Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
----------------
Số ngày giờ đã vượt quá số ngón trên hai bàn tay và cơ thể cậu nhóc cũng đã gầy hơn trước.
Tên nhóc ấy, một đứa được lớn lên với đầy đủ tiện nghi, bắt đầu lộ ra bờ má hốc há, làn da khô ran và thậm chí là quần thâm dưới mắt.
“Được rồi Tre’ainar…một lần nữa nào, đã sáng rồi nhỉ? Tiếp tục, chạy thôi.”
Nó đã gần như đạt đến giới hạn.
Thời gian thức giấc ngày một sớm hơn. Và đấy không phải là do lòng nhiệt huyết của cậu nhóc.
Cậu nhóc chỉ đơn giản là không ngủ được.
“Đột… Phá”
Xét trên phương diện một bệnh nhân thì tình trạng của cậu nhóc thực sự rất tệ. Vậy mà nó vẫn cứ chạy sau khi làm cạn ma lực của mình bằng Đột Phá để giữ lấy lời hứa.
Dù Đột Phá đã đặt lên cơ thể nó một gánh nặng nhưng những gì cậu nhóc làm vẫn không thay đổi.
“…Sshi….”
Một khi đã sẵn sàng, cậu nhóc sẽ chạy thẳng ra biển.
Thời điểm lúc này đủ tối để được gọi là giữa đêm.
Vậy mà, cậu nhóc vẫn chạy.
Và, cho dù thời gian đã giảm đáng kể, cậu nhóc vẫn cố hết sức trong tình trạng đó mà không lấy một lần bỏ cuộc.
“Hah, ze, hah, ze, zee …
Thẳng thừng mà nói, những việc khiến người ta chỉ đổ mồ hôi thì nó không được gọi là tập luyện.
Đó hoàn toàn là quá sức.
Cũng vì vậy nên nó chỉ phản tác dụng.
Hơn nữa với một cậu thanh niên còn trẻ, bài vắt kiệt này không phải là thứ nên được thực hiện trên quan điểm của một người thầy, bản thân ta cũng không tán thành.
Ta thà đi từ từ từng bước.
Thế nhưng xét về khoảng thời gian ba tháng tới, việc này là hoàn toàn cần thiết.
Và chừng nào cậu nhóc vẫn còn tin vào nó, thì ta cũng không được phép chần chừ trong việc đưa ra chỉ dẫn.
Sẽ rất khó để khiến một cậu thanh niên trẻ, có được nền giáo dục tốt từ bỏ ham muốn của mình.
『Được rồi, tiến hành bóng luyện kết hợp với nhảy bước. Bắt đầu!』
“…… Su…”
Ngay cả trong tình trạng tốt nhất, cậu nhóc cũng không thể tử tế thực hiện nhảy bước trên bãi cát. Hai chân cậu nhóc đang lảo đảo và không thể duy trì nhịp điệu.
Cuối cùng cậu nhóc đã vấp phải chân mình và ngã xuống.
“Guh, nuoh … hah, hah … chết tiệt! Hah, hah…”
Khi thấy cơ thể không di chuyển được như ý muốn, cậu nhóc cắn đôi môi khô ran đến chảy máu và giận dữ đánh xuống cát.
Thế mà……
『Ngươi có muốn nghỉ không?』
“Hah~!? Tiếp tục… nào.”
『Vậy sao…』
Dù bị vấp ngã, dù đã yếu đi, cậu nhóc vẫn sẽ lập tức đứng dậy.
Đến nước này thì thậm chí có thể nói nỗi ám ảnh đã vượt ngoài sự ngoan cường.
Và, chỉ còn một thứ khiến ta không khỏi hoang mang.
Tình trạng của cậu nhóc đã đến mức này, bản thân nó cũng cảm thấy khó chịu, và ý chí của nó đang dần vụn vỡ.
Thế mà, cho dù rơi vào tình trạng như vậy, cậu nhóc đã kêu gào, nhưng lại chẳng bao giờ để lộ ra sự yếu đuối.
Bình thường thì sẽ không lạ gì nếu bảo “đủ rồi”, “tôi chịu thua “, hay “tôi muốn dừng lại”.
Thế nhưng cậu nhóc vẫn chỉ im lặng ngoan ngoãn làm theo những gì được bảo.
“Ah, u… uooaaaaaaaaaahh!!”
Sự tuyệt vọng đó không đơn thuần đến từ việc tự suy xét bản thân.
Nó không đơn giản là ham muốn sức mạnh.
「Nước, nước, uống nước, chó chết, mình điên mất! Mình không biết chuyện gì đang xảy ra nữa! Chết tiệt, mẹ nó!」
Ta có thể nghe thấy tiếng khóc thầm của cậu nhóc khi thực hiện bóng chiến.
Phải, cậu nhóc có thể uống, với cậu nhóc thì điều đó là thật.
Chắc chắn ta vẫn đang ở bên cậu nhóc.
Ta hoàn toàn có thể quở trách cậu nhóc.
Thế nhưng tất cả những gì ta có thể làm là nói, ta không thể trực tiếp chạm vào cậu nhóc.
Ta không thể hi sinh bản thân hay đánh cậu nhóc.
Nếu như cậu nhóc phá bỏ lời hứa và uống nước, ta cũng không thể cản được.
Thế nhưng, cậu nhóc lại không hề từ bỏ.
『Mới đó đã nhụt chí rồi sao?』
Ngay cả mỗi lần ta khiêu khích, cậu nhóc đều đáp lại.
“Thế, này, đã, là, gì.”
『Hou!』
Dù ta tin “Với cách này, cậu nhóc sẽ học được Nhịp Thở Ma Thuật trong thời gian ngắn”, ta không hề có nhiều “kinh nghiệm” trong việc dạy dỗ học trò bằng việc vắt cạn nước.
