****
Seria hoàn toàn không biết, Kalis như vậy là thực sự muốn gì. Tuy vậy nàng vẫn cảm nhận được thánh lực trong cơ thể Kalis. Nàng cảm thấy buồn nôn khi nghĩ rằng đây là minh chứng của mối quan hệ giữa Kalis và Lina.
"Kalis."
Nàng vừa gọi thẳng tên Kalis, nhưng gương mặt của hắn lại tươi tắn lên một chút. Seria nhìn thẳng vào mắt Kalis.
“Ta* vẫn cảm nhận được thánh lực của một Stern khác trong cơ thể ngài, Hầu tước ạ."
*Trước thì tình cảm thắm thiết nên Seria xưng em kêu ngài, giờ sốc quá nên đổi xưng hô thành Seria xưng ta kêu ngài nhé, Tiếng Việt rất chú trọng vấn đề xưng hô nghen.
“……!”
"Ta có nên làm quá chuyện này trước Linon không nhỉ?"
Đây ắt hẳn là lời chỉ trích châm biếm đầy ẩn ý nhưng Kalis có vẻ hiểu ngay. Trông Kalis bây giờ chẳng khác nào một tên nô lệ cố gắng che giấu sự nhục nhã mà anh đã khắc ghi từ lâu. Đúng như dự đoán. Kalis tỏ vẻ đau khổ bằng cách lấy đôi tay đè lên ngực mình.
“Seria, ta….”
Tiếp đó, đồng tử của Kalis khẽ rung một cách yếu ớt. Dẫu chỉ chuyển động rất nhỏ nhưng Seria vẫn nhìn rõ. Tuy vậy, trước khi Seria có thể hỏi “Ngài có chuyện gì?”. Một thanh âm đã vang lên làm đứt đoạn ý nghĩ ấy trong trí nàng.
“Kalis! Ngài đây rồi!"
Seria cảm thấy may mắn vì không phải trò chuyện với Kalis. Giọng của Lina vang khắp sảnh cưới.
***
“Thưa Điện hạ, thay vào đó thần sẽ gửi bức thư chính thức này.”
Nói xong, người thị vệ cúi đầu đi ra ngoài. Giờ đây chỉ có mình Lesche ngồi trong thư phòng và đập mạnh vào chiếc bàn lớn. Chàng đang nghĩ về chuyến thăm của Tư tế tối cao. Chuyến thăm này hoàn toàn khác so với những chuyến thăm quan trọng khác. Mặc dù Lesche không thể từ chối, vì chàng hiện tại là chủ nhân của Lâu đài Berg - người được nhiều quý tộc hay những vị có tầm ảnh hưởng lớn của Đế chế đến thăm vào mỗi mùa đông.
Hơn nữa, đã khá lâu kể từ khi Tư tế tối cao đến thăm lâu đài. Lesche không thể chậm trễ thêm một phút giây được nữa. Lúc đầu, chàng dự là sẽ rời đi ngay sau khi hoàn thành đợt kiểm tra sông băng cuối cùng vào mùa đông này với tư cách là chủ nhân của Berg, và tổ chức đám cưới của Stern, nhưng mọi thứ lúc này thật hỗn loạn. Lesche nhăn trán.
"Điện hạ."
Tiếng gõ cửa cẩn thận vang lên, và một người thợ làm bánh của lâu đài bước vào. Thứ mà người thợ mang theo không gì khác ngoài một chiếc bánh lớn.
"Chiếc bánh đã sẵn sàng và thần mang nó đến cho người xem."
Patisa, người đặt chiếc bánh xuống bàn, cẩn thận mở chiếc nắp bạc. Lesche cau mày và nhìn vào chiếc bánh. Đây không phải là thứ để tiếp đãi những quý tộc hiện đang ở trong lâu đài. Ngay từ đầu, chàng không muốn dính dáng gì đến chuyện phải tiếp đãi các quý tộc, mà hơn nữa, chiếc bánh này còn có vẻ ngoài thô kệch. Lesche gửi lại chiếc bánh rồi đi ra khỏi thư phòng.
