Ngày 5 tháng 11, quân phương nam ỷ vào gã Hệ Tôn máu chó điên cuồng mà thọc sâu vào quận Tây Chinh Kiếm. Chúng khi phân nhiều tiểu đội đánh du kích khu tị nạn, khi tụ tập nhóm lớn bao vây cứ điểm. Bị tập kích từ nhiều hướng, dân chúng Tuyệt Tưởng mắc kẹt ở nội đô. Quân phương nam cũng đẩy mạnh tấn công trung tâm thành phố khiến người Tuyệt Tưởng không thể chi viện tuyến sau. Chúng tận dụng tối đa ưu thế nhân lực, quyết không cho đối phương một ngày ngơi nghỉ. Đêm cùng ngày, chúng dồn thêm nhân lực tới quận Tây Chinh Kiếm hòng san phẳng mọi thứ và giết sạch người dân. Câu hỏi cũ được đặt ra: cứu dân chúng hay bảo vệ Ngọn Xám? Thêm một lần Tây Minh cất công đến tòa điện hỏi ý kiến vị vua chết dí trên ngai vàng.
Và cũng thêm một lần đại thánh sứ phải thất vọng. Đấu Thánh trả lời ông bằng cái đầu cúi gằm, tóc rủ nhờn nhẫy trên gương mặt vô cảm cùng thân thể bốc mùi hôi hám do nhiều ngày không tắm. Nhưng thay vì bỏ đi, Tây Minh nán lại hỏi:
-Ngài còn gì, thưa đức vua? Người thân, vị hôn thê, niềm tin dân chúng, bạn bè, đặc biệt là niềm “kiêu hãnh”… ngài đã mất tất cả. Ngài còn lại gì?
Đấu Thánh vẫn im lặng. Đợi mãi chẳng thấy gã nói, đại thánh sứ tiếp lời:
-Bóng tối rộng lớn nhưng tôi hy vọng ngài chưa lạc lối.
Dứt lời, Tây Minh rời tòa điện. Nhân danh nhà vua, ông quyết định giữ thế trận cũ. Quân thủ vệ lẫn đội Sóc Bay phải tử thủ quận Tây Chinh Kiếm cho tới khi tòa tháp được sửa xong.
…
Mệnh lệnh nhanh chóng truyền tới nửa sau quận Tây Chinh Kiếm. Theo đó, người Tuyệt Tưởng di dời dân chúng đến những công trình thấp mái như nhà ở, chợ, công trình dân sinh hoặc điện thờ. Nhằm tận dụng ưu thế của cả quân thủ vệ lẫn đội Sóc Bay, họ chọn khu đô thị cao tầng làm nơi tử thủ.
Kế hoạch bắt đầu từ rạng sáng ngày 5 tháng 11 nhưng vì Chó Hoang liên tục đánh tỉa, người Tuyệt Tưởng chật vật chống đỡ nên mãi tầm chiều mới lập xong thế trận. Giữa cuộc di dời lại thêm người chết và thêm tử thi bị vùi dưới cát. Đội thủ vệ không thiệt hại nhưng xuống tinh thần nghiêm trọng. Họ đánh quá nhiều, quần chiến quá lâu, lắm thành viên dao động vì có người thân thiệt mạng trong các vụ thảm sát. Giữa thực tại mịt mù như bão cát sa mạc, những người lính bắt đầu gục ngã như “ông vua con” Đấu Thánh trên ngai vàng. Tâm trạng chán nản lan tràn khắp nơi, bức tường “kiêu hãnh” trường tồn suốt năm ngàn năm ở Tuyệt Tưởng Thành nay tan vỡ.
Rảo quanh trận địa tầng cao, Tiểu Hồ nhận ra đám đàn ông Tuyệt Tưởng chẳng còn ưỡn ngực khoe khoang như trước mà để mặc khói thuốc của buồn khổ – đau đớn – tuyệt vọng tụ tập thành mây trên đầu. Chiến tranh đã đánh gục họ. Nhưng nó cũng đánh gục cả Tiểu Hồ. Mấy ngày nay nàng luôn nghĩ về mái nhà, tiệm bánh “Con cáo nhỏ” hoặc Liệt Trúc. Mỗi khoảnh khắc chiến tranh tạm ngớt, nỗi nhớ lại cuộn đầy lồng ngực khiến Tiểu Hồ bật khóc và lên cơn khó thở dù nàng chẳng mắc bệnh hen suyễn. Thứ duy nhất níu kéo nàng ở lại cuộc chiến là đại thánh sứ, công chúa cùng những người mà nàng thân thiết. Hơn tất cả, nàng cần Vô Phong.
Nhưng Tiểu Hồ nhanh chóng dẹp bỏ ham muốn ích kỷ. Chiều cùng ngày, nàng bắt gặp Vô Phong đem xác một bé gái trở về khu tị nạn. Nàng phát hiện cái xác ấy là A Xuyên – cô bé vừa cứu chữa mình hôm qua. Tên tóc đỏ gửi xác chết cho người cha của A Xuyên. Trong cơn điên loạn mất con, người đàn ông đấm Vô Phong hộc máu mồm, đến nỗi vệ quân phải ghìm chặt gã xuống đất. Sau tất cả, tên tóc đỏ thiêu xác A Xuyên, nhờ lửa đốt sạch nhơ bẩn trên người cô bé. Rồi màn đêm buông xuống, Tiểu Hồ thấy hắn mệt mỏi ngồi bên cửa sổ, chốc chốc rướn cổ hít căng lồng ngực như thèm khát cơn gió buốt làm dịu tâm hồn. Binh lính nói rằng ở mặt trận này, hắn chiến đấu, gánh chịu nhiều thương tật hơn mọi Thủ Lĩnh. Nàng biết rõ cơ thể hắn sẽ lành lặn nhờ tế bào Ngục Thánh nhưng linh hồn thì không. Mỗi ngày trôi qua, nàng cảm giác Vô Phong không còn là Vô Phong trước kia. Nàng sợ hắn sắp rời xa mình.
Sợ hãi viễn cảnh ấy, Tiểu Hồ bèn qua hỏi thăm Vô Phong. Thấy nàng, tên tóc đỏ cười toe toét như hắn vẫn thường làm vậy. Nàng chưa kịp hỏi, hắn đã lên tiếng:
-Chân cô thế nào? Còn chiến đấu được không? Tôi nghĩ cô nên quay lại Phi Thiên thành…
-Hai tháng tới tôi không thể đánh kiếm nhưng vẫn dư sức hỗ trợ bằng phép thuật hoặc làm xạ thủ. – Tiểu Hồ cắt ngang – Tôi chưa vô dụng đâu, đồ cà tẩm!
Vô Phong nhe răng cười đểu. Tiểu Hồ vỗ đầu tên tóc đỏ đoạn ngồi cạnh hắn:
-Nghe nói anh gặp lại Thổ Hành? Chuyện là thế nào? Tại sao sáu người đó vẫn sống? Chẳng phải họ tử nạn ở Bãi Lầy Chết?
-Chuyện dài lắm, đợi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ kể cho cô. – Vô Phong chép miệng – Nhưng đại khái họ đã tới Tuyệt Tưởng Thành từ tháng 10 năm ngoái nhằm chuẩn bị chiến tranh. Vì nghi ngờ thánh nữ Tịnh Hoạt phản bội nên họ giám sát ngầm cô ta. Hồi Lễ Đập Búa, tôi từng theo dõi hai người tên Bỉ A Ly với Hạ San, mà thực chất là Bạch Điểu và Tất Tử(*). Tôi từng nói Tất Tử có kỹ năng biến đổi nhân dạng, cô nhớ chứ(**)? Đáng tiếc là họ hành động đơn độc nên không thể ngăn chặn vụ ám sát vua Đấu Nhân. Dù vậy họ vẫn bí mật hỗ trợ người Tuyệt Tưởng suốt cuộc chiến. Họ không thể ra mặt đàng hoàng, chuyện dài lắm, tôi kể sau…
Tiểu Hồ gật gù:
-Anh nên nhờ họ tiếp sức ở mặt trận chính.
-Không, họ phải ở bên công chúa! – Vô Phong lắc đầu – Không phải tôi cố cao thượng đâu mà vì bên kia có Hiệp Dung. Y biết công chúa ở đây, y sẽ nhắm vào cô ấy. Y thích những mục tiêu dễ tổn thương hoặc ít ai ngờ nhất. Không thể lơ là với Hiệp Dung được!
-Anh cần viện trợ. – Tiểu Hồ nói – Đến tòa điện yêu cầu gã vua bất tài gửi thêm người! Anh không thể tự mình gánh vác hết!
Vô Phong khoanh tay:
-Rút quân từ nơi nào về đây cũng dở, quân số Tuyệt Tưởng có hạn, không nên làm khó nhà vua. Nếu phòng thủ tốt, chúng ta vẫn giữ được mặt trận…
-Nghe này, đây là chiến tranh! – Tiểu Hồ ôm vai tên tóc đỏ – Đừng tự mình gánh vác tất cả! Anh phải nghĩ cho người khác chứ?! Mỗi lần anh vắng mặt, biết tôi cảm giác thế nào không?
Tên tóc đỏ cười trừ đoạn vỗ về Tiểu Hồ bằng mấy câu nói an lòng. Cô gái thở dài, Vô Phong thay đổi nhiều nhưng kỹ năng nói dối vẫn tệ hại như trước. “Làm đàn ông phải bước vào bóng tối” – nàng từng nghe cha nuôi nói vậy nhưng Vô Phong không phải ngài đại thánh sứ.
Sáng ngày 6 tháng 11, quân phương nam bất ngờ đánh mạnh trận địa tầng cao. Chúng cảm tử lao qua hàng phòng ngự và bao vây Hàm Man – người đứng đầu quân thủ vệ. Thủ Lĩnh vệ quân chiến đấu dũng cảm nhưng không thể chống lại hàng trăm kẻ địch cùng một con quỷ Hệ Tôn. Hàm Man tử trận trước khi đội Sóc Bay kịp ứng cứu còn Hệ Tôn rút ngay sau đó. Hiệp Dung vẫn luôn nhằm vào mục tiêu quan trọng như thế. Mất người Thủ Lĩnh, vệ quân khẩn cấp tìm người thay thế. Hết thảy các đội trưởng chọn lựa Vô Phong vì ở trận địa này, binh lính chỉ tin tưởng hắn. Tên tóc đỏ bất đắc dĩ nhận thêm trách nhiệm nặng nề.
Trên cương vị mới, Vô Phong phải chỉ huy trận tử thủ - một nhiệm vụ tưởng chừng quá sức. Nhưng Tiểu Hồ thấy hắn điều hành công việc mà chẳng dựa quá nhiều vào ban cố vấn. Có thể chiến tranh đã trui rèn Vô Phong, hoặc có thể bản năng của hắn là vậy.
-Ở đây… ở đây… ở đây… bọn Chó Hoang sẽ luồn theo mấy lối này đánh khu tị nạn. Hiệp Dung chắc chắn làm thế! Y thích mục tiêu không có khả năng tự vệ. Tôi cần Đội 11 và nhóm Phó Tổng Lãnh bảo vệ khu tị nạn! – Vô Phong nói – Chuyển sang mặt trận chính, chúng ta còn bao nhiêu xạ thủ? Sáu người? Hãy bố trí họ tới điểm này… điểm này nữa. Bảo vệ họ tuyệt đối! Trận này chúng ta thua hay thắng là phụ thuộc xạ thủ! Tất nhiên bên địch cũng có xạ thủ, đội Sóc Bay sẽ lo chúng.
-Vấn đề là bọn Chó Hoang thường đánh lúc trời tối. – Mi Kha lên tiếng – Bão điện từ còn đó, thiết bị hỏng hóc nên xạ thủ không thể hoạt động ban đêm. Mà nếu có, họ sẽ trở thành mục tiêu. Đừng quên kẻ địch sở hữu kền kền ma, lũ quái vật này tàng hình giữa bóng đêm và dễ dàng phát hiện vị trí của họ.
-Vẫn còn cách! – Vô Phong gãi đầu suy nghĩ – Chúng ta cần một xạ thủ cơ động, di chuyển rộng mà không gây chú ý …
Nói tới đó, tên tóc đỏ chợt ngoảnh sang Tiểu Hồ rồi lảng đi tìm người khác. Thấy vậy, cô gái bèn giơ tay:
-Tôi sẽ đánh ban đêm! Tôi dùng cung, di chuyển tốt hơn, lẩn trốn tốt hơn xạ thủ dùng súng! Tôi sẽ đi!
Tiểu Hồ kiên quyết, Vô Phong chẳng cách nào ngăn cản. Cuộc họp tiếp tục, Vô Phong dồn mọi tâm sức cho cuộc tử thủ song không thể chối bỏ rằng vệ quân quá ít ỏi còn kẻ địch quá đông đảo. Hắn quyết định tìm gặp nhà vua thay vì gửi tin qua xạ ưng. Bởi lẽ xạ ưng không thể mang theo thanh Mộng Đoạn Ca.
Đêm đó, Vô Phong dẫn Tiểu Hồ thoát khỏi quận bằng nhiều lối ngõ bí mật rồi đến tòa điện chính. Trên ngai vàng, Đấu Thánh tiếp đón họ bằng bộ dạng xác chết. Tiểu Hồ cảm giác lồng ngực gã xẹp lép và chẳng có vẻ gì là đang thở. Vô Phong xin viện trợ, gã khoát tay lẩm bẩm “Hỏi Tây Minh…”. Tên tóc đỏ khuyên gã ra trận, Đấu Thánh im lặng không đáp. Vô Phong ngửa mặt há miệng như thể sự kiên nhẫn bên trong sắp nổ tung. Nhưng sau tất cả, tên tóc đỏ dúi điếu thuốc vào tay Đấu Thánh. Như mọi lần, hắn ngồi xuống bậc thềm và mở lời:
-Tôi từng hứa bảo vệ gia đình một người bạn. Nhưng anh ta mất vợ và con gái. Đứa nhỏ… con bé đang tuổi đi học, nó từng cứu tôi ở sa mạc Hồi Đằng…
Đấu Thánh chợt thều thào:
-Chiến tranh là vậy. Trẻ con chết hay người lớn chết, tất cả như nhau. Thương tiếc không giải quyết vấn đề.
Đứng bên dưới, Tiểu Hồ nghiến răng kèn kẹt, bàn tay đỏ lựng dồn máu nóng lẫn phép Hỏa niệm. Nếu không phải Vô Phong lừ mắt, nàng đã chạy lên đấm vỡ mặt “ông vua con”. Chán ngán cảnh này, cô gái phăm phăm rời sảnh. Bất quá chút tò mò níu chân nàng ở lại. Nàng thấy tên tóc đỏ đặt thanh mã tấu Mộng Đoạn Ca bên ngai vàng. Đấu Thánh bỗng hỏi:
-Còn chuyện để kể không?
Vô Phong bật cười, điếu thuốc trên tay rơi tàn:
-Anh bạn gọi người đàn ông quỳ gối trước kẻ thù là gì?
-Kẻ hèn hạ. – Đấu Thánh đáp lời.
-Phải, kẻ hèn hạ! – Vô Phong gật gật – Tôi biết một người như thế. Vì ngăn chặn chiến tranh, ông ta quỳ gối và dâng mảnh đất tổ tiên cho kẻ thù. Hàng ngàn năm sau, con cháu ông ta phải sống cách xa cộng đồng, tồn tại trong khinh bỉ lẫn nhục nhã. Ông ta tên Mạc Dung, người Xích Quỷ quốc…
Đêm ấy, Vô Phong kể lại những điều hắn được nghe và được chứng kiến. Theo Tiểu Hồ quan sát, nó chẳng có tác dụng với Đấu Thánh. Gã tàn tạ thế nào, Tuyệt Tưởng Thành đổ nát y như vậy.
…
Rạng sáng ngày 7, quân đoàn Chó Hoang tấn công khu đô thị cao tầng. Có hàng viện trợ từ phương nam, chúng dùng nhiều vũ khí nóng hơn thay vì đao kiếm. Bằng lực lượng đông đảo, chúng nhanh chóng tràn qua những chốt chặn tiền tuyến và tiến công vành đai – tuyến phòng ngự cuối cùng trước khu tị nạn. Vành đai trải dài bốn cây số, tập hợp những tòa kiến trúc sắp xếp từ thấp lên cao trong khi mọi ngả đường dưới đất bị chặn kín. Bọn Chó Hoang không có cách nào khác ngoài vượt qua từng tòa nhà một. Từ cao điểm, Tiểu Hồ thấy hàng ngàn thanh kiếm trệt lân tinh xanh giữa bóng tối nhập nhoạng. Lo lắng dâng tràn làm nàng thở gấp, phải dùng bình dưỡng khí mới tạm yên.
Tập đoàn phương nam tấn công vành đai lúc bình minh. Quân thủ vệ bắt đầu trận tử thủ. Hai bên đấu súng khắp đường phố, đấu kiếm trên từng hành lang tầng cao. Lũ Chó Hoang nhanh chóng hiểu rằng vành đai hoàn toàn khác những chốt chặn tiền tuyến. Vũ khí nóng chẳng giúp chúng chống đỡ kỹ thuật múa súng của quân thủ vệ, ngược lại chỉ giúp họ thu thập thêm đạn dược. Nhưng trở ngại lớn nhất chính là đội xạ thủ. Theo bố trí của Vô Phong, họ tuần tự chiếm đóng các cao điểm, bảo vệ những khoảng trống trong vành đai. Dù phát hiện vị trí của họ nhưng quân Chó Hoang không thể đưa khí tài hạng nặng vào nội đô đánh sập cao điểm. Suốt buổi sáng, chúng tiến bước chậm chạp vô cùng.
Nhận ra bất lợi, Hiệp Dung đổi chiến thuật. Y án binh, đợi lúc trời tối mới đánh tiếp. Bấy giờ Tiểu Hồ xuất trận. Nhờ thanh Cáo Lửa chuyển hóa dạng cung tên, Tiểu Hồ đảm nhận nhiệm vụ hỗ trợ quân thủ vệ. Giữa chiến trường hỗn loạn, cung tên vô thanh, kẻ địch không thể phát hiện cô gái. Cung nhẹ hơn súng, Tiểu Hồ dễ dàng di chuyển tránh tầm nhìn của quái vật kền kền ma. Nhưng tầm bắn của cung thấp hơn súng lại phụ thuộc hướng gió nên Tiểu Hồ gần như mặt đối mặt kẻ thù. Đạn lạc khắp nơi, nàng dăm lần hút chết trong khi tâm trí tập trung vào mũi tên. Rồi khi cuộc chiến kết thúc, Tiểu Hồ lại trốn một góc để không ai biết mình lên cơn khó thở. Nàng không muốn Vô Phong lo lắng về mình.
Nhưng dù phòng thủ vững chắc, đội thủ vệ vẫn không thể khỏa lấp điểm yếu quân số. Tiểu Hồ bắn cung giỏi nhưng một mình cô gái chẳng thể ngăn tất cả Chó Hoang. Sang ngày, vệ quân lùi bốn trăm mét. Đến sáng Chó Hoang ngừng đánh, người Tuyệt Tưởng tận dụng thời gian cứu chữa thương binh. Tiểu Hồ nghe tiếng người kêu la, tiếng bước chân quân y hối hả chạy khắp vành đai tìm thuốc giảm đau, tiếng bom nổ lẫn đấu súng thi thoảng bùng lên từ mặt trận. Mỗi giờ trôi qua, nàng lại thêm lo âu vì ngóng đợi tin tức cha nuôi, công chúa và Vô Phong, cuối cùng thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Chập tối, quân phương nam tiếp tục tấn công. Hàng nghìn Chó Hoang như cơn sóng thần ập đến vành đai. Có con quỷ Hệ Tôn chỉ huy, chúng càng thêm hung hãn khát máu. Tình hình cấp bách, vệ quân buộc phải sử dụng xạ thủ. Nhờ kền kền ma phát hiện vị trí bắn tỉa, quân phương nam dồn đánh các cứ điểm đó. Dù cố gắng nhưng Tiểu Hồ không thể bảo vệ tất cả. Hai trong số sáu xạ thủ thiệt mạng, người Tuyệt Tưởng tiếp tục lùi sâu. Thêm một đêm nữa Tiểu Hồ chứng kiến vô số chiếc cáng mang thương binh và người tử trận chạy tới lui. Nàng trở lại ban chỉ huy xin viện trợ thì bắt gặp Vô Phong đang tóm vai một người đàn ông – chính là cha cô bé xấu số A Xuyên. Tên tóc đỏ nói gấp:
-Nghe này A Đát, anh phải sống tiếp! Anh không thể ngồi đây mãi! Chúng tôi cần anh! Quân y thiếu người, hãy giúp đỡ họ! Vợ anh hay A Xuyên chắc chắn không vui nếu thấy anh thế này! Anh là người Tuyệt Tưởng, phải không? Làm đàn ông Tuyệt Tưởng thì phải đứng lên! Anh phải đứng thẳng lên! Nhà vua sẽ cứu chúng ta!
Rốt cục anh chàng A Đát cũng nghe lời tên tóc đỏ. Đêm đó, Vô Phong không ra trận mà ở lại vành đai đốc thúc binh lính. Từ cứ điểm này sang cứ điểm khác, hắn liên tục động viên những vệ quân mỏi mệt vì chiến trận, vì mất niềm tin ở nhà vua:
-Nhà vua sẽ đến, chắc chắn là như thế! Mọi người phải chiến đấu cho tới khi nhà vua đến! Bọn chó đẻ ngoài kia giết cha mẹ các anh, giết vợ con các anh! Các anh không muốn báo thù hay sao? Lũ khốn đó sắp đánh tới đây, ai đi với tôi?
Gần chục vệ quân theo chân Vô Phong rồi giao chiến với kẻ địch ở đại lộ ngay trước cứ điểm. Nhờ Vô Phong khơi gợi hận thù, vệ quân tiếp tục chiến đấu. Ròng rã ba ngày liên tiếp, vành đai vẫn đứng vững song đội thủ vệ thiệt hại một phần ba quân số và thêm hai xạ thủ thiệt mạng. Giữa cơn bĩ cực, người Tuyệt Tưởng ngửa mặt than Vạn Thế. Họ không gọi tên nhà vua, không oán trách cũng chẳng nguyền rủa. Nói đúng hơn, họ quên nhà vua.
Trong khúc hát, người Tuyệt Tưởng đã hoàn toàn bỏ quên thủ lĩnh của mình.
Đêm ngày 13, quân phương nam bất ngờ tập hậu khu tị nạn như Vô Phong đã lo sợ. Lực lượng này do Hệ Tôn cầm đầu, tuy số lượng ít nhưng rất thiện chiến. Đội 11 lẫn nhóm công chúa chống đỡ vất vả vô cùng. Tình hình nước sôi lửa bỏng song “ông vua con” Đấu Thánh vẫn ở chốn nào. Vô Phong bất đắc dĩ phải rời vành đai cùng Tiểu Hồ nhằm cứu tuyến sau. Lúc sửa soạn quân trang, tên tóc đỏ thấy Tiểu Hồ tái xanh mặt, người run bần bật không kéo nổi dây cung. Hắn bèn nắm tay cô gái:
-Cô ổn chứ? Hay cô ở lại, để tôi tìm người khác!
Tiểu Hồ lắc đầu ngang bướng. Nhưng sau nhiều ngày chiến đấu, nàng không thể ngăn nỗi sợ hãi xâm chiếm khắp người. Chúng dồn ứ hai khóe mắt Tiểu Hồ, rỏ dòng ướt đẫm má:
-Tôi sợ lắm, Phong à! – Tiểu Hồ khẽ nấc – Ở ngoài đó là Hệ Tôn, con quỷ đó… đừng đánh với hắn… đừng tự mình gánh vác hết… Tôi sợ mất anh. Bao giờ chuyện này mới kết thúc hả Phong? Bao giờ đây? Anh luôn nói nhà vua đến… nhưng nhà vua đâu? Tôi sợ lắm…
Nói rồi nàng thở hổn hển, cả người nhấp nhô vì cơn khó thở bóp chặt cổ họng. Tên tóc đỏ vội ghì vai Tiểu Hồ rồi áp miệng nàng vào mặt nạ dưỡng khí. Cô gái ôm chặt Vô Phong như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc. Nàng không muốn đi nhưng sau rốt vẫn theo Vô Phong. Nàng thà để nỗi sợ hành hạ còn hơn để hắn chiến đấu một mình.
Giữa trận tử thủ, người Tuyệt Tưởng chết dần chết mòn song chẳng một người nào kêu gọi nhà vua.
Cùng lúc tại tòa điện chính, đội trưởng Triệt Phạt sốt ruột đi tới đi lui, đôi mắt liên tục ngó về quận Tây Chinh Kiếm. Mỗi lần thanh âm pháo đạn vang lên, đội trưởng ngự lâm càng căm ghét khu sảnh dát đầy vàng bạc này. Ánh sáng lấp lánh của nó khiến ông gai mắt, còn vị vua ngự trên ngai vàng làm ông phát tởm. Như không thể chịu đựng thêm, đội trưởng ngự lâm cúi lưng trước Đấu Thánh:
-Xin ngài ra trận, thưa đức vua! Ngài phải ra trận! Đội thủ vệ sắp tan vỡ! Họ cần ngài! Xin đừng làm cha và anh trai ngài thất vọng!
Gã vua trẻ thở dài:
-Chuyện tào lao! Cha và anh trai ta về Tụ Hồn Hải rồi, họ đâu biết chuyện ở đây? Người chết không thể lo cho người sống.
-Nếu ngài không đi, hãy cho tôi ra trận! – Triệt Phạt nghiến răng.
Đấu Thánh ngẩng đầu, mái tóc nhờn nhẫy rủ trước đôi mắt vô hồn:
-Nếu ta không cho phép?
-Tôi sẽ đi! – Triệt Phạt gầm lớn – Tôi sẽ chịu tội sau!
Im lặng một hồi, gã vua trẻ nói:
-Ông ghét ta, phải không? Nhưng đừng quên ta là vua. Đến giờ phút cuối cùng, ông vẫn nghe lệnh nhà vua chứ? Ông thề chứ?
-Tôi thề! Bằng danh dự, phẩm giá và mạng sống! Miễn rằng mệnh lệnh đúng đắn, thưa ngài! – Triệt Phạt đáp lời.
Đấu Thánh gật gù. Lần đầu tiên sau khi lên ngôi, gã cười lớn. Trong sự ngỡ ngàng của Triệt Phạt, Đấu Thánh chống tay vịn nhấc mình khỏi ngai vàng. Nhiều ngày không ăn uống không vận động, cơ thể Đấu Thánh kiệt sức. Gã ngã dập mặt xuống bậc thềm. Triệt Phạt vội chạy tới nhưng Đấu Thánh xua tay tỏ ý không cần. Kiêu ngạo, cứng đầu, ngoan cố, tự mãn… bằng tính cách của kẻ bị ghét nhất Tuyệt Tưởng Thành, bằng phẩm chất của ông vua bị lãng quên, gã dồn sức lên đỉnh đầu như kẻ què quặt không chân không tay cố gắng chống đỡ cơ thể. Trông cảnh ấy, Triệt Phạt cắn răng hỏi:
-Những ngày qua, ngài buồn khổ hay suy nghĩ, thưa đức vua?
Đấu Thánh gầm gừ, dãi dớt túa đầy miệng:
-Cả hai.
-Vậy ngài tìm thấy lối đi chưa?
Sau giây phút vật lộn với bản thân, rốt cuộc gã vua trẻ cũng đứng thẳng lưng. Gã yếu ớt, gầy rộc, hai má hóp sâu nhưng ánh mắt kiêu ngạo hơn bao giờ hết. Gã xách thanh mã tấu Mộng Đoạn Ca, miệng thở dốc:
-Cứ tiếc thương vua Đấu Nhân và Hoàng Tử Cát nếu muốn, họ là những vị vua vĩ đại. Còn ta? Các người sẽ căm thù ta sớm thôi! Sớm thôi…
Dứt lời, Đấu Thánh vận lực, sau lưng xuất hiện đôi cánh lửa vàng, bàn tay nắm chặt mã tấu Mộng Đoạn Ca. Gã lao ra cửa tòa điện rồi bay về quận Tây Chinh Kiếm, theo sau là một trăm lính ngự lâm do Triệt Phạt dẫn đầu. Nhà vua tới vừa kịp lúc và giải nguy cho Vô Phong sắp chết dưới lưỡi kiếm Hệ Tôn. Đêm đó, đôi cánh lửa của Đấu Thánh cùng thần hộ mệnh Thạch Thánh Hoang Hỏa càn lướt khắp mặt trận nội đô. Quân ngự lâm chiếm đánh thốc lên tuyến trên, phối hợp cùng đội thủ vệ đẩy lui kẻ địch khỏi vành đai. Khắp chiến trường, người ta hét lên “Nhà vua đã đến!”. Dẫu muộn màng song nhà vua đã xuất hiện như Vô Phong nói.
Người Tuyệt Tưởng mất Ngọn Xám, mất thánh nữ, mất hai vị vua, mất thể diện. Họ đã mất niềm “kiêu hãnh”. Nhưng sau tất cả, họ vẫn còn “phẩm giá” của kẻ kiêu căng nhất, tự mãn nhất và đáng ghét nhất Tuyệt Tưởng Thành.
Sáng ngày 14, trận tử thủ quận Tây Chinh Kiếm kết thúc, nạn dân được đưa về khu tổ hợp phía bắc thành phố. Đội thủ vệ thiệt hại gần một nửa nhưng chẳng ai trách cứ Vô Phong. Tất cả đều hiểu nhờ hắn mà thương vong giảm tối đa. Hơn hết thảy, hắn đặt niềm tin đúng chỗ trong khi mọi người đều lạc lối. Không họp bàn hay tranh cãi, toàn bộ đội trưởng vệ quân tôn hắn làm Thủ Lĩnh mới. Trên đường về khu tổ hợp, dân chúng cúi đầu dang tay chào đón tên tóc đỏ như thừa nhận hắn là thủ lĩnh, là người dẫn dắt cho Tuyệt Tưởng Thành. Tiểu Hồ vỗ vai hắn:
-Anh mệt rồi, anh cần nghỉ ngơi!
Vô Phong hơi mỉm cười. Hắn cứu nhiều vệ quân, cứu hàng nghìn người dân. Hắn đã làm việc đúng đắn. Với tâm trạng phấn khởi, hắn định bụng chạy đi tìm A Đát. Tiểu Hồ theo chân hắn đến một căn nhà bên trong khu tổ hợp. Hai người vừa đẩy cửa bước vào, nụ cười trên môi Vô Phong tắt ngấm còn Tiểu Hồ sững người. Trước mắt họ, A Đát đã treo cổ tự vẫn bằng vải y tế. Bức tường sau lưng A Đát viết dòng chữ bằng máu:
“Cảm ơn vì tất cả, tóc đỏ. Nhưng xin lỗi cậu, tôi không thể chịu đựng hơn nữa!”
Gió mưa bạc từ ngoài cửa thổi vào, thân thể A Đát đung đưa dưới cuộn vải trắng toát. Vô Phong quỳ gối, khóc như đứa trẻ rồi ngửa mặt gầm lớn:
-Tôi làm gì sai? VẠN THẾ ƠI, TÔI ĐÃ LÀM GÌ SAI?
Tên tóc đỏ gục đầu trên sàn, bàn tay cào cấu mặt mình. Tiểu Hồ vội ôm chặt Vô Phong trước khi hắn tự gây thêm tổn thương. Hắn cứu hàng ngàn con người nhưng không thể cứu chính bản thân. Ai đấy từng nói người đàn ông thừa dũng cảm, thừa ý chí nhưng bóng tối lại quá rộng lớn.
Ngày 14 tháng 11, vận mệnh Tuyệt Tưởng Thành chưa kết thúc, người Tuyệt Tưởng tiếp tục nuôi hy vọng như bản Trường Khúc bất tận.
Hôm ấy có người đứng dậy từ đống tro tàn, cũng có kẻ lạc lối vào bóng đêm sâu thẳm.
2 Bình luận