「Cô là trẻ con hả, lại còn ngủ quên như thế!」
「Tui, tui xin lỗi mà.」
Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nghe thấy rằng Marie đi trễ chỉ vì nhỏ ngủ quên.
Tôi đã có một dự cảm rất xấu, nhưng chắc hẳn là trực giác của tôi cũng không quá chính xác.
Thật mừng vì trực giác của tôi đã sai.
Hai chúng tôi vội vàng hướng đến cảng và vào chỗ neo tàu bay.
Tôi vừa đi vừa nói chuyện với Marie.
「Không biết tàu đã đi chưa?」
Có vẻ là nhỏ lo rằng không biết tàu của bố tôi đã cất cánh chưa.
「Đấy là tàu cá nhân nên chắc sẽ hoãn được thôi. Dù là bên bến cảng sẽ phàn nàn với chúng ta.」
『Dù có bị bỏ lại thì cũng không sao. Partner của tôi sẽ đưa cả hai người đến đích.』
「Partner nổi bật quá. Ngươi làm nó to quá đấy.」
『Đấy là theo chỉ dẫn của chủ nhân. Không phải lỗi của tôi.』
「Vậy hả? Ừ thì chắc là vậy rồi.」
Tôi cũng nói chuyện với Luxion, nhưng linh cảm kỳ lạ trong ngực tôi chẳng hiểu sao lại chẳng nguôi ngoai từ nãy đến giờ.
「──Marie, không có chuyện gì xảy ra thật chứ?」
Tôi lo lắng hỏi lại Marie, nhưng có vẻ như bản thân nhỏ không hiểu tôi đang nói gì.
「Ý anh là sao?」
「Là vì──không, thôi quên đi.」
「Khoan đã! Giờ tui thấy tò mò rồi, nói ra đi chứ!」
Nhỏ này sẽ chỉ cười nếu biết rằng tôi có linh cảm xấu thôi.
Tôi nhìn sang Luxion.
「Luxion, hôm qua có xảy ra chuyện gì không?」
『Chủ nhân nghĩ là tôi biết hết mọi thứ trong học viện này chắc? Tôi chưa nhận được lệnh, nên tôi không điều tra gì cả.』
Đúng là một tên phiền phức.
Marie nhìn sang Luxion và ra vẻ mặt thất vọng.
「Vậy mà tui cứ nghĩ là một AI sẽ tuyệt vời hơn thế này cơ. Hay là, ngươi cũng nhiễm phải bệnh hết thuốc chữa rồi?」
Lời của Marie dường như đã kích động Luxion. Hắn ta lên tiếng chống đối.
『Tôi không thể bỏ qua việc đó được. Nguyên nhân chính là bởi vì chủ nhân đã không ra lệnh cho tôi đi thu thập thông tin vì ngài ấy chẳng có mấy hứng thú với vấn đề của học viện. Làm sao mà hai người có thể trông chờ kết quả từ tôi trong khi tôi còn chẳng nhận được lệnh để làm việc đó cơ chứ? Trên hết, tôi không phải là một kẻ ăn không ngồi rồi. Cơ thể chính của tôi đang làm việc hết công suất để xây dựng nhà máy tại nơi của chủ nhân. Không làm những việc vô ích cũng chính là bằng chứng cho sự xuất sắc──』
Marie phớt lờ Luxion vẫn đang nói năng say sưa và tỏ ra hứng thú với chủ đề về nhà máy.
「Anh có cả nhà máy hả!? Ể, không lẽ là anh giàu lắm sao!?」
「Đấy vẫn còn là việc của tương lai. Dù sao thì vẫn sẽ tốt hơn nếu có nhiều nguồn thu nhập mà.」
「Tuyệt ghê~」
Cả tôi và Marie đều mất hứng thú với lời giải thích của Luxion.
Luxion lên tiếng.
『──cả hai người đều có tính cách như nhau. Ngay cả cái cách hai người ngó lơ lời giải thích của tôi cũng giống hệt nhau nốt.』
「Giống thế nào cơ chứ!?」「Giống ở đâu cơ chứ!?」
Giọng tôi lại khớp với Marie lần nữa.
Có hơi xấu hổ──và cả buồn cười.
Cả hai chúng tôi bật cười cùng nhau.
「Tui muốn ăn cơm sau khi đến nhà của Leon. Với cả──bánh gạo nữa!」
「Tôi sẽ chuẩn bị cơ mà, nói thế nào đây nhỉ, khẩu vị của cô bình thường thật.」
「Có sao đâu đúng không. Anh có thể ăn lúc nó còn giòn, nhưng ngay cả khi để mềm nó cũng ngon nữa.」
「Cũng ngon đấy, nhưng vẫn còn chưa hết đâu.」
「Mochi?」
Nhỏ này, mong chờ mỗi bánh gạo và mochi──
Mà không, tôi cũng hiểu được cảm giác của nhỏ.
Dự cảm xấu của tôi đã dịu đi và tôi cũng nhẹ nhõm phần nào.
Có vẻ linh cảm xấu chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi.
Trong lúc bọn tôi còn đang sôi nổi chuyện trò, một bãi đậu tàu đã lọt vào tầm mắt ở phía kia của bến cảng.
Hình như là chỉ một chút nữa thôi là tàu bay sẽ cất cánh.
「Ồ, vừa đúng giờ luôn. Lên tàu thôi nào.」
「Tui sẽ ngồi gần cửa sổ!」
Marie ù té chạy. Vừa nhìn vẻ tràn đầy năng lượng của nhỏ tôi vừa nghĩ đến em gái mình.
Không biết định mệnh sắp đặt thế nào mà tôi lại có duyên với kiểu nhân vật em gái ở cả kiếp trước và kiếp này vậy nhỉ?
Đột nhiên có thứ gì đè nặng trong tâm trí làm tôi phải ngoái lại nhìn.
Chắc chắn là có thứ gì đó đang khiến tâm trí tôi trở nên bất an.
Cùng với linh cảm xấu từ sáng nay──tôi nhìn lại và tự hỏi liệu rằng có chuyện gì bất ổn không.
『Chủ nhân, có chuyện gì sao?』
「──Không có gì.」
Marie đã bước lên tàu bay và vẫy tay liên tục về phía tôi.
「Nhỏ đó hôm nay cũng năng động quá nhỉ.」
Có cảm giác như là tôi đã phạm sai lầm gì đó──nhưng chắc chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.
47 Bình luận
tôi thấy đ ổn rồi đấy