Học Cách Yêu
Otagira Niji journey + Leonardo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 : Học Kì II - Lớp 10

Chương 01 : Dương và kí ức kì lạ

0 Bình luận - Độ dài: 3,473 từ - Cập nhật:

"Tương lai không phải là điều gì đó mà chúng ta chờ đợi, mà là điều chúng ta tạo ra.” - Vô danh

Dương đang mở to mắt, cậu ta trợn trừng nó nhìn vào khoảng không gian đen kịt phía trên. Cả người cậu đã ướt sũng mồ hôi tự bao giờ, cậu có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực mình, tiếng thở hổn hển của chính mình và cảm nhận được cả những giọt nước mắt đang ứa ra từ hốc mắt. Phải mất một lúc sau, cậu mới có thể lầm bầm thốt ra:

“Cái quái gì vậy? M-một giấc mơ sao?!”

Thật kỳ lạ khi miệng lại là bộ phận đầu tiên trong cơ thể hoạt động trở lại. Sau vài phút điều chỉnh nhịp thở, cậu đã chớp được mắt và đảo con ngươi quanh quẩn. Cơ thể nặng nhọc bắt đầu chuyển động theo mệnh lệnh của trí não, cậu dần lấy lại quyền điều khiển cơ thể mình. Tiếp theo là tay, cậu lập tức dụi mắt, cố làm đôi mắt của mình bớt nhòe trước những giọt nước mắt tuôn ra liên tục. Dần dần, từ bụng, eo, hông, chân, tất cả đều lần lượt có cảm giác trở lại, cậu xoay người để tìm kiếm cái đèn ngủ.

Ánh đèn ngủ bừng sáng, tuy mọi thứ vẫn mờ ảo trong màu vàng nhạt nhưng nó khiến cậu yên tâm hơn nhiều khi biết mình vẫn đang nằm trên giường mà không phải nơi nào xa lạ. Cậu ngồi dậy, đặt tay vào bụng mình, hít vào từ từ và sâu bằng mũi, làm cho phổi được đầy không khí khi bụng nở ra, đây là phương pháp hít thở sâu bằng bụng giúp cải thiện phản ứng căng thẳng và giảm đau. Tim cậu bắt đầu đập chậm lại, mọi thứ đang dần trở lại bình thường ngoài sự nhói buốt trong đầu cùng tâm trí vẫn hết sức rối loạn.

"Ư… Giấc mơ… vừa là mình, vừa lại không phải là mình à?" Cậu nhăn mặt vuốt tóc lên rồi xoa bóp trán.

Cậu vừa có một giấc mơ vô cùng kì lạ.

Đó là một giấc mơ dài. Trong đó, cậu được trải nghiệm cuộc sống của bản thân như một bộ phim tua nhanh cuốn cậu đi qua từng giai đoạn của cuộc đời. Từ năm cậu 16, 18, 20, 25 cho đến năm 30 tuổi. Tuy nói nó là một giấc mơ, nhưng ngay lúc này đây, cảm giác về nó vẫn rõ đến mức chân thật, sống động đến nỗi ranh giới giữa thực tại và hư ảo trong đầu cậu trở nên khó mà đoán định được.

Những hình ảnh, cảm xúc trong mơ thực đến mức khiến cậu tin rằng mình đã trải qua tất cả chúng. Nhưng tất nhiên chỉ sau ít phút cẩn trọng nghĩ lại là cậu bác bỏ điều đó ngay, vì cậu hiện giờ mới chỉ là một thanh niên 15 tuổi mà thôi, và điều quan trọng nhất là trong mơ cậu không hề điều khiển được bản thân mình.

Cậu chỉ đơn giản là quan sát cuộc sống của một “Dương” khác - diễn ra ở một tương lai mà cậu chưa từng biết đến. Đó là một cuộc đời khác với những khả năng, những tình huống, những quyết định và những kết quả mà cậu không thể tưởng tượng ra bằng chính suy nghĩ của mình lúc này.

Cơn đau đầu lại một lần nữa nhói lên khi cậu cố nghĩ đến chúng, điều này khiến cậu hơi quan ngại tình trạng cơ thể mình lúc này.

(Đây có thể là trúng gió, trúng độc hoặc là một cơn đột quỵ à?)

Cậu lảo đảo đứng dậy, tuy vẫn còn chút chóng mặt nhưng các triệu chứng không mạnh đến mức thành bệnh như cậu tưởng kia. Sau khi đi rửa mặt, cơn đau đầu dịu dần và cậu đã tỉnh táo hơn hẳn lúc trước.

Tiếp tục lau khô người, thay quần áo mới và kiểm tra cẩn thận cơ thể để chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, cậu mới bật đèn ngồi xuống bàn học và bắt đầu lấy giấy bút ra. Đây là thói quen cậu tự bắt buộc bản thân vì trí nhớ không tốt của mình. Đây không hẳn là bệnh nhưng bản thân cậu từ hồi cấp hai đến giờ rất hay quên những điều vụn vặt, nên việc ghi chép lại trên giấy hay viết ghi chú trên điện thoại là điều cậu hay làm.

(Chỉ vừa mới đây thôi mà cũng quên gần hết các chi tiết rồi!)

Cậu thở dài khi càng nghĩ thì mọi thứ lại càng bắt đầu mờ nhạt dần, cứ như thể các thông tin về giấc mơ kia trốn tránh khỏi sự truy quét trong não cậu. Cậu biết việc con người không thể nhớ rõ được toàn bộ giấc mơ là một hiện tượng khá phổ biến. Nhưng cái sự chân thật đến đáng sợ của giấc mơ kia khiến cậu thực sự tiếc nuối vì không thể ghi ra vài chi tiết có ích lên giấy được.

(Thôi nào não ơi, vài dãy sổ xố, hay giá vàng tăng giảm lúc nào, cổ phiếu, nhà đất, hay bất cứ thứ gì có thể đầu tư được đều rất có ích mà...)

Cậu gãi trán rồi lắc đầu cười, trên giấy chỉ có vài thứ ngẫu nhiên nhớ được như tên của ai đó, sự kiện game online cậu đang chơi hay một vài chi tiết về các tựa truyện tranh cậu đang đọc, mấy thứ này có thể dùng để kiểm chứng cho độ chính xác của giấc mơ kì lạ kia. Còn chuyện kiếm tiền thì có lẽ không được vì cậu chẳng tìm ra bất cứ manh mối gì trong não mình cả. Đang buồn cười vì hành động vô cùng nghiêm túc với giấc mơ của mình thì một cơn đau đầu đột ngột làm cậu chỉ kịp kêu lên một tiếng "á" nhỏ.

Cậu ôm đầu gục xuống bàn trước cơn đau đầu xảy ra đột ngột và dữ dội hơn hẳn. Những tiếng rít gào inh tai, chúng ngày một to dần khiến cậu phải nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng cố gắng chống chịu lại cảm giác mọi thứ trong đầu như bị ném vào một cái máy xay sinh tố. Ngay khi cảm giác đầu sắp vỡ ra thì một tiếng sét đánh xé tai khiến cậu choàng mở mắt, những tiếng rít gào lập tức biến mất, nhường lại tiếng mưa rơi ào ào đang tạt thẳng vào người cậu.

(Nơi này là giấc mơ hay hiện thực?? Tại sao nó lại chân thực đến vậy?!)

Cậu không thể điều khiển được cơ thể này, nhưng lại có thể quan sát và cảm nhận mọi thứ một cách rõ ràng. Cứ như thể cậu đang chơi một trò chơi ở góc nhìn thứ nhất vậy, nhân vật của cậu hiện đang quỵ ngã trên nền đá hoa cương, nhìn vào bàn tay và chiều cao khi chống xuống thì nó có vẻ là thân xác của một người lớn. Điều đáng sợ là cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của nước mưa đang thấm ướt người, tiếng đùng đoàng của sấm chớp bên tai, có thể cảm nhận sự đau đớn nóng rát từ bàn tay phải của mình, và thậm chí tất cả chẳng là gì nếu so với vô vàn cảm xúc mà cậu đang đón nhận trong cơ thể này: Hận thù, phẫn uất, bi thương, đau xót, hối tiếc,…

Cậu gần như không thể miêu tả rõ ràng mớ cảm xúc hỗn độn đang giày vò trong này. Nhân vật của cậu lại tiếp tục đấm thật mạnh một cái nữa xuống dưới nền đá, cơn đau nhói truyền thẳng vào não cậu, nhưng dường như chỉ có vậy mới có thể làm dịu đi phần nào những cảm xúc đang bùng nổ trong cơ thể.

“CHẾT TIỆT! CHẾT TIỆT! CHẾT TIỆT!! TẠI SAO?!! TẠI SAO?? Tại sao cậu phải làm thế?!? Còn bao nhiêu lựa chọn nữa cơ mà??! Cậu đã hứa với tôi là sẽ tiếp tục cố gắng cơ mà?! KHỐN NẠN!! KHỐN NẠN!!” Nhân vật này gào lên và liên tục đấm xuống nền đá như phát điên.

(Được rồi, được rồi anh bạn, nó thực sự đau lắm rồi đấy!!)

Nếu đây là một giấc mơ thì cậu phải tỉnh từ cú đấm đầu tiên rồi. Mỗi một lần đấm xuống máu trên tay nhân vật lại văng ra hòa cùng nước mưa bắn ra đất, đau rát, buốt và lạnh lẽo vô cùng. Bàn tay ấy nhẹ thì đã bị rách da, nặng thì cũng rạn xương. Cậu bắt buộc phải chịu đựng sự đau đớn cho đến lúc nhân vật dừng việc vô nghĩa này lại. Nó chậm rãi đứng lên, hướng đôi mắt mờ mịt về phía trước. Ngay khi nhìn thấy gì đó, sấm chớp rền vang, nhân vật của cậu ngừng thở, trái tim quặn thắt lại.

Trước mắt nhân vật là một ngôi mộ được đắp đầy vòng hoa. Màn mưa dày đặc che khuất khuôn mặt trên di ảnh, nhưng nhân vật lập tức quay đi nhắm chặt mắt lại. Dù không nhìn thấy gì nữa, nhưng cậu có thể cảm nhận được nhân vật đang nghiến răng, gầm gừ trong cổ họng để cố ngăn nước mắt chảy ra. Hai bàn tay siết chặt lấy bắp đùi, bấu vào da thịt. Cả người cứ thế run lên và nó cứ giữ nguyên như vậy đến vài phút.

Sau cùng, như đã đè nén được cảm xúc. Nhân vật mở mắt ra, thở ra một hơi, hai tay buông thõng rồi lần sờ gì đó trong túi áo vest của mình. Nó rút ra một chiếc điện thoại thông minh, ngay khi chiếc điện thoại được đưa ra trước mắt, cậu đã kịp nhìn thấy hình ảnh phản chiếu khuôn mặt của nhân vật này, và chẳng mất đến một giây để cậu nhận ra đó là ai.

(Tóc đen, mắt xám... Đây là mình sao??)

Khuôn mặt có thể đã to và già dặn hơn một chút, nhưng ánh nhìn của bản thân thì cậu không thể nhận nhầm được. Nhân vật "Dương lớn" bắt đầu bật điện thoại lên, dù mưa xối xả nhưng có vẻ nó chẳng ảnh hưởng đến chức năng của chiếc điện thoại này. Mặc cho ngón tay đau nhói mỗi khi cử động, hắn vẫn bấm điện thoại gọi, đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy, giọng của một người đàn ông vang lên đầy khẩn trương:

"Anh Dương, cuối cùng anh cũng chịu gọi lại, thật tình chuyện này nằm ngoài ý muốn của bọn em, đội của bọn em không thể ngờ được cô ấy lại chọn việc tự tử, lúc đọc và ký vào bản thỏa thuận, cô ấy vẫn tỏ ra rất bình thường, không hề có..."

"Được rồi..." Giọng của Dương lớn tuy khản đặc và chìm nghỉm trong tiếng mưa nhưng lại đủ để khiến đầu dây bên kia đang muốn nói tiếp lập tức im bặt.

"Thực hiện kế hoạch D thôi." Dương lớn chậm rãi nói tiếp.

"V-Vâng, bọn em đã lập xong danh sách và sẽ bắt đầu kế hoạch D ngay. Anh..."

”Ừ, ngày mai tôi sẽ có mặt để làm việc trực tiếp.”

Dương lớn tắt máy rồi buông thõng cánh tay xuống lần nữa. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống nền đá lạnh, có vẻ nó cũng chẳng hề hấn gì, ánh sáng vẫn hắt lên từ màn hình, mãi sau mới tắt. Trong suốt quá trình ấy, Dương lớn vẫn đứng yên như vậy, đôi mắt lại trân trân nhìn di ảnh dù hắn ta chẳng thể thấy rõ gì trên ấy hết.

Thêm vài phút trôi qua, Dương lớn cuối cùng cũng cử động. Hắn đưa hai tay lên ôm mặt, cậu ngay lập tức nhận ra động tác này.

Đây là thói quen của cậu khi cần để điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân. Đầu tiên là đưa hai tay ôm mặt, miết ngón tay từ giữa trán ra hai bên thái dương, xoa thái dương theo chiều kim đồng hồ ba lần. Sau đó, kéo hai tay xuống áp chặt má, hai ngón trỏ bịt tai, mắt nhắm lại, hít thở đều để giữ nhịp tim ổn định lại. Cuối cùng, vỗ nhẹ hai lần vào má và búng tay ngay bên tai, khi tiếng "tách" nhẹ được phát ra ở hai bên tai cũng là lúc kết thúc quá trình mà cậu tạm gọi nó là "mát xa mặt".

Mắt của nhân vật Dương lớn mở trở lại, đảo nhìn xung quanh một lần rồi nhặt chiếc điện thoại lên và cất nó lại trong vest, hắn ta kiểm tra lại tình hình của bàn tay phải và tiến lại gần ngôi mộ hơn, cảm xúc trong cơ thể này vẫn lộn xộn vô cùng. Tuy nhiên, tất cả đang được đè nén và chỉnh thể lại bằng các suy nghĩ liên tục. Cuối cùng thì cũng có gì đó giống cậu bây giờ rồi. Dương lớn đứng trước mộ không lâu, đơn giản là đặt một cái kẹo mút vị dâu lên trên đó và thì thầm vài câu, nhưng chỉ vậy cũng đủ làm cậu rợn tóc gáy vì sự bình thản trong câu nói:

"Cậu đừng vội đầu thai đấy, tôi sẽ gửi vài người xuống cho cậu hành hạ rồi hãy đi, chờ tôi một chút nhé!"

Ngay lúc này cậu tỉnh lại, lần này thì nó đã giống một người đang ngủ mơ hơn rồi. Cơ thể cậu giật nẩy trên bàn học khi trở lại hiện thực. Cánh tay lập tức tê dần vì tư thế nằm gục không đúng, buộc cậu phải vươn vai, xoa bắp tay vài lần để xua tan cảm giác khó chịu. Nhưng bù lại lần này cậu không phải trải nghiệm cảm giác cả cơ thể thoát lực đáng sợ như lần đầu kia.

(Có vẻ như đây là cảnh báo cho việc giấc mơ vừa nãy không phải trò đùa rồi.)

Vừa xoa bóp bắp tay, cậu vừa suy nghĩ lại cẩn thận. Trải nghiệm kia đủ sâu sắc để cậu hiểu rằng giấc mơ đầu tiên chính xác là những thứ từ tương lai được gửi về cho cậu chứ không phải tự nhiên mà cậu mơ ra. Các thông tin trong đầu cũng bắt đầu rõ nét hơn sau giấc mơ thứ hai này. Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi bắt đầu viết lên giấy.

Điều đầu tiên, các ký ức tương lai không thể nhớ được hết, chúng không phải dạng gọi cái là nhớ được, có cái thì rất rõ ràng, nhưng có cái chỉ lẩn quẩn trong đầu, làm ta có cảm giác mơ hồ là đã từng xảy ra chuyện như vậy mà thôi.

Điều thứ hai, Dù cố nặn ra nhưng những thứ liên quan đến các giá trị mà cậu có thể lợi dụng để kiếm tiền đều không có, cậu không biết đây là do Dương lớn không được phép làm hay chính hắn ta ở tương lai không muốn gửi.

Và điều cuối cùng, ngoài các ký ức rõ nét hơn về thông tin của một số người xa lạ, trò chơi, truyện, cách sống, cách giải quyết vấn đề ra thì các ký ức mơ hồ còn lại thường xoay quanh một nhân vật tạm gọi là “cô gái A” mà cậu sẽ quen trong tương lai.

Cậu và cô gái này sẽ có một mối quan hệ khá sâu sắc khi ở lớp 11. Sau này, cô ta đi lấy chồng và rồi vì một lý do nào đó, cô ta bị trầm cảm vì công việc, chồng ngoại tình, cuộc sống xuống dốc và sau đó là tự kết liễu đời mình, dẫn đến cái kết chính là đoạn hình ảnh siêu sắc nét chân thực đến từng nỗi đau mà cậu vừa được tự mình trải nghiệm khi nãy.

Khi viết đến đây, cậu cũng phải nhíu mày về những gì mình vừa viết. Cậu gạch đậm ở chữ "quan hệ khá sâu sắc", ghi đủ ba dấu hỏi ở chỗ "cô ta đi lấy chồng" và khoanh tròn liên tục ở đoạn "chồng cô ta ngoại tình" vì thực sự nó quá là khó hiểu.

Ngửa mặt lên nhìn trần nhà rồi thở dài, cậu biết bản thân mình cũng hơi bất bình thường một tí nhưng chuyện kì cục thế này thì đúng là khó chịu thật. Rõ là Dương lớn trong tương lai cũng ra dáng một người có quyền lực đấy chứ, trong ký ức không nói rõ hắn ta làm gì nhưng với cơ số những tri thức về quản lý, kinh tế, xã hội học được thêm vào trong đầu thì nghề nghiệp của Dương lớn không thể nhỏ được.

(Bản thân mình rõ ràng là đang có cảm tình với một người khác giới, ấy thế mà đùng một cái lại để cô ta đi lấy chồng?? cái logic quái quỷ gì đây hả tương lai?!)

Đã để người ta đi lấy chồng rồi mà vẫn còn lụy người ta nữa. Câu nói thản nhiên trước mộ kia rõ ràng là Dương lớn sẽ ra tay để trả thù cho cô gái A. Cậu không thể tưởng tượng ra tình cảm mà Dương lớn giành cho cô gái A này lớn đến mức nào mà có thể hành động thái quá như vậy.

(Thậm chí hắn ta mời cả pháp sư à mà có thể gửi cả những ký ức về quá khứ cho mình để sửa chữa lại lỗi lầm của một người khác chứ?)

(Vậy đây là một mệnh lệnh bắt mình phải cứu cô gái A này à!?)

Cậu chẳng khó để nhận ra ý muốn của tương lai. Hắn ta gửi cho cậu các thông tin cần thiết là để nhờ cậu thay đổi cái kết cho cô gái A.

Đây thực sự là một trò cười nếu cậu kể cho bất kì ai nghe về những thứ cậu vừa trải nghiệm hay những thứ viết trên tờ giấy này. Trông nó chả khác nào một bản kế hoạch cuộc đời của một thằng bé bị ngáo đá đang lên cơn phê thuốc cả.

Sau một hồi suy nghĩ và đánh giá lại cẩn thận các chi tiết trong tờ ghi chú. Cậu quyết định đứng dậy khỏi bàn học, cất tờ giấy vào trong một cái hộp ẩn dưới ngăn bàn mình. Rồi mở cửa phòng, bước lên sân thượng.

Trời lúc này cũng đã bắt đầu tảng mờ sáng. Cái không khí lành lạnh lúc sớm mai là thứ cậu cảm thấy cần nhất bây giờ. Ánh mặt trời dần hé, nhuộm màu cam lên những đám mây, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu.Cậu hít một hơi thật sâu để cảm nhận không khí trong lành tràn vào phổi mình. Sự khoáng đạt của sớm mai luôn khiến người nhìn mơ hồ hơn về thực tại và ảo giác, nó cũng giống như các thông tin ký ức của tương lai khi cậu hấp thụ lúc nãy. Tuy nhiên, khi ánh sáng ban mai trở nên rõ ràng hơn, chúng chiếu xuyên qua tầng sương mù mờ mịt thì thực tế lại trỗi dậy, đưa con người trở về với thế giới hiện thực.

Cậu cứ đứng ngắm nghía bầu trời để ánh sáng phủ vào mình. Trong phút chốc, cậu gật đầu mình để đưa ra sự lựa chọn.

Dù là mơ hay thực, dù muốn hay không thì “món quà” tương lai cũng đã được gửi đến cho cậu và cậu đã tiếp nhận nó. Nên dù chỉ là một nam sinh hơi bất bình thường, sống trong một thành phố bình thường của một quốc gia bình thường thì cậu sẽ nắm lấy món quà này và giải quyết nhiệm vụ mà nó đưa ra.

Cậu nhìn về phía xa xăm, nơi chân trời hòa quyện với mây kia, cảm giác hưng phấn đến kì lạ như cậu bắt đầu tham gia vào một cuộc phiêu lưu kì ảo vậy. Cậu nói to với bản thân như để hạ quyết tâm:

"Được rồi, chúng ta sẽ cứu cô gái kia của ông. Nhưng nó sẽ phải theo cách của tôi, tôi không muốn trở thành người như ông đâu, tương lại ạ!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận