CHƯƠNG 6
Vài giờ sau khi những tên ngốc này quyết định đi theo “anh hùng” giải cứu thế giới này. Chúng tôi tập hợp lại với vũ đã được chọn từ trước theo chức nghiệp của mình, tại sân huấn luyện đủ lớn để đặt một ngôi trường vào trong đấy.
Tôi canh thời gian hủy kỹ năng ẩn thân.
Tại sân huấn luyện, kiếm thuật, thương thuật, cung thuật, ma pháp, và những bộ môn khác điều được huấn luyện tại đây.
Cái đó là... Chùy gai à?
“Rất vui khi gặp các bạn, anh hùng-sama. Tôi là Saran Misray, và là người đứng đầu đội hiệp sĩ của Retice, “Pháo đài cuối cùng”. Thật ngượng khi tự nói những điều này.” Người đàn ông với khuôn mặt thanh tú tự giới thiệu mình là chỉ huy, nói điều đó và sau đó mỉm cười ngu ngốc.
Chỉ huy như thế này liệu có ổn không vậy?
Hay nói cách khác. Sao anh ta chưa chết?
“Đội trưởng, anh sẽ bị mọi người coi thường nếu cứ đùa như thế đấy.”
Một anh chàng nghiêm túc trông có vẻ là đội phó đang nói điều này từ sau lưng người đội trưởng, nhưng đội trưởng Saran vẫn cười vui vẻ.
Nụ cười đó ấm áp và đáng tin hơn nụ cười giả tạo của nhà và những kẻ khác.
Có lẽ họ là người tốt. Nhưng mình vẫn nên cảnh giác trong mọi trường hợp.
“Không sao đâu, không sao đâu. Bây giờ, các bạn sẽ được đến một ngục tối sau một tháng nữa. Vì lý do này nên chúng ta bắt đầu huấn luyện mỗi ngày bắt đầu từ hôm nay... Đây là mệnh lệnh của Đức vua.” Sau khi cười toe toét, chỉ huy Saran bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Tôi chỉ mới gặp anh ta, nhưng người này là một nhân vật khó đoán.
Bầu không khí trở nên tệ hơn.
Đào tạo huh !?
Mình sẽ làm điều đó nhưng theo cách của mình.
Ok, bỏ qua.
Tôi vô tình liếc sang bên cạnh, khuôn mặt của các anh hùng đã tràn đầy nỗi sợ. Gì đây, không phải muốn giải cứu thế giới à?
Đội trưởng và mọi người liếc nhìn lẫn nhau với khuôn mặt lo lắng.
“M.. một tháng sau ư?”
“Có vấn đề gì à?”
“Liệu chỉ với một tháng chúng tôi có thể mạnh hơn không?”
“Chịu, nếu sau một tháng huấn luyện mà các bạn không mạnh hơn thì chỉ có thể do các bạn thôi.”
Anh hùng vô dụng cau mày khi nghe đội trưởng nói điều đó một cách vô tư.
Nghĩ lại thì, cậu ta thực sự rất ghét bị người khác xem thường.
“Thẳng thắn mà nói, Đội kỵ sĩ chúng tôi tự hào là “Pháo đài cuối cùng” của đất nước. Không đời này chúng tôi bị đánh bại bởi những người đến từ một thế giới không có pháp thuật, và đặc biệt còn là trẻ con nữa.”
Gân bắt đầu nổi lên trên trán của anh hùng và những người khác khi Đội trưởng một lần nữa cười toe toét với một ánh mắt gian xảo trên khuôn mặt.
Sao mà dễ bị khiêu khích vậy.
Đột nhiên, mắt chúng tôi chạm nhau.
Cười cái nhẹ nào.
Tôi hơi bực bội với bọn họ, bằng cách này hay cách khác, tôi cũng bị đánh đồng với họ.
... Dù mình có nói gì đi nữa, mình vẫn là người trẻ con nhất.
Ánh mắt của đội trưởng thay đổi khi thấy nụ cười của tôi và sau đó nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại.
Đệch, anh ta đang cười, phải không?
Ánh mắt của các cô gái không thể rời khỏi Đội trưởng Saran lúc này.
Dường như buổi giới thiệu đã kết thúc. Mọi người bắt đầu giải tán, đi theo các hiệp sĩ đến vị trí tập luyện theo vũ khí của từng người.
Ok, tại sao mình không bỏ qua vụ này nhỉ?
Cố lên nhé, anh hùng-sama.
Mình sẽ đến thư viện -.
Eh, hình như nó bị cấm?
Mà thôi kệ, không quan tâm.
Sau khi nghe cuộc đối thoại đêm qua, tôi quyết định bỏ qua tất cả các mệnh lệnh của nhà vua.
31 Bình luận