Trở Thành Con Gái Nuôi Bấ...
Tôi Là Cá Ướp Muối
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Màn Đệm: Tiểu Công Chúa Của Bắc Địa (Fix)

Chương 03: Thời Gian Yên Bình Ở Bắc Địa (Thượng)

0 Bình luận - Độ dài: 4,486 từ - Cập nhật:

Thời gian ở Vực Sâu Vĩnh Hằng là một khái niệm mơ hồ. Tuy nhiên qua bao nhiêu năm tháng tồn tại ở nơi đây, những sinh vật đã mặc định rằng lúc chúng tỉnh dậy từ giấc ngủ thì đó là buổi sáng.

Và sáng hôm nay đặc biệt hơn hẳn những ngày bình thường ở Bắc Địa.

Tại một quán ăn nằm trong một tòa thành hẻo lánh trên bình nguyên quỷ Nefarion.

“Ngươi vừa nói gì cơ? Gia tộc Veldor bị huyết tẩy đêm qua á?”

Một tên ác ma to lớn với khuôn mặt dị hợm kinh ngạc vặn hỏi đồng bạn.

Ở phía đối diện, một con quỷ da xanh chỉ có một con mắt đang chậm rãi thưởng thức những xúc tua ngọ nguậy trên đĩa. Hắn ta thoáng nhíu mày, lườm kẻ vừa lên tiếng.

“Khi ta đang ăn thì đừng có làm phiền. Hơn nữa, ta cũng chẳng có lý do gì để lừa ngươi.”

Dứt lời, hắn cúi đầu tiếp tục ăn.

Thế nhưng, gã đồng bạn lại không chịu buông tha.

“Nhưng ở Bắc Địa làm gì có gia tộc Hầu tước hay Công tước nào? Theo lý mà nói, chẳng có thế lực tạp nham nào đủ sức tận diệt một gia tộc lớn như thế cả.”

“Hừ! Ngay cả ăn cũng không yên với thứ như ngươi.”

Tên quỷ một mắt hừ lạnh. Tuy nhiên, có vẻ hắn cũng muốn kết thúc cuộc đối thoại sớm nên vẫn chậm rãi đáp lời.

“Các gia tộc khác đương nhiên không thể. Dù có đấu đá lẫn nhau, họ vẫn luôn giữ điểm dừng để phòng bị. Vậy nên ngươi tự hiểu rồi chứ?”

“Ý ngươi là Ma Vương?”

Tên ác ma to lớn trừng mắt kinh ngạc. Nhưng ngay khi định hỏi tiếp, gã quỷ một mắt đã đứng dậy, phủi áo, không buồn liếc lại mà rời đi ngay.

Trước khi khuất bóng, hắn chỉ buông một câu lạnh nhạt:

“Tự đi mà tìm hiểu.”

“Này, khoan đã! Trả lời nốt đi chứ!”

Tên quỷ to lớn vội vã đứng bật dậy, chạy theo trong tuyệt vọng.

Mặc dù đã rất cố gắng đuổi theo nhưng tên đồng bạn đã biến mất trong đám đông từ lúc nào không hay.

“Khỉ thật! Tên khốn đó sao cứ thích cái kiểu nửa úp nửa mở này nhỉ? Thôi đành tự đi tìm hiểu vậy.”

Tên ác quỷ dị hợm tức tối lẩm bẩm rồi quay người đi về phía quảng trường, hoàn toàn không để tâm đến chuyện hắn và đồng bạn vừa quỵt tiền bữa ăn. Mà dù có nhớ ra thì chắc hắn cũng chỉ khịt mũi coi thường, quỵt tiền của mấy tiệm ăn vốn không phải chuyện ngày một ngày hai.

Phải mất một lúc hắn mới đến được quảng trường trong thành, nơi một đám đông gần trăm con quỷ đang chen chúc quanh bảng cáo thị. Hắn cau mày, nguyền rủa tên đồng bạn đáng chết thêm một lần nữa nhưng cuối cùng vẫn bị sự tò mò lấn át, không chút do dự lao vào đám đông.

“Cuối cùng cũng cướp được!”

Hắn lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng tìm một góc khuất rồi mở tờ cáo thị ra xem. Chỉ lướt qua vài dòng đầu tiên, hắn đã cảm thấy cả người như cứng lại.