Thế nên ta nghĩ trước mắt ta đây chính là điều sẽ xảy ra khi một người liên tục vắt cạn nước ngày qua ngày.
Vì ta có thể nghe được tiếng khóc trong lòng cậu nhóc, đến nước này, ta có lẽ sẽ buộc phải mặc kệ ý muốn cậu nhóc và vờ như không biết mà phá bỏ lời hứa.
Thế nhưng, cậu nhóc vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
「Mình không thể thua… mình đã đến giới hạn rồi, đau quá, mệt quá, cứ như sắp chết vậy, nhưng… mình sẽ không nói ra.」
Và cũng chính lúc đó.
「Ông ta nghĩ mình có thể làm được, thế nên ông ta mới tiến hành nó… bởi vậy mình sẽ tiếp tục…」
Ta có thể cảm nhận được. Tiếng khóc trong lòng của cậu nhóc.
「Những người ở Đế Đô, cha mình, mẹ mình, Sadiz… không hề trông mong gì ở mình… không một ai chịu để ý đến mình…」
Đến nước này, hẳn cậu nhóc cũng đã đoán ra rằng ta nghe được suy nghĩ của cậu nhóc.
Không, có lẽ cậu nhóc chỉ đang vô thức hét lên.
「Nhưng… nhưng giờ! Lần đầu tiên trong đời, mình cuối cùng cũng đã có ai đó chịu nhìn mình… và giờ mình đã làm phiền đến ông ta khi tin rằng mình có thể làm được… làm sao mình có thể phản bội niềm tin ấy chứ ……?」
Ôi…… trời ạ…… cái tên ngốc này…
「Mình, không muốn khiến ông ta phải thất vọng! Chỉ một mình ông ấy thôi, mình không muốn phải phản bội ông ấy!」
Trong trận đấu tốt nghiệp, ta đã gọi tên nhóc một lần.
Ta đẩy đẩy nhóc về trước và gọi nhóc “Earth Lagann” như một minh chứng rằng nhóc đã được thừa nhận.
Thế nhưng, đó là lần duy nhất.
Hẳn lần đó đã im đậm mãi trong lòng nhóc
『Vậy sao, nếu thế, tiếp tục đi.』
“O, su.”
Ta có nên vờ như không nghe thấy tiếng khóc thầm của nhóc không?
Dù vậy, thằng học trò ngu ngốc này….
Giờ nghĩ mới nhớ, cô nhóc ấy… Kron đã nhìn thấu được nó…
―― Tớ nghĩ điều Earth thực sự muốn không phải là sức mạnh mà là một thứ khác.
Phải, điều nhóc thực lòng muốn. Ta biết nó là gì.
Bản thân nhóc không hề nhận ra. Không, có lẽ nhóc đã quên về nó.
Mầm mống mong ước của ngươi, nhóc à, vẫn không hề thay đổi từ lần đầu ta gặp nhau.
Ngươi muốn được mọi người công nhận là “Earth Lagann”.
Đó không phải là lời khen. Ngươi muốn ai đó công nhận sự tồn tại của ngươi.
Bởi vậy, trở nên mạnh hơn là một cách đạt được điều ấy, nhưng đó không phải chỉ có vậy.
Còn nhiều cách khác để có được sự công nhận cho thứ gì đó ngoài những thành tựu giống cha ngươi.
Nhưng ngươi đã chọn lấy con đường này.
Và ta biết. Dù bề ngoài ngươi có trông khổ nhọc thế nào, ngươi vẫn muốn cho cô hầu đó thấy con người ngươi.
Không phải với tư cách một cậu bé là con trai anh hùng, mà là Earth Lagann. Là một người đàn ông.
『Oi, ngươi đang chậm đi rồi đấy. Sao thế hả! Nếu muốn từ bỏ thì cứ từ bỏ đi!』
“Được, được rồi…”
Ta biết ngươi muốn gì, và chính vì thế ta sẽ không trao nó cho ngươi.
Ta sẽ không bao giờ gọi ngươi “Earth Lagann”.
Ta biết điều ngươi muốn, nhưng nếu ta trao nó cho ngươi, giá trị của nó sẽ giảm xuống.
Mục tiêu của ngươi không phải tại đây hay trong ba tháng tới. Nó nằm ở một tương lai rất xa sau này.
Ta không thể cho ngươi hi vọng dễ dàng như vậy.
Hơn hết thảy, là khả năng được mọi người thừa nhận.
Nếu những kẻ không biết gì về mong ước của ngươi lại chịu thừa nhận ngươi, thì đó mới là điều quý giá.
Thế nên, ta sẽ không nói gì nữa.
Nhưng…
『Ta sẽ luôn dõi theo … ngươi.』
“Hah, ze, hah … hể?”
『Ta không nói gì cả. Ngươi đang lơ đễnh đấy! Tập trung vào!』
“O, su”
Phải, ta sẽ dõi theo ngươi đến thời khắc cuối cùng.
Thay vì cho ngươi thứ ngươi muốn, ta sẽ dõi theo ngươi.
「…… Geez, mình có nghe đấy… mà, chắc là nên vờ như mình không nghe vậy.」
…… Nu?
「…… Thực sự… cảm ơn ông.」
Tsu, t, thế nên ta mới bảo suy nghĩ của ngươi đã lộ hết ra rồi đấy.
-------------
Zard: Chúc các bạn 30/4-1/5 vui vẻ bên gia đình nhé :>
P/s: kèo tối nay roll được múp rock mai bonus thêm 1 chap :>
47 Bình luận
Tks trans nhiều~!!
-Không phải chỗ này-