Tiểu Hồ đến Thiên Kỷ thành rạng sáng ngày 15 tháng 4. Phi thuyền vừa hạ cánh mà cô gái đã chầu chực ở cửa, mũi giày gõ sàn cồm cộp, tay ôm chặt ba lô như sẵn sàng cú chạy nước rút. Nghĩ đến tên tóc đỏ, Tiểu Hồ mừng bao nhiêu thì tức bấy nhiêu, tay trái muốn ôm mà tay phải muốn đấm hắn. Giận dữ chán, nàng để trí tưởng tượng tô vẽ Mi Kha (nàng bóp hầu bóp họng Hỏa Nghi ép gã phải phun tên cô ả). Bằng cây cọ nghi ngờ phết màu đố kỵ trên giá tranh ghen tuông, hình ảnh Mi Kha của Tiểu Hồ y hệt ma nữ chuyên dụ dỗ đàn ông trong truyện cổ tích. Nghĩ tới đó Tiểu Hồ càng bực, mũi giày gõ sàn nhiều hơn, chiếc ba lô trong tay rúm ró đến tội – nếu có miệng, nó hẳn đã khóc thét từ lâu.
Rời phi thuyền rồi mất thêm nửa tiếng ở chốt hải quan, Tiểu Hồ phăm phăm bước ra cửa phi trường. Đón nàng là một tay trung niên đầu tóc bù xù, còn Vô Phong và Mi Kha đi đâu mất. Tiểu Hồ nhớ rõ đã nhắn tin dặn tên tóc đỏ ra đón. Gã trung niên bắt tay nàng đoạn cất lời:
-Chào cô, tôi là Thẩm Tháo. Sao, Vô Phong? À, anh ta và Mi Kha về Khẩu Lỗ thành từ hôm qua, cô không biết à?
Nghe thế, cái đầu Tiểu Hồ sôi réo. Nếu không phải Vô Phong kịp thời gửi tin nhắn, nàng đã mua vé đến Khẩu Lỗ thành:
“Một người tên Thẩm Tháo sẽ đón cô. Xin lỗi vì không báo trước nhưng tôi đã về Khẩu Lỗ thành. Việc gấp lắm, thông cảm nhé! Tình hình thế nào chắc cô đã nắm được. Tôi đang quay về chung cư D-287 tìm hiểu Mục Á, có thể cô ta đang ở đâu đấy. Nếu không tìm được Mục Á, tôi sẽ truy hỏi đám nghiên cứu sinh ở phòng thí nghiệm. Tôi đã dự trù tình huống xấu nhất. Nếu bị Đổng Ngư phát hiện, cả Khẩu Lỗ thành sẽ săn lùng tôi và Mi Kha. Nhớ vụ Cửu Long chứ? Giờ cũng y hệt vậy! Chẳng còn cách nào khác. Nhưng yên tâm, Kh’srak sắp đến, người của Mi Kha cũng đang tới. Hồ Quy cũng giúp tôi, Mai Hoa nữa. Bùa hộ mệnh của cô, tôi mới dùng một lần, còn hai lần nữa(*). Chiếc bật lửa vẫn dùng tốt(**).
Cứ ở Thiên Kỷ thành, đừng lo lắng cho tôi. Nhờ cô nghiên cứu những cuốn sách của Hỏa Phu, cố gắng điều tra xem ông ta tìm gì ở kho hạn chế. Báo ngay cho tôi nếu phát hiện manh mối. Thẩm Tháo sẽ giúp cô.
Tôi không xem trực tiếp kỳ thi Tổng Lãnh nhưng luôn nghe tin tức. Cô tuyệt thật đấy!”
