Trans: Zard
----------------
Có gì đó …… kì lạ xảy ra với tôi…
Quả thật tôi muốn đưa Espie quay về khối Đồng Minh càng sớm càng tốt sau khi chữa trị cho em ấy xong rồi chào chạm biệt.
Nhưng Espie đã khóc và không chịu rời xa tôi từ hôm qua đến giờ.
Espie đã hai tay hai chân ôm chặt người tôi ngủ.
Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài cắm trại bên ngoài, cả hai chúng tôi đắp chung một chiếc áo khoác và ngủ trong rừng.
“Fu~ah…hmm~……”
“Shupi~…… un… ku~…… mnyah…”
“…… Trời ạ, em ngủ ngon thật nhỉ…”
Vừa tỉnh dậy, tôi đã thấy Espie đang nằm trên người tôi ngủ say như chết.
Hai mắt em ấy đã sưng phồng lên vì khóc, nhưng vẻ mặt đã trở nên yên bình hơn và pha chút mệt mỏi.
Mà….. giờ vẫn còn hơi tối… hình như tôi dậy sớm quá rồi thì phải?
『Ngươi dậy rồi sao? Có nguyên cục tạ trên người vậy ngươi có ngủ được không?』
“Hả? À…… nhờ Amae mà tôi cũng quen chuyện này rồi.”
『I see.』
Sau khi tỉnh dậy, Tre’ainar và tôi đều cười khô khốc.
Ai mà nghĩ rằng cô bé đang ôm lấy tôi ngủ bây giờ lại là đồng đội của cha tôi và là một Thất Anh Hùng, kẻ thù tự nhiên của Ma Vương Đoàn như Tre’ainar?
『Dù là Thất Anh Hùng, nhưng trẻ con vẫn là trẻ con… thật, việc đó… Hiro ở thế giới này cũng vậy.』
Tôi gật đầu khi nghe lời Tre’ainar.
Thật lòng mà nói, tôi không biết gì nhiều về quá khứ của Espie.
Tôi chỉ mới nghe sơ qua từ những người lớn xung quanh Espie.
Nhưng chỉ như vậy cũng đã đủ khiến tôi nghĩ rằng mình không thể ngoảnh mặt làm ngơ cô bé…
『Để chuyện đó qua một bên đi nhóc. Ngồi dậy rồi hít sâu nào.』
“Hmm? Ông muốn tôi tập lại chiều radar ngày hôm qua đấy à?”
『Không, ta chỉ… muốn ngươi vào rừng và hít thở ít không khí trong lành của tự nhiên mà thôi. Giờ không có quân Đồng Minh hay Ma Vương Đoàn xung quanh đâu.』
“?”
Chẳng hiểu sao vẻ mặt của Tre’ainar lại có phần xảo quyệt.
Tôi không biết ông ta nghĩ gì, nhưng nếu Tre’ainar đã nói vậy thì tôi cũng đành nghe, tôi cố dịu dàng tách Espie ra khỏi người tôi mà không đánh thức em ấy…
“Đây, rồi… ra rồi———”
“Huh!? Hiuh!?
“Whoa!?”
“…… ah…”
Espie bỗng dưng giật mình, mở mắt ra và chớp chớp mắt nhìn tôi.
Quả nhiên là Thất Anh Hùng.
Tôi đã cẩn thận vậy rồi mà em ấy vẫn phát hiện ra sao?
“…… Yo, yo, chào buổi sáng.”
“…… Chào buổi sáng.”
“Em ngủ có ngon không?”
“…… Vâng, có ạ.”
“Thế à…”
“…… un…”
“…………”
“……………”
Hở? Tôi đã sắp gỡ được tay em ấy ra rồi nhưng giờ em ấy lại ôm tôi tiếp sao?
“…… Chúng ta dậy chứ?”
“…… un…”
Sao em ấy lại tự nhiên trông buồn vậy… cô nhóc này, sao lại có thể hạ thấp cảnh giác nhiều đến thế chỉ trong một đêm chứ?
Nếu có như này mà em ấy đã ngoan thế… không, không hẳn…
Phải là “Vì không quen được yêu thương nên bản thân mới dễ bị rung động” mới đúng
Cho dù mối quan hệ giữa tôi với cha mẹ có phần phức tạp nhưng bản thân tôi cũng đã gặp may mắn, tôi luôn có Sadiz bên cạnh nuông chiều.
Hôm qua tôi cũng đã nói về nó nhưng… giờ tôi lại có hơi xấu hổ…
『Trời ạ, hết cách rồi. Hai ngươi nên đi dạo một chút đi.』
Thấy vậy, Tre’ainar thở dài.
Tôi không biết ý ông ta là gì nhưng…
“Nào, chúng ta cùng đi dạo chút nhé.”
“Hmm? Un…… vâng…”
Espie trông vẫn hơi rầu rĩ, nhưng khi tôi hỏi em ấy có muốn đi cùng không, em ấy liền ngoan ngoãn đi theo.
“……………”
“Ah~………”
“……………”
“Đó………”
Xui nữa là tôi không biết bắt chuyện thế nào.
Vả lại tôi cũng không muốn dính quá sâu vào vụ này~…… hoặc chĩa mũi vào, một khi vết thương em ấy lành là tôi sẽ dùng chiếc đồng hồ để quay về thời đại của mình ngay.
Espie nãy giờ đã liếc nhìn tôi mấy lần rồi…
“Hmm? Oh…”
“…… ah…”
Bất thình lình, chúng tôi rời khỏi khu rừng và một thung lũng trải dài trước mắt chúng tôi, dưới chân chúng tôi lại là một khu rừng rộng lớn khác, phía đằng xa kia là những ngọn núi khổng lồ.
Và bên kia ngọn núi…
“Tuyệt quá…”
“Wow…”
Lấp lánh ánh mặt trời…là bình minh…
Không khí có chút lạnh, nhưng hít thở bầu không khí trong lành này khiến tôi cảm thấy thật sảng khoái, như thể cơ thể tôi được thanh tẩy từ trong ra ngoài.
Cả người tôi lập tức tỉnh ngủ.
Đầu óc tôi bắt đầu thoáng hơn, dù rằng cảm xúc của tôi còn hơi phức tạp khi suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong quá khứ, chiến tranh, quá khứ của Espie, hơn hết, là cha mẹ tôi bây giờ.
“Espie. Em thấy sao?”
“…… Em luôn thấy cảnh này, trong trại trên chiến trường…”
“T, thế à…”
“Un, em đã luôn thấy nó…”
“Hmm?”
“Nhưng hôm nay, nó lại…đẹp hơn mọi khi… em nghĩ vậy.”
Espie vừa thở vừa nói, nhận xét của em ấy tuy không thật lòng nhưng cũng không tệ.
Và……
“Nè. Tên…”
“Hmm?”
“Tên anh? Em muốn biết.””
Tên…… nói mới nhớ, hôm qua tôi đã bỏ qua hơi nhiều thứ.
Nhưng tôi không thể nói mình là “Earth Lagann” được…
『Đúng rồi nhóc.』
「Hmm? Có gì à Tre’ainar?」
『Nói đến tên… không phải ngươi đã nhận được chứng minh thư từ Paripi rồi sao?』
「…… ah!」
Phải rồi.
Thứ mà tôi nhận được cùng với Chìa Khóa Chủ.
Tôi có để nó trong cái hộp trong túi…
“Để xem…”
“?”
Tôi lục trong túi.
Khi tôi mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một chiếc ruy băng quấn quanh hộp cùng một chứng minh thư.
Và trên đó……
—Tapil Bael
Tên nghe như gì ấy… dẹp. Tôi không thích. Tôi bỏ tấm chứng minh thư lại vào hộp.
“?”
Espie nghiêng đầu thắc mắc. Tha cho tôi đi.
Ít ra thì cũng phải làm cái tên gì ngầu ngầu chút chứ!
Tên quái gì thế này?
Ví dụ~…… Schneider hay Grand Cross…
“Nè, tên?”
“Hở~…… à, anh không nói em được… nói chung, em muốn gọi anh là gì cũng được.”
“…… Là sao? Em không hiểu.”
“Ý anh là, nó~ kệ đi, đừng quan tâm tên của anh làm gì.”
Nó cũng không quan trọng.
Espie có vẻ đã ổn và tôi sẽ sớm quay lại tương lai.
Rồi, một cơn gió lạnh thổi qua khiến mái tóc dài của Espie thành mớ hỗn độn trên mặt em ấy.
Để lảng tránh chủ đề này, tôi đưa tay tới mái tóc rối bời của Espie…
“Wapp…”
“Aaah, tóc em dài quá… đây, anh cho em cái này.”
“…… Huh?”
Chiếc ruy băng trắng quấn hộp quà của Paripi gửi tới.
Giờ không còn lí do gì để quấn nó nữa nên tôi hoàn toàn có thể cho em ấy.
“Huh? Đ, đây… anh cho em thứ này, anh định sẽ làm gì?”
“Huh?”
“Cứu em, cho em ăn…ngủ với em…tới giờ…”
“Em làm quá lên rồi đấy! Cái này nó không phải chuyện gì to tát cả, với lại anh cũng không cần dùng nó nên anh cho em thôi. Đây là quà, là quà hiểu chưa?”
“…… Quà…”
“Đây.”
Tôi không nghĩ một sợi ruy băng lại khiến em ấy phản ứng như thế.
Tôi chưa bao giờ thấy chuyện gì như này.
Espie run rẩy nhận lấy chiếc ruy băng, hai mắt em ấy hơi ươn ướt, hở?
“Lần đầu tiên… được nhận quà…”
“T, thật?”
“Vâng, em chưa từng nhận ruy băng bao giờ…”
“Ra vậy… à, nhưng em biết cách cột tóc chứ?”
“Em chưa từng làm thế nhưng… Mamu luôn cột tóc… như này, rồi này…”
Ngay lúc đó, tôi chợt kêu lên, “A”.
「Tre’ainar… Espie trong tương lai, có một chiếc ruy băng cũ kĩ, lẽ nào…」
『Thì ra là vậy…』
Nhưng nó là ruy băng mà Paripi dùng để gói quà. Không phải để cột tóc.
Không thể nào có chuyện em ấy đã dùng nó suốt thời gian dài như thế…
“…… Anh, anh thấy sao? Có dễ thương như Mamu không?”
“Kuhahaha, em còn dễ thương hơn Mamu ấy chứ.”
Espie hơi đỏ mặt rồi lúng túng cựa quậy.
Dù chỉ là thoáng qua, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Espie cười.
Và……
“……Ca……cảm ơn… onii…… ch…… an…”
“…… Hmm?”
“Cảm… cảm ơn anh…… onii-chan…”
“Eh, kuhaha! Không có gì!”
Em ấy đã gọi tôi như thế… nhưng, nụ cười ấy, nó gần giống như của Espie tương lai rồi còn gì.
Và tôi nghĩ là em ấy đã ổn rồi.
“Chà, em trông cũng ổn rồi...em có thể tự mình về chỗ Quân Đồng Minh được không? Anh cũng phải đi luôn.”
“Huh!?”
Hở?! Bỗng dưng Espie nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Đi, đi… đ, đâu?”
“Hở, à, anh, ờm, anh phải về nhà…”
“…… Cùng nhau…hãy cùng đến Phe Đồng Minh.”
“…… Hả?”
“O, onii-chan mạnh… cùng nhau…cùng, nhau…”
“Không, anh không làm vậy được!”
Chết, Espie lại kéo áo tôi sắp khóc nữa rồi.
Không, tôi không thể đến Phe Đồng Minh cho dù bị mời như vậy được.
Theo nhiều nghĩa.
“…… Vậy…… em sẽ đi với anh…”
“…… Huh?”
“Em đã thất bại… không không muốn quay lại nữa…”
Không, không, không, không, thế còn tệ hơn.
『Nuh, Nuu……』
Tre’ainar cũng có vẻ lo lắng, quả nhiên là vậy.
Ý tôi là, tôi sẽ quay về tương lai đấy.
“Em, em đã thất bại nhiệm vụ, nhưng em sẽ cố gắng hết sức để trở nên hữu dụng… và mạnh mẽ hơn…”
“Không, ý anh không phải thế…”
“Em hứa sẽ ngoan và nghe lời anh…nên… xin anh hãy mang em đi…”
Đùa à, mới đó mà vụ này đã xảy ra hai lần rồi.
Tôi không nghĩ một cô bé sẽ làm tới mức này… chuyện này giống với hồi Amae rồi đấy…
“Espie, em biết đấy–“
Nhưng thế này thì không được.
Espie là một trong Thất Anh Hùng, là vị anh hùng đóng vai trò quan trọng trong cuộc chiến sau này.
Nếu em ấy biến mất thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với lịch sử gốc.
Bất kể thế nào, em ấy cũng phải quay lại phe Đồng Minh… quay lại với cha tôi…
『…… Hmm? Oi, nhóc! Túi kia của ngươi…… cái để đồng hồ!』
Hmm? Tre’ainar bỗng dưng để ý gì đó và kêu lên. Túi kia? Đồng hồ?
Tôi lấy đồng hồ ra và…
“Hmm? C, cái gì vậy? Cái đồng hồ đang phát sáng sao?”
“?”
Mặt đồng hồ đang chớp không ngừng. Tôi chưa từng thấy nó như vậy bao giờ, chưa kể tôi cũng không đụng gì tới nó cả.
Đừng nói là chuẩn bị có chuyện gì đó lạ thường xảy ra nữa nhé?
Ủa mà khoan, với một vật có thể giúp ta du hành quá khứ và tương lai thì chuyện gì sẽ xảy ra?
――― Beeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeep
“Hở?”
“…… Hả?”
Đột nhiên một tiếng bíp dài kêu lên từ chiếc đồng hồ…
[Xin hãy sạc]
“Huh? S, sạc?”
“Huh? Cái đồng hồ vừa mới nói sao…?”
[Xin hãy sạc]
“Nu, nu?”
Chiếc đồng hồ bỗng nói gì đó tôi không hiểu nổi.
Nhưng dù rằng không hiểu, chiếc đồng hồ vẫn cứ lặp đi lặp lại câu ấy rồi im lặng.
18 Bình luận
thx trans
Tks transs Ơ w Ơ