“Hả! Con nhỏ này rốt cuộc có vận khí như nào mà được Ma Vương liếc mắt một cái liền nhận nuôi? Tại sao không phải ta chứ?”

Hắn trợn trừng nhìn nội dung tờ cáo thị, nơi đang tường thuật về buổi tiệc tại cung điện của Ngưu Ma Vương vào đêm qua, ghi chép đủ loại khách mời, sự kiện diễn ra và cuối cùng là nhân vật không ai ngờ đến—Nina, tiểu công chúa mới của Bắc Địa.

Những dòng tiếp theo là đủ kiểu miêu tả không biết có bị thêu dệt thêm hay không, nhưng vụ Ngưu Ma Vương nổi điên triệu hồi ma binh thì chắc chắn đã xảy ra. Ở cuối cùng, một bức phác họa hiện lên đó là hình ảnh của Nina.

Hắn nghiến răng, nắm chặt tờ giấy đến mức nhăn nhúm.

“Bán quỷ khốn khiếp này cũng quá may mắn đi! Nếu để ông đây gặp được mày thì…”

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, một giọng nói lạnh băng chợt vang lên ngay sau lưng.

“Nếu gặp được thì sao?”

“Hử?”

Tên quỷ vốn đang bực bội đột nhiên bị cắt ngang. Trong cơn nóng giận, hắn ngay lập tức quay người về phía phát ra âm thanh, định bụng mắng chửi một trận nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, những lời sắp thốt ra bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

Điều đầu tiên đập vào mắt hắn không phải một tên quỷ vớ vẩn nào đó mà là một binh đoàn quỷ cưỡi ngựa. Đi đầu là một kẻ thoạt nhìn có vẻ là thủ lĩnh, tay cầm cây thương dài, trên đầu thương xỏ xuyên một thứ… một cái đầu.

Đôi mắt trừng trừng vô hồn, gương mặt vẫn còn nguyên vẻ kinh hãi trước khi chết.

Hắn nhận ra kẻ xấu số ấy là ai.

Bá tước Veldor.

Hắn và tên đồng bạn mới nhắc đến cái tên này khi nãy, vậy mà giờ đây, đầu của gã đã trở thành chiến lợi phẩm trong tay kẻ kia.

Toàn thân hắn run lên bần bật. Nghĩ đến những gì có thể xảy ra tiếp theo, máu trong người hắn như đông lại.

“Sao lại không trả lời? Ngươi coi thường ta sao?”

Varkhaz nhếch môi, giọng điệu đầy vẻ đùa cợt.

Hắn không vội ép câu trả lời mà chậm rãi nâng cây thương lên, dùng phần cán đẩy cằm tên quỷ trước mặt, buộc đối phương phải ngẩng đầu đối diện với mình.

Động tĩnh bên này nhanh chóng thu hút sự chú ý. Hoặc đúng hơn là từ khoảnh khắc đoàn binh tiến vào thành với tốc độ không chút giảm sút, đã có không ít kẻ ngấm ngầm theo dõi.

Chẳng bao lâu sau, những con quỷ tò mò nhất lần lượt tìm cho mình một góc khuất để quan sát tình hình. Và chỉ mất ít phút, vài kẻ trong số đó đã nhận ra thân phận kẻ dẫn đầu.

“Kia không phải là Bất Tử Thống Lĩnh Varkhaz sao? Tại sao hắn lại ở đây, hơn nữa cái đầu trên cây thương kia…”

Một con quỷ hạ giọng trò chuyện với đồng bạn, trong khi kẻ kia chỉ lặng lẽ nhìn rồi khẽ nhếch mép.

“Xem ra lời đồn không phải vô căn cứ. Và có vẻ như tên đó xui tận mạng rồi, mồm mép không sạch sẽ thì rước họa vào thân thôi.”

Hắn lắc đầu cười nhạt, sau đó hướng mắt về phía một con quỷ da xanh một mắt đứng gần đó. Nhìn thái độ lặng thinh của đối phương, hắn chợt nheo mắt rồi lên tiếng.

“Ta nghe nói tên kia là đồng bạn của ngươi, đúng không? Hình như tên là… gì gì đó, ta không nhớ nữa.”

Không có phản hồi.

Con quỷ da xanh không hề đáp lại, thậm chí không buồn liếc sang nhìn hắn. Nó chỉ đứng im, ánh mắt đờ đẫn dán chặt vào tên đồng bạn xấu số ở phía xa.

Trong khi đó, tên quỷ xấu số vẫn không rời mắt khỏi ánh nhìn sắc lẻm của Varkhaz. Hơi thở hắn nặng nề, từng giọt mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

“Làm sao? Câm rồi à? Ban nãy còn hùng hổ lắm mà?”

Varkhaz nhếch môi, giọng điệu đầy khinh bạc.

Ngay khoảnh khắc hắn định nhấc thương đâm xuyên kẻ trước mặt mà không chút do dự thì tên quỷ bỗng khuỵu xuống.

“Xin ngài tha mạng! Tiểu nhân sẽ nói! Sẽ nói mà!”

Varkhaz chậm rãi hạ thương xuống, ánh mắt hứng thú nhìn kẻ đang run rẩy dưới chân ngựa.

“Vậy nói đi. Nếu gặp được thì ngươi định làm gì?”

Tên quỷ nuốt khan. Ánh mắt hoảng loạn đảo quanh như tìm đường thoát. Nhưng trước áp lực khủng khiếp từ con quỷ ở trước mặt, hắn biết mình không có lựa chọn nào khác ngoài mở miệng.

“Nếu… nếu ta gặp được Tiểu Công Chúa thì ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài ấy. Dâng hiến cả phần đời còn lại. Dù chỉ để bảo vệ một nụ cười của ngài, ta cũng cam tâm. Cho dù ngài không chấp nhận, ta vẫn sẽ mãi dõi theo và bảo vệ ngài khỏi mọi thứ tàn ác trên thế gian này… đời đời kiếp kiếp.”

Lời nói tuôn ra gấp gáp như thể hắn đang cố níu kéo chút hy vọng sống sót cuối cùng.

Xung quanh im phăng phắc.

Varkhaz lặng lẽ quan sát kẻ phía dưới. Ánh mắt khó đoán. Nhưng ngay sau đó, một tràng cười khẽ vang lên.

Hắn bật cười. Không rõ là cười mỉa hay thật sự cảm thấy thú vị.

“Ngươi tên là gì?”

Varkhaz một tay gác thương, tay còn lại vuốt cằm ra vẻ thích thú.

“Dạ, bỉ nhân là Grovelius, thưa đại nhân!”

“Grovelius à? Quả nhiên giống như cái tên, đều thấp hèn như nhau.”

Varkhaz lắc đầu, giọng châm biếm.

Grovelius nén giận. Trước kia, hắn sẽ nổi cáu mà xông lên ngay lập tức, nhưng đối tượng thốt ra câu ấy lần này lại là kẻ vừa xách đầu Bá tước Veldor đi khắp quảng trường. Ngay cả một kẻ quyền thế như Veldor còn chết thảm, vậy thì một con quỷ vặt như hắn cũng chỉ là cát bụi trong mắt đối phương.

Nghĩ đến đây, Grovelius thở dài trong lòng nhưng không mở miệng. Dù biết khó thoát khỏi kiếp nạn này, hắn vẫn không dám phản kháng. Đôi khi có những điều còn đáng sợ hơn cả cái chết.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì biểu hiện của mình.”

Varkhaz như đang suy tính trò tiêu khiển thú vị. Hắn chậm rãi buông lời.

“Ta rất ghét những kẻ đê tiện như ngươi và muốn cho ngươi chết ngay lập tức. Tuy nhiên, ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống…”

Không chờ Grovelius kịp phản ứng, Varkhaz túm lấy cổ hắn rồi quẳng mạnh về phía sau. Đám thuộc hạ thúc ngựa áp sát, một tên đưa tay tóm gọn hắn, ghìm chặt trên lưng ngựa như một bao hàng vô dụng.

“Tất cả những lời vừa rồi tốt nhất nên đích thân thưa với Tiểu Công Chúa.” Giọng Varkhaz lạnh lùng pha chút giễu cợt. Hắn nâng cây thương, gõ nhẹ lên đầu Grovelius như thể đang cân nhắc giá trị của một món đồ bỏ đi. 

“Ta sẽ cho ngươi cơ hội diện kiến ngài ấy. Nếu may mắn có lẽ ngài sẽ thu nhận ngươi. Nếu không thì ta sẽ dành riêng một vị trí đặc biệt để treo đầu ngươi. Dù sao nếu để Ma Vương đại nhân biết ngươi đã nhục mạ Tiểu Công Chúa thì kết cục có lẽ còn thảm hơn gia tộc Veldor.”

Dứt lời, Varkhaz thúc ngựa tiến lên trước. Đoàn binh phía sau nhanh chóng bám theo, kéo theo cả Grovelius, kẻ xấu số đang bị kẹp chặt giữa đội hình, không có lấy một cơ hội phản kháng.

Không mất quá lâu để bóng dáng binh đoàn hoàn toàn biến mất. Những con quỷ núp trong bóng tối cũng lục tục bước ra, bàn tán sôi nổi về chuyện vừa rồi.

Chỉ có một kẻ lặng lẽ tiến đến nơi Grovelius vừa quỳ. Không ai khác ngoài con quỷ da xanh. Nó nhìn vệt mồ hôi còn vương trên mặt đá, khẽ lẩm bẩm:

“Xin lỗi…”

Ở phía tây cung điện của Ngưu Ma Vương có một tòa thư viện lớn. Bên trong lưu trữ vô số thư tịch, từ ghi chép về thế giới, địa lý, ma pháp đến đủ loại tri thức khác.

Bình thường, với tính khí của Ngưu Ma Vương, hắn không có kiên nhẫn đọc những thứ này. Đám thuộc hạ cũng không dám bén mảng, vì vậy từ lâu thư viện chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Nhưng hôm nay, nơi tưởng chừng đã phủ bụi ấy lại đón một vị khách.

“Hóa ra thế giới này lại phức tạp như vậy. Cả cái nơi mình ở… cũng không phải địa ngục.”

Nina ngồi thu mình bên góc bàn gần cửa sổ, tay cầm một cuốn sách dày cộp với tiêu đề Địa Lý Thế Giới. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm dính bụi trên trần rọi xuống, làm nổi bật từng dòng chữ hiện lên trước mắt nàng.

Tuy nhiên, có một điều kỳ lạ.

Giống như việc nàng có thể nghe hiểu ngôn ngữ của thế giới này, những con chữ xa lạ cũng chẳng thể làm khó nàng. Chúng lướt qua tâm trí tự nhiên như thể đã được khắc ghi từ lâu.

Nina trầm ngâm giây lát rồi chỉ biết quy hết về một khả năng duy nhất, cái bảng trạng thái kia lại giở trò.

Nhưng sau tất cả, nàng lại lắc đầu chẳng để tâm đến điều đó mà tiếp tục tập trung vào nội dung cuốn sách trước mặt. Nàng đã đọc nó khá lâu rồi và cũng đã hiểu đại khái về thế giới này.

Vực Sâu Vĩnh Cửu là tên của thế giới tựa địa ngục này, nơi nàng đang ở chỉ là tầng một. Ở bên dưới còn nhiều tầng nữa, mỗi tầng là một thế giới riêng biệt với hoàn cảnh chẳng đâu giống đâu.

Hơn nữa, nàng cũng đã tìm thấy dấu vết về cái nơi được gọi là “Lục Địa”, nơi được cho là có con người sinh sống. Nó nằm phía trên Vực Sâu Vĩnh Cửu, được biết đến với cái tên Lục Địa Aurora mang dáng dấp của những thế giới giả tưởng mà nàng từng đọc qua.

Có các vương quốc san sát nhau, chủng tộc đa dạng, thậm chí cả những giáo hội thờ phụng thần linh…

“Xem ra chặng đường phía trước còn dài đây…”

Nina tự nhủ sau khi đã đọc xong cuốn sách, ánh mắt nàng đảo qua những chồng thư tịch xếp chồng lên nhau phía xa. Nàng đứng dậy, bước đến.

Nửa tháng trôi qua kể từ khi Nina đặt chân đến thế giới này. Khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ để nàng tiếp thu thông tin và dần thích nghi.

Ngoài việc đến thư viện mỗi ngày, nàng cũng thường xuyên dạo quanh cung điện rộng lớn của “cha” mình. Ban đầu, nàng khó mà quen với ngoại hình dị hợm của đám hạ nhân nhưng theo thời gian nàng nhận ra họ cũng rất hiền hòa, chí ít là với nàng.

Quan trọng hơn cả, Nina hiểu rằng mình cần mạnh hơn để tự bảo vệ bản thân. Dù hiện tại vẫn được che chở nhưng trên thế gian này không có gì là mãi mãi. Dựa dẫm vào kẻ khác chẳng bao giờ là con đường bền vững.

Vậy nên, nàng chủ động tìm hiểu về ma lực, thứ sức mạnh cốt lõi của thế giới này.

Theo những gì đọc được, ma lực được phân cấp thành tám bậc: Học Đồ, Chính Thức, Đại Sư, Vương Cấp, Đế Cấp, Thánh Cấp, Á Thần và cuối cùng là Chân Thần.

Có hai cách để gia tăng ma lực.

Cách thứ nhất là Minh Tưởng, trạng thái nhập định giúp người tu hành cảm nhận và hấp thụ những hạt nguyên tố tồn tại trong thế giới. Nó đòi hỏi sự tập trung cao độ, như bước vào một khoảng không lơ lửng giữa thực và mơ. Nhờ sự hướng dẫn của Ma Vương, Nina đã nắm bắt được phương pháp này ngay từ ngày thứ ba.

Cách thứ hai mang tính trực tiếp hơn. Sử dụng ngoại vật như ma dược, thịt ma thú hoặc các tài nguyên đặc biệt khác. Hiệu quả nhanh chóng nhưng cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro. Nếu quá lạm dụng, người sử dụng sẽ phụ thuộc vào ngoại vật mà không thể tự nâng cao sức mạnh.

Sau quãng thời gian khổ luyện, điểm ma lực của Nina đã tăng lên 2 mà đó còn là nhờ ma dược hỗ trợ. Dù biết việc lạm dụng không tốt, nàng vẫn không thể phớt lờ thực tế rằng tốc độ tu luyện của mình quá chậm. Với thân phận hiện tại, chỉ cần mở lời là có thể được dâng cả một kho ma dược nhưng nàng vẫn giữ lý trí, nghe theo lời khuyên của “cha” và đến giờ mới chỉ dùng gần hết một bình.

Nhưng như vậy là chưa đủ, khoảng cách trở thành Học Đồ vẫn còn quá xa.

“Cái tốc độ này chậm rì như rùa bò, cứ đà này thì đến bao giờ mình mới đủ sức tự bảo vệ đây chứ!”

Nina lẩm bẩm trong lúc ngâm mình trong bồn nước nóng. Hơi ấm lan tỏa giúp cơ thể nàng thư giãn nhưng tâm trí thì vẫn rối như tơ vò.

Người ta thường nói vạn sự khởi đầu nan, có cố gắng ắt sẽ thành công. Nhưng lý thuyết và thực tế luôn là hai chuyện khác nhau.

“Chắc phải ăn cái thứ đó thôi.”

Nina thở dài. Nàng nhớ lời “cha” từng nói về con mắt của Huyết Điểu Virex, rằng nó vô cùng bổ dưỡng. Nhưng từ đó đến giờ nàng vẫn chưa dám đụng vào. Dù sao thì cái cục thịt đỏ lòm tanh nồng ấy trông chẳng giống thứ tốt lành.

“Hay là hỏi ‘cha’ xem có cách nào chế biến nó không. Dù gì thì ăn chín uống sôi vẫn hơn nhai sống nuốt tươi chứ.”

Nghĩ vậy, nàng ngả lưng tựa vào thành sứ của bồn tắm, ngẩng đầu nhìn trần nhà mờ ảo trong làn hơi nước.

Nhưng rồi, một suy nghĩ khác len lỏi vào tâm trí khiến nàng không khỏi trăn trở.

Cỗ thân thể mới này…

Từ bao giờ nàng đã nhận ra có vài thứ trong mình đã thay đổi. Một số thứ biến mất, một số khác lại xuất hiện.

Nàng thấy mình dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hơn, yếu đuối hơn và… nhạy cảm hơn.

Ở cơ thể cũ, nàng có thể chạm vào bất cứ đâu trên người mà chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng bây giờ thì…

Nina đưa tay lên bầu ngực nhỏ nhắn, bóp nhẹ một cái.

“Ưm…” Chẳng có gì khác lạ, có lẽ vì nó quá nhỏ? Nhưng mặt nàng vẫn nóng ran.

Nàng cúi xuống nhìn làn nước. Dưới ánh đèn treo trên tường, nàng thấy rõ gương mặt mình lúc này. Mái tóc trắng rối bù, đôi sừng nhỏ khẽ đung đưa.

“Đáng chết thật, đáng lẽ mình không nên làm vậy!”