"Linon đâu?"
Hiệp sĩ canh gác ngoài cửa cúi đầu trả lời.
“Linon đã đến thăm biệt thự của Phu nhân Stern, nhưng Linon đã đi khá lâu rồi ạ. Thần có nên cử người đến bắt Linon không, thưa Điện hạ? ”
'Tại sao Linon lại đến thăm Seria?'
Lesche tự hỏi và nhớ lại đôi mắt lấp lánh của Linon khi nhìn Seria.
"Ta sẽ tự đi đến đó."
****
Lina bị thương khá nặng. Hiện giờ Lina đang ở trên lưng của một Hiệp sĩ. Có thể dễ dàng đoán ra rằng chân của Lina bị thương vì lớp băng quấn dày xung quanh.
'… Nàng ta không thể đi được à?'
Thời gian và địa điểm cần thiết cho đám cưới của Stern đã được gộp lại, nhưng hầu hết những thứ khác đều bị lược bỏ. Cho dù Lina có là một thánh nữ đi chăng nữa, Lina dường như không phải là gánh nặng. Những gì đã xảy ra với nàng (Seria) chắc chắn Lina phải trả giá. Vì nó không liên quan gì đến nàng (Seria). Màn kịch trước phòng ngủ của nàng thật hài hước, nhưng nàng có thể làm được gì bây giờ? Vì thế mà Seria đã cố gắng lơ họ. Không cần biết hai người sẽ trò chuyện kiểu gì, điều đó không còn quan trọng với nàng nữa. Nàng đã nghĩ vậy cho đến khi Kalis nắm lấy cổ tay nàng.
"Kalis?" Seria gọi.
Lina mở to mắt khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhưng Kalis thậm chí không thèm quan tâm Lina.
“Thần xin lỗi, Lina. Thần phải nói chuyện với Seria nên mới muốn người nghỉ ngơi một chút. ”
Lina kinh ngạc. Nước mắt dường như đã sớm trào ra trên khoé mi, nhưng Lina không khóc. Điều đáng ngạc nhiên là Lina chỉ thủ thỉ bằng thanh âm nhẹ nhàng mà thể hiện được sự nhân hậu của bản thân.
"À ta hiểu mà, Kalis. Ta sẽ rời đi ngay đây. Ta xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của ngài, nhưng ta đến đây vì ta muốn nói chuyện với vị hôn thê của ngài… ”
Lina nhìn Seria một cách tuyệt vọng, rồi nàng ta trò chuyện với người hiệp sĩ đang cõng mình.
"Chào nhé."
"Vâng, thưa Thánh nữ?"
“Hãy tiến gần hơn một chút, làm ơn, hãy tiến gần tới vị hôn thê của Kalis, à không, Tiểu thư Seria….”
Theo yêu cầu của Lina, người hiệp sĩ vội vàng tiến lại gần Seria. Vì Lina nghĩ nếu người đứng đây là Seria nguyên tác thì sẽ rất khó chịu. Hiệp sĩ đương nhiên cao hơn Seria, nên Seria sẽ theo phản xạ mà ngẩng đầu nhìn Lina trên lưng người hiệp sĩ.
“Đừng trách Kalis, Seria. Lỗi là do ta. Chỉ vì ta muốn đi dạo trên sông băng, nhưng ta không bao giờ nghĩ rằng bão tuyết sẽ xảy ra. Thật xin lỗi cô, Seria…. ”
Seria chỉ nhìn Lina mà không nói lời nào, nhưng nàng lại là người duy nhất có thể đáp lại lúc này. Khi sự im lặng của Seria kéo dài càng lúc càng lâu, ngay cả người hiệp sĩ cũng đang cố thở đều một cách cẩn trọng.
"Lina."
Seria gọi Lina bằng tên giống như Lina đã gọi nàng vậy. Nếu không gọi tên nhau khi hai người đang đứng kề bên thì thật là thô lỗ.
"Người không biết rằng Kalis là vị hôn phu của ta?"
"Ta biết! Đương nhiên là ta biết chứ! Nhưng Kalis là người bạn duy nhất của ta nên ta chỉ muốn có một kỷ niệm thật đẹp trước khi hai ta không thể gặp nhau thêm một lần nào nữa… ”
Rồi Lina khóc nức nở.
'Vì Kalis là một người bạn quý giá nên Lina muốn có những kỷ niệm cuối cùng.'
Có rất nhiều lời chỉ trích châm biếm. Seria phẫn nộ.
"Tốt thôi. Vậy là người đã tạo ra tất cả những kỷ niệm đó rồi, giờ người sẽ không còn gặp lại Kalis nữa chứ?”
“Đúng vậy, Seria…”
"Nhưng ta muốn người thề với ngôi sao của Stern trước mặt ta rằng vì người đã có một kỷ niệm đẹp nên người sẽ không bao giờ gặp lại Kalis nữa."
Lina lại kinh ngạc. Đôi mắt long lanh của Lina cụp xuống trong nước mắt. Lina nhìn Kalis như thể hai người là một cặp tình nhân bị chia rẽ. Và Lina nhìn Seria một lần nữa với đôi mắt vu vơ.
“Ta… .Ta….”
Người hiệp sĩ cõng Lina, người vô tình bị kẹt giữa nàng và Lina, cụp mắt xuống. Người hiệp sĩ không nói chuyện, nhưng có vẻ như anh cảm thấy có lỗi với Lina. Có lẽ anh đang xem nhân vật phản diện đang hành hạ nhân vật chính ư? Và nàng, Seria là nhân vật phản diện?
Nhưng nàng đã cố gắng hết sức có thể. Nàng không la hét hay tức giận. Sở dĩ có thể duy trì lý do như vậy trong hoàn cảnh này là bởi vì sự sợ hãi trong lời nói của Lina. Seria trong nguyên tác đã bị Kalis chém đầu vì bắt nạt Lina. Chắc nó cũng tựa tựa tình huống này. Có phải vì do Seria quá sợ mà đôi bàn tay càng ngày càng lạnh lẽo? Nàng nhận ra rằng mình đã quên đi những vết thương đang rỉ máu trở lại. Nàng đã quên một vài lần. Nàng quên đi nỗi đau vì liên tục có các nhân vật muốn giết chết nàng hay dẫn tới cái chết của nàng cứ xuất hiện.
“Hức hức….”
Lina khóc lớn hơn nữa. Như thể chẳng có gì ngăn được nước mắt của Lina cứ chảy ròng ròng. Seria không thể đứng ở đây vô định mãi như vậy được. Nàng chỉ muốn Lina và Kalis biến mất khỏi đây ngay bây giờ. Mặc dù cơ thể của Seria rất khỏe mạnh, nhưng vết thương bị hở vẫn phải được chữa trị nhanh chóng. Khi nàng cố gắng nói rằng mình đang bị thương và cần phải đến lâu đài chính ngay lập tức, Lina đi xuống từ trên lưng của hiệp sĩ. Và Lina giữ váy mặc cho đôi tay của Lina vẫn đang run rẩy và cúi chào Seria. Đây là cách phụ nữ quý tộc chào nhau.
“Ta rất xin lỗi. Trên danh nghĩa của một thánh nữ, ta thành thật xin lỗi…Ôi! ”
"Lina!"
"Thánh nữ!"
Lina suy sụp. Trước khi người hiệp sĩ bị sốc và đưa tay ra, Kalis đã nắm lấy đôi bàn tay của Lina trước và giúp Lina đứng dậy. Rồi, Kalis giao Lina cho người hiệp sĩ và kéo cổ tay của Seria.
“Seria… Em có thể dừng lại chuyện này ngay bây giờ không?”
Kalis trông có vẻ đau khổ.
“Lina thậm chí không thể đi lại, em đừng có mà thúc ép người nữa. Đây là chuyện của riêng hai ta. Không có lý do gì để em hẹp hòi với một vị Thánh nữ không biết gì cả”.
“Kalis, ý ngài là…”
Nàng rời mắt khỏi hắn và nói.
"Dù sao thì, ngài vẫn muốn tiếp tục gặp Thánh nữ sao?"
"Ý ta không phải vậy!"
"Nếu không thì sao?!"
“Cái quái gì đấy hả?... Em bây giờ là bị sao vậy, Seria? Trước đây em không nhỏ mọn như thế này! ”
Nếu đôi mắt của một người bị vỡ tan tành vì tăng xông, thì ngày hôm nay nàng sẽ mất cả hai nhãn cầu. Nàng cảm thấy thật xấu hổ. Đó là cảm xúc thật của Seria. Tình huống xấu hổ và nhục nhã, thậm chí bàn tay nàng cũng lạnh lẽo đi đôi phần. Vị hôn phu của nàng đã kết hôn với một người phụ nữ khác và nàng ta đã ngất đi sau khi đích thân xin lỗi nàng. Người đàn ông từng là vị hôn phu của nàng đã nổi giận với nàng vì không khoan dung với người phụ nữ của hắn. Sẽ chẳng tốt lành gì nếu chỉ có ba người họ cùng ở một chỗ? Mặc dù vẫn có các hiệp sĩ và Linon ở đây nữa. Một số quý tộc đi qua cũng dừng lại ở khoảng cách xa khi họ nhìn thấy cảnh tượng đó.
Nàng vô cùng tức giận. Nàng không thể hiểu nổi tình huống này khi mà nàng là người duy nhất không chấp nhận lời xin lỗi chân thành của Lina và Kalis, và nàng giờ đây lại cảm thấy mình đã sai. Nếu Seria Stern bớt cứng rắn hơn một chút, có lẽ nàng sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình và thậm chí còn có thể rơi nước mắt. Thật là khủng khiếp khi Kalis quên đi nỗi đau của nàng và không buông tay nàng ra.
“Hãy buông tay ta ra, Hầu tước Haneton.”
Nàng vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào Kalis.
“Thay vì trở thành phu nhân của ngài, ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại Hầu tước kể từ ngày hôm nay.”
“Em thực sự muốn tuyệt giao với ta….?!”
Kalis nhất thời biểu lộ sự tức giận, tự nhiên ra sức nắm chặt tay nàng. Nhưng không may Kalis đã chạm vào vết thương của nàng. Cảm nhận được nỗi đau đớn, nàng chau mày. Và rồi người hiệp sĩ mở lời.
“Hầu tước Haneton, hãy lùi ạli.”
Khi nàng cố gắng ngăn hắn lại, nàng có thể nghe thấy một giọng trầm ấm bên tai mình.
"Nàng ấy đã nói là buông tay ra rồi mà."
Nàng không biết làm thế nào, nhưng rồi nàng đã vấp ngã vì không thể qua được phản ứng nhất thời. Tuy thế, Kalis nhớ Seria, và người nắm lấy tay Seria, đã lên tiếng.
"Hầu tước Haneton, ngài bị điếc đấy à?"
Là chàng, Lesche Berg. Trong phút chốc, hành lang trở nên yên tĩnh. Kalis nhìn chằm chằm vào Công tước, và Công tước cũng đáp lại mà không hề hấn gì. Cuộc đối đầu vĩnh cửu kết thúc đơn giản một cách bất ngờ. Lesche khẽ nắm lấy cánh tay nàng, cúi đầu với vẻ mặt cau có.
"Phu nhân, ta nghĩ vết thương của nàng đã rách ra rồi."
“À, vâng. Vết thương của em lại rách ra rồi”.
"Ta sẽ phải đưa nàng đến gặp linh mục."
Lesche cố gắng đưa nàng đến lâu đài chính mà không do dự, giá như Kalis không nghiến răng ken két.
"Điện hạ, thần sẽ hộ tống nàng ấy."
Lesche nhướng mày, rồi hỏi với một giọng rõ ràng là không hề hài lòng.
"Tại sao ngài lại làm vậy?"
0 Bình luận