Đọc hết tin nhắn, nỗi bực dọc trong Tiểu Hồ lắng xuống như ngọn lửa lụi dần dưới cơn mưa. Nàng tự thấy mình hành xử trẻ con trong khi Vô Phong đối mặt vô số nguy hiểm. Nàng rùng mình nghĩ lại trận chiến Cửu Long, tình cảnh của tên tóc đỏ chẳng hề ổn như hắn nói. Tiểu Hồ muốn giúp hắn nhưng trước hết phải xong việc ở Thiên Kỷ thành. Nghĩ nghĩ ngẫm ngẫm, nàng theo Thẩm Tháo rời phi trường. Trên tàu điện, Tiểu Hồ chúi đầu vào điện thoại nhưng chẳng nhắn tin cho ai hay xem gì khác. Nàng chỉ ngắm nghía dòng tin nhắn cuối cùng của Vô Phong, chốc chốc tự cười, chốc chốc ngước mắt nhìn mặt trời ló rạng trên bầu trời Thiên Kỷ thành.
Tiểu Hồ cùng Thẩm Tháo tới thư viện quốc gia Xích Quỷ. Trước lúc vào việc, cô gái nhờ Thẩm Tháo cung cấp thông tin rồi liên kết chúng thành một thể thống nhất. Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nàng bắt đầu điều tra thẻ thư viện 4810 của Hỏa Phu, trước hết là những cuốn sách mà ông ta từng nghiên cứu. Hỏa Phu đọc rất nhiều văn chương thiếu nhi còn sách khoa học – học thuật chưa đến một phần ba. Là người cao tuổi hồi xuân hay có điều quan trọng ẩn chứa trong những trang sách trẻ thơ? – Tiểu Hồ tự hỏi đoạn lên tầng hai thư viện lo mục sách thiếu nhi. Thẩm Tháo lo sách khoa học.
Lang thang giữa khu văn chương, Tiểu Hồ dỏng mắt dò dẫm kệ thiếu nhi đoạn lôi ra những quyển có bìa hình họa rực rỡ xanh đỏ. Sách chồng đống trên tay cô gái song mỗi quyển mỏng dính dày chưa nổi trăm trang. Hết một lượt, Tiểu Hồ mang chúng ra bàn đọc. Đống sách nhiều tranh hơn chữ, chủ yếu kể chuyện thần thoại hoặc dã sử của người Xích Quỷ. Bắt gặp hình minh họa Kinh Dương Vương cuồn cuộn cơ bắp và cao to hơn cả người Băng Thổ, Tiểu Hồ bật cười. Nàng cá đám tác giả sẽ sốc nặng nếu tận mắt chứng kiến chiều cao thật của ông tổ Lạc Việt. Cô gái cũng nhận ra vợ chồng Lạc Long – Mẫu Cơ hay đám chim lạc điểu. Nhưng tìm mãi mà chẳng thấy điểm khả nghi nào, Tiểu Hồ bèn lật cuốn khác.
Tiểu Hồ ngốn hết bảy mươi cuốn sách sau hai tiếng. Nàng ra kệ, gom tiếp sáu mươi quyển đem về bàn. Không phải Tiểu Hồ đọc lướt mà vì các cuốn đều na ná nội dung, khác chăng là hình minh họa Kinh Dương Vương có xu hướng trẻ hóa và ngày càng giống siêu mẫu. Điểm khác biệt lớn nhất là nội dung những cuốn sách sau được biên tập kỹ càng hơn, chi tiết hơn hoặc giản lược những phần không phù hợp với trẻ em. “Ông tìm cái gì thế? Hỏa Phu?” – Tiểu Hồ chống cằm nhăn trán.
Ba tiếng trôi đi, Tiểu Hồ bơi trong biển giấy ngồn ngộn. Nàng dợm nghĩ Hỏa Phu có thú đọc truyện thiếu nhi lúc nhàn rỗi. Nhưng rất nhanh sau đó nàng hiểu rằng chẳng ai vượt hàng vạn cây số từ Minh Tu thành đến Thiên Kỷ thành chỉ để tiêu khiển. Vả lại trong những năm tháng ấy Hỏa Phu cùng Thát Khan cật lực nghiên cứu, tuyệt không thể phí phạm thời gian. Tiểu Hồ ngó xuống đống sách tìm câu trả lời. Khổ nỗi đáp án nơi đâu giữa trăm hình họa nhảy múa với vạn con chữ?
Đến quá trưa, Tiểu Hồ ôm gáy đầu hàng. Sách vở như mê cung còn nàng chẳng khác kẻ lạc lối. Điều duy nhất làm cô gái kiên trì là Vô Phong. Xong việc sớm bao nhiêu, nàng gặp lại hắn nhanh bấy nhiêu. Thực tế Tiểu Hồ có thể đi ngay nếu muốn, nhưng mớ bòng bong sách vở vô tình khiêu khích trí tò mò của nàng, thành thử đi không nổi. Nàng muốn tìm những mắt xích còn thiếu, nối chúng lại để câu chuyện về Hỏa Phu, Thát Khan và Đề Án Ngục Thánh thành hoàn chỉnh.
Thẩm Tháo gọi Tiểu Hồ ăn trưa rồi trao đổi công việc tại căng tin. Thẩm Tháo không tìm được nhiều manh mối từ đống sách khoa học, có chăng là vài kỹ thuật cấy ghép tế bào gốc. Có lẽ trừ Tế bào gốc – chìa khóa của sự chuyển dịch, không quyển nào ở hạng mục này đủ sức lôi cuốn Hỏa Phu. Đợi Thẩm Tháo nói hết, Tiểu Hồ chuyển sang chuyện của mình. Nghe xong, Thẩm Tháo nhíu mày:
-Đọc nhiều vậy… lẽ nào ông ta đang đối chiếu?
-Đối chiếu… để làm gì? Mà đối chiếu cái gì? – Tiểu Hồ nheo mắt.
-Có thể Kham Mộ muốn tìm bản gốc… – Thẩm Tháo nhún vai, gã vẫn quen gọi Hỏa Phu là Kham Mộ – …cô biết đấy, chuyện thần thoại hay cổ tích thường nhiều dị bản lắm!
Tiểu Hồ ngẩn người sau tự trách mình mải tập trung chi tiết mà không để ý toàn cảnh. Cách đọc cùng số lượng sách nghiên cứu cho thấy Hỏa Phu đã so sánh các dị bản, từ đó truy tìm bản gốc. Tiểu Hồ đoán vì lý do này mà ông ta phải cầu viện kho hạn chế. Vấn đề là tổng số sách quá lớn, nếu đã biết bản gốc nằm trong kho hạn chế thì tại sao Hỏa Phu đọc nhiều như thế? Tiểu Hồ thắc mắc chuyện này với Thẩm Tháo. Gã trung niên chống cằm suy nghĩ rồi đáp:
-Có thể ông ta muốn so sánh “khoảng cách giữa các nghiệm”. Cô biết đấy, trong vài phương trình toán học đặc biệt, kết quả nghiệm tuân theo vài quy luật và những quy luật đó chỉ rõ đặc điểm của phương trình. Mấy câu chuyện cũng vậy thôi! Dị bản thì dị bản nhưng chúng vẫn phải tuân theo tình tiết quan trọng nhất của bản gốc. Hồi làm nghiên cứu, tôi cũng sử dụng phương pháp “khoảng cách giữa các nghiệm” nhằm tìm ra đặc điểm của Tế Bào 7 Mạch. Thử tưởng tượng mỗi dị bản là một nghiệm rồi tìm liên hệ giữa chúng, biết đâu cô sẽ phát hiện manh mối?
Tiểu Hồ gật gù tạm hiểu. Trước hết nàng cần tìm hiểu Hỏa Phu đọc truyện nào và nó chắc chắn là câu chuyện lắm dị bản nhất. Nghĩ tới đây cô gái liền thở dài nhớ Hỏa Nghi. Nhưng nhớ nhung vô ích, Tiểu Hồ phải chấp nhận thực tế bơi giữa biển sách thêm lần nữa, bắt đầu từ quyển đầu tiên. Nàng ngó quanh, tự hỏi thư viện này liệu có chỗ ngủ cho khách đọc?
…
Cùng lúc tại Khẩu Lỗ thành, tên tóc đỏ tỉnh giấc trong không gian chật hẹp sặc mùi xào nấu. Bằng con mắt ngái ngủ, hắn nhận ra đồng hồ điểm chín giờ sáng. Muộn! – Vô Phong tự nhủ song cơ thể chẳng chịu nhúc nhích. Bất thình lình hắn bật dậy ngó nghiêng, thấy mái đầu vàng của Mi Kha yên vị ở góc giường mới an tâm nằm tiếp. Hai người đều kiệt sức vì cuộc rượt đuổi cách đây sáu tiếng. Chuyến khứ hồi Khẩu Lỗ thành không dễ dàng như họ tưởng.
Chiều hôm 14 tháng 4, bọn Vô Phong về Khẩu Lỗ thành. Họ trở lại chung cư D-287 tìm bà giám đốc cốt truy hỏi về Mục Á. Nhưng khác thái độ nhiệt tình như mấy ngày trước, bà giám đốc tỏ rõ nghi ngại khi gặp hai người. Suốt buổi bà ta chỉ ừ hữ thay vì trả lời thẳng thắn. Ngửi thấy mùi bất ổn, Mi Kha bèn kéo tên tóc đỏ rời tòa chung cư, vừa ra cửa hốt nhiên chạm trán một toán cảnh binh. Gặp hai người, đám cảnh binh liền rút súng hò nhau truy bắt. Không muốn gặp rắc rối với chính quyền, Vô Phong giơ tay xin hàng nhưng Mi Kha đạp đổ mọi thứ. Cô ả đấm tung mặt một tay cảnh binh, đạp gã khác ngã lông lốc xuống cầu thang, sau đấy cùng Vô Phong tháo chạy giữa mưa đạn trước khi nhảy xuống con sông bên cạnh tòa nhà. Đêm ấy toàn bộ D-287 náo loạn.
Lo sợ cảnh binh phát lệnh truy nã, Vô Phong không dám thuê phòng khách sạn mà phải gọi Hồ Quy trợ giúp. Sau rốt hắn và Mi Kha cuốc bộ gần hai mươi cây số đến vùng ngoại ô, tạm trú trong một tiệm ăn chật hẹp đồng thời là cơ sở tình báo của Phi Thiên. Dù bực bội nhưng vừa mệt vừa lạnh, Vô Phong đành để cái ngủ xâm chiếm trí óc thay vì nặn ra câu chữ quát tháo Mi Kha. Đầu đuôi sự thể là thế.
Tiệm ăn làm việc, tiếng lách cách xoong chảo cùng âm thanh dầu mỡ xèo xèo như móc câu lôi con cá Vô Phong trở dậy. Hắn lay vai gọi Mi Kha đoạn mở máy chiếu hóng tin tức, đồ rằng mặt mình đã xuất hiện khắp thành phố. Quả thực đang có lệnh truy nã, nhưng là tìm những kẻ mạo danh cảnh binh mà bọn Vô Phong gặp ở chung cư D-287. Vô Phong chau mày đoạn quay sang hỏi Mi Kha:
-Cô biết chúng là đồ giả?
Mi Kha gãi đầu ngáp ngắn ngáp dài đoạn trả lời:
-Phải. Đồ thật khác, họ sẽ rút thẻ nhân viên công vụ, hỏi chúng ta qua loa vài câu rồi đưa về sở, họ chỉ rút súng nếu chúng ta chống đối. Đám hôm qua hành xử như lũ côn đồ, vì chúng đâu được dạy biện pháp nghiệp vụ?
-Lẽ nào Đổng Ngư phát hiện ra chúng ta?
Mi Kha lắc đầu:
-Tôi không nghĩ thế. Đổng Ngư sẽ hành động khôn ngoan hơn, đám hôm qua giống như lần đầu tiên đến Khẩu Lỗ thành. Khẩu âm của chúng hơi hướm Băng Hóa, dung mạo cũng thế. Tôi ngửi được một gã có mùi mồ hôi rất nặng, ăn nhiều đồ cay quá mà!
Tên tóc đỏ chợt nhớ xe hàng chất đầy bao tải bột ớt của Mai Hoa. Ở Băng Hóa, dân Mù Thủy tiêu thụ ớt mạnh nhất đồng thời sở hữu mùi cơ thể không mấy dễ chịu. Hồi giả gái, Vô Phong từng nghe Tập Lâm gọi điện thoại và trả lời đối tác rằng sẽ tìm Hỏa Phu để giải quyết những khó khăn khi nghiên cứu Ngục Thánh(***). Rốt cục Lực Lượng Mù Thủy đã mò đến.
Anh chàng Kh’srak xuất hiện trưa cùng ngày, đến chiều có Si Giáng nhập hội. Nhóm Vô Phong tổng cộng bốn người, chưa kể sự trợ giúp khi cần thiết từ Hồ Quy và Mai Hoa. Theo kế hoạch, họ sẽ chộp một nghiên cứu sinh của Đổng Ngư rồi tra hỏi tất tần tật về dự án nghiên cứu Tế Bào 7 Mạch. Nhưng tên tóc đỏ tạm hoãn chuyện này rồi giải thích với Mi Kha:
-Giờ đụng vào đám nghiên cứu sinh, Đổng Ngư sẽ biết, chúng ta buộc phải rời khỏi đây sớm. Tôi nghĩ nên tìm Mục Á trước tiên.
-Tìm được không? – Mi Kha nhún vai – Anh thấy đấy, căn hộ của Thát Khan chẳng còn dấu vết nào, bà giám đốc chung cư cũng từ chối trả lời. Chúng ta hết việc ở đó rồi.
Vô Phong gãi gãi cằm:
-Tôi nghĩ là chưa hết. Chung cư cháy, cảnh binh phải điều tra nguyên nhân hỏa hoạn chứ nhỉ? Chẳng lẽ họ không gom được chứng cứ nào?
Mi Kha nhướn mày, lúng liếng nhìn hắn:
-Thi thoảng anh cũng thông minh đấy chứ, quý ngài ngốc ngếch? Nhưng anh định khảo cung bọn họ, xâm nhập mạng máy tính hay đột nhập sở cảnh binh? Chọn cách nào?
Tên tóc đỏ không thừa hơi làm ba việc trên. Hắn chọn phương án tối ưu hơn cả: nhờ Hồ Quy giúp đỡ. Phi Thiên có mạng lưới tình báo ở Khẩu Hàm quốc, dư sức truy cứu một vụ cháy cỏn con. Kết quả vượt ngoài mong đợi của Vô Phong. Một nhân viên trong sở cảnh binh Khẩu Lỗ thành sẽ đưa tài liệu trận hỏa hoạn chung cư D-287, đồng thời giải đáp mọi thắc mắc cho hắn.
Mười giờ tối hôm ấy, Vô Phong đến một quán rượu tại nội đô thành phố như đã hẹn. Ẩn mình ở góc kín đáo, nhâm nhi rượu nóng và chờ đợi tên tóc đỏ là một người đàn ông Đông Thổ trạc tuổi bốn mươi. Ông ta bắt tay Vô Phong, tự giới thiệu mình tên Thô Điều, nhân viên phòng lưu trữ dữ liệu của sở cảnh binh. Chào hỏi xong, Thô Điều bày ra tài liệu vụ cháy chung cư D-287 bao gồm ảnh chụp hiện trường, lời khai của hàng xóm sống cạnh vợ chồng Thát Khan – Mục Á, dữ kiện điều tra từ các điều tra viên, vân vân. Thô Điều nói:
-Trước vụ hỏa hoạn, D-287 là chung cư kiểu cũ nên không có máy quay hay hệ thống máy tính. Do vậy chúng tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra ở căn hộ 692, chỉ còn cách dựa vào lời khai của những người sống quanh đấy. Nói chung họ chỉ nghe vợ chồng Thát Khan cãi nhau, có cả xô xát. Nhưng chẳng ai gọi bảo vệ tòa nhà hay báo cảnh binh can thiệp. Sau đấy nửa tiếng, hết căn hộ rồi cả chung cư cháy rụi!
Vô Phong lật giở các trang giấy lẫn ảnh chụp. Thô Điều bảo hắn lật trang tài liệu, chỉ vào mục khảo sát hiện trường đoạn tiếp lời:
-Lửa thiêu gần hết song vẫn để lại vài thứ. Thứ này… – Thô Điều chỉ vào một bức hình – …là nhẫn cưới mà Thát Khan mua ở Khẩu Lỗ thành. Trên nhẫn có dính “lửa lỏng”, một hợp chất cao phân tử. Thứ này tỏa nhiệt năng cực lớn khi bị đốt cháy và bốc hơi hoàn toàn, thường dùng trong quá trình nung chảy quang tố. Chúng tôi đoán vì “lửa lỏng” nên chiếc nhẫn mới méo mó như thế. “Lửa lỏng” rất nguy hiểm, nó nung chảy da thịt con người, có thể đốt trụi cả xương, vậy nên rất khó để mua hoặc sở hữu. Nhưng Thát Khan làm nghiên cứu sinh, dùng chất hóa học nhiều. Do đó…
Thô Điều bỏ lửng câu nói. Vô Phong nheo mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương dặt dẹo vì “lửa lỏng” sau nói:
-Các ông nghi ngờ Thát Khan giết vợ mình?
-Phải.
Tên tóc đỏ gật gù. Mục Á lừa dối Thát Khan rất nhiều, từ việc giả mạo cái tên “Mạt Lã” trên giấy đăng ký nhà đến ngoại tình với đồng nghiệp của chồng. Nhưng đàn bà tệ nhất chuyện giữ bí mật, Vô Phong đoán Thát Khan đã phát hiện mặt thật của Mục Á, vợ chồng cự cãi sinh bi kịch. Nhằm phi tang chứng cứ, Thát Khan dùng “lửa lỏng” đốt xác cô vợ rồi bỏ trốn.
Thô Điều lật vài tấm ảnh khác chụp két sắt trong căn hộ. Cái két xém đen và trống hơ trống hoác, không tiền bạc cũng chẳng chứa thứ gì giá trị – nó đã như thế trước lúc xảy ra hỏa hoạn. Nếu dựa theo suy đoán của Vô Phong, sau khi giết vợ, Thát Khan đã ôm hết tiền bạc chạy trốn. Thát Khan khờ khạo, nhưng y có thể dùng “lửa lỏng” phi tang xác vợ thì ôm tiền bỏ trốn chỉ là chuyện vặt. Nhưng bỏ trốn đi đâu? Bỏ trốn khi đã dồn hết tâm sức nghiên cứu? Bỏ trốn khi chưa khám phá được bản chất Tế Bào 7 Mạch? Quan trọng hơn cả, Thát Khan khó tìm được người nào chịu chi tiền cho công việc của y như Đổng Ngư. Vô Phong ngẫm nghĩ, cảm giác tình tiết này rất khiên cưỡng. Sau vụ danh tính “Mạt Lã”, tên tóc đỏ không dám khẳng định bất cứ điều gì. Hắn xem hồ sơ lần nữa đoạn hỏi:
-Các ông có nghĩ một người thứ ba xen vào? Ý tôi là một kẻ khác giết vợ chồng Thát Khan?
-Tổ điều tra đã nghĩ thế. – Thô Điều nói – Nhưng tới khi tìm được “lửa lỏng”, chúng tôi phải lật lại vấn đề. Giống quang tố, chính phủ kiểm soát “lửa lỏng” rất chặt, bọn đầu trộm đuôi cướp thông thường chẳng thể sở hữu nó.
Vô Phong nghĩ kẻ chủ mưu thực sự là Ngụy Mã – nhân tình của Mục Á. Gã chắc chắn biết “lửa lỏng”, chưa kể là tay buôn bán chợ đen có hạng. Sau vụ cháy chung cư, Ngụy Mã lập tức đến Thiên Kỷ thành nhờ Bì mỏ nhôm bán đấu giá chiếc đĩa vàng. Vô Phong đoán chiếc đĩa từng nằm trong két. Điều này xem chừng hợp lý hơn giả thuyết Thát Khan giết vợ. Tên tóc đỏ hỏi Thô Điều:
-Tại sao các ông không tiếp tục vụ này?
-Cấp trên có lệnh ngừng điều tra. Chúng tôi phải đóng sổ, coi nó như tai nạn dân sự và gắn tình trạng “mất tích” cho vợ chồng Thát Khan. Vài người nói Đổng Ngư yêu cầu như thế, ông ta có quan hệ thân thiết với gần nửa quan chức trong sở cảnh binh.
-Ông ta che giấu điều gì à?
-Tôi không rõ. – Thô Điều lắc đầu – Chẳng ai muốn dây vào Đổng Ngư cả.
Vô Phong hỏi tiếp:
-Vậy Mục Á? Cô ta hoàn toàn biến mất?
-Phải. Những tài khoản ngân hàng hay thuê bao điện thoại chẳng giúp ích gì hết. Cô ta biến mất khỏi Khẩu Lỗ thành. Nhưng chúng tôi tin Mục Á đã nằm lại ở căn hộ. “Lửa lỏng” khi cháy sẽ thiêu rụi mọi thứ, kể cả chính nó mà không để lại vết tích.
Thô Điều đưa ảnh thẻ căn cước Mục Á cho tên tóc đỏ. Trên thẻ là một người phụ nữ Đông Thổ, tóc buông thõng hai vai kiêu kỳ, gương mặt sang trọng và quý phái. Có lẽ Mục Á tự ý thức vẻ đẹp của mình nên cô ta không bao giờ thỏa mãn với Thát Khan. Vô Phong cau mày nhìn tấm ảnh chụp chiếc nhẫn co rúm vì sức nóng “lửa lỏng”. Mục Á đã chết, hoặc cũng có thể cả cô ta và Thát Khan đều chết. Nhưng dù thế nào chăng nữa, đó vẫn là đoạn kết buồn của một cuộc tình.
Rời quán rượu, Vô Phong âm thầm suy tính. Dù chưa có đáp án chính xác nhưng Vô Phong đoan chắc hai điều: thứ nhất là Thát Khan từng giữ chiếc đĩa vàng, thứ hai là Ngụy Mã đã nhúng tay vào vụ hỏa hoạn. Nếu cả ba người đã chết, Vô Phong chỉ còn đầu dây mối nhợ cuối cùng để vén màn bí mật: Đổng Ngư. Hắn bèn nhấc máy gọi Mi Kha:
-Bản đồ thành phố, nơi sống, lịch làm việc, đám người thân cận… tôi cần mọi thứ về Đổng Ngư. Chúng ta không cần đám nghiên cứu sinh nữa, Đổng Ngư sẽ giải đáp tất cả. Nhanh lên, chúng ta đang chạy đua với bọn Mù Thủy đấy!
0 Bình luận