Bầu Trời Hai Mặt
Dokutah W.S Art: AI; Design: Dokutah W.S
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Đối Đầu

Chương 04: Áp lực vô hình

2 Bình luận - Độ dài: 4,398 từ - Cập nhật:

Mười ngày sau thất bại ở biên giới phía Tây Nation, Lunamaria bị triệu tập về tổng hành dinh của Organization khi đang dở dang việc soạn thảo chiến lược mới. Dù không hài lòng với lệnh triệu hồi đột ngột này, cô vẫn phải tạm giao quyền điều hành Quân đoàn 4 cho hệ thống trợ lý ảo và các phó chỉ huy, rồi lập tức lên đường về thủ đô, một mình đối mặt với những áp lực không báo trước.

Bên kia chiến tuyến, Nation đang chuẩn bị cho cuộc họp nội bộ thường niên. Là một trong những người lãnh đạo cấp cao, Stratos bắt buộc phải tham dự. Sau khi xác nhận rằng Quân đoàn 4 của Organization sẽ không tấn công thêm trong thời gian tới, dựa vào thông tin thu thập từ đám chuột, anh quyết định tạm giao việc quản lý toàn bộ đơn vị cho các phó chỉ huy để rời căn cứ về hoàng cung.

-Ngày 23 tháng 9 năm 21xx, Auxelles, thủ đô nước cộng hòa liên bang Beum-

Tại phòng họp chính của tổng hành dinh Organization, ánh sáng trắng xanh từ những chiếc đèn trần phản chiếu lên các bức tường kim loại, khiến không gian trở nên ngột ngạt. Chiếc bàn hội nghị dài được phủ kín bởi các bản đồ chiến lược, tài liệu mật, và mô hình vũ khí tiên tiến, đồng thời toát lên vẻ lạnh lẽo, nghiêm trang.

Ở vị trí chủ tọa, một vị tướng lớn tuổi, mái tóc bạc gần như hoàn toàn, khuôn mặt đầy những vết sẹo chiến tranh, đứng lên. Bằng đôi mắt và áp lực đầy mang đậm tính huỷ diệt, ông lướt dọc sang những người khác, như một lưỡi gươm cắt dọc vào không khí, đủ khiến tất cả mọi người lập tức im lặng trước khi ông lên tiếng.

"Tình hình ở tiền tuyến đang không như mong đợi! Chỉ huy Whieblod, quân đoàn của cô đã không đạt được kỳ vọng trong những trận giao tranh vừa qua. Cô đã cam kết rằng sẽ xuyên thủng biên giới của bọn chúng chỉ trong vòng một tuần, nhưng đây là kết quả cô mang về. Cô giải thích thế nào?"  Bằng nội lực mạnh mẽ, ông lên tiếng, kéo ánh nhìn của tất cả mọi người về phía cô.

Cô đứng thẳng trước ánh mắt soi mói của tất cả, vẫn cố gắng giữ thái độ bình tĩnh. Tay cô siết chặt tập tài liệu trước ngực như một điểm tựa.

"Thưa ngài, Quân đoàn 4 đã hoàn thành mục tiêu bảo vệ căn cứ chiến lược tại mặt trận. Tổn thất là không thể tránh khỏi, nhưng chúng tôi đã giữ vững vị trí quan trọng này đồng thời tạo áp lực lên quân đội Nation." Lunamaria đáp, dù cố gắng giữ sự điềm đạm nhưng không giấu được những căng thẳng và lo âu.

"Giữ vững vị trí?" Một tướng lĩnh khác quát to, bàn tay đập mạnh xuống bàn.

"Nhiệm vụ lần này không phải giữ, Whieblod! Điều cô phải làm là tiến công, xuyên thủng hàng phòng ngự của ! Và cô đã thất bại trong việc đó!"

Cả căn phòng lập tức trở nên ồn ào. Từng người một thay phiên nhau chỉ trích, hầu hết đều phủ nhận hoàn toàn những nỗ lực của cô và Quân đoàn 4. Không khí như bị đè nặng bởi những lời buộc tội. Dù cố gắng giải thích, mọi lý lẽ của cô đều bị bác bỏ. Tâm lý "Organization luôn mạnh hơn mọi đối thủ" khiến họ xem thất bại này là điều không thể chấp nhận được. Đối với họ, bất kỳ lý do nào cũng chỉ là ngụy biện.

Khi cuộc họp kết thúc, hành lang rộng lớn dẫn ra từ phòng họp điều trần của khối quốc gia Organization vắng lặng, ánh sáng từ những ngọn đèn treo tường mờ nhạt. Không khí nặng nề vẫn còn vương vấn sau cuộc họp căng thẳng, nơi những lời chỉ trích sắc bén từ các cấp trên gần như ngoáy sâu vào lòng tự trọng của Lunamaria. Đôi chân cô bước đi chậm rãi, nặng nề, như bị trói chặt bởi sự mệt mỏi và áp lực không thể gọi tên.

"Luna." Một giọng nói trầm ấm cất lên, như thể đang cắt ngang dòng suy nghĩ.

Cô dừng bước, quay lại, và bắt gặp ánh mắt của cha mình, ông Effandor Whieblod, một trong những cố vấn cấp cao của Tổ chức. Ông đứng tựa vào tường hành lang, dáng vẻ điềm tĩnh như thường lệ, nhưng con ngươi tím lại ánh lên vẻ nghiêm nghị quen thuộc, xen lẫn một nỗi lo lắng sâu thẳm mà chỉ cô, đứa con gái ông yêu quý, mới có thể nhận ra. Nét mặt ông không thay đổi, nhưng bàn tay ông khẽ siết chặt mép áo vest choàng, một dấu hiệu nhỏ nhưng rõ ràng của bất an. Do những ràng buộc từ thể chế, ông không thể bước vào phòng họp để bảo vệ cô, chỉ có thể đứng đây, lặng lẽ chứng kiến con gái mình đơn độc đối mặt với những lời chỉ trích lạnh lùng từ những kẻ chưa từng ngửi thấy mùi khói lửa chiến trường. Nỗi lo lắng ấy không bộc lộ qua lời nói, mà ẩn sâu trong ánh mắt ông, như một ngọn lửa âm ỉ cháy, vừa đau đớn vừa bất lực.

"Cha." Lunamaria cúi đầu chào, giọng nói nhẹ nhàng nhưng run rẩy, không giấu được sự uể oải đang gặm nhấm tâm hồn cô

Dù cố gắng giữ vẻ lễ phép như mọi khi, đôi mắt tím thẳm giống cha của cô lại phản chiếu sự kiệt sức. Những vết nứt vô hình trong trái tim một chiến binh trẻ tuổi vừa bước ra từ một cuộc chiến không chỉ trên chiến trường mà còn trong chính tâm trí mình. Cô đứng đó, nhỏ bé trước cha mình, như một đứa trẻ lạc lối giữa cơn bão, dù trên vai cô là trọng trách của cả một quân đoàn.

"Con đã làm rất tốt!" Giọng ông chắc chắn, mạnh mẽ, như một lời khẳng định không thể lay chuyển, nhưng ẩn sau đó là sự run rẩy thoáng qua, sự lo lắng của một người cha sợ rằng con gái mình đang tự đẩy bản thân đến bờ vực. Rồi ông đặt tay lên vai cô, bàn tay rộng lớn và ấm áp, như muốn truyền cho cô sức mạnh mà ông biết cô đang thiếu.

"Đừng để những lời chỉ trích đó làm con dao động. Chiến trường là nơi sự thật được định đoạt, không phải trong những căn phòng mát lạnh với đầy đủ tiện nghi."

Cô khẽ mở miệng, định phản bác, muốn nói rằng cô đã thất bại, rằng những cứ điểm đã mất là minh chứng cho sự yếu kém trong tư duy chiến thuật của bản thân. Nhưng sự mệt mỏi trong lòng chẳng khác gì một tảng đá đang đè nặng, khiến mọi lời nói gần như nghẹn lại trong cổ họng. Cô im lặng, đôi mắt khép hờ, chỉ còn lại hơi ấm từ bàn tay cha trên vai mình như một điểm tựa duy nhất giữa cơn sóng dữ. Người cha già nhận ra điều đó, ánh mắt ông dịu lại, nhưng nỗi lo lắng càng thêm rõ rệt. Ông không thể chịu đựng thêm khi thấy con gái mình kiệt quệ như vậy. ôm cô, một cái ôm ngắn nhưng chặt, vòng tay rắn chắc như muốn xua tan phần nào gánh nặng đang đè lên đôi vai gầy guộc của Lunamaria. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực cha, như có thể nghe thấy nhịp tim ông đập đều đặn, và lần đầu tiên sau bao ngày, cô cho phép mình yếu đuối, chìm vào sự an ủi mà chỉ tình cha con thắm thiết mới có thể mang lại.

"Con đã chứng minh được năng lực của mình. Nhưng nhớ rằng con cũng là con người. Nếu con không tự chăm sóc bản thân, ai sẽ chăm sóc cho quân đoàn của con?"

Sau một lúc, ông Effandor buông cô ra, nhưng khuôn mặt của ông vẫn không rời khỏi dáng vẻ nhợt nhạt của cô con gái, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu nào đó cho thấy cô vẫn ổn. Và rồi, không nói thêm lời nào, ông lặng lẽ thò tay vào trong lớp áo choàng dày, lấy ra một lá đơn nghỉ phép đã được ký sẵn, rồi đặt nhẹ vào tay cô. Giọng ông lại cất lên, điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự cương quyết ẩn sâu trong từng từ rằng bản thân đã tự mình duyệt cho cô một tuần nghỉ phép. Tất cả những gì cô thấy ở ông khi đó, là sự pha trộn giữa lo lắng và quyết đoán, như thể muốn nói rằng lần này, cho dù cô phản đối thế nào, quyết định ấy cũng sẽ không thay đổi.

Lunamaria khẽ ngẩng đầu, trong lòng dâng lên một xúc cảm hỗn độn. Cô định mở miệng từ chối, muốn nói rằng quân đoàn đang rất cần cô, rằng cô không thể quay lưng với trách nhiệm của mình vào lúc này. Nhưng nhìn ánh mắt cha, kiên định mà bao dung, lời lẽ phản đối bất chợt nghẹn lại ngay đầu lưỡi, chỉ còn lại một sự bất lực mà dịu dàng đang âm thầm bao trùm lấy trái tim cô.

"Đây không phải là lời đề nghị, mà là mệnh lệnh." Ông nhấn mạnh, như thể không cho phép bất kỳ sự phản đối nào.

Trước khi rời đi, người cha già hiền diệu ấy đặt tay lên vai cô một lần nữa, ánh mắt trìu mến và tràn đầy sự tin tưởng. Ông hiểu rõ rằng, để đạt được vị trí này khi chỉ mới ngoài 26, cô đã phải chứng minh năng lực của mình qua biết bao thử thách và hoàn toàn xứng đáng. Đối với ông, đó chính là niềm tự hào sâu sắc. Cô nhìn theo bóng lưng cha mình khuất dần trong hành lang dài.

"Cảm ơn cha!" Lunamaria thầm nhủ, trước khi quay bước và chuẩn bị đối mặt với những thử thách đang chờ đợi.

-Ngày 26 tháng 9 năm 21xx, thủ đô Valford, Vương quốc Urasus-

Tại hoàng cung, hội trường Vương Thất lung linh dưới ánh sáng của hàng trăm chiếc đèn chùm pha lê, thứ ánh sáng ấy phản chiếu lên những cột đá cẩm thạch trắng đi kèm với hoa văn phù chú cổ đại, tạo nên một không khí vừa quyền uy vừa cổ kính. Tại trung tâm hội trường, những chiếc bàn họp dài bằng gỗ mun, được chạm khắc tinh xảo và nạm cạnh vàng, chiếm trọn ánh nhìn.

Đầu bàn là Hoàng đế tối cao của Nation. Ngài là một người đàn ông trung niên đã ngoài 60, với mái tóc hoa râm cùng gương mặt uy nghiêm. Chỉ khí thế oai hùng cùng đôi mắt nghiêm nghị của ngài là đủ để khiến người đối diện phải khiếp sợ mà không dám thở mạnh. Ngài khoát lên mình bộ hoàng bào ánh đỏ, biểu tượng của quyền lực tối cao, được dệt từ loại lụa thượng hạng độc nhất của Nation. Xung quanh ngài là các cố vấn, quý tộc, cử tri, đại biểu, cán bộ, và những nhân vật quyền lực của khối quốc gia, họ ngồi dọc theo những dãy bàn trong hội trường, tất cả đều có mặt tại đây để báo cáo tình hình của Nation và từng quốc gia thuộc khối. Một hội nghị thường niên của cơ quan "Vương miệng của Hoàng đế"

Thế nhưng, dù mọi người đã tề tựu đông đủ, vẫn còn một chiếc ghế trống, chính vị trí dành cho Thái tử Arthur. Tiếng xì xào bắt đầu lan khắp hội trường.

“Chắc anh ấy lại ở phòng riêng. Đêm qua, nghe nói anh ấy có... vài vị khách đến chơi!” Zerain, Đệ tam Hoàng tử, người ngồi cạnh Stratos, nói bằng một giọng điệu bâng quơ, không che giấu chút mỉa mai.

Stratos, dù cơn nóng giận sôi sục, vẫn phải giữ vẻ mặt bình tĩnh. Anh đứng dậy, cúi mình xin phép hoàng đế để mang Arthur đến. Sau cái gật đầu đồng ý, anh rời khỏi phòng, để lại sự hoang mang trong lòng các cố vấn, rồi tiến thẳng về phía phòng riêng của thái tử.

Cánh cửa phòng ngủ của Thái tử Arthur bật mở với một tiếng “két” khô khốc, và ngay lập tức, Stratos bị tấn công bởi một luồng mùi hương nồng nặc, hỗn hợp của xạ hương đậm đặc, mồ hôi, và những dấu vết khó gọi tên sau một đêm dàicuồng nhiệt. Thứ không khí này cô đặc trong căn phòng rộng lớn nhưng ngột ngạt, như thể nó đang bị bao bọc bởi sự trác tán của dục vọng. Ánh sáng từ những ngọn đèn pha lê treo trên trần hắt xuống, chiếu lên cảnh tượng mà Stratos, đùđã đoán trước, vẫn khiến bản thân phải kìm nén một tiếng thở dài chán nản. Arthur, Thái tử của Nation và người thừa kế ngai vàng cao quý, đang nằm dài trên chiếc giường lộng lẫy, chăn gối rối bời. Xung quanh gã ta là ba “khách quý”, những cô gái loã thể, còn quần áo và khăn trải giường thì nằm rải rác trên sàn như tàn tích của một trận siêu bão. Căn phòng, vốn được trang trí bằng những bức tranh thêu vàng và nội thất tinh xảo, giờ đây trông như một nhà thổ chỉ chứ đầy sự phóng túng và hoang dại, nơi mọi giới hạn của lòng kiềm chế đã bị phá vỡ.

Stratos đứng ở ngưỡng cửa, bóng dáng cao lớn trong bộ quân phục xám đậm làm nổi bật khí chất nghiêm nghị của một tướng quân. Đôi mắt anh, bật lên một ánh nhìn giận dữ, lướt qua cảnh tượng trước mặt với sự lạnh lùng, nhưng sâu trong ánh nhìn ấy là một tia khinh bỉ không thể che giấu. Anh không biểu lộ cảm xúc, chỉ khẽ nghiêng đầu, như thể đã quá quen với những màn kịch phóng đãng của Arthur. Tiếng thở dài của anh vang lên nhẹ nhưng nặng nề, mang theo sự thất vọng dành cho người anh em cùng chiến tuyến nhưng khác xa về bản chất.

“Thái tử, đã trễ giờ!” Anh lên tiếng, giọng lạnh như băng, không giấu được sự khó chịu trước sự vô trách nhiệm của thái tử.

Arthur khẽ mở mắt, đôi môi cong lên thành một nụ cười khiếm nhã, như thể sự hiện diện của vị tướng quân trước mắtchỉ là một trò giải trí bất ngờ. Gã ta uể oải ngồi dậy, mái tóc đen rối bời rơi lòa xòa trước trán, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái.

“À… thằng liềuuu!” Arthur cất giọng cợt nhả, kéo dài từ cuối như đang trêu chọc.

“Cuộc họp nhàm chán ấy kết thúc rồi à?” Gã ta ngáp dài, vươn vai một cách khoa trương, để lộ cơ thể trần truồng dưới tấm chăn mỏng, không chút bận tâm đến sự hiện diện của Stratos cũng như sự hiện diện những cô gái đang ngủ bên cạnh.

Stratos không đáp, chỉ bước tới trước mặt thái tử. Với một động tác nhanh gọn, anh giật mạnh tấm chăn khỏi người Arthur, để lộ dáng vẻ không một mảnh vải che thân của người trì vì tương lai. Hành động ấy không chỉ là một lời nhắc nhở về việc giữ thể diện của người thừa kế ngai vàng, mà còn là một sự cảnh cáo thầm lặng, rằng sự kiên nhẫn của Stratos có giới hạn. Arthur bật cười, tiếng cười vang lên ngạo nghễ, như thể sự nghiêm túc của anh chỉ là một trò đùa. Gã ta đứng dậy, một lẫn nữa uể oải vươn vai, dáng vẻ phóng túng không chút vội vã, như thể cả thế giới có thể chờ đợi sự tùy hứng của mình.

“Anh đây mệt lắm.” Arthur nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

“Hay chú cứ nói với phụ vương rằng hôm nay anh bệnh, xin vắng mặt đi.”

Nhưng rồi, con ngươi vàng óng ả của Arthur rực lên một tia trêu chọc, đôi môi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. Gã ta nghiêng người, chỉ tay về phía ba cô gái đang co cụm trên giường, những cô gái đang say giất những giữ được vẻ quyến rũ nữ tính vốn có.

“Đổi lại… mấy bé ở đây, chú thích bé nào, anh đây cho tất. Nghe bảo ngoài chiến trường, mấy chú thiếu mùi gái—” Lời nói của Arthur như một mũi tên tẩm độc, vừa cợt nhả vừa nhằm thẳng vào lòng thanh cao của tướng quân, như muốn kéo anh xuống ngang tầm với sự phóng đãng của mình.

“Đoàng!”

Tiếng súng ma thuật vang lên, cắt ngang lời nói của vị thái tử đáng kính. Viên đạn năng lượng đỏ rực sượt qua tai gã ta, chỉ cách vài phân, rồi cắm phập vào bức tường pha lê phía sau, để lại một vệt cháy xém và một vết nứt nhỏ lấp lánh trêntường. Âm thanh chói tai khiến ba cô gái trên giường bật dậy, vội kéo chăn che người, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn khi nhận ra vị thái tử kính yêu của họ đang đối diện với họng súng của Stratos, một trong những tướng quân đáng sợ nhất Nation. Thế nhưng Arthur, ngược lại, không hề tỏ ra sợ hãi. Gã ta chỉ khẽ xoay đầu, nhìn viên đạn găm trên tường, rồi quay lại đối diện anh, nụ cười vẫn nở trên môi, nhưng giờ đây mang thêm một chút thách thức.

“Tính khí nóng nảy thế, chú em!” Gã ta nói, giọng vẫn cợt nhả, nhưng ánh mắt lấp lánh sự tinh quái, như đang thử xem Stratos dám đi xa đến đâu.

“Ngài có mười phút để chuẩn bị, thưa Thái tử! Nếu ngài không xuất hiện, tôi sẽ không ngần ngại ra lệnh lôi ngài xuống hội trường.” Stratos, tay vẫn giữ chắc khẩu súng lục, chỉa thẳng vào Arthur.

Lời nói ấy không phải lời đe dọa suông, khi nó là một tuyên bố từ một người đàn ông đã quen đối mặt với sinh tử trên chiến trường, nơi sự vô kỷ luật có thể trả giá bằng máu. Anh xoay người, bước ra khỏi căn phòng bằng những bước chân vững chãi, để lại không khí ngột ngạt và ánh mắt hoảng loạn của những cô gái trong phòng.

Khi cánh cửa khép lại sau lưng anh, căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió lùa qua khe cửa sổ hẹp. Thái tử vẫn đứng yên trong bóng tối lấm tấm vài ánh đèn, khóe môi vẫn giữ một nụ cười khẩy mỏng đầy đùa cợt. Gã khẽ lẩm bẩm, như nói với chính cái bóng đang đổ dài trên tường. Một lời chế nhạo ngắn gọn rằng tên tướng quân trẻ tuổi kia chỉa là một kẻ cứng đầu.

Trong gian phòng vẫn vương mùi thuốc súng và hương gỗ cháy sém, Arthur thong thả mặc lại áo khoác. Những động tác chậm rãi nhưng không còn vẻ phóng túng như trước, như thể cuộc đối đầu vừa chỉ đơn giản là một trò đùa rẻ tiền, nhằm để lại trong lòng tướng quân khi nãy một niềm tin bất diệt. Dù là thế, gã vẫn biết rõ, và không cần ai phải nói ra, rằng cuộc chạm trán đó không chỉ là chuyện tranh cãi về mệnh lệnh hay quan điểm, mà còn là dấu hiệu của một vết nứt lớn hơn. Khi hai con đường, hai lý tưởng mang cùng chí hướng vì Nation, nhưng lại sử dụng những cách thức hoàn toàn trái.

Kết thúc cuộc họp thường niên, Zerain, với dáng vẻ thư sinh mảnh khảnh, khuôn mặt nhợt nhạt do sức khỏe yếu bẩm sinh, nhẹ nhàng kéo Stratos lại khi các quan chức khác đã rời phòng họp. Cậu khẽ nói, giọng nhỏ nhưng kiên quyết, rằng cậu muốn gặp riêng anh. Sau bữa trưa với hoàng thất, nơi những tiếng cười và ly rượu vang cố gắng che giấu căng thẳng chính trị, Zerain mời Stratos đến phòng làm việc của mình, một không gian trái ngược hoàn toàn với sự xa hoa phóng túng nơi phòng ngủ của Thái tử Arthur. Căn phòng của Đệ tam Hoàng tử Zerain như một thư viện nhỏ, ngập trànnhững giá sách gỗ sậm màu, kèm theo đó là các chồng tài liệu được xếp ngay ngắn, cùng đống biểu đồ phát triển kinh tế treo trên tường, phản ánh tâm huyết của cậu với vai trò cán bộ kinh tế cấp cao. Khi cánh cửa khép lại, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng lật giấy và tiếng thở nhẹ của Zerain. Cậu đứng sau bàn làm việc, đôi tay run run đặt trên một chồng tài liệu, ánh mắt lấp lánh nỗi lo lắng.

“Vì sao anh không nói với em về khế ước máu” Zerain mở lời, giọng run rẩy, đôi chân khẽ rung dưới lớp áo lễ phục màu lam thẫm, như thể sức nặng của câu hỏi ấy đang đè lên cơ thể mong manh của cậu. Cậu như dán chặt vào ngườitrước mắt, nhằm tìm kiếm một lời giải thích, một tia hy vọng rằng anh sẽ chia sẻ gánh nặng mà cậu biết anh đang mang.

“Vì đó không phải việc của nhóc!” Stratos trả lời, đồng thời ngồi xuống đối diện cậu.

Zerain cắn môi, đôi tay run rẩy đẩy về phía Stratos những tập tài liệu dày, những trang giấy chứa đựng báo cáo chi tiết về khế ước máu, một giao ước huyền bí nhưng đầy nguy hiểm. Những dòng chữ khô khan nhưng đáng sợ kể lại rằng hầu hết những ai ký khế ước máu trực tiếp đều phải trả giá bằng số phận bi thảm, thường là cái chết hoặc sự hủy hoại không thể cứu vãn. Cậu giải thích, giọng gấp gáp, rằng khế ước máu chỉ nên được ký giữa hai hoặc nhiều bên để đảm bảo thỏa thuận, chứ không phải để một cá nhân đơn độc đổi lấy nguyện vọng, vì đó là một hành động gần như tự sát.

“Anh đã thỏa thuận gì với khế ước máu?” Zerain hỏi, ánh mắt lấp lánh sự tuyệt vọng, như thể câu trả lời của Stratos có thể thay đổi mọi thứ.

Nhưng thay vì trả lời, anh chỉ nhìn cậu, vẫn là ánh mắt lạnh như băng, y như khi nhìn thái tử lúc sáng, nhưng đâu đó trong đấy, lại là một nỗi niềm khó tả. Và rồi, với một động tác chậm rãi nhưng đầy chủ ý, anh rút khẩu súng lục từ bao đeo bên hông, gương lên trước ánh mắt kinh hãi của Zerain. Không một lời giải thích, anh bóp cò. “Đoàng!” Tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua mu bàn tay trái, máu đỏ tươi bắn ra, nhỏ xuống sàn gỗ bóng loáng. Zerain hét lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi tay ôm lấy miệng, không thể tin vào những gì vừa chứng kiến. Nhưng điều khiến cậu thực sự bàng hoàng là vết thương trên tay vị chỉ huy trước mắt, nó lành lại ngay tức khắc, da thịt tái tạo lại chỉ trong vài giây, không để lại dù chỉ một vết sẹo. Như thể cơ thể anh đã vượt qua giới hạn của con người, bị ràng buộc bởi một sức mạnh không thể giải thích bằng những khái niệm thông thường. 

“Chỉ khi Nation đạt được hào quang vốn có của nó nhờ bàn tay này, anh mới có thể nhắm mắt buông tay.” Stratos nói, giọng đều đều.

Zerain lùi lại, đôi chân run rẩy khiến cậu phải vịn vào bàn để giữ thăng bằng. 

“Anh hiểu rõ những gì đã cam kết, và đó là nghĩa vụ của anh. Trách nhiệm của anh, không cho phép bản thân lùi bước.” Stratos nhìn đống tài liệu trước mắt, nhưng không chạm vào.

“Nhưng em, anh, và Arthur, chẳng phải chúng ta là—” Zerain nói, giọng đầy cảm xúc.

Stratos khựng lại, ánh mắt thoáng rung động trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh thường thấy. Anh liếc nhìn Zerain, đồng thời lộ rõ thứ cảm xúc mà rất ít người từng chứng kiến nơi anh trước khi ngắt lời của cậu bằng một từ miêu tả sự phản đổi.

Một cách chậm rãi, anh thở dài rồi cất giọng, âm điệu trầm thấp và chắc nịch. Anh thừa nhận rằng bản thân không thể đặt niềm tin vào Arthur, nhất là trong thời điểm nhạy cảm hiện tại. Dù Arthur có thể trở thành một vị vua giỏi, nhưng trong mắt Stratos, bản lĩnh lãnh đạo của anh ta chưa đủ để đưa Nation tiến bước tới vinh quang thực sự.

Một nhịp thở nặng nề trôi qua. tướng quân lại nhìn cậu hoàng tử thêm một lần nữa, đôi mắt anh hơi nheo lại như đang cân nhắc giữa những điều nên và không nên nói. Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn, anh tiếp tục, giọng nói mềm đi nhưng vẫn giữ nguyên bản chất lạnh lùng vốn có.

“Thể trạng cơ thể của nhóc, nhóc là người hiểu rõ nhất. Nên anh chỉ cần nhóc tập trung vào nhiệm vụ hoàng đế đã giao cho nhóc, kinh tế và ngoại giao. Những việc khác, anh mong nhóc dành thời gian để tự chăm sóc bản thân hơn.”

Sau đó, anh đứng dậy, quay đi, và rời khỏi phòng của Zerain. Cánh cửa đóng lại, để lại cậu một mình trong căn phòng tĩnh lặng.

Ghi chú

[Lên trên]
Vương miệng của Hoàng đế: là cơ quan thực hiện quyền lập pháp cao nhất trong hệ thống chính trị chung của khối Nation, là cơ quan đại biểu cao nhất của cả khối, hoạt động dựa trên hiến pháp của Hoàng đế. Các hiến pháp được thông qua sẽ áp dụng lên tất cả các quốc gia thành viên, và có hiệu lực song song với hiến pháp ở mỗi nước sở tại. Về thành viên, ngoại trừ Hoàng đế đóng vai trò như chủ tịch quốc hội và là người nắm số phiếu cao nhất, tương đương 30% tổng số phiếu chấp thuận hoặc phản đối, trong việc thông qua chính sách mới, tất cả thành viên khác đều có nhiệm kỳ năm năm, không phân biệt người đó thuộc hoàng tộc, quý tộc, đại biểu, hay quân đội. Về bổ nhiệm các thành viên, thì họ lại đại diện của các nhóm ban ngành ở các nước sở tại, khi mỗi nước cử ra một nhóm người để tham gia trong mỗi nhiệm kỳ.
Vương miệng của Hoàng đế: là cơ quan thực hiện quyền lập pháp cao nhất trong hệ thống chính trị chung của khối Nation, là cơ quan đại biểu cao nhất của cả khối, hoạt động dựa trên hiến pháp của Hoàng đế. Các hiến pháp được thông qua sẽ áp dụng lên tất cả các quốc gia thành viên, và có hiệu lực song song với hiến pháp ở mỗi nước sở tại. Về thành viên, ngoại trừ Hoàng đế đóng vai trò như chủ tịch quốc hội và là người nắm số phiếu cao nhất, tương đương 30% tổng số phiếu chấp thuận hoặc phản đối, trong việc thông qua chính sách mới, tất cả thành viên khác đều có nhiệm kỳ năm năm, không phân biệt người đó thuộc hoàng tộc, quý tộc, đại biểu, hay quân đội. Về bổ nhiệm các thành viên, thì họ lại đại diện của các nhóm ban ngành ở các nước sở tại, khi mỗi nước cử ra một nhóm người để tham gia trong mỗi nhiệm kỳ.
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

AUTHOR
Xuyên của ai cơ: "Nhiệm vụ lần này không phải giữ, Whieblod! Điều cô phải làm là tiến công, xuyên thủng hàng phòng ngự của ! Và cô đã thất bại trong việc đó!"
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Vler lỗi typo, chắc lúc gõ thiếu chữ "chúng"
Xem thêm