World of Warcraft
CHRIS METZEN, MATT BURNS, và ROBERT BROOKS PETER C. LEE
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

VÒNG XOAY THÙ HẬN

Chương 02

0 Bình luận - Độ dài: 3,192 từ - Cập nhật:

“Thứ ta không hiểu là, mục đích của sương mù là gì?”

Thuyền trưởng Bolik, chủ tàu buôn orc Orgath’ar, biết rằng gã rồi sẽ hối tiếc về những lời đó kể cả khi gã thấy mình gần như bị ép phải trả lời phát biểu của gã phục vụ. “Nó có mục đích gì không?”

Rabin lắc đầu khi gã tiếp tục lau chùi bộ nanh của gã thuyền trưởng. Đó không phải là một thói quen mà orc nào cũng có, nhưng Bolik cảm thấy rằng trách nhiệm làm thuyền trưởng Orgath’ar là luôn phải trở nên bảnh bao hết mức có thể. Orc là những người cao quý, đã bị tước mất quê hương mình và bị nô dịch, cả bởi quỷ dữ và con người. Những orc bị nô dịch luôn bẩn thỉu lôi thôi. Là một orc tự do sống tại Durotar dưới luật lệ ôn hòa của vị chiến binh vĩ đại Thrall, Bolik cảm thấy việc tỏ ra càng ít giống những tên nô lệ thời xưa càng tốt là rất quan trọng. Điều đó có nghĩa là giữ vệ sinh, quái dị đối với hầu hết orc, và đó là điều gã mong muốn ở cả thủy thủ đoàn của gã.

Chắc hẳn điều này đúng với Rabin, kẻ làm đúng theo chỉ thị của thuyền trưởng nhiều hơn hầu hết thủy thủ đoàn của tàu Orgath’ar. Rabin giữ cho lông mày gọn gàng, răng và nanh sạch sẽ, móng tay sắc bóng, và đeo càng ít trang sức càng tốt – chỉ có một vòng mũi và một hình xăm.

Để trả lời cho câu hỏi của Bolik, Rabin nói, “Chà, mọi thứ trên thế giới này đều phục vụ cho một mục đích nào đó, phải không thưa ngài? Ý tôi là, nước ở đó để ban cho chúng ta cá để ăn và đường cho tàu thuyền di chuyển. Không khí ở đó để cho chúng ta thứ gì đó để hít thở. Mặt đất cũng cho chúng ta thức ăn, chưa nói đến nơi để chúng ta xây nhà. Chúng ta đang làm tàu thuyền từ những gì cây cối cho chúng ta. Kể cả mưa và tuyết – chúng cho chúng ta nước để uống, không như biển. Tất cả đều có một ý nghĩa nào đó.”

Rabin tập trung chú ý vào việc dũa móng tay của Bolik, bởi vậy Bolik ngả người ra sau. Cái ghế của gã đặt gần vách ngăn phòng, nên gã tựa lên đó. “Nhưng sương chẳng có ý nghĩa gì à?”

“Thực sự tất cả những gì nó làm là ngáng đường mà chẳng cho chúng ta gì cả.”

Bolik cười, hàm răng láng bóng lóe lên trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn trong phòng. Lỗ cửa sổ không hề tăng thêm chút ánh sáng nào cả vì chính màn sương Rabin đang nhắc đến. Gã thuyền trưởng hỏi, “Nhưng tuyết và mưa cũng ngáng đường đấy thôi.”

“Cũng đúng, Thuyền Trưởng à, cũng đúng đấy.” Rabin đã dũa xong ngón cái và chuyển sang những ngón khác. “Nhưng như tôi nói, tuyết và mưa có mục đích lớn hơn nhiều. Kể cả khi chúng ngáng đường, ít nhất thì chúng cũng có chút ích lợi. Nhưng ngài nói cho tôi xem, sương mù thì có tác dụng gì không? Nó không cho chúng ta thấy chúng ta đang đi đâu, và chẳng trả lại cho chúng ta thứ gì cả.”

“Chắc vậy.” Bolik nhìn gã phục vụ. “Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là chúng ta chưa biết được tác dụng của nó. Dù sao thì, cũng có lúc chúng ta không hề biết rằng tuyết chỉ đơn giản là mưa bị đóng băng thôi. Loài orc cũng từng xem tuyết phiền phức y như sương mù bây giờ ấy. Cuối cùng thì mục đích thật sự của nó – như mày nói, để cung cấp cho chúng ta nước để uống trong mùa rét – cũng đã được nhận ra. Vậy đâu phải lỗi của sương mù đâu, là lỗi của chúng ta chưa nhận ra sự thật thôi. Rồi ta cũng sẽ biết. Thế giới bảo cho ta biết những gì ta cần chỉ khi chúng ta đã sẵn sàng mà thôi. Đó là cách mọi thứ vận động.”

Rabin nghĩ về lời của thuyền trưởng khi gã dũa móng xong và bắt đầu đánh bóng. “Tôi cũng cho là thế. Nhưng hôm nay nó chẳng giúp gì được cho chúng ta phải không thưa ngài?”

“Ừ, đúng là không. Thủy thủ đoàn xử lý nó như thế nào rồi?”

“Tôi cho là hết sức mình rồi,” Rabin nói và nhún vai. “Người quan sát bảo gã chẳng thấy được cái răng nanh của chính gã ngay trước mặt ấy chứ.”

Bolik cau mày. Con tàu vẫn cứ thường xuyên rung lắc nhẹ, nhưng giờ có vẻ như nó nảy lên hơi nhiều hơn một chút. Thường thì điều này nghĩa là nó đang bị tác động bởi sóng của một con tàu khác.

Đứng dậy khỏi cái ghế trong lúc Rabin vẫn đang dũa móng dở, Bolik nói, “Việc này để sau đã Rabin.”

Rabin đứng dậy và gật đầu. “Vâng thưa Thuyền Trưởng.”

Bolik nắm lấy cây chùy của cha gã và rời phòng tới hành lang hẹp bên kia. Orgath’ar – Bolik đặt tên nó theo Orgath, người cha vinh quang của mình và chủ nhân cũ của cây chùy, người đã chết trong cuộc chiến với Quân Đoàn Rực Lửa – đã được dựng nên bởi lũ yêu tinh, vì gã chỉ muốn một con tàu tốt nhất. Kẻ dựng tàu, một tên yêu tinh già sắc sảo tên là Leyds, đã quả quyết với Bolik rằng gã nên làm cái hành lang rộng hơn cho phù hợp với kích thước lớn của loài orc. Không may là quan điểm “rộng hơn” của gã yêu tinh lùn ít hào phóng hơn so với ý nghĩ của Bolik, vậy nên gã thuyền trưởng khó khăn lắm mới ép được thân mình to lớn qua cầu thang dẫn tới boong tàu.

Khi gã đi lên cầu thang, gã thấy tên thuyền phó Kag vừa có ý định đi xuống. “Tôi đang xuống tìm ngài đây.” Kag cười, cặp nanh dài gần như chọc vào mắt. “Đáng ta cũng phải biết anh cũng thấy được sự thay đổi chứ nhỉ.”

Bolik cười khoái trá khi gã đi lên boong tàu. Ngay khi gã tới nơi, gã ngay lập tức thấy tiếc khi không gọi Kag xuống cầu thang tìm gã. Màn sương dày tới độ gần như có thể cắt bằng kiếm. Gã biết Orgath’ar rõ tới mức có thể đi dọc boong tàu mà không cần phải nhìn, nhưng giờ đó là cách duy nhất để tới đó. Kag đi theo, đứng gần như mũi chạm mũi với gã thuyền trưởng để họ có thể nhìn thấy được nhau.

Nhận ra rằng gã không thể thấy nổi bất cứ con tàu nào khác – thực sự gã chẳng có được mấy dấu hiệu đủ cho thấy họ đang thực sự ở trên mặt nước, vì gã khó lòng thấy được gì – gã quay sang gã thuyền phó. “Cái gì vậy?”

Kag lắc đầu. “Khó nói lắm. Người quan sát không thấy được gì nhiều. Anh ta thấy loáng thoáng một con tàu, nhưng có lúc anh ta nghĩ đó là một tàu hộ tống quân sự của Theramore – lúc thì anh ta nói anh ta thấy chẳng hề giống một con tàu bình thường nào của cả con người và orc.”

“Thế anh nghĩ gì?”

Kag nói không hề do dự, “Người quan sát sẽ không nói nếu anh ta không chắc chắn. Nếu anh ta nói là anh ta thấy tàu quân đội của Theramore, rồi nói có một thứ gì đó khác, thì có nghĩa là anh ta thấy một thứ khác vào lần đầu. Tôi nghĩ đó là hai con tàu. Bên cạnh đó, cơn sóng đủ mạnh với cả hai tàu, hoặc một tàu đi vòng tròn. Trong màn sương này chẳng phân biệt nổi gì cả.”

Bolik gật đầu đồng ý. Người quan sát của họ, Vak, có thể nhìn hai đốm nằm trên đường chân trời và nói cho ta biết đâu là tàu đánh cá và đâu là tàu chở quân. Thậm chí còn có thể cho ta biết tàu đánh cá đó được dựng lên bởi đoản nhân hay là con người, và kể cả tàu chở quân đó được làm trước hay sau cuộc xâm lược của Quân Đoàn Rực Lửa. “Ba tàu tới gần như thế này hẳn là có rắc rối đấy. Chúng ta cần thổi tù và. Lấy-”

“Tàu!”

Nhìn thẳng lên cột buồm, Bolik cố nhìn Vak, nhưng khoảng không trên đầu gã bị nuốt gọn bởi màn sương. Giọng của Vak vọng xuống từ thứ mà con người gọi là “ổ quạ,” vì lý do nào thì Bolik không hiểu nổi – gã biết quạ là một loài chim, nhưng gã không chắc cái tổ của nó thì ảnh hưởng gì tới cái cột của người quan sát – nhưng gã thuyền trưởng không thấy được hắn.

Kag gọi với lên. “Anh thấy gì?”

“Có tàu đang tới! Con người! Tôi không thấy nổi cờ có màu gì cả!”

“Thế còn tàu quân sự?”

“Giờ không thấy đâu cả, nhưng mới thấy tích tắc trước thôi! Đang chạy song song!”

Bolik không thích điều này. Một tàu con người không treo cờ gì thường có nghĩa đó là cướp biển. Chắc không phải vậy – màu cờ gần như là vô nghĩa trong màn sương như thế này – và chỉ đơn giản là họ không thể thấy tàu orc. Bolik không hề muốn mạo hiểm hàng hóa. Nếu những thùng hàng của gã không được chuyển an toàn tới Đồi Đao, Bolik sẽ không được trả tiền, điều đó có nghĩa là thủy thủ đoàn không được trả tiền. Những ngày thủy thủ đoàn không có tiền không phải là những ngày hay ho đối với một chủ tàu.

“Thổi tù và. Canh gác khoang chứa hàng.”

Kag gật đầu. “Vâng thưa ngài.”

“Lao móc!”

Khi Vak hét lên, Bolik thầm chửi rủa. Lao móc chỉ có một trong hai khả năng. Một là con tàu kia tưởng nhầm Orgath’ar là một sinh vật biển cỡ lớn như cá voi hoặc hải xà. Khả năng kia là chúng là cướp biển và lao móc được gắn dây dùng để leo lên boong.

Do rắn biển lẫn cá voi đều thường không di trú xa tít phương bắc như thế này, Bolik khá tin tưởng vào khả năng thứ hai.

Những cái lao móc đập xuống boong tàu, cạnh cầu thang dẫn xuống dưới boong, và những nơi khác Bolik không thể thấy qua màn sương. Rồi dây được nối với chúng bị kéo căng.

“Chuẩn bị có kẻ đột nhập lên boong!” Kag hét lên.

Bolik nghe thấy có tiếng nói, “Cắt dây ngay!”

Có tiếng đấm đá ngay sau khi Kag nói, “Đừng ngu ngốc thế! Kiếm không thể chặt đứt loại dây ấy đâu, mấy người sẽ bị sơ hở đấy.”

Những câu nói khác đều bị cắt ngang bởi sự xuất hiện bất ngờ của đám đột nhập, hiện ra như thể ma thuật nhờ màn sương. Chúng là con người, Bolik nhận thấy điều đó, và không mặc bất cứ đồng phục quân đội nào cả. Ngoài ra, Bolik cũng không chắc chúng đang mặc gì – sự thích thú với quần áo ngoài vượt quá nhu cầu của con người là thứ luôn làm Bolik khó hiểu. Gã biết quân đội của Công Nương Proudmoore mặc gì.

“Giết lũ cướp biển!” Bolik hét lên, nhưng thủy thủ đoàn đâu cần đến nhắc nhở. Trận chiến đã diễn ra rồi. Bolik nhấc cây chùy của cha gã trong tay phải và vong nó về phía tên con người gần nhất, hắn cúi xuống rồi lao kiếm tới.

Bolik đỡ thay kiếm bằng cánh tay trái, cùng lúc đó gã xoay vòng cây chùy trên đầu để chuẩn bị tấn công tiếp, tên con người vung kiếm lên đỡ cây chùy. Tuy nhiên, khi hắn cúi người tới, tên con người đưa thân mình tới gần Bolik hơn, khiến gã thuyền trưởng orc dễ dàng đấm vào bụng hắn. Gập mình lại vì đau đớn và ho, tên con người ngã sụp xuống boong tàu, và Bolik bổ cây chùy xuống gáy hắn.

Thêm hai tên khác nhảy tới trước mặt Bolik, ý định đấu hai chọi một để khiến gã phải trốn tránh. Nhưng Bolik cứng rắn hơn thế. Dù cho sinh ra là một nô lệ tại thế giới này, gã được được giải thoát bởi Thrall, và đã thề là sẽ không bao giờ trốn trách con người nữa. Đúng là gã đã chiến đấu bên cạnh họ, nhưng không bao giờ cúi mình chịu thua kém.

Kể cả với hai kẻ cầm kiếm đang đối mặt với mình.

Tên cướp biển bên trái gã vung kiếm tấn công – một thanh kiếm cong loại Bolik đã từng thấy trước đây – trong khi tên bên phải dùng hai thanh kiếm ngắn hơn. Bolok đỡ thanh kiếm cong bằng tay trái, nhưng lần này lưỡi kiếm đã ngập vào cẳng tay gã, trong khi gã dùng chùy để gạt một trong hai thanh kiếm ngắn. Thanh kiếm ngắn còn lại chém hụt ngực Bolik trong gang tấc.

Mặc dù đòn vừa rồi khiến cánh tay trái của gã đau đớn, Bolik giật mạnh tay xuống, lưỡi kiếm vẫn còn kẹt trong đó. Sức khỏe siêu việt với tác dụng của đòn bẩy khiến đối thủ phía trái của gã bị tước mất vũ khí, thanh kiếm vẫn găm vào thịt Bolik. Vừa đá vào tên cướp biển phía bên phải, Bolik vừa nắm lấy đầu tên bên trái và nhấn xuống, khiến tên cướp biển phải khuỵu gối.

Tên cầm kiếm ngắn cố lăng người trong khi đang lùi trên sàn, cố tránh cú đá chặt chân đó, nhưng đổi lại không thể giữ nổi thăng bằng.

Bolik, với bàn tay trái khổng lồ vẫn còn túm chặt đầu tên cướp biển cầm kiếm cong, liệng tên ngu ngốc đó sang một bên. Đầu tên con người đập vào cột buồm với một tiếng huỵch đầy thỏa mãn.

Tuy nhiên đòn đó khiến tên còn lại có cơ hội đứng dậy. Ngay khi hắn vung hai thanh kiếm nhỏ xíu của hắn, Bolik ngả người ra sau và di chuyển về bên phải, duỗi thẳng tay phải ra sau lưng, rồi vung cây chùy vào đầu hắn, khiến sọ tên con người bị đập nát, chết tại chỗ.

“Vak!” Bolik hét lên phía cột buồm khi gã gỡ thanh kiếm cong khỏi tay và ném nó xuống sàn gần xác chủ nhân nó. “Thổi tù và lên!” Lũ cướp biển hẳn không biết tiếng orc, vậy nên không ngờ được chuyện tù và được thổi lên.

Vài giây sau, một tiếng động chói tai vang lên khắp không gian. Bolik đã chuẩn bị tinh thần cho thứ âm thanh gần như rung lắc tới tận xương tủy, và gã cho là cả thủy đoàn nữa – gã không thể thấy hầu hết bọn họ.

Lũ con người Bolik thấy được bị bất ngờ, nhưng đó chính là thứ Bolik đã tính trước. Những orc Bolik có thể thấy được bắt đầu lấy được lợi thế. Bolik bắt đầu vung cây chùy trên đầu tới khi gã tìm thấy một mục tiêu khác. Thứ vũ khí của cha gã đập vào vai một tên cướp biển gần đó, hắn ngã ra sàn, gào lên trong đau đớn.

Bolik nghe thấy một tên con người hét lên bằng tiếng của con người mà gã khá chắc có nghĩa là “rút lui,” phỏng đoán này được xác thực khi lũ cướp biển bắt đầu leo qua dây quay trở lại tàu. Bolik thấy Kag cắt đứt chân của một kẻ đang tháo lui, khiến hắn rơi xuống Biển Lớn.

Kag quay về phía Bolik. “Chúng ta có đuổi theo không?”

Bolik lắc đầu và nói, “Không. Cứ để chúng đi.” Chẳng có mấy ý nghĩa trong việc cố đuổi theo một con tàu trong cái màn sương quái gở này. “Kiểm tra hàng hóa đi.”

Gật đầu tuân lệnh, Kag chạy tới phía khoang tàu, tiếng bước chân vang vọng khắp boong tàu.

Bolik nhìn lên nói, “Người quan sát, còn tàu con người thì sao?”

“Họ không di chuyển gì cả,” Vak nói, “cho tới tận khi chúng ta thổi tù và. Rồi họ lại đi rồi. Giờ không thấy đâu nữa.”

Bolik siết chặt nắm đấm, tay phải nắm chặt cán cây chùy của cha gã, gã tưởng như nó sắp nát ra tới nơi. Con người là đồng minh của họ. Nếu có binh sĩ của Công Nương Proudmoore đang ở gần, tại sao họ lại không hỗ trợ khi lũ cướp xâm nhập tàu Orgath’ar chứ?

“Thưa ngài,” Kag nói khi quay trở lại cùng Forx, chiến binh có trách nhiệm bảo vệ hàng hóa, “một trong những thùng hàng đã bị đập nát. Một thùng khác đã bị ném xuống biển bởi một tên con người để tạo đường rút lui.”

Forx nói thêm, “Chúng cử hầu hết quân tới khoang tàu. Chúng tôi đã cản được chúng, chúng tôi đã làm thế, thưa ngài. Nếu không thì chúng đã lấy được tất cả rồi.”

“Các anh làm tốt lắm Forx à. Và các anh sẽ được thưởng.” Bolik biết lời gã có ý nghĩa như thế nào. Hai thùng hàng mất đi đồng nghĩa với việc hai mươi phần trăm số hàng đã mất trắng, có nghĩa là mất đi hai mươi phần trăm tiền công. Bolik đặt một tay lên vai Forx. “Các anh sẽ nhận được đúng số tiền các anh đáng được hưởng lúc số hàng còn nguyên – thiếu bao nhiêu ta sẽ bù.”

Mắt Kag mở lớn. “Chúng tôi rất vinh dự, thưa Thuyền Trưởng.”

“Không– anh đã bảo vệ được thuyền. Các anh không đáng bị phạt vì điều đó.”

Forx cười. “Tôi sẽ báo cho các chiến binh, thưa ngài.”

Bolik quay về phía Kag khi Forx rời đi. “Đánh giá tổn hại, ném tất cả xác của lũ con người xuống biển, và đưa chúng ta lại hành trình.” Gã hít một hơi, rồi thở dài. “Và khi chúng ta quay trở lại, ta muốn gặp một người đưa thư ngay. Thrall cần được thông báo ngay về chuyện này.”

Kag gật đầu và nói, “Vâng thưa Thuyền Trưởng.”

Nhìn vào màn sương đã cho phép lũ cướp biển tiến đến quá gần để tấn công như vậy, Bolik nghĩ lại về lời của Rabin, và quả quyết rằng màn sương sẽ không có tác dụng nào đáng hơn như vậy…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận