Học Cách Yêu
Otagira Niji journey + Leonardo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 : Học Kì II - Lớp 10

Chương 5: Dương và nhà bác hai

0 Bình luận - Độ dài: 2,665 từ - Cập nhật:

Cổng nhà bác hai đã ở ngay phía trước, gọi là cái cổng cho nó đúng công năng chứ thứ này chắc chỉ để ngăn mấy con vật nuôi không chạy ra được mà thôi. Những thanh gỗ cũ kĩ và sần sùi theo thời gian, bản lề cổng rỉ sét, kêu lên những tiếng kẽo kẹt mỗi khi đóng mở. Tường gạch bao quanh nhà cũng đã nứt nẻ, bong tróc lớp xi, chúng chỉ cao tầm một mét rưỡi nên bọn trẻ con toàn ngồi vắt vẻo trên ấy.

Bù lại xung quanh nhà rất sạch sẽ, đường cũng rộng, ít xe đi qua và lại có bóng mát nên chỗ này tự nhiên thành sân chơi lí tưởng của lũ trẻ con mẫu giáo và tiểu học. Gia đình bác hai cũng là người tốt tính, không bao giờ quát nạt đuổi bọn trẻ nên lúc nào đến đây cũng nghe tíu tít giọng của chúng nó.

Tụi trẻ con đang chơi đủ trò với nhau khi nhìn thấy em gái cậu lập tức mắt sáng lên rực rỡ như nhìn thấy báu vật. Hai đứa nhóc mặc quần áo giống hệt nhau reo lên rồi lao về phía em gái cậu.

"A! CHỊ LIÊNNNN—!!!"

Chúng là con của anh cả nhà bác hai, sinh đôi một trai một gái.

Dù là người tin vào khoa học thường thức hơn. Nhưng mỗi khi nhìn thấy cặp sinh đôi này, cậu lại không khỏi băn khoăn về sự sắp đặt các chuỗi sự kiện mang tính “trùng hợp” của cuộc đời.

Từ việc bố mẹ của em gái đi vào nam làm việc, em phải sống với bác cả rồi lại sang ở với bác hai. Rồi con của bác hai đẻ sinh đôi buộc bác hai phải bỏ việc đồng áng để xin đi làm giúp việc trang trải thêm cuộc sống.

Tâm lý em lúc đó vô cùng bất ổn nên bác hai không dám để em ở nhà một mình. Bác đã xin mang cả em đi làm cùng. Và thật trùng hợp, thời điểm đó gia đình cậu cũng rất cần một người giúp việc, nhà bác hai lại gần và cũng có quen biết sơ nên kết quả là cậu và em gái đã gặp nhau.

Nếu thiếu đi bất kỳ mảnh ghép nào thì với một kẻ ít giao tiếp, ít quan tâm đến bên ngoài như cậu và một cô gái với thân phận như em sẽ không bao giờ có thể thành mối quan hệ khăng khít như này.

Hai đứa nhóc ôm chầm lấy chân của em, còn em cũng cúi xuống ôm chặt hai đứa,

(Trông có giống việt kiều về thăm quê không cơ chứ.)

Cậu bật cười:

"Chị Liên đi có hơn một tuần thôi mà chúng mày làm như người xa xứ cả năm mới về thế?"

"Anh thì biết gì! người ta gọi đây là tình thương chị em đấy!" Con nhóc bĩu môi lên phân bua.

(Vầng! anh mày cũng có một người chị đấy, và anh mày còn hiểu cái "tình thương chị em" ấy hơn mày nhiều nhóc ạ.)

"Rồi rồi , bỏ chị ra nào, để chị vào nhà gặp hai bác rồi chị mang quà cho!" Tuy mồm nói vậy nhưng em vẫn xiết chặt chúng nó một lúc rồi mới buông ra.

"YEEE —!!" Hai đứa nhóc phấn khích hò reo, định chạy vào cùng chị mình thì cậu đã níu vai hai đứa chúng nó lại.

"Em cứ vào trước đi, anh ở đây kể chuyện ngụ ngôn cho bọn này đã."

"À, vâng, được ạ." tuy mặt hơi khó hiểu nhưng em gái cũng không lý do gì để hỏi.

Tụi trẻ cũng không phản ứng gì cho đến khi em cậu vào hẳn trong nhà. Sau đó cả hai cùng quay lại, trưng ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Anh đừng có toe toét cái mặt ra như thế, bọn trẻ con nhìn vào đánh giá lắm đấy!" - thằng nhóc nhăn mặt lại khi nhìn thấy nụ cười của cậu.

Cậu không hiểu bằng cách nào mà em có thể huấn luyện được hai đứa nhóc tì này không hề sợ cậu chút nào, thậm chí có cảm giác chúng còn tỏ ra thoải mái hơn cả khi em gái cậu bên cạnh. Nếu không phải bọn trẻ xung quanh kia vẫn luôn tỏ thái độ dè chừng thì chắc cậu đã nghi ngờ danh hiệu “ông kẹ góc lớp” của mình hết giá rồi.

"Ừ thì, tại mặt chúng mày cứ thể hiện nghiêm trọng cùng lúc nên anh mới không nhịn nổi cười thôi."

"Anh gọi họp thì chắc chắn là có chuyện nhỉ?"

Tuy bị chê đấy nhưng hai đứa nhóc vẫn không hề bỏ bộ mặt đó, chúng nghiêm túc với ám hiệu "kể chuyện ngụ ngôn" chính là "họp bàn chiến lược" của nhóm "Vệ binh đóa hoa mùa hạ"

(Ha Ha Ha!!)

Cứ nghĩ đến cái tên nhóm mà hai đứa nhóc này làm chủ quản phát kiến ra là não cậu cũng phải phát ra tiếng cười đi kèm luôn. Tôn chỉ duy nhất của nhóm là "bảo vệ nụ cười của chị Hạ Liên". Thú thực khi được kết nạp vào nhóm, cậu chẳng tin trò trẻ con này lắm.

Nhưng khi nhận được tất tần tật thông tin của ba con bọ mà hai đứa nhóc này moi từ đám trẻ đang lố nhố chơi xung quanh đây, cậu hiểu rằng mình đã có trong tay hai bảo vệ vô cùng mẫn cán, làm việc hiệu quả và nhất là miễn phí nữa.

Cậu hắng giọng, cũng giả bộ nghiêm túc theo chúng nó.

"E hèm! Thì, đúng như dự liệu của hai đứa, ba con bọ đó đã xuất hiện." Riêng ám hiệu về "con bọ" thì tôi hoàn toàn đồng ý với hai đứa nhóc này, lũ người đó xứng đáng với cái danh xưng này.

"Anh đấm chúng chứ?" - thằng nhóc mắt sáng lên hỏi.

"Đâu ra, anh mày dọa chúng thôi, nhưng hiệu quả lắm."

"Gì! em mà là anh thì em phải vặn tay, bẻ cổ từng đứa rồi ấy chứ!" Rồi thằng nhóc giơ hai nắm đấm vung vẩy vào không khí như một võ sĩ quyền anh thực thụ.

"Thôi đi nhóc, ba đánh một không chột cũng què đấy."

"Xì — em đây một đánh ba, bốn suốt, chỗ này em làm đại ca của bọn nó hết."

(Bọn nó sợ bố mày đang ở trong nhà chứ sợ gì thằng nhõi con như bây mà lên mặt.)

"Đánh nhau là phương án cuối rồi, đánh nhau thực tế không vui vẻ như tưởng tượng đâu nhóc." Cậu biết nói ra mấy câu này nó hơi sáo rỗng, vì thằng nhóc còn bé quá, mấy thứ như chênh lệch hạng cân, luật pháp quy định với nó quá là khó hiểu.

"Vâng vâng…" Thằng nhóc bĩu môi, điệu bộ hai đứa sinh đôi giống hệt nhau.

"Đến phim hoạt hình còn phải năm anh em siêu nhân phối hợp đánh mới chết một con quái mà, bao giờ mày lớn như anh là mày sẽ hiểu thôi."

"Dạ —Thế còn chuyện gì nữa không?"

"Ừm, Tạm thời thì không còn gì, nhiệm vụ của hội vẫn là tiếp tục đề phòng cảnh giác với hành động của con bọ to kia…Còn giờ là chúc mừng năm mới hai nhóc! Rất mong được tiếp tục làm đồng chí của nhau thêm một năm nữa nhé!"

Cậu ngồi xổm xuống rồi rút lì xì trong túi mình chìa ra cho hai đứa, đây là phần cậu đã chuẩn bị từ tối qua, dù vẫn ở tuổi đi học nhưng lì xì cho mấy đứa em họ là truyền thống của gia đình tôi.

Con nhóc ngay khi thấy thằng nhóc giật lì xì từ trên tay cậu lập tức vỗ vào đầu nó nghe rõ cả tiếng. Chúng lườm nhau rồi lắc lắc đầu ra hiệu qua lại. Sau đó, cậu được chứng kiến màn chúc tết tuy hai mà một siêu vi diệu của hai đứa sinh đôi này. Chúng khoanh tay cúi đầu, đồng thanh nói bằng một giọng xun xoe mà cậu không thể tin là sẽ có ngày được nghe từ miệng của hai đứa:

"Năm mới, chúc anh luôn dồi dào sức khỏe, minh mẫn và sống lâu trăm tuổi !"

Rồi sau đó con bé mới từ tốn lấy lì xì trong tay cậu, hai đứa lại đồng thời cúi đầu xin cảm ơn lần nữa làm cậu tí bật ngửa ra sau.

"Ôi trời, hai cái đứa này, chúc sai bài rồi! Đấy là chúc các ông bà cơ mà...Nhưng mà chúng mày đã có lòng như vậy thì anh cũng có tí dạ đây!"

Cậu định tí vào trong nhà mới đưa cho hai nhóc này quà để tiện việc giới thiệu với định giá sản phẩm cho chúng, nhưng lũ tiểu yêu đôi lúc chúng lại quá sức đáng yêu, khiến một người lòng dạ như sắt cũng phải tan chảy hết chỉ vì một vài hành động đơn giản thế này.

Cậu đưa tay vào túi áo lôi ra hai bọc bi thủy tinh rồi dúi vào tay hai đứa. Mấy túi bi này cậu được họ hàng ở nước ngoài tặng từ lâu rồi nhưng chẳng bao giờ dùng vì hồi bé cậu thích ở nhà học hơn nên không có cơ hội mang đi mà khoe với ai cả. "Hàng cực phẩm của nước ngoài luôn đó!"

"U…Ô Ô—!!!"

Không ngoài dự đoán của cậu, cả lũ trẻ con phía sau cũng phải òa lên một tiếng kinh ngạc khi nhìn thấy hai túi bi phát sáng lung linh kia. Chúng to hơn gấp ba lần dạng bi thường được bán ở các quán đồ chơi của Việt nam, được làm thủ công hoàn toàn nên bên trong mỗi viên là một loại động vật khác nhau, bên túi của con nhóc là các loại bướm, còn bên của thằng nhóc là các loại động vật ăn thịt.

"Với lớp phủ Super-LumiNova trên các con vật, những viên bi này có thể phát sáng trong bóng tối với màu sắc khác nhau đấy, cứ thử chụm tay lại mà ngắm.”

Cậu làm động tác đan tay vào nhau rồi nhòm vào trong thực nghiệm cho lũ trẻ nhìn.

"UÂYYYY !! XỊN THẾ !" "ĐẸP QUÁ ĐI MẤT!! NHƯ NGỌC SIÊU NHÂN GAO ẤY !" "CHO TỚ XEM VỚI —!!" "TỪ TỪ CHO TỚ XEM CÁI KIA VỚI, CON GÌ THẾ NÀY ?"

Ngay khi phát hiện ra sự bá đạo của viên bi, cậu nhanh chóng bị đám đông bọn trẻ nhốn nháo đẩy hẳn ra rìa, hai đứa sinh đôi là tâm điểm mặt cũng rạng rỡ rõ luôn nhưng vẫn nghiêm giọng ra dáng thủ lĩnh của cái sân chơi này:

"TRẬT TỰ, ĐỂ TỚ ĐẾM SỐ BI ĐÃ RỒI MỚI CHO XEM ĐƯỢC !!!!"

"Mỗi viên bi bèo nhất cũng phải 50 ngàn đấy nhé !!" Cậu cố nói to giá thấp nhất mà hai đứa nhóc nên bán. Giờ đang là tết, tiền lì xì trong túi lũ trẻ vẫn còn nhiều, đây chính là mỏ vàng không thể coi thường được. Tiếc là cậu không đủ thời gian để hai anh em định giá sản phẩm trước khi mang ra.

(Thôi kệ, chính ra tự nhiên như này sẽ khiến tâm lí muốn mua của lũ trẻ tăng cao hơn bình thường, mọi sự còn lại phải dựa vào chính bản thân hai nhóc rồi.)

Cậu mỉm cười nhìn lũ trẻ, có một số đứa đã bắt đầu rút bao lì xì của mình ra đếm rồi. Với mức giá sàn cậu đặt ra trước đó, mỗi một viên bi có thể thu về 150 đến 200% lợi nhuận. Coi như số bi này là công của hai đứa thu thập thông tin miễn phí cho cậu, chúng là lá bài mạnh nhất khiến màn kịch của cậu hoàn thành xuất sắc, thưởng thêm chút đãi ngộ này rất là xứng đáng.

Với cái cổng nhà như vậy thì nhà của bác hai trông cũng chả khác là bao. Nhìn tổng thể, cậu không dám khẳng định nó đẹp hay xấu được. Với một người hoài cổ thì nó mang đầy đủ nét đẹp của một căn nhà xưa, còn với người trẻ thì trông nó như cái cụm từ "nhà tranh vách đất" trong mấy câu chuyện kể ở Sách giáo khoa vậy. Căn nhà được xây dựng bằng gạch đỏ truyền thống của Việt Nam, mang đậm dấu ấn thời gian. Trên tường gạch trát sơn vàng với rêu phong, bong tróc, loang lổ những vết vẽ vời nguệch ngoạc bằng phấn hay than củi của đám trẻ con. Những lớp gạch đỏ lộ ra lại cho thấy tay nghề xây dựng điêu luyện và chất liệu gạch chắc chắn, kiên cố của căn nhà này. Mỗi lần đến đây, cậu luôn có cảm giác lơ lửng giữa hai suy nghĩ: liệu căn nhà này có thể sập bất cứ lúc nào hay nó cứ thế này mà trường tồn cùng thời gian nhỉ?

Vào trong gian nhà chính. Cậu gật đầu nhẹ rồi chúc mừng năm mới bác hai của em. Phòng khách chỉ gồm một bộ bàn ghế gỗ, một chiếc ti vi loại vuông cũ và một vài bức tranh ảnh gia đình, thêm cành đào trang trí và mấy quả bóng bay cho nó đúng với không khí tết. Có vẻ em đang ở buồng trong với chị vợ của con bác hai nên không thấy ở đây. "Cậu chủ ngồi xuống đây, lại để cậu phải vất vả rồi, cậu uống nước đi !"

Bác hai nở nụ cười hiền hậu với cậu, Bác là chị gái của bố Liên. Dáng người nhỏ nhắn, hơi mập mạp, luôn toát lên vẻ thân thiện, dễ gần. Có lẽ tính cách và dáng người này giúp bác dễ dàng tạo sự tin tưởng cho mọi người hơn.

“Bác đừng gọi cháu là cậu chủ nữa, lưng của bác thế nào rồi? đã đỡ hơn chưa vậy?"

"Cũng châm cứu, uống thuốc nam cả nên cũng đỡ đi phần nào. Mỗi tội bác sĩ dặn dò không được vận động mạnh nữa, thoát vị đĩa đệm mà cậu. Cũng mệt lắm, đành loanh quanh ở nhà nuôi gà trồng rau thôi."

“Dạ vâng, giờ là lúc bác cần tĩnh dưỡng rồi.” Cậu gật đầu đồng tình.

Bác Hai đã nghỉ làm giúp việc ở nhà cậu được một thời gian. Từ khi bác bị thoát vị đĩa đệm, sức khỏe không cho phép làm những công việc nặng. Cậu bây giờ cũng đã đủ lớn để tự lo cho bản thân nên nhà cậu không có ý định thuê giúp việc nữa. Còn gia đình bác hai cũng đỡ khó khăn hơn trước nhiều do hai anh chị đang đi làm ổn định lại.

Cậu không phải là một kẻ thích nói chuyện phiếm cho lắm, mỗi lần đi giao thiệp kiểu thế này đều tốn rất nhiều năng lượng tinh thần của bản thân. Nên chỉ ngồi nói chuyện thêm một lát là cậu xin phép ra về, em gái cũng báo lại là chiều tối sẽ qua nhà chơi.

(Thế là xong buổi sáng, làm tí bánh chưng rán rồi quẩy bung nóc thôi nào!)

Cậu vươn hai tay lên trời tự động viên bản thân. Từ sáng đến giờ đủ loại chuyện khiến cậu chỉ muốn trở về nhà mà ôm cái máy tính thân yêu của mình ngay. Tết đến cũng kéo theo đủ loại sự kiện ngon lành trong trò chơi trực tuyến mà cậu chơi nên cậu cũng phải tranh thủ thời gian một chút.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận