Web Novel
Chương 08: (Quá khứ) Bông Hoa Dành cho Ác Nữ Đã Chết
0 Bình luận - Độ dài: 1,005 từ - Cập nhật:
Chương 08: (Quá khứ) Bông Hoa Dành cho Ác Nữ Đã Chết
“Làm ơn, Reinaldo. Hãy sống hạnh phúc.”
Chị gái tôi đã nói như vậy khi vươn tay ra từ sau song sắt.
“Em không thể, chị ơi.”
Tôi nắm lấy tay chị và đặt môi lên những đầu ngón tay mảnh mai.
Không có chị, làm sao em có thể hạnh phúc được?
“Reinaldo, làm ơn.” Chị tôi nói với giọng run rẩy.
Chị yêu quý của em.
“Cha sắp bị xét xử rồi. Đừng dính dáng vào chuyện này.”
Tôi không quan tâm điều gì sẽ xảy ra với cha. Tôi không quan tâm điều gì sẽ xảy ra với người đàn ông đó.
Chỉ cần nghĩ đến cha – kẻ đã đối xử tàn nhẫn với người chị gái quý giá của tôi – cũng đủ khiến tôi muốn khạc nhổ.
“Em sẽ luôn ở bên chị, chị ơi.”
“Làm ơn. Làm ơn đừng làm vậy.”
Những tiếng nức nở của một người chị đau buồn.
Tôi muốn thực hiện mọi điều chị mong muốn, nhưng tôi không thể chấp nhận điều đó.
Nếu chị ruồng bỏ em, em thà chết cùng chị còn hơn.
Chị đã cố gắng ngăn cản tôi bằng mọi cách, vì tôi dành cho chị những tình cảm quá mãnh liệt.
Chị là gia đình duy nhất của tôi, là chỗ dựa duy nhất của tôi.
Chị, người có mẹ khác với tôi, đã yêu thương tôi hơn bất kỳ ai.
Ngay từ khi tôi chào đời, tôi đã bị mẹ ruồng bỏ.
Cha tôi đã lợi dụng chị cả làm người thừa kế, biến chị thứ thành hôn thê của thái tử, còn tôi chỉ là một phương án dự phòng – một sự đảm bảo phòng khi có chuyện xảy ra với chị.
Người duy nhất đưa tay ra với tôi khi ấy chính là chị Rosemary – một cô gái nhỏ khao khát được yêu thương.
Chị đã bị cha lợi dụng, bị hôn phu phản bội, và bị giam cầm trong một nhà tù lạnh lẽo.
Tôi căm hận bản thân vì không thể cứu chị.
“Reinaldo.”
Chị chạm vào má tôi, nơi đang đẫm nước mắt.
“Không sao đâu. Chị sẽ luôn bên em.”
Đó là những lời chị luôn nói mỗi khi tôi khóc vào ban đêm.
“Ngủ ngon, Reinaldo. Chị sẽ luôn bên em.”
Chị luôn vuốt ve má tôi, xoa dịu tôi những đêm tôi bật khóc vì cô đơn.
“… Hmm … không … chị ơi …”
Những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Làm ơn, đừng rời xa em.
Em yêu chị hơn bất kỳ ai.
Chị ơi. Chị Rosemary…
Reinaldo choàng tỉnh khỏi giấc mơ về chị gái mà cậu đã không gặp trong một thời gian dài.
Cậu ngồi dậy, ôm lấy đầu đang đau nhức, nhấc bình nước bên cạnh bàn và rót một ly uống.
Những ký ức hơn mười năm trước vẫn ám ảnh cậu.
Cậu đứng dậy, khoác áo choàng, cầm lấy bó hoa mà quản gia vẫn chuẩn bị mỗi ngày, rồi rời khỏi phòng ngủ.
Trong tòa lâu đài cổ ở phương Bắc này, số lượng người hầu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đã nhiều năm kể từ khi Reinaldo thành lập vùng đất của riêng mình.
Cậu cầm chân đèn, tiến vào tầng hầm của lâu đài – nơi mang huy hiệu hình hoa hồng.
Cái lạnh bao trùm lấy Reinaldo.
Ở dưới tầng hầm này chính là nơi an nghỉ của Rosemary.
Mỗi ngày, Reinaldo đều đặt hoa lên mộ chị – một nơi mà không một ai trong lâu đài biết được chủ nhân của nó thực sự là ai.
“Chào buổi sáng, chị.”
Bên dưới bức tượng đá của chị, thi thể của chị đang yên nghỉ.
Những bông hoa được dâng hôm qua được chuyển sang một bên, thay vào đó là những bông hoa mới.
Đối với Reinaldo, việc gặp chị mỗi ngày vừa là thói quen, vừa là một nghi thức.
“Chị ơi. Chị muốn trừng phạt những kẻ đã giết chị thế nào đây?”
Đây là câu hỏi cậu luôn đặt ra mỗi ngày sau khi chào chị.
“Chúng ta có nên treo cổ chúng như cách chị đã bị hành hình không? Hay chặt đầu chúng? Hoặc có lẽ bắt chúng làm nô lệ khổ sai?”
Khuôn mặt của Reinaldo khi nói về sự trả thù lại trong sáng như một đứa trẻ.
Bất kỳ ai biết đến Reinaldo Rose – vị Công tước Băng Giá lạnh lùng và tàn nhẫn – sẽ vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến vẻ mặt này của cậu.
“Cuối cùng em cũng đã sẵn sàng rồi. Giờ chỉ cần quyết định cách thức nữa thôi ……”
Hmmm, Reinaldo đặt tay lên cằm.
“Em không thể nghĩ ra phương pháp nào khiến chị hài lòng nhất. Hơn nữa, nếu làm tất cả trong một lần thì lại quá nhàm chán.”
Dù cho kẻ mà em định ra tay có là hoàng tộc đi chăng nữa.
Em đã chuẩn bị suốt hai mươi năm qua.
Dù thế nào đi nữa, em cũng muốn hắn phải chịu đựng trong thời gian dài nhất có thể.
Em muốn mang lại công lý cho chị – người đã phải gánh chịu những tội lỗi không phải do mình gây ra.
Từ xa, tiếng chuông báo giờ vang lên.
“Đến giờ rồi. Em sẽ quay lại.”
Sau khi cúi đầu, Reinaldo rời khỏi ngôi mộ.
Tiếng chuông vang vọng trong tai cậu.
Âm thanh của chiếc chuông báo hiệu giờ hành quyết năm xưa vẫn vang vọng không ngừng trong tâm trí Reinaldo.
Hình ảnh chị gái cậu, đôi mắt đẫm lệ, nhìn cậu trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, mãi mãi khắc sâu trong ký ức của cậu.
Dù đã cố gắng nhớ lại nhiều lần, cậu vẫn không thể hiểu được nụ cười của chị khi chị đối mặt với cái chết.


0 Bình luận