Hôm nay ông thần lại có hành động rất kì lạ.
“…Mặt tôi có dính gì à?”
Nhìnnnnnn
Chẳng nói chằng rằng, ông ấy cứ làm như vậy từ nãy đến giờ.
Bình thường khi chị em cứ bị ai đó dán mắt vào thì sẽ thấy ngại ha? Phía bên kia còn là một nam thần nữa mà. Giờ tôi mới thấm thía câu núi cao còn có núi cao hơn.
Một phần cũng đến từ hậu cảnh mờ mờ ảo ảo phía sau nhưng việc ông ấy có dung mạo bất phàm thì không phải bàn cãi.
Khi tôi đánh ánh nhìn về hướng khác, ông ấy liền lên tiếng.
“Cô bị ngốc hả?”
“…Sáng nay tôi cũng bị nói như thế.”
“Cái nào quan trọng thì nhắc lại hai lần. Ta muốn biết lí do cô không chọn con đường khác với hiện giờ. Người em đó rất tốt, còn người anh thì bội bạc. Vậy cớ gì cô không chọn lấy người tốt hơn? Mặc dù tương lai của ca hai chắc chắn không thể trọn vẹn, nhưng con người luôn có câu hiện tại là một món quà mà. Cô không muốn món quà đó sao?”
Phần nào là món quà kia chứ?
Nhưng có nói ra thì cũng chẳng ích gì, tôi chỉ đành bất lực thở dài như vẫn thường làm.
Có thể thấy ông thần không hiểu điều gì cả.
“Mà thôi, dù gì bản thân cô cũng đủ kì lạ rồi. Ta biết đề xuất của ta có thể đi ngược lại thứ gọi là lòng chung thủy, nhưng ta cũng muốn nghe câu trả lời của cô. Tại sao cô không để những vết thương lòng được nghỉ ngơi? Tại sao không cho bản thân được tự do? Chỉ cần cô thật lòng với mong mỏi của mình và chiều chuộng bản thân một chút thôi, đâu có gì là khó.”
“Tôi không hứng thú gì với những thứ đó đâu.”
“Cô yêu hắn nhiều đến thế sao?”
Như tôi vẫn thường nói với Điện hạ Zafield, tôi tôn trọng sự nghiêm túc và cố gắng ở Điện hạ Sazanjill. Mà, có vẻ đây không phải là chuyện mà vị thần muốn hỏi rồi.
Nhưng quả thật, tôi không thể nói dối một vị thần được – Nếu vậy thì chỉ cần nói thật lòng thôi.
“Những thứ tình cảm nam nữ ấy… thật lòng, tôi chưa bao giờ nghĩ đến.”
“Trong tâm trí cô không có ai đó cụ thể?”
“Đúng vậy.”
Với tôi, tình yêu không mang lại ích lợi gì cả. Quý tộc từ lúc sinh ra đã được quyết định đối tượng hôn nhân, tôi cũng không ngoại lệ. Chuyện đàn ông có nhiều vợ lẻ hay đàn bà gian díu mập mờ không phải là chuyện hiếm thấy. Chưa kể, mối duyên của tôi là với hoàng gia. Còn có cả những vấn đề thừa kế - mặc dù tôi không có bổn phận ở đây.
…Do đó, tình cảm là thứ không cần thiết. Số mệnh của tôi là chỉ yêu mỗi Điện hạ Sazanjill đến cuối đời.
Đối diện với tôi, vị thần mở lời.
“…Một sinh mệnh thật đáng thương.”
…Ông ấy nói gì?
Đáng thương? Ai?
Tôi chỉ làm tròn bổn phận của mình, người đã được định sẵn sẽ trở thành hoàng hậu thôi mà?
—Hơn nữa, người đã đưa tôi vào con đường ấy—chẳng phải là ông sao?
Tôi muốn giả vờ như không biết.
“Ông đang nói về ai thế?”
“Đừng giận. Ta chỉ muốn cô có một kết thúc êm đẹp thôi.”
Bên trong tôi, có gì đó dường như bị gãy.
“—Đó không phải chuyện của ông!”
Aaa, tại sao không có thứ gì ở đây chứ?
Quạt tay hay ly nước gì đó cũng được, tôi muốn có cái gì đó để ném vào mặt cái người trước mặt này.
Tôi bị gì vậy chứ?
“Nè, vị thần.”
Tôi mỉm cười.
Từ trước cho đến nay, tôi đã sống hết mình với tư cách là con gái nhà công tước cũng như hoàng hậu tương lai? Tôi đã làm gì không phải với ai, hay các người ở bên trên có vấn đề gì với tôi hay sao?
“Tôi chỉ còn lại chút thời gian ngắn ngủi, ông còn muốn gì thêm nữa?!”
Tôi khép đôi môi đang run rẩy lại. Nếu tôi nói tiếp, e rằng sẽ không thể giữ bình tĩnh được. Tôi không thể đứng vững trên đôi chân của mình đến phút cuối cùng – cảm giác của tôi là như thế.
Tầm nhìn của tôi đang rất méo mó nên tôi chẳng thể nào thấy được vẻ mặt của ông ấy.
“Sớm hay muộn thì cái chết cũng sẽ đến với bất kì ai. Cô muốn làm gì cũng được.”
Giọng nói dịu dàng ấy – càng làm tôi thấy rối bời hơn.
