. – Deino đưa ánh nhìn khinh miệt trong khi dùng chân chà đạp lên gương mặt nhàu nát của ả.
Wolfrey thậm chí còn bịt mũi vì không muốn ngửi thấy mùi của thứ hạ đẳng như mụ. Bằng tất cả sự ghê tởm, ông nhổ một bãi nước bọt rồi quay lưng đi :
- Quá đủ cho một sự rắc rối, Deino, cậu tiêu diệt nó đi, ta không thể chịu được việc chứng kiến cảnh một bãi cức bị đốt trước mặt mình.
Deino cũng không có lý do gì để cho mụ sống thêm cả.
- [ Divine Cure ]
Một luồng sáng thần thánh chữa lành mọi bệnh tật phát ra từ lòng bàn tay Deino, nhưng đối với thứ sinh vật đến từ hư không, đó là luồng lửa thiêu đốt cực mạnh. Chẳng mấy chốc Zweislis đã tan thành khói bụi mà chẳng kịp trăng trối lời nào.
Xử lý xong, Wolfrey vẫn không khỏi ghê tởm bởi những gì vừa thấy.
- Vậy là có thể an toàn vận hành kế hoạch trong vài trăm năm tới – Deino có vẻ nhẹ nhỏm – Tên khốn chúa tể hư không kia rất lười liên lạc với thuộc hạ nên còn lâu lắm hắn mới biết cục phân kia đã bị tiêu diệt.
- Thật đau đầu, không ngờ một miếng giẻ đồ chơi của chúng ta lại là thứ sinh vật ghê tởm đó. Nếu biết trước, ta đã vứt mụ xuống miệng núi lửa thay vì phong ấn sơ sài như vậy.
Cho đến lúc này, Wolfrey vẫn chưa thả lỏng được cơ mặt của mình, hiệu lực của thống trị tinh thần sắp kết thúc và đám trẻ sẽ sớm tỉnh dậy. Wolfrey đành rời đi, việc còn lại giao cho Deino và lũ trẻ.
Hai đứa trẻ tỉnh dậy, thấy cha mình đang ngồi cạnh cùng với một đống lửa nhỏ ấm áp. Chúng đã bị xóa ký ức từ lúc hành quyết đám pháp sư. Deino bảo với chúng rằng họ đã rời làng và đang nghỉ chân trên đường về. Sau khi tỉnh táo hẳn, Deino dùng [ Teleport ] đưa cả bọn về lâu đài Bất diệt. Chuyến điều tra đã kết thúc tốt đẹp.
Hôm sau, Galadriel được Deino gọi vào thư phòng để thuật lại toàn bộ sự việc, yêu cầu cô viết hai bản tường trình gửi cho Long thần Serphont và Phụng tiên Phoenicia. Alan cũng làm tốt việc của mình, thằng bé gửi một bản báo cáo cho Deino và một bản sao khác cho Wolfrey. Bản báo cáo rất chi tiết và rành mạch.
- Thằng bé sẽ trở thành một tướng quân tài ba. – Deino nhận xét.
Galadriel gật đầu, nàng cũng đã xem qua bài báo cáo của Alan. Cách viết tỉ mỉ y hệt như Pelicia.
- Thiếp chỉ mong thằng bé không cứng đầu như Pelicia là đủ rồi.
Cứ thế, mọi việc dần ổn định. Mùa đông cứ thế dần kết thúc, nhường chổ cho một mùa xuân mới đầy máu và nước mắt.
***
Tại một nơi rất xa, trên một sao chổi đang lao với tốc độ chống mặt, Azathoth quằng quại vì vết hoại tử đang ăn mòn hai hóc mắt của mình. Khác với sự đen đúa của đám thuộc hạ, Azathoth tự tạo cho mình một vẻ bề ngoài đẹp đẽ, hắn chọn hình dạng mà hắn cho là uy nghiêm nhất, đó là một con sói với bộ lông vàng rực rỡ. Sự mù lòa làm hắn điên tiết với mọi thứ. Hai tên thuộc hạ được hắn cử đến Ende đều đã biến mất mà không để lại dấu vết gì. Hắn không biết ai, hay điều gì đã tiêu diệt được chúng. Mọi thông tin hắn nắm bắt đều mơ hồ. Chỉ mới gần đây, Zweislis đột nhiên liên lạc lại với hắn sau hàng trăm năm mất tích, hắn chỉ vừa giao nhiệm vụ điều tra vị trí đôi mắt thì vài hôm sau Zweislis lại mất liên lạc và chỉ ngay sau đó Zweislis đã chết mà không rỏ nguyên nhân. Tên Zweislis đó là thuộc hạ thân cận của Azathoth và là một trong những pháp sư mạnh nhất nhưng lại bị tiêu diệt dễ dàng như vậy khiến Azathoth có chút nghi hoặc.
- Chỉ có thể là lão thằn lằn hoặc mụ gà lửa chứ không ai khác.
Nhưng nghĩ lại thấy có điều gì không hợp lý, hai kẻ đó không rảnh rỗi đến mức nhúng tay vào chuyện tầm phào như vậy. Một quái thú hư không không đủ đe dọa đến mức chúng phải đích thân ra tay.
Nằm dài trên cái ngai bằng đá, Azathoth triệu tập đám thuộc hạ của mình, hắn thở dài một hơi đầy não nề và chán ghét:
- Trong số các ngươi, ai có thể biến thành con người.
Mười ba tên thuộc hạ nhơ nhớp, cố gắng quơ quào đóng xúc tua của mình để hóa thân thành một hình dạng gần giống một con người, nhưng thứ bọn chúng tạo ra chỉ là những hình thù ghê rợn, hoặc là tứ chi vẹo vọ, hoặc là cơ quan sai vị trí, hoặc là thừa thiếu bộ phận. Remmi, hầu cận trung thành nhất của Azathoth, không xuất hiện mà chỉ lập lờ như một cái bóng, cô vừa miêu tả vừa nất lên từng cơn vì sự ghê rợn của chúng.
Quá đủ cho một sự thảm hại, Azathoth cho đám thuộc hạ bạc nhược của mình lui xuống.
- Remmi, cô hãy đến Ende để điều tra và bắt cóc vài con người về đây để chúng nghiêng cứu. Không cần phải vội, cứ thong thả vài trăm năm cũng được. Ta mệt rồi. Ngươi cũng lui xuống đi.
- Tuân lệnh.
Remmi nhận chỉ thị và lui xuống, cô là thuộc hạ duy nhất có thể hóa hình hoàn hảo thành một cô gái nhân loại bình thường. Tuy nhiên, từ lúc Azathoth mất đi đôi mắt, cô không thể rời khỏi căn cứ vì phải chăm sóc cho chủ nhân của mình.
- Hẳn ngài ấy phải bất lực lắm. – Cô thầm nghĩ.


0 Bình luận