Tự mắng bản thân ngớ ngẩn nhưng lý trí đôi khi chẳng thể kiềm chế nổi những cám dỗ vu vơ. Bàn tay nàng rời khỏi ngực, trượt xuống làn nước, chạm vào cặp đùi đang duỗi thẳng.

Chỉ một thoáng, những ngón tay nhỏ xinh lại rẽ hướng tới một chỗ…

“Ái!” Một tiếng rên khe khẽ bật ra.

Hơi thở Nina dồn dập hơn, hai má đỏ bừng như trái táo chín. Cơ thể khẽ run nhưng ánh mắt nàng thì đờ đẫn, trống rỗng đến lạ.

Cánh tay vừa rồi chậm rãi được nàng kéo lên, giơ ra trước mặt. Những ngón tay dính chút chất lỏng hòa lẫn trong nước tắm.

Nàng chết lặng.

Tâm trí mâu thuẫn ngập trời vậy mà cơ thể lại cứ tự làm theo ý nó. Như thể có một bản năng nào đó bị kìm nén từ lâu trong cỗ thân thể này, giờ đây đang trỗi dậy.

Nhưng vì sao?

Không có câu trả lời.

Một con người dù thân xác có thay đổi thế nào thì linh hồn vẫn là thứ không thể chối bỏ. Dù mang trong mình dòng máu quỷ, dù bị đặt vào một thế giới khác thì Nina vẫn là chính nàng, một con người không ngừng đổi thay.

Tiếng gọi trong cõi lòng đã vang lên từ rất lâu, nhưng đến giờ nàng mới thực sự cảm nhận được nó.

“Mình cần thêm thời gian.”

Nina cúi đầu, ánh mắt phức tạp hơn bao giờ hết.

Con đường cũ đã khép lại, chẳng thể quay về. Chỉ còn một lối đi duy nhất, một cuộc sống mới với thân xác này.

Nina lắc đầu, kìm nén tất cả cảm xúc. Nàng tắm rửa sạch sẽ, nhanh chóng mặc trang phục rồi rời khỏi phòng tắm rộng lớn.

Cánh cửa to lớn mở ra, bên ngoài là một tên quỷ dị hợm trong trang phục người hầu màu đen, đứng chờ sẵn với dáng vẻ cung kính.

“Grovelius, có chuyện gì hả?”

Nina dò hỏi tên quỷ mà nàng tình cờ thu phục được.

“Dạ không ạ! Chỉ là thuộc hạ cảm thấy khi ngài làm việc riêng tư thì cần được bảo vệ chặt chẽ, tránh để những kẻ có ý đồ xấu nhòm ngó, nên với tư cách bề tôi trung thành nhất của ngài, việc gánh trọng trách này là điều nên làm!”

Grovelius cúi đầu, tỏ ra cực kỳ cung kính. Ánh mắt hắn lấp lánh khi nhìn Nina như thể nàng là thứ sáng rực rỡ nhất trên đời.

“Thế à? Vậy thì ta đang muốn đi gặp cha và thống lĩnh Varkhaz để bàn chút chuyện. Ngươi đi theo sau để đề phòng những kẻ nghe trộm nhé?”

Nina quan sát hắn, thản nhiên nói ra những lời khiến gương mặt Grovelius tái đi.

“Chuyện này…”

Hắn ấp úng cúi đầu, tránh ánh mắt nàng.

Nhưng Nina chẳng bận tâm. Nửa tháng trước nàng đã nghe Varkhaz kể về lý do Grovelius bị bắt đến đây. Hắn từng chửi mắng nàng nhưng cũng chỉ là những lời bực tức, chưa đến mức phải chết. Dù sao chính nàng cũng là một phần nguyên nhân khiến gia tộc Veldor bị tàn sát, không muốn tự chuốc thêm nghiệp.

Nhưng cũng chỉ đến thế thôi.

Nina không cảm thấy hối lỗi. Đám quỷ kia liệu có vô tội sao? Đáp án rất rõ ràng.

“Mình đang trở nên tàn nhẫn hơn sao?”

Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu Nina, nhưng nàng không để tâm quá nhiều vào lúc này. Quay người bước đi, nàng chẳng buồn bận lòng đến Grovelius, kẻ vẫn đang ngập ngừng đứng đó.

Nhưng chưa đi được bao xa trên tấm thảm đỏ, một giọng nói gấp gáp vang lên từ phía sau.

“Tiểu Công Chúa, làm ơn, xin chậm lại!”

Nina khẽ nhíu mày. Tâm trạng nàng hiện tại không tốt. Tuy vậy, nàng vẫn dừng chân, quay người lại, giọng điệu lạnh nhạt.

“Có chuyện gì thì nói nhanh. Ta không có nhiều thời gian chơi trò chủ tớ…”

Lời nói chưa dứt, ánh mắt nàng khẽ chững lại khi thấy Grovelius quỳ xuống, cúi đầu thật thấp. Giọng hắn đầy khẩn cầu.

“Tiểu Công Chúa, xin hãy thu nhận ta!”

Nina nhướng mày.

“Hả? Ta chưa thu nhận ngươi sao? Nếu không thì ngươi nghĩ mình còn mạng mà nói câu này à?”

Nàng nhìn hắn chằm chằm, không hiểu tên này lại định giở trò gì.

“Ý ta không phải vậy đâu.” Grovelius ngẩng đầu, giọng run run. 

“Dù ngài đã nói thu nhận ta, nhưng ta biết đó chỉ là sự thương hại. Vậy nên…”

Hắn ngập ngừng, ánh mắt lấp lánh kỳ vọng, chờ đợi câu trả lời. Nhưng Nina chẳng có tâm trạng chơi trò này.

Nàng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng.

“Ngươi tưởng mình là ai? Ta tùy tiện nhặt một tên giúp việc trong cung điện cũng mạnh hơn ngươi gấp bội. Thu nhận một phế vật như ngươi thì có ích gì?”

Những lời của Nina như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Grovelius. Hắn vẫn cúi thấp đầu, giọng kiên trì.

“Nhưng ta có thể thay đổi mà, Tiểu Công Chúa. Trước đây ta chỉ là một kẻ vô dụng, hết ăn lại nằm, ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, đã làm không ít chuyện tàn ác. Ta bị bắt đến đây, bị giết cũng đáng, nhưng chính ngài đã từ bi cho ta cơ hội sống.

Khoảng thời gian ở đây, ta đã tận mắt chứng kiến thế nào mới là kẻ mạnh thực sự. Họ đi lên nhờ nỗ lực của bản thân chứ không chỉ dựa vào khả năng trời phú như ta từng nghĩ. Và cả Thống lĩnh Varkhaz nữa, dù ngài ấy tàn bạo, hung ác, nhưng cũng là một kẻ mạnh chân chính.

Ta hy vọng một ngày nào đó có thể trở nên giống ngài ấy.

Vậy nên, xin hãy thu nhận ta, đây là những lời thật lòng.”

Những lời của Grovelius khiến Nina lặng yên vài giây. Không phải vì ý nghĩa của chúng, mà vì dáng vẻ con quỷ hèn mọn trước mặt.

Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, nàng sẽ thấy một điều—nỗ lực. Một kẻ yếu đuối đang cố gắng thay đổi.

Hiện tại, hắn chẳng có gì trong tay, nhưng ít ra còn giữ được một tấm lòng son sắt.

Còn nàng thì sao?

Nina, hay cái tên trước kia nữa bây giờ có gì? Ở Bắc Địa, nàng gần như đã có mọi thứ, vậy mà vẫn do dự, vẫn ngập ngừng trước sự thay đổi.

Nàng chấp niệm với cái gọi là quan điểm, nhưng quên mất bản thân bây giờ là ai. Nàng cố chấp với ký ức về một “nàng” khác để trốn tránh thực tại, lấy thời gian làm cái cớ.

Nhưng giờ đây, nhìn Grovelius quỳ trước mặt, nàng chợt hiểu.

Thời gian có thể chứng minh tất cả, nhưng nếu cứ chờ đợi trong vô vọng, để bản thân bị gặm nhấm bởi chấp niệm thì tại sao không tự bước lên tự chứng minh chính mình?

“Cảm ơn ngươi… Grovelius. Lời nói và biểu hiện của ngươi giúp ta nhận ra một vài điều. Vì vậy, để tỏ lòng biết ơn, ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”

Nina mỉm cười nhìn Grovelius còn quỳ dưới đất, trong lòng như vừa được giải khai một khúc mắc lớn. Không quan trọng trước kia nàng là ai, nhưng giờ đây nàng là Nina, là Tiểu Công Chúa của Bắc Địa. Mai này còn chưa biết, nhưng nàng sẽ luôn cố gắng để làm chính mình.

—Còn Tiếp—

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận