Ngày kế tiếp.
Tôi mời Marie đến tiệc trà và kiểm tra tình trạng của nhỏ.
Theo báo cáo của Luxion, có vẻ là không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng là thứ gì đó đã cố gắng chiếm hữu nhỏ.
Vậy mà──
「Món này đúng là nhất!」
──Marie vẫn đang ăn bánh ngọt như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhỏ trông không khác mọi khi là mấy.
Chẳng ai mà nghĩ được rằng có thứ gì đó vừa cố chiếm hữu nhỏ.
Con người nhỏ đúng là vô lo vô nghĩ thật.
「──Anh thật ghen tị với cái kiểu vô tư không biết đất trời của em đấy.」
Vừa rót trà cho nhỏ tôi vừa nói. Thế rồi Marie liền lên tiếng phản đối với chút kem còn dính trên khóe môi.
「Ngay cả em cũng biết lo lắng đấy nhá!」
「Hểể~, lo gì nào?」
Tôi cười xòa và hỏi nhỏ. Mắt Marie đảo lung tung trong lúc trả lời.
「Kiểu, kiểu như bài kiểm tra, hay là sinh hoạt phí nè──」
Luxion đang trôi lửng lơ trên không khí trả lời Marie.
『Học viện này đâu hề quan trọng điểm số đến mức đấy. Còn về sinh hoạt phí, đều là do Chủ nhân giải quyết cơ mà?』
Marie đưa nĩa vào miệng với vẻ ngượng ngùng.
「──thêm cả chiều cao với ngực của tui nữa.」
Tôi bật cười thật to khi nghe vậy.
「Gì vậy chứ.」
Marie trở nên kích động và hét lên vì tôi cười vào mặt nhỏ.
「Im đi! Tui lo lắm chứ bộ. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ. Tui không lớn được nữa vì đã làm việc quá sức, thế là quá đáng lắm. Dù cho kiếp trước tui đã rất tự tin vào cơ thể của mình vậy mà──」
Nhỏ này lại bắt đầu tự sướng về kiếp trước nữa rồi.
「Hết cách rồi nên là bỏ cuộc đi. Hay là, em muốn nhờ Luxion làm gì đó không?」
Nếu là Luxion thì tôi cảm giác mấy việc như phẫu thuật thẩm mỹ là quá dễ dàng với hắn.
Marie ngẩng mặt lên và nhìn Luxion bằng ánh mắt lấp lánh.
「Luxion, cho tui thêm chiều cao với ngực đi!」
Với yêu cầu của Marie, câu trả lời của Luxion là──
『Tôi từ chối.』
──thẳng mặt luôn.
「──Ể?」
Nụ cười của Marie liền trở nên co giật.
Luxion giải thích lý do tại sao mình lại từ chối phẫu thuật thẩm mỹ.
『Trước hết là can thiệp vào ngoại hình của cô là chuyện không cần thiết. Đúng là nhìn thì hơi thấp bé một chút, nhưng Marie vẫn rất khỏe mạnh.』
Marie gào khóc.
「Khỏe mạnh gì chứ! Làm ơn đi, chỉ một tí thôi mừ!」
『Không.』
「Đồ keo kiệt!」
Tôi hỏi Marie trong lúc hai người họ đang cãi nhau như con nít.
「Sao em lại muốn ngực to với cao hơn vậy? Không phải trước đó em nói là như này cũng ổn vì em vốn đã đẹp sẵn rồi sao?」
Thế rồi Marie chuyển sang lườm tôi.
「──tại vì, lúc nhìn Olivia trông mặt anh rất dâm.」
「Hả? Anh nhìn Olivia-san như thế lúc nào kia chứ!?」
Tôi vặn lại rằng mình chưa từng làm vậy. Nhưng rồi Luxion chiếu lại một đoạn mô phỏng.
Đó là cảnh lúc đi dã ngoại.
Và đó là cảnh thằng tôi đang địa ngực của Olivia-san.
『Chủ nhân liếc nhìn về phía bộ ngực rất nhiều lần. Trông không giống là trùng hợp một chút nào.』
「──không như mấy người nghĩ đâu. Người ta gọi đây là bản năng đó biết không. Đấy không phải là thứ mà một thằng đàn ông có thể kiểm soát được. Đàn ông đích thực, nhìn ngực đầu tiên mà.」
Tất cả cánh đàn ông ai cũng đều được trang bị bộ định vị ngực cả.
Marie ném cái nĩa của nhỏ về phía một thằng tôi đang ra sức bào chữa.
「Vậy ra là anh có nhìn! Anh thích ngực đến vậy sao hả, cái tên ngốc chết giẫm kia!」
「Ừ thì anh thích đó! Chứ sao nữa đây? Chẳng nhẽ anh phải sống mà tự dối lòng rằng mình ghét ngực ư? Anh không thông minh đến mức có thể sống mà tự lừa dối bản thân được đâu!」
「Sao anh nói cứ như là mình vừa phát biểu thứ gì thông thái lắm vậy hả? Anh có bị ngốc không? Anh không thấy xấu hổ khi tự phơi bày sở thích của bản thân sao?」
Marie đang tức giận hơn mọi khi.
「Làm sao anh tự dối lòng──được?」
Bỗng dưng tôi có một cảm giác khó chịu trong lòng ngực.
Cứ như là tim tôi đang thắt lại vậy. Tay tôi theo phản xạ ấn vào ngực.
Khuôn mặt Marie liền chuyển sang phía tôi khi thấy tôi có phản ứng lạ.
「Sao vậy? Trông anh lạ lắm.」
Luxion cũng nhìn tôi.
『──nhịp tim của chủ nhân đang tăng nhanh. Ngài ấy cũng đổ mồ hôi nữa──chủ nhân, xin hãy bình tĩnh lại đi ạ.』
Tôi đặt tay lên bàn và lắc mạnh đầu mình.
「Không sao, ta ổn.」
Marie cũng đang lo lắng cho tôi.
「Thật, thật không? À đúng rồi, em giỏi ma pháp trị liệu mà, để em kiểm tra giúp anh.」
Marie nắm lấy tay tôi.
Bàn tay nhỏ thật ấm áp.
Tôi cũng nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Marie.
「──Leon, thật đấy, anh bị sao vậy?」
「Anh cũng không biết. Sao lại thế nhỉ.」
Trong khoảnh khắc──tôi đã có một linh cảm cực kỳ tồi tệ.
Cái quái gì vậy chứ?
Marie nhìn quanh căn phòng. Tôi tò mò hỏi nhỏ.
「Sao vậy?」
「Hừ~ừm, cảm giác kỳ lạ này. Đừng, đừng nói em là, căn phòng này bị ám nhá!? Em nhạy cảm với mấy thứ như vậy lắm!」
──Thật khó tưởng tượng rằng những lời đó lại đến từ một con nhỏ tối qua có thể nằm ngủ ngon lành trong khi có thứ gì đó đang cố chiếm hữu mình được.
34 Bình luận