—Còn lại 36 ngày
Tuy nhiên, buổi tối sau cuộc cãi vã hôm trước.
“Nè, thần, tôi nghĩ là hôm nay tôi không thể gặp ông được.”
“…Cô không muốn gặp ta sao?”
Kì lạ. Tại sao ông thần mới là người ngoảnh mặt đi?
Mà, nếu đó là điều ông muốn thì tôi cũng không phải nhường nữa.
“Tôi không nói thế.”
“Hừm.”
Ông ấy lén nhìn tôi một chút, rồi lại lập tức đánh mặt đi. Không phải lỗi của tôi.
—Còn lại 35 ngày.
Tối hôm nay tôi đến gặp ổng sau khi ngã trong lúc tập né đòn.
“…Này, hôm nay ông có muốn nói gì với tôi không?”
“Hôm qua ta đã bỏ mặc cô rồi mà?”
“Đúng thế, nhưng hôm nay… ông có chuyện gì buồn à?”
“Không có.”
Chắc chắn là có. Thế mà vẫn cứng đầu chứ.
Tôi thở dài một hơi.
“Bộ ông là con nít à?”
Vị thần khịt mũi.
“Đã là thần thì không có khái niệm về tuổi tác nữa. Nếu cô nghĩ ta là một đứa trẻ, thì sẽ là một đứa trẻ. Còn nếu cô nghĩ ta là ông già thì cũng như thế thôi.”
“Nghe như đang ngụy biện vậy.”
Ừ thì cũng có thể đúng, nhưng hẳn là vẫn có ý gì đó nữa?
—Còn lại 34 ngày
Hôm nay tôi đã lên lịch hẹn rất nhẹ nhàng với Lumiere vào cuối tuần. Nhìn cô bạn mình mừng đến khóc làm tôi cũng thấy vui.
Tôi nghĩ là vậy.
“Này…”
“…”
“Ta nói cô đấy.”
“…”
Tôi là kiểu người có vay sẽ trả, nên hôm nay ông thần nói gì tôi cũng sẽ quay mặt đi và không đáp lại.
Thấy tôi phản ứng như vậy, ông thần cuối cùng cũng không thể chịu nổi.
“Thái độ gì đó! Ta đã bao giờ làm vậy với cô đâu mà cô đòi trả?!”
“Nhưng ông chỉ nói những thứ sâu xa thôi.”
Tôi không còn cách nào khác ngoài đáp lại thái độ trẻ con của ông ấy.
Vị thần, người vừa khựng lại một khắc, thẳng thắng hỏi tôi.
“Cô muốn ta phải quan tâm đến cô nhiều hơn nữa sao?”
“…”
“Nhưng cô là người đã nói không phải chuyện của ta mà?”
“…Tôi có nói là không thích đâu?”
“Không thích cái gì?”
“Ý tôi là đề xuất của ông thì không cần thiết thật, nhưng tôi đâu có nói là tôi ghét ông quan tâm?”
“Nhân loại đúng là khó hiểu.”
Tôi biết là lỗi của tôi khi không nói. Nhưng biết sao giờ, ông ấy bảo tôi thoải mái với bản thân mà.
Trước khi tôi quay mặt đi lần nữa, vị thần hỏi tôi với một giọng nhẹ nhàng.
“Cô yêu hắn ta đến vậy sao?”
“Điện hạ là một người chăm chỉ. Tôi tin ngài ấy phù hợp để trở thành một vị vua.”
“Ý ta không phải vậy. Ta hỏi là cô có yêu hắn như một người đàn ông không.”
Tôi thở dài.
“…Tôi nói đó là chuyện không cần thiết mà?”
Không biết ổng có nói tôi đáng thương nữa không…
Tôi bất giác để lộ ra cảm giác trống trải trong tim.
“Nhưng nếu tôi được một lần biết đến cảm giác yêu…”
Tôi không nói thêm điều gì nữa. Không thể trách được—
—Khoang…
“Vị thần, ông còn nhớ lời hứa lúc trước không?”
“Lời hứa? Phần thưởng cho kết thúc có hậu của cô hả?”
“Đúng đúng. Giờ vẫn còn hiệu lực nhỉ?”
Vị thần gật đầu.
Tùy vào cách tôi ra đi thế nào mà tôi có thể có được thứ mình muốn ở kiếp sau.
Tôi vừa nghĩ ra một chuyện hơi bị cuốn.
Tôi có thể cười được rồi, “Phư phư…”
“Gì đấy? Cái kiểu cười đó, rất không ổn.”
“Ông là một vị thần, sao lại sợ đứa con gái chân yếu tay mềm chứ? Mà như vậy là không ra dáng quý ông nhé.”
Nhìn ông ấy chùn bước trước lời của tôi làm tôi thấy phấn chấn lên.
Tôi quyết định rồi.
Tôi đang rất trông đợi vào 31 ngày còn lại.
Những trước đó tôi có việc cần phải làm.
“Cuối tuần này sẽ là một kì nghỉ 3 ngày rất hấp dẫn đây!”
“…Lịch trình như thế cũng được nữa hả?”
Vị thần dè chừng, còn tôi thì đáp lại ngay lập tức.
“Tất nhiên là được rồi!”
12 Bình luận
thx trans vs edit
Nghi ông Thần thích nữ9