Vào mùa xuân của năm học đầu tiên, sau khi tôi đã vào được học viện một cách an toàn.
Tôi, Leon Fou Bartfalt, đang nấp trong bụi cây của sân sau khuôn viên trường.
Nấp chung một nơi với tôi ấy chính là đồng chí Luxion.
「Chàng hoàng tử mơ màng trước cái ao làng trông nghệ quá nhỉ. Dù là trong đầu hắn chỉ suy nghĩ vẩn vơ mấy thứ như là làm hoàng tử sao mà mệt quá đi.」
Đằng xa kia là Julius điện hạ, một trong những mục tiêu chinh phục của cái otome game đó.
Nhìn thì có vẻ là hắn chỉ đang nghĩ ngợi ở một nơi vắng người thế này thôi, thế nhưng──đây là thứ mà người ta gọi là sự kiện.
『Đi nhìn trộm thế này, đúng là chủ nhân có sở thích quái gở thật.』
「Tại vì ta tò mò. Ngươi không nghĩ rằng việc được chiêm ngưỡng một cảnh tượng nổi tiếng của trò chơi mà ngươi đã chơi là một trải nghiệm quý báu sao?」
Đây chính là sự kiện gặp gỡ giữa nhân vật chính với chàng hoàng tử.
Nàng nhân vật chính đang nhiệt thành với kỳ vọng về cuộc sống học đường đã tát thẳng mặt chàng hoàng tử thô lỗ.
Nếu được tận mắt chiêm ngưỡng khung cảnh đã mắt khi tên hoàng tử bị tát, thì dĩ nhiên là tôi sẽ đi nhìn trộm rồi.
『Chẳng phải chủ nhân đã bảo đấy không phải chuyện của mình ư?』
Tất nhiên là không phải việc của ta, nhưng tò mò thì vẫn là tò mò chứ.
──Ít nhất thì tôi vẫn muốn biết nhân vật chính là kiểu con gái như thế nào.
Có sự khác biệt nào giữa nhân vật chính được điều khiển bởi người chơi và nhân vật chính ngoài đời thật không?
Tôi đi nhìn trộm cũng là để giải đáp thắc mắc đó.
「Mình cũng muốn xem cảnh một tên trai đẹp bị tát nữa.」
Khi tôi nói ra một lời giải thích ngẫu hứng như thế, Luxion lắc con mắt độc nhất của hắn qua lại theo chiều ngang.
Như để nói rằng mình chẳng hiểu gì cả.
『Chủ nhân quả là có một nhân cách thật tuyệt vời.』
「Ngươi vẫn độc mồm như mọi khi nhỉ.」
『Không phải chính chủ nhân mới là người cho tôi cơ hội làm vậy sao? ──Ồ?』
Con mắt độc nhất của Luxion phát hiện ra một cô gái đang lén lút tiến lại gần đây.
Nhỏ không phát hiện ra rằng bọn tôi đang nấp ở đây. Nhỏ này──không phải là nhân vật chính.
Trông nhỏ này chẳng giống bất cứ ai trên tấm hình minh họa bao bì của cái otome game đấy cả.
「Nhỏ này──mình đã thấy ở lễ nhập học rồi.」
Nhỏ là một đứa con gái rất khó ở.
Không phải là tôi ghét nhỏ hay gì, chỉ là khi nhìn thấy mặt nhỏ thì tôi thấy cáu bẳn hơn hẳn.
『Chủ nhân, cô ta định đi nói chuyện với Julius kìa. Cô ta là nhân vật chính ư?』
Tôi bắt đầu di chuyển.
「Không thể có chuyện đó được. Nhìn cô ta quá khác biệt.」
Nhân vật chính theo như mô tả của game cao hơn và có ngoại hình đẹp hơn nhiều.
Nhỏ đó không phải nhân vật chính──chắc vậy.
Khi tôi còn đang quan sát, nhỏ tự lẩm bẩm gì đó.
「Bình tĩnh nào, Marie. Nếu mày có thể thông qua sự kiện gặp gỡ để làm quen với hoàng tử, thì mày thắng chắc rồi.」
Tôi nhanh chóng hiểu ra mọi thứ.
──Aa, nhỏ này cũng giống như tôi.
「Luxion, lại đây.」
Tôi lẻn đến chỗ cô gái──Marie, giờ vẫn còn đang tính toán thời điểm để bước ra, và rồi tôi nhảy đến khi nhỏ đang chuẩn bị lên giọng gọi hoàng tử Julius.
Tôi nắm lấy tay và che miệng nhỏ lại trước khi kéo nhỏ ra khỏi đó.
「Ưm!」
Marie không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhỏ đang rất sốc──và rồi trở nên sợ hãi.
Tôi vẫn giữ chặt lấy nhỏ và nhanh chóng tranh thủ lúc vẫn chưa có ai để rời khỏi đó rồi mới thả nhỏ ra.
Sau đó nhỏ lườm tôi trong khi vẫn còn hoảng sợ.
「Cậu, cậu làm gì vậy hả!? Tôi đang rất gấp đây. Cậu tưởng là mình muốn làm gì thì làm ư? Tôi sẽ không tha cho cậu đâu.」
Mặc dù đang tỏ ra mạnh mẽ, nhưng rõ như ban ngày là nhỏ vẫn còn rất sợ.
Cảm giác như là tôi đang đứng trước mặt em gái mình trong kiếp trước vậy.
Có lẽ vì vậy nên tôi mới thấy khó chịu chăng?
「──Là bởi vì cô không muốn tôi phá mất sự kiện gặp gỡ với hoàng tử đúng chứ?」
Đôi mắt của Marie nhanh chóng mở rộng ra rồi khép hờ lại.
Biểu cảm của nhỏ trở nên lạnh lùng hơn trước.
「Có vẻ là anh cũng giống tui.」
Vậy là tôi không nhầm.
「Cô định làm gì đấy? Sao cô lại bước ra ngoài đó?」
Tôi cũng đã cơ bản đoán ra được nhỏ này định làm gì.
Nhưng, tôi vẫn muốn khẳng định lại.
「──Đấy có phải chuyện của anh đâu?」
Marie đảo mắt đi. Vậy là nhỏ định dùng sự kiện này để dẫn trước nhân vật chính.
「Tất nhiên là việc của tôi rồi. Cô, cô có hiểu là mình đang làm gì không vậy?」
「Anh phiền quá! Quan trọng hơn, thả tui ra ngay đi. Nếu tui không nhanh lên thì nhân vật chính sẽ đến mất!」
Marie cố bỏ chạy. Tôi ép góc nhỏ vào tường và chống cả hai tay lên để cắt đi đường trốn của nhỏ.
Cô nàng Marie bé nhỏ đang hoảng loạn.
「Đừng có làm trò. Nghe tôi này, thế giới sẽ bị phá hủy nếu nhân vật chính và mục tiêu chinh phục không gặp nhau.」
Theo thuật ngữ trong game thì đấy sẽ là game over.
Vẫn hãy còn quá sớm để tôi bị dính phải game over nên tôi sẽ ngăn việc đó lại.
「Hảả? Sao việc đấy lại xảy ra được? Nếu muốn dọa tui thì nghĩ ra thứ khác hay ho hơn đi. Nếu còn không thả tui ra, tui sẽ hét lên và người ta sẽ đến đây đó. Nếu tui hét lên, đời học sinh của anh──không, cuộc sống của anh sẽ đi tong luôn.」
Nhỏ này──tính cách của nhỏ giống hệt con em gái của tôi.
Hẳn là nếu nhỏ hét lên tại đây, tôi sẽ vào vai người xấu ngay.
Nhưng mà, có thứ rất là lạ.
Sao cô nàng này lại nhắm vào hoàng tử?
「Cô, cô chơi cái otome game đó rồi đúng không? Thế tại sao cô lại định phá đám sự kiện hở?」
「Tất nhiên là──」
Khi nhỏ còn đang nói, một tiếng *Bốp!* vang lên từ đằng xa.
Bọn tôi đều hiểu âm thanh ấy nghĩa là gì.
「Vậy là tui đã lỡ mất sự kiện gặp gỡ duy nhất mất rồi.」
Marie ngã khuỵu xuống và dựa lưng vào tường.
Nước mắt tràn bờ mi.
「Không, không thể nào──dù là cuối cùng tui cũng vào được học viện vậy mà. Dù là tui đã phải chờ suốt mười năm vậy mà!」
Nước mắt tràn ra thành giọt lớn và nhỏ bắt đầu khóc thành tiếng.
「N-Này.」
「Dù là tui đã chắc chắn là mình sẽ được hạnh phúc vậy mà! Là lỗi của anh hết. Tại anh mà tui phải chịu cảnh nghèo túng suốt đời!」
──Tôi không thích nhìn cảnh con gái khóc vì nó khiến tôi thấy rất khó chịu.
『Chủ nhân, không phải là sẽ tốt hơn nếu chúng ta chia sẻ thông tin ư?』
Tôi cũng cảm thấy sự cần thiết sau khi nghe đề nghị của Luxion.
Nếu nhỏ đã hoàn thành trò chơi rồi, nhỏ hẳn không thể nào nghĩ đến việc phá hủy sự kiện gặp mặt.
「Ừ đúng. Này, đừng khóc nữa.」
Nhưng, một tiếng *kuuuu* vang lên từ phía cái bao tử của Marie vẫn đang khóc lóc.
Marie ngay lập tức ngưng khóc và dùng cả hai tay để ấn vào bụng mình. Nhỏ trông có vẻ xấu hổ.
「──Cô có đói không?」
Marie gật nhẹ đầu.
Trông nhỏ giống với đứa em gái trong kiếp trước của tôi đến nỗi tôi không thể bỏ mặc nhỏ.
Bên cạnh đó, chúng tôi đều là người chuyển sinh. ──Tôi không làm lơ nhỏ được.
「Tôi sẽ đãi cô một bữa, vậy nên rời khỏi đây cái đã.」
Marie nắm lấy bàn tay mà tôi giơ ra cho nhỏ.
「Được, được rồi.」
52 Bình luận