• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

III. HÀNH TRÌNH CỦA ĐỆ NHẤT DŨNG GIẢ ALEX

CHAPTER 5: SINH NHẬT CỦA ALEX

0 Bình luận - Độ dài: 5,976 từ - Cập nhật:

( Tiểu tuyết + 1 - 785 TCN )

Tuyết đã bắt đầu rơi trên Camute, lại một mùa đông nữa lại đến. Cả kinh đô Camute đang tất bật chuẩn bị cho ngày lễ giáng sinh của họ, ba ngày kể từ tiểu tuyết là dịp lễ lớn nhất trong năm. Ba ngày này được đặt tên riêng biệt và sẽ có những nghi thức đặc trưng trong từng ngày.

Ngày thứ nhất được gọi là “đêm của những kẻ lưu đày”, nó là ngày lễ kỷ niệm sự kiện Alan đại đế đã thu nhận mười nghìn người dân Eisenguard và giải thoát họ khỏi cảnh khốn cùng. Trong ngày này người dân Camute sẽ ăn tối với cháo loãng và ngủ trong những cái lều được dựng trong nhà.

Ngày thứ hai được gọi là “đêm của những người lính bại trận”, nó là ngày lễ kỷ niệm sự kiện Alan đại đế đã thu nhận hai mươi nghìn bại quân của Astaroth và tiêu diệt tên chỉ huy bạo ngược. Trong ngày này, người dân Camute sẽ dùng bữa tối với khoai tây nghiền với một ít muối và đốt pháo hoa màu xanh, đỏ, vàng.

Ngày thứ ba được gọi là “đêm của gia đình”, ban đầu nó được gọi là “đêm giáng sinh” và là ngày lễ kỷ niệm sự ra đời của đại hoàng tử Alex El Flammel, nhưng sau này Alan đã đổi tên nó thành tên gọi mới và dùng nó như một đêm đoàn viên và cả nhà sẽ dùng bữa cùng nhau, món ăn đặt trưng cho bữa tối là gà quay nguyên con, súp bí ngô và bánh mỳ.

Sau một cuộc lộn xộn ở Wylistina, Alex cùng Alice dịch chuyển về cung điện ở Camute, họ sẽ tận hưởng kỳ nghỉ của mình tại đây.

Alice dịch chuyển cả hai đến trước cổng cung điện, hai anh lính đang canh cổng, họ đang mặc quân phục mùa đông, chất liệu vải dày hơn, được may hai lớp và có thêm một chiếc khăn choàng đặc biệt được nhúng ma pháp lửa giúp tỏa nhiệt liên tục. Thấy đại hoàng tử và một cô gái xuất hiện, họ liền đứng nghiêm hành lễ:

- Đã lâu không gặp, Alex điện hạ.

- Đã lâu không gặp, các anh vẫn khỏe chứ Trung sĩ Will, Trung sĩ Zeref ?

Hai anh lính thả lỏng vai, họ cười rồi trả lời:

- Báo cáo điện hạ, chúng tôi vẫn khỏe.

Dưới trời tuyết rơi, cô gái mảnh khảnh mặc một bộ sườn sám mỏng tang ôm sát, tay chân đeo găn lụa trong suốt, chân đi guốc. Trang phục của cô ấy thật sự không phù hợp với cái thời tiết quái quỷ này, nhưng trông cô ấy không có vẻ gì là đang bị lạnh cả.

Alex giới thiệu:

- Đây là Alice, sư phụ của ta, mọi người giúp đỡ nhau nhé.

Được gọi, Alice đặt hai tay lên hông trái, ngang rốn, nhẹ khụy gối, cô nói:

- Ta là Alice, hiện đang sống ở Wylistina cùng Alex.

Vẻ đẹp của cô ta khiến hai anh lính chao đảo. Họ bối rối, Will thậm chí còn đỏ mặt. Nhớ ra nhiệm vụ của mình, họ vội mở cổng để hai người bước vào.

Bước qua cánh cổng sắt của lâu đài, Alice mới thắc mắc:

- Thật hiếm khi thấy con xưng hô thân mật với ai đó ngoài ta đấy ?

- Họ là những người lính cùng tiểu đội của con. Zeref đã hướng dẫn con cách dùng súng lục.

- Ta vẫn không hiểu vì sao con cứ giữ khẩu lục bên người trong khi có thể dùng ma pháp.

- Quen tay ạ.

Con đường dẫn vào lâu đài đã phủ một lớp tuyết mỏng, hoa cỏ héo úa vì lạnh, cây cối đã rụng trụi lá, cành cây phủ một lớp trắng mỏng tuyết đầu mùa, xa xa có mấy con sóc vẫn cố gắn tìm kiếm thức ăn trước khi tuyết dày hơn. Đài phung nước vẫn còn chảy, một vài mảng băng bị nước xô làm cho vỡ ra, trôi lăn tăn phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ bầu trời mây u tịch.

Đến sảnh lâu đài, Elena và những nữ hầu đã đợi sẵn, họ ngay lập tức hành lễ khi Alex và Alice bước vào.

- Đã lâu không gặp, Alex điện hạ, tiểu thư Alice. - Họ đồng thanh.

- Các cô trang trọng quá khiến ta ngại đấy.

Alex nói trong khi Alice hành lễ bên cạnh. Tình báo của Camute đã biết Alice là thứ gì và sự khủng khiếp của mụ ta nên Alice cũng không cần phải diễn trò như lúc nãy, cô đưa tay lên tráng đứng nghiêm. Tác phong này là đặt trưng của quân đội Nethorn, nó khá tương đồng với Camute vì chúng đều từ một nguồn mà ra. Chào hỏi xong xuôi các nữ hầu đưa Alex và Alice đến chổ của Alan đại đế, ông ấy đang chăm sóc vườn trà của mình ở nhà kính.

- Mừng con về, Alex.

- Thưa cha, con đã về.

Nói rồi Alex lại chạy đi tìm mẹ bỏ lại bà già Alice và ông già Alan.

- Đúng là thú vui của người già nhỉ ?

Alice vừa nhìn những luống trà vừa nói.

- Em đang làm gì ở đây thế Alice ? Không phải em nên ở Wylistina để trông chừng cô công chúa kia à.

- Không sao, không sao, đã có Otoni trông chừng ả rồi. Em đến để tham dự sinh nhật Alex.

Alan đặt cái thùng nước xuống, rửa tay rồi khoác lại cái áo choàng của mình. Hai người cùng nhau đi đến thư phòng.

Alex đến phòng của Maria, bà ấy đang chăm sóc đứa em gái mới sinh của cậu. Con bé được đặt tên là Daria Ella Flammel, khác với Alex, Daria là một cô gái bình thường, không có ma thuật trong cơ thể, không được nhận ban phúc. Chính xác hơn, Alan đã thu hồi toàn bộ tiềm năng sức mạnh khỏi Daria để con bé có thể sống một cách bình thường. Cũng như lần Alex ra đời, Galadriel đã xuất hiện trước đúng ba ngày để chăm sóc cho Maria. Daria ra đời vào đúng ngày Moloch tấn công Wylistina và hôm nay con bé đã được mười ngày tuổi. Vẫn còn đỏ hỏn và chưa mở mắt.

Maria đã ngoài bốn mươi, vẫn giữ được nét trẻ trung của mình do uống trà của Alan thường xuyên. Daria đang nằm trong nôi ngoan ngoãn ngủ. Thấy con trai đã về, Maria ngồi dậy, dang rộng vòng tay để ôm Alex vào lòng.

- Mừng con đã về Alex.

Hai mẹ con ôm nhau trong một niềm yêu thương khôn tả.

Bóng tối dần buông, lâu đài giờ đã vắng lặng hẳn, các hầu nữ và lính cảnh vệ đã về nhà, từ hôm nay đến hết đêm giáng sinh, họ sẽ được nghỉ phép để về bên gia đình. Bữa tối đã được các hầu nữ chuẩn bị, dù họ có thể về từ chiều nhưng họ vẫn kiên quyết ở lại nấu nướng, xong xuôi mọi thứ rồi mới chịu rời đi.

Ngồi trên bàn ăn, dưới ánh nến lập lòe, mọi người cùng nhau dùng bữa, vừa ăn vừa kể nhau nghe những câu chuyện xảy ra gần đây.

Đêm đông êm đềm dần trôi và đêm của những kẻ lưu đày cũng dần khép lại.

***

( Tiểu tuyết + 2 – Năm 785 TCN )

Một buổi sáng mùa đông trên Camute, mặt trời đã lấp ló ở đằng chân trời, cố len những giọt nắng yếu ớt qua bầu trời mây xám xịt.

Alan đã dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, ngài đang nêm nếm nồi nước dùng bún bò to bự trong khi nhờ Alex đi gọi mẹ và cô dậy. Mùi thơm từ hành tây và ngũ vị hương bay khắp lâu đài. Alex đã gọi mẹ, cậu đi đến phòng của Alice ở gần đó, gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc.

Không thấy trả lời, cậu hỏi vọng vào :

- Cô dậy chưa ? Con vào nhé.

- Alex à ? Vào đi.

Alex xoay tay nắm, mụ ta vẫn không thèm khóa cái cửa của mình. Bước vào phòng, Alice đang nằm dặc dẹo trên giường, mái tóc bạch kim bù xù như cái chổi lông gà, bộ đồ ngủ may bằng lụa sốc sếch gài nút lộn xộn, cô ta thậm chí còn không thèm mặc áo ngực. Nhẹ nhàng tiến lại gần, cậu nói:

- Cô muốn tự dọn phòng hay để con dọn hộ ?

Alice mè nheo chưa muốn dậy, cố với cái tay kéo tấm chăn. Alex thở dài, cậu bưng bà cô đặt xuống sofa, cởi áo khoát đấp lên cho cô khỏi lạnh rồi cậu bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn trước mặt. Alex dọn xong thì bà cô cũng tỉnh, lấy lại cái áo khoác, cậu nói:

- Cô thay đồ rồi đi ăn sáng với mọi người nhé, cha con nấu bún bò đấy.

Nghe đến hai chữ “bún bò”, Alice tỉnh ngay lập tức, cô vội mặc bộ sườn sám thêu sen của mình vào rồi phóng xuống phòng ăn.

Đến nơi thì cả nhà Alan đã ngồi vào bàn, Alan đang múc nước dùng cho vào tô của mọi người.

- Con lợn tỉnh rồi à ? – Alan vừa nói vừa cười.

Alice đổng đảnh bước vào chổ của mình. Alan bước đến múc nước dùng cho vào tô bún. Ôi mùi hương này đúng là bún bò Alan rồi. Đã chục năm qua đi và giờ cô mới có dịp thưởng thức lại hương vị tuyệt đỉnh đó.

Dùng bữa xong, Alice và Alex sẽ cùng nhau trẩy hội.

Alice đã thay một bộ trang phục khác phù hợp với không khí ở Camute hơn, cô diện một bộ váy đen dài quá gối được may nhiều lớp xếp chồng lên nhau để lộ ra phần vải trắng ở mặt trong, lưng áo ôm sát tôn dáng, khoát một mảnh lụa đen thêu hình hoa sen bằng chỉ vàng, chân đi guốc thủy tinh. Alex không mặc quân phục, cậu đổi kiểu tóc, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần đen dài quá mắt cá, chân đi giày da. Thật khó để có thể nhận ra họ là ai trong bộ dạng mới lạ này.

Bước xuống phố, trước mắt họ là những con đường trang hoàng đầy những cây thông dọc lối đi, đỉnh của chúng được gắn một cái đèn ngôi sao, trải dài trên những lớp lá được trang trí bằng hằng hà sa số những mảng lụa đủ màu sắc. Hai bên đường bày bán đủ loại món ăn vặt từ xiên nướng, thịt viên đến bánh ngọt, cookie thậm chí có những chổ bán cả trà sữa[note70418]. Dẫu phát triển mạnh như vậy nhưng Camute không thịnh hành chocolate, phần vì người dân không thích, phần vì khí hậu quá khắc nghiệt để trồng số lượng lớn cacao, ở đây họ chuộng trà hơn[note70419].

Nơi mà hai con robot chiến đấu quyết định ghé qua đầu tiên là doanh trại quân đội, họ muốn đến hỏi thăm những quân nhân không về nhà mà vẫn chọn ở lại. Ngoài đại bản doanh ở làng Vũ Đại, ở kinh đô cũng có một doanh trại phụ trách việc trị an và canh gác những vị trí quan trọng, nó nằm ngay cạnh cung điện và chỉ cách cung điện một con đường.

Bước đến cổng, Will đang canh gác một mình, anh ta vẫn nghiêm chỉnh như thể đang canh gác trước cung điện vậy. Thấy Alex và Alice từ xa, anh thoáng chút bất ngờ, nhưng vẫn giữ vững tư thế đợi hai người đó đến gần rồi mới hành lễ:

- Ngày mới tốt lành, Alex điện hạ, tiểu thư Alice.

Alex đứng nghiêm, đưa tay lên trán để chào. Alice chỉ cuối đầu.

- Anh không về nhà sao Will ? – Alice hỏi.

Do hôm nay không phải là một ngày làm việc chính thức nên Will cũng không cần phải giữ thái độ nghiêm nghị như mọi khi, anh ta trả lời một cách thoải mái:

- Nhà tôi ở ngay trong thành phố nên không cần phải nghỉ, và tôi cũng độc thân nên cũng chẳng có ai để đi hội cùng.

Nói rồi anh ta nhìn Alice, rồi lại đỏ mặt. Alice khẽ cười, cô nói:

- Mong anh sẽ sớm tìm được người thấu hiểu mình. – Alice vừa nói vừa nắm hai bàn tay vào nhau và đặt trước ngực.

- Ôi nữ thần…. Will bất giác lên tiếng.

Alex quay sang hướng khác che mặt cười. Will xấu hổ, vứt cái địa vị qua một bên, anh ta quát:

- Này cậu cười gì thế.

- Không, không có gì. – Alex nói nhưng vẫn không nhịn được cười.

- Vậy cậu Will, tôi và Alex điện hạ có thể vào trong được không ?

Nghe Alice hỏi, Will liền mặc kệ tên hoàng tử đang cười nham nhở bên cạnh, mở cửa mời hai người đi vào.

Bước vào bên trong, thứ đầu tiên họ thấy là một cây thông to tổ bố được trang trí rực rỡ với rất nhiều hộp quà được đặt chung quanh. Khoảng sân lát đá đã phủ một lớp tuyết mỏng, in nhiều dấu chân lộn xộn. Một vài anh lính vẫn đang chạy bộ ngoài thao trường xa xa, tiếng chạy bộ phình phịch vang đến tận chổ hai người đang đứng. Đoàn trưởng quân đoàn số hai Ox đang ngồi đọc sách ở một cái ghế gỗ gần thao trường, thấy Alex và Alice, ông ta vội bước ra chào đón:

- Đã lâu không gặp thưa Alex điện hạ, Alice điện hạ.

Alice nâng váy hành lễ, Alex đứng nghiêm đưa tay lên trán.

- Đã lâu không gặp, đoàn trưởng Ox, ông vẫn sống khỏe nhỉ ?

- Nhờ ơn của Alice điện hạ cả, nào, vào trong kẻo lạnh.

Alex có vẻ bất ngờ khi Ox biết Alice. Hai người theo Ox đi dọc dãy hành lang băng qua thao trường bùn lầy nhão nhoét hằng lên một vòng tròn bước chân của những anh lính. Họ là lính mới nhập ngũ và không có nguyện vọng về nhà nên Ox đang huấn luyện cho bọn họ. Rồi họ đi qua nhà ăn, một vài anh lính đang nấu nướng cái gì đó, có vẻ như đó là bữa trưa của cả doanh trại.

Rồi họ bước lên tầng hai, đi qua hàng loạt căn phòng có đề bảng tên của những tướng lĩnh trên cửa, họ đến một căn phòng có để chữ Ox. Ông ấy mở cửa rồi mời họ vào. Căn phòng ngăn nấp và tài liệu được tổ chức có trật tự khiến Alice mê mẩn. Ox pha trà trong khi mời hai người họ ngồi xuống chiếc sofa ở bàn tiếp khách. Alice nâng tách trà ngửi rồi hớp một ngụm:

- Trà ngon đấy Ox.

- Trà thượng hạng của Camute đấy.

Alex cũng uống một ngụm rồi cậu hỏi:

- Đoàn trưởng Ox và cô có biết nhau ạ ?

- Alex điện hạ có biết xuất thân của tinh anh đoàn không ạ ?

- Elena đã kể cho ta.

Ox gật đầu, ông nói:

- Cách đây mười ba năm, tinh anh đoàn lẽ ra đã bị tiêu diệt vì lời nguyền[note70420] của Alan điện hạ, nhưng nhờ Alice điện hạ đã đến và ghi đè lại lời nguyền nên chúng tôi mới được cứu.

- Thật không hiểu nổi lúc đó anh trai ta đã nghĩ gì mà lại dùng cái lời nguyền đáng sợ đó lên các ngươi. Chỉ là một đám cướp đường mà lại làm đến mức đó thì đúng là bệnh hoạn thật.

Alice thở dài. Alex uống tiếp một ngụm trà, cậu hỏi:

- Doanh trại còn nhiều người lính ở lại nhỉ ?

- Đa số họ đều là tân binh độc thân đến từ những thị trấn quanh kinh đô. Những tân binh khác thì đã chạy về nhà ngay trong ngày nghỉ lễ đầu tiên, đúng là tuổi trẻ.

Nói rồi ông ta đặt tách trà xuống, nhìn về khoảng trời xám xịt bên khung cửa sổ.

- Vợ con tôi ở trong thị trấn này, vốn tôi đang trốn ở đây đọc sách để trấn an tinh thần. Hôm qua cái lều dựng trong nhà bị đứt dây thiều sụp xuống đè lên người bà ấy nên bà ấy đã cằn nhằn tôi và thằng con cả buổi sáng.

Nói rồi ông ấy lại thở một hơi dài đầy não nề. Alice cũng không khỏi ủ dột, rồi không biết nghĩ gì, cô lấy ra một chiếc kẹp tóc hình bướm bằng bạch kim đính hai viên hồng ngọc trên làm điểm nhấn, cô nói:

- Xem như quà tặng sau nhiều năm gặp lại, có vẻ như vợ ngươi sẽ thích nó đấy.

Nói rồi cô trao nó cho Ox. Lão nhìn cái kẹp tóc trong tay, ngẫm nghĩ một hồi, nói:

- Đúng thật, cô ấy thường ngắm nhìn lũ bướm khi rảnh rỗi.

Nói rồi Ox nhìn Alice, cảm ơn cô rối rít. Alex không nói gì, một điều gì đó mơ hồ vừa vụt qua đầu cậu.

Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, Alex và Alice quyết định sẽ đến địa điểm tiếp theo. Trước khi đi họ không quên ghé qua để chào hỏi những tân binh và chúc họ một ngày lễ an lành.

Đêm của những người lính bại trận dần khép lại với màn pháo hoa đủ màu sắc được bắn từ chân núi Valentine.

Alex và Alice trở về lâu đài sau một ngày dài ghé thăm toàn những địa điểm độc lạ như doanh trại quân đội, trường học, nhà tù. Họ đến đó để thăm hỏi các cán bộ, binh sĩ vẫn còn túc trực tại cơ quan.

Alan và Maria đã dùng bữa và say giấc nồng cùng Daria. Cung điện vắng lặng như tờ, ánh trăng lọt qua những tầng mây đã thưa dần, lòn qua hàng cửa sổ thủy tinh hằng lên lối đi những hình ảnh mờ ảo.

***

( Tiểu tuyết + 3 – Năm 785 TCN )

Giáng sinh tràng đến Camute bằng một cơn bão tuyết như muốn nhấn chìm cả kinh đô trong một màu trắng giá buốt. Từ đêm qua tuyết đã dần rơi dày hơn và chuyển thành một cơn bão từ lúc nào chẳng ai hay. Đường phố hôm qua còn tấp nập người qua kẻ lại, sáng nay đã trở nên vắng lặng não nề, chỉ còn hình bóng những cây thông đung đưa theo từng cơn giá rét thổi qua.

Ở bên kia núi, thời tiết cũng chẳng khá hơn, tuyết rơi nhiều và dày cùng với gió thổi mạnh, rít qua những khe đá trên vách núi phát ra những âm thanh gào rú ghê người. Cả ngọn núi ngoài một màu trắng ảo não với vài cái bóng cây trụi lá thì chẳng còn gì khác.

Dưới cái thời tiết quái quỷ này, làng Vũ Đại, hay chính xác hơn là đại bản doanh của quân đội Camute cũng khoát cho riêng mình một màu yên ắng ảm đạm, duy chỉ có một căn nhà ở đây là đang náo nhiệt lạ thường. Đó là dinh thự của hoàng gia Camute, một buổi tiệc nhỏ đang được tổ chức ở đây.

Alex El Flammel, nhân vật chính của ngày hôm nay, bước ra phòng tiệc trong bộ trang phục thường ngày của mình, chỉ đơn giản với một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần kaki màu đen đã cao quá mắt cá.

Phòng tiệc được trang trí đơn giản với một cây thông giáng sinh nhỏ ở góc phòng do các quân sĩ chuẩn bị từ trước, một vài dây cờ phướng trên trần nhà rũ xuống, chúng nối với nhau bởi một quả châu giấy đỏ to bằng cái mũ cối, được lắp ráp từ vô số hình thù rồng và sói đang xen vào nhau, đặt ở giữa là một ngọn đèn chiếu rọi xuống mặt sàn đủ thứ bóng hình kỳ lạ. Giữa phòng, trên chiếc bàn tiệc lùn bằng gỗ nhung trải lụa, là một chiếc bánh kem cở hai gang tay đã cắm sẵn hai cái nến ghép thành số mười lăm.

Khách mời vẫn chưa đến đủ, nói đúng hơn thì hiện chỉ có cả nhà Alan, Alex, Maria đang dỗ Daria ngủ trong nôi gần đó và Alice. Họ đều mặc những bộ trang phục đơn giản, áo phông quần kaki đi chân trần, như thể hôm nay họ trở lại những ngày còn tự do tự tại ở cái làng Vũ Đại này vậy. Alice cũng ăn vận đơn giản, vẫn là bộ sườn sám thêu hình sen yêu thích của mụ, tóc búi gọn cài trâm.

Thấy chưa có vị khách nào đến, Alan buộc miệng:

- Lạ nhỉ, hằng năm ông nội Deino toàn đến sớm nhất.

Alice đang bày biện đồ ngọt gần đó, ném một miếng bánh quy vào miệng, vừa nhai vừa nói:

- À, ta nghe nói ông ấy và mẹ sẽ đến muộn đấy, không thấy đề cập lý do.

Alan giật giật chân mài, bỗng dưng hình ảnh hai đứa em bất đắc dĩ hiện lên làm ngài rùng mình. Ngài hỏi mờ ám:

- Có lẽ nào hôm nay cha sẽ mang hai đứa nó đến đây không ?

- Ai mà biết được. – Alice nhướng vai.

Một lát sau, Wolfrey và Pelicia đến. Bà ấy vẫn mặc bộ sườn sám như mọi năm, nó được may bằng cuộng vải trắng bà nhận vào mười bốn năm trước từ Alan và vẫn luôn treo ở chỗ trang trọng nhất trong phòng bảo vật của lâu đài. Phong cách ăn mặc của bà và Alice khá tương đồng nhau, họ đều thích mặc sườn sám và khoát lụa trên vai trong mọi kiểu thời tiết. Wolfrey vẫn như mọi khi, côm lê là lựa chọn hàng đầu, đi kèm với nó là một cái áo choàng nhung toàn thân, đơn giản nhưng rất lịch thiệp. Thấy ông bà đến, Alex vội phi ra để ôm bà nội. Alan cũng bước ra sau đó.

- Đã lâu không gặp cha, mẹ.

- Đã lâu không gặp.

Wolfrey trả lời trong khi đưa tay vuốt đầu thằng Alex bên cạnh.

Mời hai người vào nhà, Pelicia đặt giỏ trái cây xuống bàn, chúng là trái cây thượng hạng của Dragon Nest, cực bổ dưỡng và mọng nước. Rồi bà bước đến cái nôi nơi Maria đang ru Daria. Wolfrey, Alex, Alan và Alice ngồi xuống bàn tiệc, Alice rót trà cho tất cả.

Chén trà vừa cạn thì Deino cũng đến, cảm nhận được sự hiện diện của ông nội, Alex vội đứng dậy rồi chạy ra thềm nhà, ngài đến cùng với Galadriel và một cô gái. Con bé đang núp sau lưng Galadriel, chỉ thò cái đầu ra để ngó trước sau.

- A!!! Ngươi đang làm gì ở đây thế Cielo?

Alex hét lên trong lúc chỉ tay vào cô gái. Nghe tiếng Alex, Pelicia và Alice cũng chạy ra. Cô bé giật mình liền rút hẳn ra sau chỉ để lộ mái tóc đen bay bay trong gió.

- Có chuyện gì thế Alex? – Pelicia hỏi.

Deino thở dài, ngài nói:

- Ít nhất hãy để ta giới thiệu chứ Alex.

- Alex ca ca thật thô lỗ, mới lần đầu gặp đã làm tổn thương trái tim thiếu nữ. Đúng là quá đáng mà.

Galadriel nói với giọng điệu trêu ghẹo khiến Alex đỏ mặt. Những lời của bà làm cậu nhận ra mình đã hiểu lầm. Alex thu tay lại, cúi người xuống, cậu nói với giọng hối lỗi:

- Xin lỗi vì đã thô lỗ.

Cô gái nhút nhát vẫn bấu vào người Galadriel không chịu ra mặt, quá mất thời gian với hai đứa này, Deino nói với cô gái:

- Nào, Alex cũng đã xin lỗi rồi, con định để thằng bé cúi người mãi sao ?

Cô gái có vẻ đã nhận ra, cô từ từ cất bước rồi đứng bên cạnh Galadriel, một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen tuyền đầy bí ẩn, đôi mắt xanh sâu thẩm như sapphire. Khác với trang phục trắng đơn giản của Deino và Galadriel, cô gái đó mặc một bộ váy xòe màu trắng dài quá gối, bộ váy được thiết kế khá cầu kỳ với nhiều lớp vải trắng - đen chồng lên nhau, lưng áo ôm sát và đính một cái nơ nhỏ trên ngực.

Nghe tiếng bước chân, Alex khẽ mở mắt để nhìn trộm, thấy cô gái đã đứng trước mặt, Alex mới đứng thẳng người lại. Trông có vẻ ổn, Deino mới giới thiệu:

- Đây là Galadriel, vợ yêu của ta.

- Em cũng yêu anh lắm.

Galadriel quay sang ôm eo rồi dụi dụi mặt vào ngực Deino khiến Pelicia với mấy đứa nhỏ đứng hình. Quá mệt mỏi, Pelicia đành giới thiệu hộ:

- Alex, đây là Tierra, có thể xem con bé là con gái của hai kẻ này. Con bé còn một người anh trai song sinh nữa, khi có dịp ta sẽ giới thiệu con với thằng bé. Nếu ta nhớ không lầm thì hai đứa cũng chạt tuổi…

Pelicia nói xong, cô nhìn sang thằng cháu nhà mình. Alex đã bay màu, thằng bé đã bị mê hoặc trước vẻ đẹp của Tierra, tức mình, Pelicia giục :

- Này các người định đứng ngoài này đến bao giờ thế ? Vào lẹ còn nhập tiệc !

Nói rồi cô véo tai Galadriel rồi lôi cả tên Deino đi vào. Alex sực tỉnh, nhận ra cô gái trước mặt đã bị bỏ lại. Cậu cúi người, đưa một tay lên trước, một tay đặt trước ngực. Nhận ra ý muốn của Alex, Tierra cũng e thẹn đặt một tay lên tay Alex rồi cả hai cùng bước vào trong.

Khách mời đã đông đủ, tất cả ngồi cùng nhau chung quanh bàn tiệc. Alice thắp nến, Alex sẽ cầu nguyện rồi thổi chúng. Xong nghi thức, cả nhà bắt đầu dùng tiệc. Hôm nay họ sẽ dành cả ngày cho nhau, đúng nghĩa “ngày của gia đình”.

Cách chọn vị trí của bàn tiệc này đúng là sỉ nhục kẻ cô đơn như Alex, Alan tay trái Alice, tay phải Maria, ông bà nội chia cặp gắp thức ăn cho nhau lia lịa. Chỉ có Alex ngồi cạnh Tierra trong một sự khó xử đầy gượng gạo.

Bữa ăn kết thúc, cả nhà kéo đi dùng trà bỏ mặc Alex và Tierra nhìn nhau ngơ ngác. Alex cũng hình dung được cái bàn tiệc này sẽ do cậu dọn dẹp.

Cả gia đình ai nấy đều là hốc trưởng nên cả bàn tiệc không còn thức ăn thừa, cả cái bánh kem giờ chỉ còn một lớp kem trắng dính dưới đáy và trên nó là hai cái nến cháy dở mà lẽ ra đã bị Deino nuốt luôn nếu Alan không ngăn lại. Alex sắn tay áo, gom chén đĩa xếp lại thành chồng ngay ngắn rồi mang ra sau, Tierra vẫn ngồi một bên im lặng quan sát trông có vẻ nghĩ ngợi. Alex trở lại rồi mang chồng chén đĩa cuối cùng, Tierra cũng đi theo, cô ngồi xuống một cái ghế gần đó, hai chân thỏng lên đung đưa trong khi dùng tay nghịch mấy lọn tóc đen bóng của mình. Alex đã bắt đầu rửa bát được một lúc. Bỗng dưng Tierra lên tiếng:

- Cậu Alex đã gặp Cielo rồi sao ?

Alex bất ngờ vì câu hỏi, cậu dừng tay, nhìn Tierra rồi lại nhìn bâng quơ đâu đó, cậu đáp:

- Tôi đã gặp Cielo một lần trong lúc tập luyện.

Rồi Alex lại tiếp tục rửa, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, ngoài tiếng gió rít ngoài cửa sổ và tiếng chén dĩa va vào nhau chẳng còn âm thanh nào khác. Dần dần đống chén dĩa cũng được rửa sạch sẽ và úp lên khây. Alex quay sang, Tierra đã ngủ gật được một lúc. Cuối người xuống khẽ lay cô gái dậy, Alex nói nhỏ:

- Tierra, Tierra, dậy nào, cô sẽ bị cảm đấy.

Tierra ngã lên vai Alex, có vẻ con bé đã ngủ say. Alex đành phải bế Tierra đến phòng trà để cầu cứu mọi người. Kéo cái cửa trượt qua, một cuộc bài bạc đang được tổ chức giữa bốn người già trong khi Alice và Maria chăm Daria. Thấy Alex bế Tierra, Galadriel đặt bài xuống, nhìn Alex rồi ra hiệu đặt con bé bên cạnh bà. Alex lấy từ trong túi ma pháp của mình ra chiếc gối ngủ rồi kê lên đầu cho Tierra. Xòng bạc đã được dọn dẹp, họ ngồi ngay ngắn để chuẩn bị trả lời mớ thắc mắc của đứa cháu đích tôn.

- Tierra và anh trai cô ấy là gì vậy ạ ?

Alex nói trong khi đưa mắt nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh. Galadriel khẽ nói :

- Chắc con gặp Cielo rồi phải không, thằng bé y hệt Tierra nhưng tóc trắng và hoạt bát hơn.

- Tên đó tý thì đã lấy mạng của con đấy.

Galadriel trừng mắt nhìn Alice sau khi nghe Alex nói, cô hỏi :

- Alice, con có gì để biện hộ không ?

Alice giả ngu, cô lắp liếm :

- Lúc đó con đi ra ngoài để làm việc, con không biết chuyện thằng bé đến Wylistina.

- Sao lúc đó cô lại dửng dưng khi nghe tên Cielo vậy ? - Alex chất vấn.

- Người còn trùng tên thì rồng cũng vậy thôi có gì mà lạ.

Deino thở dài, ngài nói :

- Con nghĩ có thể đánh lừa được mẹ mình sao Alice.

Alice bắt đầu mếu máu, cô nhìn Galadriel rồi nói với vẻ hối lỗi :

- Con chỉ muốn Cielo đến để cho Alex thấy một con wyvern là khủng khiếp thế nào và biết cảm thấy sợ hãi khi đối diện với chúng.

- Và Cielo đã bị Alex thồn hành vào mồm ? Deino hỏi.

Alex nhìn Deino, đáp :

- Cậu ta đã thua trong cuộc giao kèo và rút lui.

Cả phòng cố nhịn để không cười thành tiếng. Pelicia nói :

- Alex, con có biết Cielo đã học kiếm thuật từ Wolfrey không ? Cậu ta mạnh đến nỗi có thể ăn miếng trả miếng với thầy của mình luôn đấy.

Mồm Alex đã rơi xuống đất, cậu không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Deino nói tiếp :

- Có lẽ con là con người đầu tiên đã đánh bại nó trong một trận chiến đấy.

Nói rồi Deino nhìn sang Galadriel, hiểu ý cô bắt đầu kể :

- Cielo và Tierra là một cặp sinh đôi nở ra từ một quả trứng mà long thần Serphont đã giao cho chúng ta cách đây hai mươi bốn năm, cùng thời điểm Alan đến cái làng Vũ Đại này. Sau mười năm ấp trong lồng kính, quả trứng nở ra hai con wyvern nhỏ màu xanh lam.

Deino tiếp lời vợ :

- Chúng ta đã nuôi hai con rồng nhỏ đó ở một ngọn núi bên trong Nomanland để chúng có thể hấp thụ ma lực dồi dào ở đây. Sự tồn tại của chúng là bí mật và chỉ có vài người trên thế giới này biết đến. Chúng ta đã dạy chúng ma pháp để có thể biến thành con người. Thi thoảng, ta cùng Wolfrey đến để dạy chúng ma pháp và kiếm thuật.

Wolfrey lên tiếng :

- Cielo có thiên bẩm về kiếm thuật trong khi Tierra lại đam mê ma pháp. Bọn chúng cứ như hai mặt của một đồng xu vậy.

Alex hỏi :

- Thanh kiếm của Cielo là do ông rèn ạ ?

- Đúng vậy, nó là quà sinh nhật mười tuổi của ta. Thanh kiếm đó có tên là [ Glacier  ], cùng một cặp với cái trượng của Alice.

Nói rồi Wolfrey thở dài, ngài tiếp :

- Lẽ ra cái trượng đó thuộc về Tierra, nhưng con bé đã từ chối rồi cuối cùng nó lại rơi vào tay Alice.

Nói rồi ngài nhìn sang phía Alice, rồi lại nhìn về phía Deino, đoạn thở một hơi dài não nề:

- Đúng là cha nào con nấy.

Rồi ngài tiếp:

- Từ khi lên mười, Tierra đã trở về Dragon Nest để canh chừng đỉnh Celest cùng long thần, Cielo sống ở đỉnh Valentine, thi thoảng thằng bé sẽ đến Băng vệ để học kiếm thuật từ ta.

Alex cau mày, cậu quay sang Alan đang giả điếc từ nãy đến giờ, hỏi:

- Cha đã biết đến họ ngay từ đầu phải không ?

Pelicia bật cười:

- Alan đã đến gặp chúng từ rất lâu về trước, hai đứa nhỏ có vẻ rất thích thú khi có anh trai, thế là chúng mè nheo đòi đấu tập. Kết quả là Alan đã bị chúng hành hạ suốt một ngày trời, đấu phép thì thua Tierra, đấu kiếm thì gian lận mới thủ hòa với Cielo.

Cuộc đối thoại um sùm làm Daria quấy khóc, rồi Tierra cũng dậy theo. Mè nheo dụi mắt, con bé vô thức đặt tay lên tay Alex đang ngồi bên cạnh. Alex giật mình, một thứ cảm xúc kỳ lạ đang dâng trào mãnh liệt trong lòng ngực cậu. Alex đỏ mặt quay mặt sang hướng khác, may mắn nhờ con bé Daria quấy khóc um sùm làm mọi người không chú ý đến sự kỳ lạ của cậu.

- Có chuyện gì thế cậu Alex.

- Daria đột nhiên quấy khóc nên mọi người đang chăm con bé.

Alex vừa nói vừa dùng tay còn lại che mặt.

Thay tã xong xuôi cho cháu gái, mọi người trở lại. Deino hỏi:

- Alex, con đã có ai dạy kiếm thuật chưa ?

- Con đã học từ cha nhưng chỉ ở mức căn bản.

Deino và Wolfrey lườm khiến Alan giật mình, ngài chống chế:

- Alex còn quá nhỏ, thằng bé sẽ bị chấn thương nếu học những thứ kiếm thuật quái dị đó.

Deino gật gù, ngài nói bồi thêm:

- Phải phải, kiếm thuật của Wolfrey đúng là thứ quái dị thật.

Wolfrey thở dài, ngài cũng làm biếng tranh cãi với tên này, rồi ngài nhìn Tierra, đề nghị:

- Này Tierra, con có muốn đến Wylistina để sống một thời gian không ?

- Được ạ.

Tierra trả lời không một chút chần chừ, tuy là một pháp sư nhưng kiếm thuật của Tierra không tồi, ít nhất con bé đã lĩnh hội được hầu hết các thế kiếm của kiếm vương Wolfrey.

Galadriel nhìn con tôm luộc đang ngồi bên cạnh, một viễn cảnh thú vị vừa hiện ra, cô cười rồi ghé tai Alex nói khẽ:

- Cố lên nhé.

Ghi chú

[Lên trên]
Trà sữa đơn giản là sữa bò được đun nóng và nấu với một ít lá trà.
Trà sữa đơn giản là sữa bò được đun nóng và nấu với một ít lá trà.
[Lên trên]
Trồng trà và xao trà được xem là một ngành công nghiệp trọng yếu của Camute và Alan xuất khẩu nó khắp lục địa với giá cắt cổ. Trà của Camute là loại trà ngon và chỉ thua kém loại trà tối thượng được trồng ở chổ của Deino.
Trồng trà và xao trà được xem là một ngành công nghiệp trọng yếu của Camute và Alan xuất khẩu nó khắp lục địa với giá cắt cổ. Trà của Camute là loại trà ngon và chỉ thua kém loại trà tối thượng được trồng ở chổ của Deino.
[Lên trên]
Lời nguyền nô dịch do Alan yểm lên lũ cướp năm đó có thời hạn là 12 năm. Khi hết hạn, lời nguyền sẽ cắn nuốt linh hồn của người bị yểm và kẻ đó sẽ chết vĩnh viễn mà không thể hồi sinh vì linh hồn đã biến mất.
Lời nguyền nô dịch do Alan yểm lên lũ cướp năm đó có thời hạn là 12 năm. Khi hết hạn, lời nguyền sẽ cắn nuốt linh hồn của người bị yểm và kẻ đó sẽ chết vĩnh viễn mà không thể hồi sinh vì linh hồn đã biến mất.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận