Rời tòa chung cư, bọn Vô Phong quay lại Khu Chuồng Cọp. Tại phòng thí nghiệm cũ, Thẩm Tháo lần ra vài tài liệu chép tay về việc cấy ghép Tế Bào 7 Mạch. Bằng cách nào đó, Vân Tụy đã sở hữu vài bộ phận cơ thể người và phát hiện cơ chế tự miễn dịch khi cấy Tế Bào 7 Mạch. Trong những năm tháng cuối đời, Vân Tụy cố tìm cách xử lý vấn đề này nhưng kết quả ra sao thì Thẩm Tháo không rõ. Tất cả chỉ vậy, gã không tìm được gì thêm.
Vân Thái – con trai giáo sư – cho biết sắp thanh lý căn phòng này. Vô Phong bèn hỏi mua những tài liệu chép tay, Vân Thái ngẫm nghĩ chút ít rồi đồng ý bán tất cả với giá ba đồng vàng. Trông mớ giấy tờ, tên tóc đỏ thở dài. Tâm huyết của một đời người, chi tiết gợi mở đề án bí mật nhất Phi Thiên quốc; tất cả chỉ đáng ba đồng vàng, bằng cái giá mà kẻ khốn cùng phải trả để vào Đại Lộ Đỏ(*). Vân Thái có lẽ chẳng bao giờ hiểu cha mình giỏi đến mức nào. Mà tốt nhất là đừng biết! – Vô Phong nghĩ thầm.
Rời khu nhà chật chội, bọn Vô Phong tìm nhà nghỉ giá rẻ. Trên đường đi, tên tóc đỏ hỏi chuyện Ngụy Mã. Thẩm Tháo chép miệng, vừa nói vừa ngẫm ngợi:
-Ngụy Mã… lâu lắm rồi mới nghe cái tên này. Hắn… ừm… một tên dẻo mỏ. Khi tôi ký hợp đồng với Đổng Ngư, hắn đã làm ở phòng thí nghiệm từ trước. Chuyên môn của hắn bình thường thôi, nhưng được cái dẻo mỏ! Hắn có thể tán phét với bất cứ ai. Những hôm cả nhóm liên hoan, hắn luôn là kẻ bày trò vui. Hắn cũng tiếp xúc Đổng Ngư nhiều nhất, vì thế mỗi lần báo cáo kết quả nghiên cứu, chúng tôi đều nhờ hắn.
-Tại sao anh ta bỏ việc? Bất đồng ý kiến với Đổng Ngư à? – Vô Phong hỏi.
-Chịu! – Thẩm Tháo lắc đầu – Năm 7510, tôi và hai người nữa vì không muốn cấy Tế Bào 7 Mạch lên cơ thể người sống nên nghỉ. Ngụy Mã nghỉ sau nên tôi chẳng biết nguyên nhân. Tôi còn khá ngạc nhiên khi nghe tin gã rời phòng thí nghiệm.
-Vậy giữa Thát Khan và Ngụy Mã có vấn đề gì không?
Thẩm Tháo thở dài lắc đầu tập hai. Điều duy nhất gã biết là Thát Khan thường cùng Ngụy Mã tới Thiên Kỷ thành với mẫu thí nghiệm. Một rắc rối nho nhỏ là Thẩm Tháo vẫn quen gọi Thát Khan là “Mạt Lã”. Vô Phong quyết định nói tên thật của Thát Khan cùng gia thế của y để sau này tránh nhầm lẫn. Nghe xong Thẩm Tháo trố mắt, bởi gã chỉ biết Thát Khan dòng dõi quý tộc chứ chẳng hay y là con cả họ Thát nổi tiếng khắp Hoàng Hôn Cảng.
Lát sau bọn Vô Phong tìm được một nhà nghỉ sâu tít trong con phố nhỏ gần khu giải trí. Thẩm Tháo mệt nên lăn ra ngáy trên ghế sô-pha, Mi Kha được ưu tiên ngủ giường, chỉ còn tên tóc đỏ vẫn cặm cụi làm việc dù đã gần ba giờ sáng. Hắn mở Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản, chọn mục Thiên Kỷ thành rồi nhập thông tin vào mục ghi chú. Xong đâu đấy, hắn mở những ghi chú cũ, cố gắng sắp xếp chúng thành câu chuyện thống nhất. Thát Khan gặp Ngụy Mã từ bao giờ? Tại sao Ngụy Mã cũng dùng tên “Mạt Lã”? Phải chăng Thát Khan phát hiện vợ mình ngoại tình rồi dẫn đến vụ cháy tòa chung cư? Liệu Thát Khan còn sống?
Đang phân vân, Vô Phong chợt thấy Mi Kha bước tới. Cô ả nhìn những ghi chú của hắn rồi hỏi:
-Giờ anh tính sao?
Vô Phong nhăn trán, ngẫm nghĩ ít phút rồi nói:
-Giờ ngồi đây nghĩ cũng chẳng ích gì. Chi bằng quay lại Khẩu Lỗ thành tìm những người biết rõ chuyện nhất. Chuyện kết thúc ở đâu thì căn nguyên ở đó.
Mi Kha nghiêng đầu:
-Những kẻ biết rõ chuyện là đám nghiên cứu sinh và Đổng Ngư. Nên chăng? Khẩu Lỗ thành là đất của Đổng Ngư, gây hấn với ông ta chẳng hay đâu! Ở đấy tôi cũng không có người, Đổng Ngư mà nổi điên, cả tôi lẫn anh về Tụ Hồn Hải hết!
-Tự tôi sẽ giải quyết, cô không cần đi. Cảm ơn vì đã giúp đỡ nhiều! Dù sao đây cũng là chuyện riêng…
-Trước đây thì chuyện riêng, nhưng giờ là chuyện chung. – Mi Kha lắc đầu – Tôi phải bảo đảm anh sống để trả nợ tôi. Anh có vấn đề gì, tôi biết đòi ai?
Tên tóc đỏ trố mắt:
-Cái quái… Tôi nợ cô cái gì?
Nghe thế Mi Kha liền bĩu môi, tay khua ngón trỏ ngăn hắn nói tiếp:
-Nào, nào! Đây là cách anh trốn tránh trách nhiệm hả? Này đồ đểu, anh còn nợ tôi! Còn nhớ không đấy? Đừng quên là nhờ tôi, anh mới nạy được răng Bì mỏ nhôm nhé! Mà hình như thằng cha kia ngủ rồi… – Cô ả ngó gã Thẩm Tháo đang ngủ say như chết trên ghế sô-pha – …”làm” luôn chứ? Đừng nhìn thế, Mi Kha sợ!
Vô Phong vừa tức điên vừa đê mê vì cái “Mi Kha sợ”, bèn hầm hè:
-Cô không có tự trọng à?
Mi Kha nhếch mép cười đoạn nhảy tọt lên đùi hắn, đôi mắt xám ngó chòng chọc gã trai:
-A ha, giờ bàn chuyện tự trọng! Tôi cần quái phải có tự trọng với người tôi thích nhỉ? Nhất là sau khi kẻ đó “hành hạ” tôi? Tôi đáng thương lắm, biết không hả? Hi hi! Muốn gọi tôi là “con điếm dâm đãng” lắm phải không? Cứ gọi thế nếu anh muốn, sao đâu? Vì tôi chỉ dâm đãng với mình anh. Này, nếu gã Thẩm Tháo đằng kia bật dậy và thấy chúng ta như vầy, bộ gã nghĩ tôi quấy rối anh chắc? Không đâu, tôi chỉ cần nói “Xin lỗi nha, bọn này đang riêng tư!”, gã sẽ bỏ đi liền. Biết gì không, người ngoài nhìn vào nói tôi đang quyến rũ anh và nếu anh cứ ngồi đực ra từ giờ tới sáng mai, họ sẽ bảo anh là thằng đần dốt nát nhất Tâm Mộng! Tin không? Đây là đặc quyền của nữ mà! Hi hi!
Vô Phong tần ngần, mắt không thể rời cặp chân trắng phớ đang ngọ ngoạy trên đùi mình, lưng và cổ hắn vùng vẫy yếu ớt trong bàn tay ram ráp của Mi Kha. Nó khá giống tay Tiểu Hồ: cuồng nhiệt, đầy điên rồ nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng ân cần mà chỉ phụ nữ trưởng thành sở hữu – điều mà Tiểu Hồ phải mất thêm nhiều năm nữa mới có. Tên tóc đỏ thở phù, định bụng đánh liều. Mi Kha rướn người, Vô Phong bị ép vào thành ghế. Bất thình lình dây buộc tóc nghiến gáy tên tóc đỏ, rồi tới lượt dây chuyền dưới áo phả hơi lạnh lên cổ hắn. Như nhớ ra điều gì, hắn đẩy Mi Kha ra:
-Để dịp khác, nhé? Giờ tôi không rảnh!
Trông bản mặt tranh đấu giữa lý trí và bản năng của Vô Phong, Mi Kha cười khanh khách. Cô ả thôi trêu chọc hắn đoạn chuyển chủ đề:
-Nếu anh đã chuẩn bị từ trước, tôi không cản, nhưng một mình về Khẩu Lỗ thành lại là chuyện khác. Anh không thể đi một mình được. Tôi sẽ giúp, tôi cũng có thể gọi thêm vài người nữa trong Đội 11. Không cần nghĩ vấn đề chi phí, tôi sẽ lo việc đó.
Tên tóc đỏ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đồng ý. Lúc này ngoài Mi Kha, hắn không nghĩ ra nguồn trợ giúp nào khả dĩ. Vô Phong cúi đầu cảm ơn, Mi Kha phẩy phẩy tay rồi châm điếu thuốc. Cô ả phả hơi đầy khói:
-Sao anh cứ giấu giếm câu chuyện của mình? Anh không nói, ai hiểu thế giới của anh? Ai cảm thông cho anh? Thế giới này là những chuỗi kết nối kỳ lạ, chúng ta không phải người xa lạ đâu, tóc đỏ. Bằng cách này hay cách khác, chúng ta luôn có liên hệ dù là mỏng manh mơ hồ. Hiểu ý tôi chứ?
Dứt lời, cô ả về phòng. Vô Phong lăn ra ngủ trên ghế. Hắn kéo chăn trùm đầu, hết nghĩ chuyện về Khẩu Lỗ thành lại ngó đồng hồ dạ quang. Đang ngày 13 tháng 4, đã hơn nửa tháng kể từ khi Vô Phong rời Mù Thủy. Đoán Kh’srak đã bình phục, hắn bèn gửi tin nhắn bảo anh ta lên đường tới Khẩu Lỗ thành. Giấc ngủ chưa tới, tên tóc đỏ ngẫm cuộc gặp gỡ Tiểu Hồ trước lúc rời Phi Thiên thành rồi nhớ hai ngọn diêm sinh đỏ lửa. Thế giới của mỗi con người cũng giống đầu diêm sinh: rực cháy và bùng lên dữ dội nếu chạm nhau. Liệu có nên gợi mở chút ít cho cô ta thay vì cứ giấu giếm cho riêng mình? – Vô Phong chùn lòng, tâm trí cố xua hình ảnh Mi Kha ra khỏi đầu rồi cơn mộng mị ập xuống lúc nào chẳng hay.
…
Sáng hôm sau Mi Kha đặt vé đi Khẩu Lỗ thành cho mình cùng Vô Phong. Thẩm Tháo không quay lại, gã sẽ ở lại Thiên Kỷ thành vài tuần trước khi biến mất vĩnh viễn. Hôm nay là ngày cuối cùng ba người đồng hành.
Chín giờ sáng, Vô Phong dẫn cả đám tới thư viện quốc gia ở trung tâm thành phố. Nơi này khá lớn, chia ba tầng, cung cấp nhiều trang thiết bị phục vụ việc đọc hay thuê mướn, nom qua rất hiện đại. Trước lúc vào bọn Vô Phong phải đeo găng tay nhằm tránh tổn hại sách. Họ đến chỗ người thủ thư hỏi Kham Mộ. Bà thủ thư khó chịu, lắc đầu nguầy nguậy chẳng nhớ ai với ai đoạn bảo hắn đi chỗ khác mà hỏi. Trông vậy, tên tóc đỏ bỗng nhớ ông thủ thư móm răng ở Minh Tu thành khôn tả.
Hỏi hết người này đến người khác, bọn Vô Phong chẳng thu được manh mối nào về Kham Mộ(Hỏa Phu). Không một ai nhớ người đàn ông ngoại quốc lịch sự và rất giỏi máy móc. Có thể nơi này chưa tồi tàn đến mức Hỏa Phu phải động tay động chân. Cách duy nhất là tìm số thẻ thư viện của ông ta. Danh sách thẻ là tài sản của thư viện, bọn Vô Phong không đủ trình độ thâm nhập hệ thống máy tính. Thay vào đó họ tìm thông tin từ các Quầy Yêu Cầu.
Thư viện quốc gia Xích Quỷ rất lớn, số kệ trên dưới hai trăm, mỗi kệ cao bảy tầng, cá biệt có kệ cao mười tầng thậm chí hơn, mỗi ngăn ngồn ngộn hàng đống sách. Người đọc không thể trèo thang dò dẫm từng quyển, bởi thế Quầy Yêu Cầu được sinh ra. Mỗi quầy là một bệ đặt máy chiếu ba chiều dựng ảnh ảo bản đồ kệ sách trong thư viện, người dùng có thể phóng to thu nhỏ tùy ý, chọn một kệ rồi lướt xem như thể đang thực sự dạo quanh thư viện. Bên cạnh bản đồ là ô đánh chữ và mục phân loại giúp tìm kiếm đầu sách dễ dàng hơn. Đáng nói là nhờ Quầy Yêu Cầu, người ta có thể biết một cuốn sách được bao nhiêu lượt xem, ngoài ra còn có phản hồi bình luận từ người đọc. Bọn Vô Phong chia ba, mỗi người một máy chiếu khẩn trương làm việc.
Vô Phong tìm thể loại sách Khoa Học sau đó tìm mục Sinh Hóa. Hắn phát hiện kệ sách Sinh Hóa thuộc tầng ba thư viện, là nơi ít người quan tâm lui đến đồng thời ít lượt đọc nhất. Tuy nhiên số lượng phản hồi bình luận cho nơi này cũng kha khá, đa phần là học viên các trường y dược yêu cầu thư viện cấp thêm từ điển chú giải ngôn ngữ chuyên ngành, tăng thời hạn mượn sách, giảm phí thuê, phàn nàn chất lượng in… Có yêu cầu mong thư viện sắm thêm cánh tay máy giúp lấy sách ở nơi quá cao. Tuy nhiên không chi tiết nào gợi lên sự hiện diện của Hỏa Phu. Trước lúc tìm kiếm, Vô Phong đoan chắc ông ta đã lưu dấu tay khắp kệ sách Sinh Hóa song thực tế còn vô số quyển chẳng ai đụng tới. Có vẻ sách ở đây chưa đủ khiến Hỏa Phu chú ý.
Thay vì tiếp tục tìm kiếm đầu sách, Vô Phong mở phần “Chia Sẻ Sách” ngay cạnh thư mục phân loại. Chia Sẻ Sách là nơi tạo chủ đề giúp người đọc giới thiệu cho nhau những đầu sách hay, hoạt động như một diễn đàn ảo. Các chủ đề khá đa dạng từ câu lạc bộ, hòm thư kiến nghị nhập sách mới, phản ánh nhân viên, vân vân; người tham gia Chia Sẻ Sách sử dụng số trên thẻ thư viện làm tài khoản. Vô Phong tìm câu lạc bộ khoa học và xem tất cả bài viết liên quan. Tìm mãi, tìm mãi song hắn chẳng thấy bài viết nào mang dấu vết tế bào, chuyển hóa, tiến hóa hay bảy mạch.
Vô Phong chuyển sang tìm những chủ đề khác. Hết câu lạc bộ, hòm thư kiến nghị nhập sách rồi mục phản ánh, ba tiếng trôi qua song tung tích Hỏa Phu vẫn chẳng thấy đâu. Ở những máy chiếu khác, Mi Kha và Thẩm Tháo cũng chẳng thu được tiến triển nào. Vô Phong thở dài, cảm giác cuộc truy tìm đâm vào ngõ cụt. Có lẽ Hỏa Phu chỉ đến đây kiếm sách chứ không định chia sẻ ý tưởng với bất cứ ai.
Tên tóc đỏ đương phân vân thì một câu hỏi nảy sinh trong đầu: Hỏa Phu quen Vân Tụy thế nào? Hắn liền bật máy chiếu cá nhân, mở hệ thống tìm kiếm rồi gõ “Vân Tụy”. Nhiều kết quả xuất hiện song cái tên Vân Tụy ở chốn nảo chốn nao. Gõ chữ “giáo sư Vân Tụy” cũng không ra, Vô Phong gõ chữ chi tiết hơn: “Viện Nghiên Cứu Sinh Hóa Xích Quỷ, giáo sư Vân Tụy”. Hàng lố thông tin xuất hiện, Vô Phong gạt những kết quả cũ rồi tìm kết quả mới, chợt để ý tên Vân Tụy xuất hiện trong thông báo bổ nhiệm chức vị giáo sư của chính phủ hồi năm 7499. Danh sánh gồm hai trăm người, Vân Tụy xếp áp chót với nhiều thành tích phục vụ ngành y khoa, là tác giả cuốn sách Tế bào gốc – chìa khóa của sự chuyển dịch. Cả đời Vân Tụy chỉ viết một cuốn sách đó.
Ngó tiêu đề sách, Vô Phong bất giác đánh hơi được mùi Hỏa Phu. Hắn quay lại máy chiếu của thư viện, gõ tên sách vào mục tìm kiếm rồi nhận ra thư viện có quyển này. Nó thuộc mục Sinh Hóa, chỉ vỏn vẹn một lượt xem, được thuê một lần vào năm 7504. Đó cũng là năm Hỏa Phu lần đầu tới Thiên Kỷ thành. Đáng tiếc, thông số máy tính không chỉ ra ai đọc hay thuê cuốn sách.
Tên tóc đỏ bèn lên tầng ba thư viện, lần đến kệ sách Sinh Hóa. Nơi này ít người hơn hẳn so với tầng trệt hay tầng hai. Điều thú vị là ở đây có một cánh tay máy giúp người đọc lấy sách dễ dàng thay vì trèo thang, rất tiện lợi cho những độc giả lười vận động hoặc thiếu tự tin xương khớp chân cẳng. Nó bay rà rà giữa các kệ sách như nhân viên đợi việc. Vô Phong nhập mã số, cánh tay máy tự động bay lên tầng kệ cao nhất đoạn vươn tay tóm quyển Tế bào gốc – chìa khóa của sự chuyển dịch. Hắn đem sách ra bàn ngồi đọc. Như bao lần trước, hắn đọc mà chẳng hiểu mô tê gì, nào thay đổi kết cấu nào xê dịch cấu trúc… tất cả quay mòng mòng như lốc xoáy. Hắn lật mọi trang mong Hỏa Phu lưu lại vết tích song bất khả. Thư viện bảo quản sách rất kỹ, người thuê không được phép chạm đầu bút vô chứ đừng nói viết.
-Xin hỏi anh cần bút nhớ không?
Nghe tiếng gọi Vô Phong bèn ngẩng lên, thấy một nữ nhân viên đẩy một hòm kim loại bay lơ lửng đựng đầy dụng cụ đọc sách như bút nhớ, kẹp, giấy nháp, vân vân. Tên tóc đỏ gật bừa, người nhân viên tươi cười rồi đưa hắn một cây bút nhớ. Vô Phong ngó cây bút, nhận ra có gì đấy không đúng bèn hỏi:
-Tôi tưởng không được viết lên sách?
-À, bút ấy dùng mực đặc biệt! – Nữ nhân viên tươi cười – Anh cứ dùng thoải mái, sau một tiếng mực sẽ tự động bay hơi.
-Bay hết à? Không để lại dấu tích nào sao?
-Thực ra là có nhưng không thể nhìn bằng mắt thường, phải nhờ loại kính chuyên dụng. Chúng tôi dùng kính đó để tẩy hết vết mực. – Nữ nhân viên trả lời.
-Vậy các cô tẩy quyển này rồi à?
Vô Phong giơ cuốn sách. Cô nhân viên nhìn nó bằng ánh mắt lạ lẫm cùng nếp nhíu giữa hai đầu lông mày, rõ ràng là lần đầu trông thấy quyển này:
-Tôi không chắc… Nhưng có lẽ tẩy rồi…
-Tôi mượn cái kính được không?
Cô gái đưa chiếc kính cho tên tóc đỏ, tiện thể kiểm tra sách được tẩy hay chưa. Mảnh kính tròn to cỡ lòng bàn tay, vành bọc kim loại cùng vài nút bấm. Nhờ nữ nhân viên hướng dẫn, Vô Phong dùng nó rà soát từng trang. Qua hơn chục trang, hắn bỗng phát hiện vài dải mực tím đắp trên các hàng chữ như “tế bào gốc có thể thay đổi kết cấu?”, “tế bào gốc có tính vững bền nhưng đồng thời mang tính chuyển hóa, minh họa dưới đây…”, hoặc “hóa chất, sự kích thích vật lý chỉ làm tế bào gốc thay đổi lượng chứ không đổi chất”. Thấy thế, cô nhân viên vội nói:
-Xin lỗi, do chúng tôi chưa kiểm tra kỹ, tôi sẽ tẩy ngay!
-Không sao đâu! – Vô Phong xua tay – Tôi cần chúng! Mượn cái kính một chút nhé, dùng xong tôi sẽ trả!
Dưới chiếc kính, dấu nhớ mỗi lúc thêm nhiều đồng thời xuất hiện những khoanh tròn, những dấu hỏi nghi vấn. Nó cho thấy người đọc nghiên cứu rất kỹ, thậm chí hiểu biết vấn đề hơn cả tác giả. Lật trang cuối, Vô Phong phát hiện một dấu nhớ vẽ quanh phần kết luận của quyển sách, bên phải kéo dài mũi tên cùng dòng chữ “tế bào Ngục Thánh”. Hỏa Phu?! – Tên tóc đỏ nhăn trán. Chỉ riêng Hỏa Phu hiểu ý nghĩa “Ngục Thánh” còn bọn Thát Khan hay Thẩm Tháo vẫn gọi nó là Tế Bào 7 Mạch. Nhưng nhỡ đâu một kẻ nào đó cũng biết “Ngục Thánh” đọc quyển sách này? – Vô Phong hồ nghi. Sau vụ Thát Khan – Mạt Lã – Ngụy Mã, hắn chẳng dám khẳng định điều gì. Thông số lượt xem hay lượt thuê chẳng chỉ rõ tài khoản nào hay ai đụng vào cuốn sách.
Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã hai giờ chiều. Bọn Vô Phong ăn nhẹ ở căng tin rồi nhanh chóng trở vào thư viện. Họ còn rất ít thời gian vì chuyến tàu đi Khẩu Lỗ thành khởi hành lúc bảy giờ tối. Lúc lên tầng ba, Vô Phong chợt để ý cả tầng trệt lẫn tầng hai đều không có cánh tay máy. Gặp lại nữ nhân viên đẩy hòm dụng cụ, hắn thắc mắc thì được trả lời:
-Tầng ba nhiều sách nhất, kệ cao nhất nên chúng tôi phải dùng cánh tay máy. Kệ ở tầng trệt và tầng hai thấp hơn nên không sử dụng. Hồi trước không có đâu, sau có người phản ánh nên chúng tôi đưa cánh tay vào thư viện.
Như nhớ ra chuyện gì, Vô Phong tức tốc chạy xuống mở Quầy Yêu Cầu, mở mục phản hồi dành cho khu sách Khoa Học – Sinh Hóa. Yêu cầu sắm cánh tay máy vẫn còn đó, nó được viết vào năm 7504 cùng số tài khoản 4810. Kiểm tra thông tin tài khoản, Vô Phong phát hiện mặt Hỏa Phu – chính xác là gương mặt sau khi phẫu thuật thẩm mỹ – trên thẻ đăng ký cùng cái tên “Kham Mộ”. Tìm hiểu lịch sử tài khoản, ông ta đọc hơn hai trăm cuốn trong đó có Tế bào gốc – chìa khóa của sự chuyển dịch và chỉ thuê độc quyển này. Vô Phong đã tìm đúng manh mối. Nó giúp hắn xác nhận rằng nhờ cuốn sách mà Hỏa Phu tìm gặp rồi quen biết Vân Tụy.
Nhưng đó không phải tất cả. Tài khoản 4810 có vài điều lạ lùng. Thứ nhất: quá nửa sách mà Hỏa Phu đọc là truyện cho trẻ con, thuộc mục Văn Chương – Thiếu Nhi. Thứ hai: Hỏa Phu từng nhiều lần đề nghị vào kho hạn chế nhưng luôn bị từ chối. Tên tóc đỏ mở bản đồ thư viện song chẳng thấy khu sách đó. Hắn lật đật tìm nữ nhân viên đẩy hòm để hỏi, cô gái nhiệt tình đáp:
-À, đấy là kho sách đặc biệt ở tầng hầm, anh không thể vào đâu! Chỉ có người chính phủ hoặc nhân viên kỳ cựu mới được phép xuống. Tôi cũng chưa tham quan nơi ấy bao giờ!
Vô Phong ngạc nhiên:
-Không ai thật sao?
-Vâng, đúng vậy, kể cả người đọc thân quen của thư viện!
Không tin lời cô gái, tên tóc đỏ bèn hỏi những bộ phận khác nhưng đều nhận được câu trả lời tương tự. Hắn men đường cầu thang xuống tầng hầm, đi dọc hành lang mờ ánh sáng xanh. Trông phía cuối hành lang, hắn phát hiện hai cánh cửa thép đóng chặt tựa đôi mắt đang say ngủ, phía trước có hàng rào che chắn. Vài nhân viên an ninh bước ngang qua yêu cầu hắn rời đi ngay trước khi họ dùng biện pháp cưỡng chế. Vô Phong buộc phải trở lên tầng trệt, ánh mắt chốc chốc ngoái lại nhìn. Cái gì bên trong cánh cửa? – Hắn không nén nổi tò mò.
Cuộc điều tra chính thức đâm vào ngõ cụt. Tài khoản 4810 là tất cả những thứ Hỏa Phu để lại, Vô Phong phải vào khu hạn chế thư viện mới có thể tìm tiếp manh mối. Nhưng thời gian không ủng hộ hắn. Thời giờ thoi đưa, loáng cái đã hơn sáu giờ tối mà tám giờ tàu chạy, Vô Phong rời thư viện với tâm trạng lấn cấn. Thấy hắn gặp khó, Thẩm Tháo gợi ý:
-Tôi còn ở Thiên Kỷ thành vài ngày, mấy chuyện sách vở có thể giúp. Nhưng tôi cần một người đồng hành, hai tốt hơn một mà! Anh bạn ở lại hay cô gái này?
Cả Vô Phong lẫn Mi Kha đều có “công tác” ở Khẩu Lỗ thành, không ai có thể ở lại. Tên tóc đỏ cần một người hiểu chuyện của hắn, đáng tin cậy đồng thời đủ khả năng giúp đỡ Thẩm Tháo. Nghĩ tới đó Vô Phong bèn gọi cho Hỏa Nghi. Sau ba tiếng “tút” dài, Hỏa Nghi nhấc máy đáp lời:
-Tóc đỏ hả? Cậu đang ở đâu thế?
-Thiên Kỷ thành. Tôi cần cậu giúp…
Tên tóc đỏ kể vắn tắt hành trình từ Hoàng Hôn Cảng tới Thiên Kỷ thành, đưa ra vài thông tin về Thát Khan lẫn Hỏa Phu. Theo kế hoạch, hắn và Mi Kha về Khẩu Lỗ thành, còn Hỏa Nghi cùng Thẩm Tháo ở lại Thiên Kỷ thành nghiên cứu sách vở. Hỏa Nghi nói:
“Tôi không ngại đâu, nhưng mà đang vướng ít chuyện. Nhờ Tiểu Hồ đi, cổ vừa về, đang rỗi việc mà!”
Âm thanh ồn ào trên đường phố Thiên Kỷ thành làm Vô Phong không nghe rõ. Hắn lớn giọng:
-Nghe rõ không vậy? À được rồi! Cái gì? Tiểu Hồ?! Tôi không muốn làm phiền đâu. Bộ cậu không giúp được sao?
“Chuyện dòng họ, phức tạp lắm! Tôi mà đi giờ này, ông anh trai quý hóa vặt trụi lông tôi mất!” – Hỏa Nghi thở dài – “Mà Tiểu Hồ thì có sao? Ít nhất là hữu dụng hơn thằng không biết đánh đấm như tôi. Mà Tiểu Hồ…”
Vô Phong thấy lạ. Lẽ thường là Hỏa Nghi phải một câu “thú dữ” hai câu “quái vật”, nhưng hôm nay gã lịch sự khác thường. Dù vậy tên tóc đỏ không lưu tâm chuyện ấy quá lâu, bèn cắt lời gã:
-Thực ra Tiểu Hồ cũng được, nhưng mấy chuyện sách vở khoa học thì cậu giỏi hơn. Sao? Nhất quyết không đi à?
Hỏa Nghi tặc lưỡi ngần ngừ. Đúng lúc đó Mi Kha xồ tới ôm cổ Vô Phong đoạn thẽ thọt qua điện thoại:
-Này cậu trai, giúp một lần đi. Bạn bè mà như vậy hả? Khó lắm tôi và Vô Phong mới có dịp riêng tư, hôm trước bọn này còn vài chuyện dang dở. Giúp một lần thôi, nhé?
Vô Phong vội hẩy Mi Kha ra. Nhưng chưa kịp nói, hắn bỗng nghe tiếng cãi lộn ở đầu dây bên kia, sau đấy là tiếng gầm gừ lẫn tiếng hét muốn phá banh bộ truyền âm. Hắn để điện thoại cách xa cả gang tay mà vẫn nghe rõ mồn một:
“Anh làm cái trò gì thế hả Phong? Sao anh bảo bạn công việc? Cô ta là ai? Dang dở cái gì? Đồ khốn! ĐỒ TÓC ĐỎ BIẾN THÁI! Ở NGUYÊN ĐẤY, TÔI SẼ ĐẾN THIÊN KỶ THÀNH!”
Dứt lời, một tiếng “cốp” rõ to vang lên. Vô Phong nghệt mặt như bị thoi mấy đấm còn Mi Kha cười nắc nẻ. Bấy giờ tên tóc đỏ mới hiểu tại sao Hỏa Nghi không dám gọi “thú dữ”. Phi Thiên quốc cách Xích Quỷ quốc khá xa nhưng Vô Phong cảm tưởng mình sắp bị thiêu sống ngay tức khắc. Hắn vội vã đến ga tàu, sau cùng Mi Kha trở về Khẩu Lỗ thành.
2 Bình luận