Truyện sáng tác
Lần cuối
Số từ
88.814
Đánh giá
0 / 0
Lượt xem
17.424
Tên khác:
HCY
Tóm tắt
Một nam sinh lớp 10 bất ngờ nhận được yêu cầu giải cứu kì lạ từ chính tương lai của mình.
Hối tiếc của tương lai,
Sai lầm trong quá khứ,
Rắc rối cùng hiện tại.
Tất cả cùng nhau xoay chuyển vận mệnh của cậu nam sinh và tạo nên câu chuyện này.
Xem thêm
-
Ảnh minh Họa Tập 01 <Update 26/11/2024> Chưa hoàn thành27/09/2024
-
27/09/2024
-
28/09/2024
-
28/09/2024
-
29/09/2024
-
30/09/2024
-
05/10/2024
-
14/10/2024
-
17/10/2024
-
18/10/2024
-
22/10/2024
-
26/10/2024
-
30/10/2024
-
02/11/2024
-
05/11/2024
-
08/11/2024
-
11/11/2024
-
13/11/2024
-
15/11/2024
-
17/11/2024
-
20/11/2024
-
25/11/2024
-
29/11/2024
-
30/11/2024
-
02/12/2024
-
04/12/2024
-
Chương 26 : Cần xóa Chưa hoàn thành10/12/2024
-
Mới27/12/2024
Xem tiếp (23 chương)
-
22/11/2024
-
09/12/2024
Xem thêm
84 Bình luận
(Hừm, lần sau phải nhắc em cẩn thận hơn với việc kích động mấy đối tượng như này, đôi co với chúng nó thà lấy hơi mà tìm cách chạy còn hơn.) -> Lần sau cậu phải nhắc Liên tránh kích động mấy đối tượng như này, đôi co với chúng nó thà lấy hơi tìm cách chạy còn hơn.
Thống nhất lại cách trích dẫn, in nghiêng thì các chương sau cũng phải in nghiêng. Lúc in nghiêng, lúc ngoặc đơn, lúc ngoặc kép, lúc thì viết thường là như nào?
"UÂYYYY !! XỊN THẾ !" Việc in hoa toàn câu thế này không cần thiết. Vì làm như thế thể hiện rằng tác giả không biết cách mô tả sao cho lời thoại có điểm nhấn và thể hiện thái độ của nhân vật cho nên mới dùng cách này cho dễ.
Có nhiều câu viết sai quy chuẩn về dấu, ví dụ cũng ở câu in hoa bên trên. Dùng sai chức năng dấu ba chấm và dấu gạch ngang để diễn đạt sự đứt quãng trong lời thoại. Vẫn như trên, nó thể hiện rằng tác giả không biết cách vận dụng ngôn từ trong lời trần thuật để thể hiện sự ngắt quãng ấy. Sử dụng lời lẽ thô tục ở mức tạm chấp nhận được, tuy nhiên tần suất chúng được dùng khá nhiều trong tổng thể truyện, dẫn đến câu chuyện trông có vẻ thô lỗ, tục tằng.
Thoại lẫn cốt truyện đều thiếu chiều sâu nếu không muốn nói là cringe. Mà chủ yếu cốt lõi vẫn là do tâm lý nhân vật được xây dựng quá đơn giản. Cách vận hành tâm lý của một người là do bản chất kết hợp hoàn cảnh. Hoàn cảnh lại phân chia đủ loại: hoàn cảnh sinh sống, con người ở xung quanh tác động, ngoài ra còn là sự mâu thuẫn giữa các tâm lý tồn tại trong một người do ảnh hưởng nội tại lẫn hoàn cảnh. Và hành động là hệ quả của cả tấn phản ứng tâm lý đó. Song đại đa số tác giả nghiệp dư chỉ biết viết kiểu một hoàn cảnh về đời sống cụ thể ảnh hưởng lên một nhân vật cụ thể dẫn đến một xu hướng hành động từ đầu đến đuôi không thay đổi gì. Xong một nhân vật khác đến cảm hoá và thay đổi cái bùm. Thay đổi xong cũng chẳng có tí phức tạp gì trong lối hành động, thành một người khác 100% và hành động vẫn một màu. Toàn bộ nhân vật trong bộ này đều có tính cách bị ảnh hưởng từ duy nhất một nguyên do, và chỉ một nguyên do là không đủ. Trừ khi cái nguyên do đó nó phức tạp, nhưng bộ này chẳng có gì phức tạp. Thiếu liên kết giữa chủ đề được nêu ra tại chương 1 với các chương sau, đôi khi mình phải tự hỏi liệu Dương có quên mất luôn cái ký ức về tương lai của mình hay không. Diễn biến viết lan man.
1/ là về phần trích dẫn thì chỉ có mỗi cái đóng mở ngoặc (Suy nghĩ trong đầu nhân vật) Là do mình cop từ bên Notion sang bên này nhiều lúc nó không nhận in nghiêng nên nếu không xoát kĩ để sửa thì nó sẽ bị như vậy. Còn việc "Có nhiều câu viết sai quy chuẩn về dấu, ví dụ cũng ở câu in hoa bên trên. Dùng sai chức năng dấu ba chấm và dấu gạch ngang để diễn đạt sự đứt quãng trong lời thoại" thì thực sự là mình cũng đang loay hoay vì không có quy chuẩn chung để tham khảo. Mấy cái () hay gạch-nối, ba chấm... đều đọc từ LN hay truyện trên mạng mỗi thứ một chút. Vấn đề này có thể sửa được nếu Thiên ý nói rõ hơn.
2/ Lời lẽ thô tục thì cũng hạn chế tối đa, cái này đồng ý ngay, nên mình chỉ dùng mấy từ giang hồ chửi nhau trong "Người phán xử" chiếu trên VTV để làm tham chiếu.
Chiều sâu bản chất là về những hành động và biểu hiện ngoại tại của các nhân vật.
Lấy ví dụ nhân vật Dương ở chính chương 1:
Có rất nhiều những chi tiết và diễn biến mà bạn hoàn toàn có thể khai thác thêm ra để khiến chương 1 nó thú vị hơn, đồng thời tạo thêm chiều sâu cho nhân vật này, nhưng bạn không làm được.
Xem xét 1 đoạn sau đây: "Nếu đây là một giấc mơ thì cậu phải tỉnh từ cú đấm đầu tiên rồi. Mỗi một lần đấm xuống máu trên tay nhân vật lại văng ra hòa cùng nước mưa bắn ra đất, đau rát, buốt và lạnh lẽo vô cùng. Bàn tay ấy nhẹ thì đã bị rách da, nặng thì cũng rạn xương. Cậu bắt buộc phải chịu đựng sự đau đớn cho đến lúc nhân vật dừng việc vô nghĩa này lại. Nó chậm rãi đứng lên, hướng đôi mắt mờ mịt về phía trước. Ngay khi nhìn thấy gì đó, sấm chớp rền vang, nhân vật của cậu ngừng thở, trái tim quặn thắt lại."
Tôi không rõ cảm xúc của nhân vật ở đây đang là gì(do việc thiếu mô tả hành động phản ánh từ nội tâm, và các biểu hiện ngoại tại xuất phát từ nội tâm đó), cho nên tôi tạm cho rằng cậu đang có những cảm xúc sau: hơi chút bất ngờ trước hoàn cảnh, đi kèm chút tức giận vì hành động vô lý đấy, và cảm giác sau cùng là đau.
Từ mớ cảm xúc ấy, thay vì viết những lời mô tả nông cạn như thế thì tác giả hoàn toàn có thể viết về những thứ dựa trên những cảm xúc bị vạch ra như vừa đề cập: bất ngờ: đôi mắt Dương hơi trợn to, đồng tử dại ra mà nhìn chằm chằm vào hành động vô lý này.
Tức giận vì hành động: đoạn cậu đột nhiên nhăn mày, nghiến răng nghiến lợi theo mỗi lần nắm tay ấy chạm vào mặt đất, mặt cậu đỏ bừng như than đốt, tức giận vì hành động ngu xuẩn ấy.
Cảm giác đau: mỗi lần máu vấy ra, làn da bị cứa rách, tim cậu chợt co thắt lại, não đau như kim chích, gân xanh trên trán nhô lên. Cậu chịu đựng, dằn vặt, mồ hôi chảy đầm đìa.
Đấy, có rất nhiều cách để thể hiện nên những cảm xúc của 1 nhân vật.
Đừng bảo là tác giả có mô tả rồi. Tôi đã đọc và thấy:
"Điều đáng sợ là cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của nước mưa đang thấm ướt người, tiếng đùng đoàng của sấm chớp bên tai, có thể cảm nhận sự đau đớn nóng rát từ bàn tay phải của mình, và thậm chí tất cả chẳng là gì nếu so với vô vàn cảm xúc mà cậu đang đón nhận trong cơ thể này: Hận thù, phẫn uất, bi thương, đau xót, hối tiếc,…
Cậu gần như không thể miêu tả rõ ràng mớ cảm xúc hỗn độn đang giày vò trong này. "
Nó chỉ đơn thuần là một câu tường thuật kể lại song khiếm khuyết những hành động chủ quan lẫn cái ngoại tại khách quan của nhân vật Dương.
Bạn liệt kê mớ cảm xúc ra, và mô tả cảm giác, nhưng không hề thể hiện ra được mớ cảm xúc ấy ảnh hưởng gì lên lựa chọn và suy nghĩ của nhân vật.
Và cũng đừng bảo đây là đang trong mơ, nhân vật Dương không thể làm các hành động tôi vừa kể. Nếu như trong mơ, thì chỉ cần làm 1 thứ đơn giản là chuyển mớ hành động ấy sang lối mô tả dùng từ mơ hồ, mô tả như đó là cảm giác và hành động trong tưởng tượng của nhân vật Dương là được.
Hoặc không thì bạn chèn nguyên cả một lời dẫn trực tiếp suy nghĩ của dương cũng được.
Nhưng hãy viết đủ dài để thể hiện ra được cái cảm xúc nó ảnh hưởng thế nào lên lối suy nghĩ.
Nếu là tức giận thì lời suy nghĩ trong đầu thế nào.
Sau đó đi đến bi thương thì lối suy nghĩ kiểu tức giận ấy sẽ chuyển biến như thế nào?
Bạn viết mà không bỏ thời gian ra nghĩ về những thứ cảm xúc nội tại sẽ ảnh hưởng lên những điều ngoại tại của nhân vật thì bảo sao có người bảo truyện nông thiếu chiều sâu.
Còn dẫn chứng về việc A.I bảo tác phẩm của bạn đủ sâu thì không nên đề cập đến. Bản chất A.I ở thời điểm hiện tại không có khả năng suy luận về tính nghệ thuật trong một văn bản mang tính chất chủ quan.
Nếu bạn viết đại bất kỳ một tác phẩm tệ hại nào đủ dài và hỏi nó, nó cũng đều sẽ trả lời một cách tích cực và bảo đấy là một bộ truyện hay như 1 kẻ a duy đi khen bất cứ thứ gì không quá rác.
Quay lại về truyện của bạn.
Song bạn lại chưa lợi dụng được những thiết lập ban đầu ấy.
Một nhân vật đang vui vẻ - hành động của họ là gì, suy nghĩ của họ là gì, khuôn mặt của họ biểu hiên ra thế nào (đừng bảo là chỉ có cười tươi, ngoài nụ cười và các biểu cảm ra khuôn mặt còn có lắm thứ khác như đôi mắt(đôi mắt cười híp lại, hoặc giận thì trừng to,...), cái mũi(mũi trương lên trời), làn da(tức giận đến mức mồ hôi ứa ra, hoặc tái nhợt khi đang sợ), mái tóc(rủ xuống trông đầy sầu bi,...)
Song có khi cái vui vẻ ấy chỉ là biểu hiện bên ngoài, còn bên trong thì đầu sầu bi lo lắng về tương lai.
Thì đi kèm cái mô tả ngoại tại ấy là mô tả về hành động:
Lúc nói chuyện thì tay trái cứ bám riết lấy tay phải và chống nạnh sau lưng đầy vẻ trốn tránh. Đôi chân cứ đong đưa không hề đặt tại một chỗ, nó như thể cố đứng dậy rời đi nơi đây.
Thân hình thi thoảng lại ngửa ra sau, không muốn để người khác lại gần.
Cặp mắt đầy vui vẻ ấy thi thoảng lại lảng tránh cái nhìn từ người khác.
Tiếp đến lại có ảnh hưởng từ hoàn cảnh và thời điểm.
Xét thấy hoàn cảnh mà nó còn sẽ ảnh hưởng đến cách nói năng và rất nhiều yếu tố khác.
" Với mình thì mình thích việc tất cả các nhân vật đều phải song hành với nhân vật chính, họ đều có mục đích và cuộc sống riêng của mình chứ không phải ngồi đợi nhân vật chính đến rồi mới tương tác. Tuy trình còi nhưng đấy thuộc về sở thích nên mình không bỏ được việc sẽ xây dựng cả các nhân vật phụ nữa."
Bạn bảo là các nhân vật đều song hành với nhân vật chính nhưng cũng vì thiếu những thứ trên mà tôi chẳng thấy cái sự song hành ấy đâu. Trong 1 tác phẩm truyện kể, để thể hiện được tư duy độc lập của các nhân vật thì không chỉ đơn giản là kể các nhân vật này sẽ làm lựa chọn thế này thế nọ, sẽ hành động thế này thế nọ, mà còn là sự phát triển ở những diễn biến sau màn.
Và những cái phát triển ấy luôn đi kèm với những thứ tôi vừa kể trên.
Lòng vui phơi phới đang định viết nốt chương tiếp theo để nửa đêm up thì vào nhà bay mất teo 2 tim...rút cục thì tui đã làm gì?... Huhuhuhu!
chắc thếMột lần nữa xin cảm ơn các độc giả đã và đang đọc những dòng chữ này, xin cảm ơn Lucky_guy_9362 với kuuhaku3214 vẫn luôn bình luận ở mỗi chương cho tui, đó là nguồn động lực rất lớn để tui tiếp tục lết đi trên con đường đầy khổ ải này.
Chỉ còn 3 chương nữa là sẽ chạm đến điểm reset point - Nơi Thiên ý xóa truyện lần đầu. Sau khi tới điểm đó thì truyện cũng sẽ đủ 80k từ. Lúc đó có lẽ tui sẽ gửi thư lên LHQ xem liệu tác phẩm này có đáng để tồn tại nơi này không. Nếu tác phẩm này vẫn chưa đạt tiêu chí và bị trảm lần hai... Chà, quả thực lúc đó tui cũng chả biết nói thế nào nữa nên ghi ở đây trước để độc giả nếu ai đọc được thì chuẩn bị tinh thần thôi.
Một lần nữa, xin cảm ơn độc giả và cảm ơn 20 ❤️ của mọi người. Sẵn tiện có bức ảnh mới tạo được, đây là lần đầu tiên tui thử nghiệm kết hợp hai nhân vật và nó khá thành công, thực sự rất đẹp đúng không ạ~ He he
mà ở dưới mấy og bảo route gì ấy, con này otome game hay gì v :V
Route ở đây là các nhánh chính trong cốt chuyện thôi chứ cũng không có gì đặc biệt đâu, viết thế cho có cảm giác Pờ rô phét sừn nồ ấy chứ truyện vẫn là romcom truyền thống lấy cảm hứng ở việt nam chứ không liên quan gì đến otome đâu. 😋