Tháng 6, vô số trận gió từ cực nam thế giới tràn qua Kim Ngân. Gió cuốn khắp xứ sở, cát bị bốc lên cao rồi vần vũ giữa những dòng đối lưu. Khi đối lưu suy yếu, cát trút xuống lục địa và nhuộm bạc không gian, một ngày dăm ba trận như thế, liên miên bốn tháng liền. Cư dân Kim Ngân gọi khoảng thời gian này là “mùa mưa bạc”.
Tháng 6, mưa bạc phủ rẻo Mạn Đà, cát đùn theo khe rãnh tạo nên vô số dòng thác đổ dọc dãy đồi núi, vùi lấp hết những thửa đồng măng man mới gieo hạt bên dưới. Vô Phong thấy lạ vì dân chúng cứ mặc đó, chẳng hề đoái hoài; sau này hỏi người Tuyệt Tưởng hắn mới biết tại sao họ làm vậy. Tên tóc đỏ ghi vào “Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản”:
“Rẻo Mạn Đà trữ quang tố nên hàm chứa phép thuật, thác cát chảy trên rẻo cũng mang phép thuật. Khi vùi đồng măng man, cát ấy làm măng man trổ nhiều bông hơn, cho ra bột tốt hơn. Măng man Tuyệt Tưởng vì thế có chất lượng tốt nhất lục địa…”
Vô Phong ghi chép nhiều, vừa là thú tiêu khiển vừa phục vụ công việc. Trong thời gian này, mọi thành viên của Bán Dạ Giáo Đoàn phải thu thập thông tin để phục vụ kế hoạch. Chiến tranh đã tới rất gần. Tháng 6 mưa bạc, thời tiết mát mẻ nhưng Tuyệt Tưởng Thành nóng hơn bao giờ hết. Nóng vì những lò rèn ngày đêm đỏ lửa, vì quân đoàn từ miền nam lục địa đang tiến lên phương bắc. Chỉ năm trăm cây số nữa, Liệt Giả sẽ chạm tay vào Lằn Ranh Đỏ. Lúc ấy, Đại Hội Đồng vẫn chưa có động thái đáng kể nào ngoài tăng viện hậu cần cho phòng tuyến mà Liên Minh Phương Bắc quản lý.
Cũng thời gian này, Vô Phong gặp lại vài người quen.
Đầu mùa mưa bạc, giáo đoàn và quân đội Tuyệt Tưởng tập trận chung. Tại thao trường, tên tóc đỏ nhận ra Triết Xa – anh chàng tài xế trong chuyến đi tới sa mạc Hồi Đằng. Hai người tay bắt mặt mừng, hỏi han nhau vô số chuyện. Sau chuyến đi nguy hiểm ngày đó, Triết Xa trở về Vùng 28 và tham gia nhiều chiến dịch nữa trước khi quay lại Tuyệt Tưởng Thành. Anh chàng tài xế nói:
-Nước chúng tôi đã rút hết lực lượng khỏi liên quân, chuyện này chưa xảy ra bao giờ. Cũng phải, đối thủ là Liệt Giả mà! Nhưng chắc chính phủ (Tuyệt Tưởng Thành) chỉ đề phòng thôi, tin tôi đi, Liệt Giả không đời nào vượt qua Bách Quang Lam Thuẫn được! À, nhắc mới nhớ, tháng 9 năm ngoái sa mạc Hồi Đằng có trăng! Ba mặt trăng lận! Cả sa mạc biến thành tuyết, cậu thấy không, tóc đỏ? Có chụp ảnh không?
Cũng như Triết Xa, hầu hết binh lính xứ này đều tin tưởng lá chắn. Bách Quang Lam Thuẫn vững chắc tuyệt đối! – Vô Phong thấy rõ điều ấy trong mắt họ.
Triết Xa không phải người quen duy nhất. Một ngày tháng 6, Vô Phong theo Mi Kha đến cửa bắc thành phố lấy hàng hậu cần cho giáo đoàn. Trong đám công nhân bốc dỡ, hắn bỗng thấy ông già Đa Đạp Lỗ – người đánh xe từng chở nhóm công chúa tới lãnh thổ Đầu Sói. Tên tóc đỏ vẫn nhớ gói bánh măng man cùng chai rượu trắng mà ông già tặng trước lúc chia tay, không có chúng, hắn và công chúa đã chôn thây ở Bãi Lầy Chết(*). Vô Phong chủ động bắt chuyện rồi cảm ơn ông già rối rít. Đạp Lỗ hồ hởi:
-Tóc đỏ? Là cậu thật sao? Vạn Thế ơi, tôi không nghĩ chúng ta sẽ gặp lại! Vậy mấy người đi cùng cậu thế nào? Họ vẫn khỏe chứ? Thật tốt quá! Kim Ngân vẫn còn điều kỳ diệu! Mà cậu biết ai làm chủ sa mạc Hồi Đằng chưa? Hiệp Dung đấy! Tin được không, y thắng cả Quỷ Nhãn và Đạt Ba!
Đạp Lỗ là người đầu tiên cho Vô Phong biết tính cách người Tuyệt Tưởng(**). Ông già không ưa xứ sở này. Vậy nên cái cảnh Đạp Lỗ làm việc như một công dân Tuyệt Tưởng Thành chân chính làm tên tóc đỏ phì cười. Ông già nhún vai cười khì:
-Tôi bị từ chối nhập cư nhiều lần, tôi kể với cậu rồi, nhớ không? Mấy tháng trước, Tuyệt Tưởng Thành tuyển thợ giỏi, tôi cố gắng thử vận may lần nữa và… giờ tôi ở đây! Tôi phụ việc ở xưởng rèn kiêm bốc dỡ, hơi mệt mỏi, nhưng ít nhất là nơi đây an toàn hơn Đại Lộ Đỏ hay nơi khác. Khi nào rảnh, cậu ghé qua xưởng rèn chứ? Muốn rèn kiếm không?
Vô Phong vui cho Đạp Lỗ. Rốt cục ông già cũng thỏa tâm nguyện sau quãng đời tha phương cầu thực quá lâu. Mới nhập cư mấy tháng nhưng Đạp Lỗ cũng tin tưởng lá chắn như bao người Tuyệt Tưởng khác. Ông già coi chiến tranh chỉ như chút xáo động nho nhỏ trong sự trường tồn vĩnh cửu của Tuyệt Tưởng Thành. Kết thúc cuộc gặp, tên tóc đỏ hứa sẽ thăm Đạp Lỗ nếu rảnh rang.
Tái ngộ là chuyện bình thường đến mức tầm thường nhưng ở Kim Ngân, nó có ý nghĩa đặc biệt. Hai lần gặp người quen cũ, Vô Phong vui vẻ hơn và tạm quên đi những phiền muộn trong tâm hồn. Tuy vậy hắn không nghĩ sẽ tận hưởng niềm vui đó thêm lần nữa.
Vào một Ngày Nguyện giữa tháng 6, Vô Phong cùng vài thành viên Đội 11 khảo sát địa hình thành phố, phòng trường hợp Bách Quang Lam Thuẫn thất thủ và cuộc chiến diễn ra trong nội đô. Hôm ấy mưa bạc xối trắng trời, cát rào rào rủ dòng trên những mái nhà quận Tây Chinh Kiếm, ùn ứ thành đống bên vệ đường vì hệ thống thoát cát quá tải. Gió thổi dữ dội cuốn bụi bặm, phố sá mịt mù sắc bạc, Đội 11 bèn tạm lánh vào khu chợ nằm dưới căn lều gần đấy. Dưới tấm lều vải bạt co duỗi những tiếng lùng ùng vì gió, Vô Phong nhẩn nha quanh chợ. Giữa các quầy thực phẩm, hắn bỗng phát hiện một gian hàng chuyên bán đồ chơi làm từ vỏ đạn, kim loại hoặc phế phẩm công nghiệp. Vô Phong ngờ ngợ vì mấy món này rặt mùi “Đại Lộ Đỏ”. Thấy chủ hàng là anh chàng tóc hung với gương mặt đen sạm, hắn reo lên:
-A Đát?! Phải A Đát không?
Người chủ hàng ngẩn mặt. Mãi khi Vô Phong cởi bỏ khăn trùm đầu và kính chắn gió, anh ta ngạc nhiên:
-Tóc đỏ? Cậu còn sống thật hả? Vạn Thế ơi, cậu vẫn sống!
Hai người cười lớn, bắt tay rồi ôm lấy nhau. Họ mừng vì cả hai còn sống sau cuộc chiến Hồi Đằng. Tên tóc đỏ cứu A Đát ở núi Dương Hoa Tụ, A Đát cứu hắn ở sa mạc hoang vu(***). Sau tất cả, họ tái ngộ ở Tuyệt Tưởng Thành. Lục địa Kim Ngân vẫn lắm điều kỳ diệu như thế.
Hôm ấy mưa bạc ròng rã suốt buổi chiều, khách không có mấy, A Đát dọn hàng sớm rồi dẫn Vô Phong về căn nhà nhỏ ngay sau chợ. Vợ và con gái của A Đát nhận ra tên tóc đỏ ngay từ cái nhìn đầu tiên, thấy hắn khỏe mạnh cười nói đàng hoàng, hai người rất mừng. Cô bé A Xuyên – con gái A Đát – giờ lớn hơn, nước da sáng hơn thay vì đen nhẻm như trước. Lát sau, dưới mái hiên chảy cát mưa bạc, Vô Phong được đãi trà thiết mộc và bánh măng man (hắn phát hiện bánh măng man Tuyệt Tưởng ngon gấp trăm lần bánh măng man ở sa mạc Hồi Đằng), rồi nghe A Đát kể:
-Nhớ lần cuối chúng ta gặp nhau không? Ở Đại Lộ Đỏ… đúng rồi, khi đó cậu đuổi theo Quỷ Nhãn, nhỉ? Chúng tôi sống ở Đại Lộ khoảng một tháng thì gặp vài người quen. Họ là thợ rèn, chuẩn bị về Tuyệt Tưởng Thành xin nhập cư. Họ nói Tuyệt Tưởng Thành cần gấp thợ cơ khí giỏi. Tôi biết làm cơ khí, nhờ họ dạy thêm rồi thử vận may. Nhờ ơn Vạn Thế, tôi được nhận! Họ cấp nhà cho chúng tôi, cho A Xuyên đi học, cho vợ tôi một công việc trong khu chợ. Anh bạn hiểu không, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này, vậy mà nó xảy ra!
Vô Phong cười, sau gợi chuyện cũ ở Hồi Đằng. Những nguy hiểm khốn cùng ngày nào giờ trở thành món ngon để nhấm nháp. Vô Phong tránh đề cập chiến tranh vì không muốn phá hỏng khung cảnh gia đình hạnh phúc. Nhưng tin tức ngoài Lằn Ranh Đỏ cứ vô tình len vào cuộc nói chuyện. A Đát nói:
-Dăm ngày nữa, đức vua (Tuyệt Tưởng Thành) sẽ phát biểu trước dân chúng. Tình hình có lẽ khá căng thẳng… Kẻ địch là Liệt Giả. Gã mang đến đạo quân miền nam, Đầu Sói và Chó Hoang ở đấy man rợ hơn miền bắc nhiều. Cũng đáng lo đấy chứ!
A Đát hạ giọng thật nhỏ để vợ con không nghe thấy, ánh mắt loáng thoáng những tia lo ngại. Ổn định chưa lâu đã gặp thời loạn lạc – tâm trạng A Đát lấn cấn bất an, Vô Phong hiểu điều đó. Tên tóc đỏ tặc lưỡi:
-Lo gì chứ? Còn Bách Quang Lam Thuẫn kia mà?
-À phải, tôi quên mất! Vẫn còn lá chắn! – A Đát vỗ trán và vui vẻ trở lại – Nghe nói hôm đức vua phát biểu, nữ pháp sư Tịnh Hoạt cũng xuất hiện, cô ấy là thần hộ mệnh của tiểu quốc này. Cậu nhớ để ý!
Vô Phong gật gù. Hắn quay lại nhìn cô bé A Xuyên cùng mẹ đang nướng bánh măng man trên chảo rang cát, mùi thơm vấn víu quanh những trảng mưa bạc xối ngoài hiên. Hắn nhìn cảnh ấy một hồi, bỗng buột miệng:
-Sẽ ổn thôi, anh bạn. Tôi đang đánh thuê cho Tuyệt Tưởng Thành, tình hình khá tốt, không có gì đáng lo cả. Cứ yên tâm!
A Đát mỉm cười, lưng hơi cúi, cánh tay dang rộng. Lúc ấy mưa bạc ngớt, Mi Kha gọi Vô Phong quay về. Trước lúc từ biệt gia đình A Đát, tên tóc đỏ mua vài món đồ chơi làm quà lưu niệm. Hắn tặng chúng cho thành viên Đội 11 và được cả đám khen hào phóng. Mi Kha nhận chiếc dây chuyền xâu vỏ đạn rồi hỏi:
-Sao anh mua những thứ này?
-Mua hộ bạn cũ! – Vô Phong trả lời.
-Bạn? Ở đây hả? – Mi Kha nhíu mày.
-Kim Ngân vẫn lắm điều kỳ diệu mà! – Tên tóc đỏ cười.
Trước đây Vô Phong đến Tuyệt Tưởng Thành vì chính mình. Hắn phải ở lại vì bản hợp đồng với Bán Dạ Giáo Đoàn. Nhưng hôm đó, hắn có thêm nhiều lý do nữa để ở lại xứ sở này.
…
Đêm ngày 26 tháng 6, Liệt Giả còn cách Lằn Ranh Đỏ hơn một trăm cây số. Đứng từ bức tường thành, người ta thấy vô số trảng pháo sáng thiêu đốt chân trời phía nam. Dưới ánh sáng tham lam đầy đe dọa, dãy hàng rào thép gai cùng công sự của Lằn Ranh Đỏ hiện lên trong vẻ co cụm bạc nhược. Dù được Khối Ngũ Giác và Trục Chữ Thập giúp đỡ song Liên Minh Phương Bắc chưa thể gượng dậy vì vô số căn bệnh nội tại, đặc biệt từ sau đợt công bố kết quả kỳ thi Tổng Lãnh. Đại bàng xứ tuyết đang hấp hối, nó không thể giúp chính mình chứ chưa đợi Kim Ngân xa xôi.
Tin tức nhanh chóng truyền đến Tuyệt Tưởng Thành, dân chúng lo lắng ít nhiều. Sáng hôm sau họ tập trung ở hai quận và dõi về hoàng cung. Bách Quang Lam Thuẫn là chưa đủ, dân chúng cần thêm những tuyên bố mạnh mẽ từ chính phủ.
Chín giờ sáng, hoàng gia cùng chính phủ Tuyệt Tưởng xuất hiện ở tòa sảnh ban công trông xuống hai quận. Vài thành viên Bán Dạ Giáo Đoàn bao gồm Vô Phong có mặt tại hậu trường. Tên tóc đỏ sục sạo đôi mắt vào đám hoàng gia và nhanh chóng nhận ra Đấu Thánh. Nhiều tháng không gặp, gã thánh sứ công tử bột vẫn nguyên vẻ thư sinh trắng trẻo, cằm luôn hếch cao đầy tự mãn, chỉ duy đôi mắt thâm quầng như thiếu ngủ. Đưa giáo đoàn đánh thuê về đây có phần lớn công sức của gã. Vừa thấy Vô Phong, gã thánh sứ công tử bột nhếch mép cười đắc thắng. Tên tóc đỏ cười mỉa đáp trả, mồm lẩm bẩm “TTBT!”. Như tụi trẻ nít, hai gã xỉa xói nhau từng tí một.
Lát sau, vị vua Tuyệt Tưởng tiến lên phía trước. Dáng người tầm thước trong lễ phục xanh xám, râu đen rậm rạp phủ bộ cằm hơi chếch, mái tóc dài rối buộc chặt sau gáy – hình ảnh nhà vua xuất hiện trên những màn hình ảnh ảo khổng lồ bao quanh hoàng cung. Dân chúng khắp nơi vỗ tay hô vang “Vì Đức Vua! Vì Đức Vua!”. Thay vì “hoàng đế” như mọi quốc gia khác, người Tuyệt Tưởng vẫn gọi người đứng đầu của họ là “vua” như truyền thống từ thời phi cơ giới. Giữa trường âm thanh vang dội, nhà vua giơ tay vãn hồi trật tự. Đợi tất cả lắng xuống, ông cất lời:
“Buổi sáng tốt lành, Vạn Thế phù hộ cho mọi người. Ta là Đấu Nhân, vua Tuyệt Tưởng Thành, thủ lĩnh Tuyệt Tưởng Thành. Hôm nay, ngày 27 tháng 6, ta có mặt ở đây để thông báo vài điều với các bạn…”
Cả tiểu quốc im lặng trong gió và mưa bạc lất phất. Nhà vua tiếp tục bài diễn văn, đề cập những vấn đề quan trọng bằng từ ngữ trang trọng, đôi lúc nghiêm trọng. Nhưng tựu chung nó gồm ba điểm chính: Liệt Giả tiếp cận Lằn Ranh Đỏ, Tuyệt Tưởng Thành đã sẵn sàng chiến đấu và Bách Quang Lam Thuẫn vẫn vững – chắc – tuyệt – đối. Nhà vua đọc hết diễn văn, tới lượt pháp sư Tịnh Hoạt trình diện. Vị nữ pháp sư được tán thưởng chẳng kém hoàng đế, thậm chí hơn. Đó là một cô gái trẻ, tuổi xêm xêm Mi Kha. Cô ta đeo những dải thép mỏng màu xám khắp người từ y phục đến mái tóc trắng dài quá thắt lưng. Vô Phong thấy cô ta thấp hơn, gương mặt bầu bĩnh hơn so với những gì hắn từng xem qua truyền hình.
Trong lúc nữ pháp sư phát biểu, tên tóc đỏ ghé đầu hỏi Mi Kha:
-Trông cô ta vẫn khỏe mạnh mà, đâu vấn đề gì? Sao người Tuyệt Tưởng phải rối rít vậy? Sợ cô ta lại biến mất như hồi năm ngoái à?
Mi Kha ngó quanh rồi khẽ đáp:
-Nói vụ việc năm ngoái, nghe đồn Tịnh Hoạt đã kịch chiến với kẻ lạ mặt ở nhà riêng, vài binh lính chính phủ bị giết. Có lẽ cô ta bị bắt cóc, không phải đi tìm mấy loại thảo mộc phép thuật như trả lời trên truyền hình(****).
-Và…?
-Chính phủ nghi ngờ Tịnh Hoạt. Bị bắt cóc rồi một mình trở về an toàn, hoặc chuyện cổ tích hoặc Bảy Người Mạnh Nhất mới làm được vậy. Chính phủ lo Tịnh Hoạt thông đồng với thế lực nào đó. Và khi tin tức Liệt Giả xuất hiện, họ càng nghi ngờ cô ta hơn. Vậy nên lần đầu tiên trong lịch sử, Tuyệt Tưởng Thành phải nhờ người ngoài giúp đỡ…
Vài nhân viên chính phủ bước ngang qua, Mi Kha ngừng nói. Ở ban công, nữ pháp sư Tịnh Hoạt vừa kết thúc bài phát biểu trong tiếng hò reo không ngớt. Những lo ngại trong lòng dân chúng vơi bớt ít nhiều, toàn thể tiểu quốc trở thành khối thống nhất. Mi Kha cười rúc rích:
-Con người luôn tôn sùng những vị thánh. Nhưng khi thánh thần thật sự xuất hiện, con người lại ngờ vực họ.
Sau buổi trình diện, Tịnh Hoạt trở vào hậu trường. Lúc đi ngang qua Đội 11, cô gái nhướn mày nhìn Vô Phong hồi lâu như phát hiện điều gì thú vị. Nữ pháp sư sẽ đến ngọn tháp trung tâm thành phố, sau nghỉ ngơi cả chiều trước khi khởi động lá chắn. Mặc dù Liệt Giả còn tít ở xa nhưng Tịnh Hoạt cần làm vậy để cổ vũ tinh thần người Tuyệt Tưởng. Trong đoàn hộ tống nữ pháp sư, Đội 11 làm nhiệm vụ cảnh giới. Đứng từ mái nhà quận Đông Chinh Kiếm, tên tóc đỏ thấy người hai bên đường hết lời thi nhau vỗ tay tán thưởng nữ pháp sư, ngưỡng mộ hơn cả hoàng đế. Với dân chúng, Tịnh Hoạt là nữ thần bảo hộ sinh mạng, quyền năng chẳng kém Nữ Thần Tiên Tri.
Một tháng sống ở Tuyệt Tưởng Thành, Vô Phong hứng thú với mọi thứ trừ ngọn tháp trung tâm – cội nguồn lá chắn. Cát, mưa bạc, gió buốt, dây leo hoa Tuyệt Tưởng chẳng có hoa, ánh lửa lò rèn, lời nguyện cầu trước bữa tối của người Tuyệt Tưởng… giữa những sắc thái tự nhiên yên bình, tòa tháp như cây đinh dùi xuống và đâm thủng tất cả. Vốn không có danh xưng nhưng mọi người gọi khối kim loại khổng lồ mười tầng màu tro đó bằng cái tên Ngọn Xám.
Vì nhiệm vụ nên Đội 11 có dịp tham quan bên trong Ngọn Xám. Các thành viên thích thú bao nhiêu, Vô Phong khó chịu bấy nhiêu vì nơi này gợi nhớ Thần Sấm. Theo chân nữ pháp sư, bọn họ băng qua tầng trệt với sảnh rộng cùng mái trần cao ngất. Quanh sảnh đầy những khối kim loại khổng lồ đầy hình thù, chạm trổ hoa văn, nằm chồng đống lên nhau không theo thứ tự nào. Nhưng Vô Phong nhanh chóng nhận ra chúng giống nhiều mảnh ghép cắt ra từ khối hình hoàn chỉnh.Nhưng tên tóc đỏ chẳng thấy động cơ hay bộ phận cơ khí nào giúp chúng dịch chuyển. Trên hết, tất cả đều là kim loại. Chỉ kim loại tồn tại ở đây.
Càng lên cao, Đội 11 càng bớt tò mò vì các tầng trên y hệt tầng trệt. Thành viên đội được phân công bảo vệ từng địa điểm, riêng Vô Phong giám sát phòng riêng của nữ pháp sư nằm ở đỉnh Ngọn Xám. Ngay khi Tịnh Hoạt vào phòng, hai sĩ quan Tuyệt Tưởng lập tức đóng cửa, ngăn ánh mắt Vô Phong nhóng vô sâu hơn. Từ đấy tên tóc đỏ chỉ có mỗi việc là loanh quanh ngoài hành lang, dong ánh mắt buồn chán về phương nam rồi lại ngó xuống thành phố. Hắn nhận ra hai quận bên dưới như mô hình đồ chơi, con người thì xíu xiu tựa loài kiến. Trong khoảnh khắc mà trí tưởng tượng hòa lẫn độ cao, hắn cảm giác mình như thánh thần sắp sửa hô mưa gọi gió.
Mà con người dưới kia lại chẳng hiểu thế giới kim loại, đơn điệu và buồn chán của thánh thần trên này.
Khi người phục vụ mang bữa trưa đến, Vô Phong thoáng thấy Tịnh Hoạt xuất hiện ở cửa. Như con thú nuôi vừa thoát khỏi cũi, cô ta nhìn ngang ngó dọc rồi dừng lại ở Vô Phong. Tên tóc đỏ thấy kỳ quặc. Tới chiều, khi hơn một tiếng nữa là Ngọn Xám khởi động, vị nữ pháp sư mở cửa gọi tên tóc đỏ:
-Anh tóc đỏ! Phải… tôi gọi anh đấy! Vào đây được không?
Viên sĩ quan canh cổng nói:
-Việc này không ổn, thưa thánh nữ. Xin cô suy nghĩ lại.
-Tôi chỉ cần người nói chuyện. Sẽ không có gì nguy hiểm cả. – Tịnh Hoạt cười.
Hai sĩ quan đành mở lối mời Vô Phong bước vào. Qua cánh cửa, hắn nhận ra một căn phòng lớn kín mít không cửa sổ, chính giữa nền có hố sâu hun hút thông thẳng xuống tầng trệt. Nhiều khối kim loại bay quanh hố, lửng lơ tựa thể vô trọng lực. Tại đây, Vô Phong lần đầu tiên thấy vật “khác – kim – loại” nằm ở góc phòng: một chiếc giường gỗ để nữ pháp sư ngả lưng. Tịnh Hoạt cúi người, tay dang rộng:
-Tôi được phép biết tên anh không?
Tên tóc đỏ chìa tay:
-Vô Phong.
Nữ pháp sư cười đoạn bắt tay hắn. Tên tóc đỏ tiếp lời:
-Cô gọi tôi có việc gì không?
-Tôi nói rồi, tôi cần người nói chuyện. – Tịnh Hoạt đáp – Vả lại tôi thích mái tóc của anh. Hình như không phải nhuộm? Tự nhiên hả? Vậy tôi đoán đúng! Nó làm người ta liên tưởng màu máu. Anh từng gặp ai có mái tóc giống mình chưa?
Vô Phong toan trả lời “Có!” nhưng nghĩ sao lại đáp:
-Chưa bao giờ.
Tịnh Hoạt cười rồi bước quanh hố, những dải thép trên thân thể va nhau lách cách. Cô ta vươn tay đẩy những cục kim loại đoạn nhướn mắt ý bảo Vô Phong chơi cùng mình. Tên tóc đỏ bèn đẩy một khối kim loại về phía Tịnh Hoạt, cô gái bắt lấy rồi chuyền cho hắn. Các khối kim loại thi thoảng va nhau phát tiếng vang rền. Nữ pháp sư niệm phép, từng khối kim loại lắp ghép nhau thành nhiều hình thù: khối lục lăng, khối kim tự tháp, khối cầu… Vô Phong gật gù khen hay, Tịnh Hoạt liền trổ tài nhiều hơn. Trái ngược hình ảnh lạnh lẽo cao quý trước dân chúng, vị nữ pháp sư giờ vui cười như đứa trẻ.
-Anh có biết con người cấu tạo từ đâu không? – Tịnh Hoạt chợt cất lời.
-Máu, xương, thịt và ít “đậu phụ”. – Vô Phong chỉ lên đầu.
Tịnh Hoạt cười lớn vì chữ “đậu phụ”. Cô gái nói:
-Tôi nghĩ khác. Tôi nghĩ chúng ta hình thành từ ảnh phản chiếu trong mắt người khác. Cái họ suy nghĩ, cái họ nhìn nhận, cách họ đánh giá, thêm nhiều xúc cảm căm ghét, ngưỡng mộ, tôn sùng đối với ta… chúng làm nên “chính ta”. Chúng ta chẳng bao giờ là “ta”, chúng ta hình thành từ đôi mắt của “họ”. Con người vẫn luôn tìm kiếm chính mình, nhưng họ đâu biết họ đang tìm sự công nhận của người khác.
Vô Phong im lặng. Gió từ dưới hố sâu thổi lên làm mái tóc trắng của Tịnh Hoạt tung bay. Nữ pháp sư tiếp tục:
-Con người, kể cả xa lạ nhất, vẫn liên kết với nhau theo cách nào đó. Như tôi và anh chẳng hạn. Chúng ta chẳng thân quen gì nhau, nhưng giữa chúng ta vẫn có vài sợi dây vô hình. Chừng nào sự kết nối vẫn còn, cái “ta” vẫn chỉ là ảnh chiếu từ mắt của “họ”. Tôi nhận ra linh hồn con người là một thứ chắp vá, được hình thành từ cái nhìn của kẻ khác.
-Cô cũng vậy? – Tên tóc đỏ hỏi.
Tịnh Hoạt cười, gật gật:
-Tôi đã hai mươi chín tuổi (29), nhưng nhìn tôi xem, khác đứa trẻ không? Theo truyền thống dòng họ, tôi ở Ngọn Xám từ bé, chẳng mấy khi tiếp xúc thế giới bên ngoài. Người ta nói tôi nhiều khả năng trám vào vị trí “thổ” trong Ngũ Pháp Sư, nhưng tôi chẳng biết mặt mũi Ngũ Pháp Sư là gì. Tôi không biết nhiều về Kim Ngân, không rõ về rẻo Mạn Đà, không hiểu cả Tuyệt Tưởng. À, tôi có nhà riêng ở hoàng cung, nhưng cũng hiếm dịp ra ngoài. Tôi cũng nghĩ chuyện tìm kiếm đàn ông. Thánh nữ cũng có nhu cầu chứ?! Nhưng tôi không thể tìm ai, nó quá khó khăn với tôi. Vì sao? Bởi tôi chưa bao giờ là tôi, chưa bao giờ thấy cái “ta” của mình. Tôi không sinh ra từ tử cung hay mối quan hệ nam nữ, mà từ ánh mắt người Tuyệt Tưởng Thành. Tôi là sản phẩm nhân tạo, không phải con người.
Vô Phong nhìn Tịnh Hoạt hồi lâu, cảm giác rất khó hiểu. Nhưng giữa dòng khó hiểu đó, hắn tìm được vài dấu hiệu đồng cảm. Tịnh Hoạt bước tới gần, ngửa đầu nhìn Vô Phong:
-Anh đã bao giờ là chính mình chưa, Vô Phong? Anh là anh? Hay là ai khác? Đã bao giờ anh thử đứng trên sa mạc vô tận và chẳng có ai xung quanh? Muốn thử điều đó cùng tôi không?
Nữ pháp sư chìa tay. Vô Phong nhíu mày:
-Sao lại là tôi?
-Thế giới có những sợi dây liên kết vô hình. – Tịnh Hoạt cười – Anh giống một người tôi từng gặp. Một người đàn ông tóc đỏ.
Ánh mắt Vô Phong thoáng ngờ vực. Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu vang khắp thành phố, Tịnh Hoạt sắp sửa khởi động lá chắn. Vô Phong định rời đi thì vị nữ pháp sư gọi:
-Anh không muốn xem lá chắn hoạt động thế nào à?
Nỗi tò mò níu chân Vô Phong. Hắn dừng bước. Tịnh Hoạt trút bỏ toàn bộ quần áo, khỏa thân trước mắt tên tóc đỏ mà không chút ngượng ngùng. Vô Phong nhận ra nhiều bộ phận máy móc ở cánh tay, đôi chân, cổ, ngực, bụng và lưng Tịnh Hoạt, chúng ăn sâu da thịt, tựa một phần thân thể cô ta. Vô Phong đần mặt, không nghĩ vị thánh nữ sở hữu hình ảnh rợn gáy như vậy.
Tịnh Hoạt giang tay, chân bước xuống hố. Thân hố mọc ra vô số chùm dây nhỏ xíu rỗng ruột cắm vào những dải thép trên người Tịnh Hoạt, luồn qua những dải thép trên tóc rồi xuyên sâu bộ não cô gái. Tịnh Hoạt lửng lơ giữa hố sâu, miệng há hốc kêu rên đau đớn, máu tuôn đầy dây rỗng. Ngay lập tức Ngọn Xám rung chuyển, hàng ngàn khối kim loại tự động di chuyển, lắp ghép nhau, hoa văn rực sáng dồn năng lượng vào đỉnh tháp. Căn phòng mở trần để luồng năng lượng lam bạc từ lòng hố bắn thẳng lên không trung, tạo nên khối năng lượng hình bán cầu phủ trọn thành phố và rẻo Đà Ma. Tiếng hò reo vang dội khắp Tuyệt Tưởng Thành, người người vỗ tay, binh lính hô vang tên vị thánh nữ. Còn ở chính căn phòng này, Vô Phong lại thấy hình ảnh khác: một công cụ bị rút máu, một sản phẩm nhân tạo đang duỗi căng thân thể vì đau đớn.
Rốt cục chẳng ai muốn hiểu thế giới của nhau. Con người chẳng bao giờ hiểu thánh thần.
2 Bình luận