Màn Đệm: Tiểu Công Chúa Của Bắc Địa (Fix)
Chương 01: Buổi Tiệc Bí Ẩn
0 Bình luận - Độ dài: 4,908 từ - Cập nhật:
Ngưu Ma Vương là một trong tám Ma Vương đầy uy quyền trấn giữ tầng đầu của Vực Sâu Vĩnh Cửu. Hắn thống lĩnh bình nguyên quỷ Nefarion nằm ở Bắc địa hoang vu.
Hôm nay, tại cung điện tráng lệ của hắn, một buổi tiệc linh đình chưa từng thấy trong lịch sử được tổ chức với quy mô lớn đến mức vài Ma Vương khác cũng tò mò kéo đến tham dự. Không ai đoán ra ý đồ thực sự đằng sau sự kiện này, trừ một người duy nhất.
…
Nina ngáp dài rồi nằm trên chiếc giường rộng mênh mông. Nó êm ái đến mức khiến nàng chỉ muốn ngủ quên cả đời. Giờ đây nàng không còn là “hắn” như trước nữa. Nina uể oải ngước mắt lên trần nhà nơi chiếc đèn chùm khổng lồ lấp lánh tỏa ánh sáng vàng nhạt dịu dàng.
Nhìn ánh sáng lung linh ấy, lòng nàng lại nặng trĩu. Đầu óc quay cuồng với vô số câu hỏi về cuộc đời. Mới vài tiếng trước, nàng vẫn còn là một lập trình viên chăm chỉ, miệt mài cắm mặt vào màn hình suốt đêm. Khi cơn mệt mỏi ập đến, nàng pha một cốc cà phê đen định uống để tiếp tục chiến đấu. Nhưng rồi một cơn đau tim bất ngờ kéo tới khiến nàng ngất xỉu. Lúc tỉnh lại, nàng đã thấy mình ngồi trên một chiếc kiệu xa hoa lộng lẫy đang lắc lư di chuyển giữa một thế giới giống hệt địa ngục trong truyền thuyết. Xung quanh là lũ ác ma gầm gừ vừa hộ tống vừa kéo kiệu đi.
Nhưng đó chưa phải tất cả.
Chiếc kiệu dừng trước một cung điện đồ sộ. Nina bị lôi ra rồi được “tiếp đón” bởi một gã tự xưng Ngưu Ma Vương. Đúng như cái tên, hắn là một con quỷ lai trâu với thân hình vạm vỡ, đôi mắt đỏ rực như lửa cháy và cặp sừng nhọn hoắt trông đáng sợ. Nina thầm nghĩ: “Phen này chết chắc. Chắc bị ăn thịt ngay tại chỗ mất.”
Thế nhưng mọi thứ lại rẽ sang hướng không ai ngờ tới. Vừa nhìn thấy nàng, Ngưu Ma Vương đột nhiên khóc òa lên. Nina ngơ ngác nhìn thứ chất lỏng nóng bỏng như dung nham chảy ra từ mắt hắn. Nàng tự hỏi liệu đó có phải nước mắt không nhưng rồi tự nhủ chắc cũng chẳng sao đâu. Chưa kịp hoàn hồn, hắn đã lao tới ôm chặt lấy nàng rồi tuôn một tràng dài những lời vô nghĩa mà nàng chẳng hiểu nổi. Cuối cùng, hắn kết thúc bằng một câu khiến nàng sững sờ: muốn nhận nàng làm con nuôi!
Và như một điều hiển nhiên, bữa tiệc bí ẩn kia hóa ra là để chào mừng tiểu công chúa mới của Bắc địa—chính là nàng, Nina.
“Haizz! Đáng lẽ mình nên nghe lời bác sĩ, bớt thức khuya đi một chút thì đâu đến nỗi này.”
Nina thì thầm với chính mình. Nhưng ngay sau đó, mặt nàng tối sầm như đáy nồi.
Nàng vẫn chưa thể làm quen với giọng nói của cơ thể mới này. Thử tưởng tượng xem: một gã lập trình viên suốt ngày cắm đầu vào công việc nay bỗng đầu thai vào thân xác một thiếu nữ ngọt ngào đáng yêu. Cảm giác ấy với Nina thật sự không thể chịu nổi!
“Còn cái bảng số liệu kia là cái quái gì? Chẳng lẽ đây là thế giới game sao nổi?”
Nina tự hỏi khi liếc về phía bảng mờ ảo lơ lửng cuối giường. Nàng đã phát hiện nó từ sớm nhưng lúc đó tình cảnh rối loạn nên chẳng buồn để ý.
Nàng chắc chắn chỉ mình mình thấy được thứ đó. Bằng chứng là khi đám quỷ xông vào kiệu lôi nàng ra, không con nào thèm liếc tới cái bảng to đùng kia.
Dù sao thì giờ cũng chẳng có gì làm trong căn phòng này, nàng cũng chẳng dám ra ngoài. Nina bật dậy, quyết định xem kỹ thông tin trên cái bảng trạng thái kỳ lạ ấy.
—
Tên: Nina
Chủng tộc: Bán Quỷ
Tuổi: 15
Ma lực: 1
Kỹ năng: Trống
—
Xem xong bảng trạng thái, khóe miệng Nina giật giật. Thuộc tính thế này không phải yếu mà là rác rưởi chính hiệu!
Điều đặc biệt duy nhất có lẽ là chủng tộc Bán Quỷ của nàng. Nhưng ngoài đôi sừng nhỏ xinh mọc trên đầu ra thì nàng chẳng thấy gì nổi bật.
Rồi Nina để ý tới một góc bảng có chức năng giống túi đồ. Khi chạm vào, một kho vật phẩm hiện ra với những ô trống rỗng. Kèm theo đó là chú thích dài dòng về phẩm chất đồ vật: màu trắng là phổ thông, vàng là truyền thuyết, đại loại vậy.
“Ồ? Cũng không hẳn là tay trắng nhỉ.” Nina thoáng ngạc nhiên rồi lẩm bẩm.
Ở mấy ô cuối kho đồ, nàng phát hiện một vật phẩm. Chính xác hơn là một cây đèn. Nhưng phẩm chất của nó lại lạ lùng: màu xám, không khớp với bất kỳ cấp bậc nào trong chú thích.
Dù chẳng hiểu gì, Nina vẫn dựa vào kinh nghiệm chơi game bao năm. Nàng đưa tay chạm vào cây đèn. Ngay lập tức, thông tin của nó hiện lên.
Đó là ‘Đèn Thần’, phẩm chất không rõ. Tên gọi gợi lên một câu chuyện quen thuộc trong đầu nàng, nhưng sự chú ý nhanh chóng chuyển sang dòng chú thích bên dưới.
“Tiền tài có thể lung lay mọi thứ.”
“Chỉ có vậy thôi sao?” Nina lẩm bẩm với vẻ mặt ngơ ngác.
Nàng đã hy vọng thứ này sẽ mang lại chút gì đó hữu ích. Dù sao có còn hơn không. Nhưng hóa ra nàng chẳng thể lấy nó ra. Theo chú thích, chỉ cần nghĩ trong đầu là vật phẩm sẽ xuất hiện trước mặt. Vậy mà khi Nina thử với cái đèn này, thứ nàng nhận được chỉ là một dòng thông báo hiện lên trên bảng.
“Chưa đủ điều kiện để kích hoạt vật phẩm!”
Đến lúc này, nàng bắt đầu nghi ngờ liệu có một thế lực nào đó đang cố tình trêu đùa mình để mua vui không. Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cắt ngang. Một tiếng gõ cửa vang lên từ phía cửa phòng.
“Tiểu Công Chúa, bọn ta mang quần áo đến cho ngài đây. Xin ngài mở cửa ạ.”
Giọng nói rõ ràng vang lên từ phía sau cánh cửa. Đó là giọng nữ, nhẹ nhàng và dễ nghe. Điều kỳ lạ là thứ ngôn ngữ xa lạ ấy lại hoàn toàn dễ hiểu với Nina. Không chỉ lần này, mà cả khi Ngưu Ma Vương hay đám quỷ lôi nàng tới đây cũng vậy.
Giọng nói ấy dịu dàng thật, nhưng chẳng đảm bảo vẻ ngoài cũng dễ chịu. Ở cái nơi quái đản này, Nina chưa gặp sinh vật nào vừa mắt theo thẩm mỹ của mình. Vậy nên nàng chọn cách im lặng.
Một giây trôi qua.
Hai giây.
Rồi vài phút.
“Tiểu Công Chúa, mong ngài mở cửa. Ma Vương đã ra lệnh ngài nhanh chóng thay đồ để xuống dự tiệc. Bọn ta chỉ là đầy tớ, xin ngài đừng làm khó.”
Giọng nữ ấy lại vang lên, vẫn nhẹ nhàng như trước, không hề có chút bực bội. Nhưng Nina vẫn im lặng.
Thời gian lặng lẽ trôi. Nina đứng chôn chân trong căn phòng lộng lẫy, thậm chí chẳng dám thở mạnh.
Đột nhiên, giọng nói ấy cất lên lần nữa.
“Xin thứ lỗi.”
Lời vừa dứt, cánh cửa chắc chắn bật mở. Ba bóng dáng bước vào. Người đi đầu là một nữ quản gia với da đỏ, mái tóc nâu dài, khác hẳn giọng nữ ban nãy. Theo sau là hai nữ hầu, dáng vẻ nhẹ nhàng nhưng mang nét kỳ dị đặc trưng của nơi này. Một người có đôi tai dài nhọn hoắt như dơi, kẻ còn lại sở hữu làn da xanh nhạt lấp lánh dưới ánh đèn. Cả hai cúi đầu, tay bưng khay đựng quần áo lộng lẫy, chờ đợi phản ứng từ Nina.
Nhìn những bộ trang phục lộng lẫy, nổi bật nhất là chiếc váy đen tuyền, Nina bất giác sững sờ. Không phải vì chúng đẹp, mà vì chúng khiến nàng cảm thấy như linh hồn mình vừa hóa đá.
“Tiểu Công Chúa, ngài sao vậy? Nếu trang phục không vừa ý, bọn ta có thể đi lấy bộ khác. Hoặc bắt tên thợ may làm lại cho đến khi ngài hài lòng. Đây là lệnh của Ma Vương.”
Nữ quản gia lên tiếng khi thấy vẻ mặt đờ đẫn của Nina.
“Không… không phải thế. Chỉ là nếu ta nói bộ đồ đang mặc đã đủ tốt rồi, có cần thay không?”
Nina đáp, tiện thể bịa ra một lý do vừa thoáng qua đầu.
Nghe vậy, nữ quản gia chuyển ánh mắt sang bộ trang phục Nina đang mặc, quan sát kỹ lưỡng.
Trước mắt bà là một thiếu nữ với mái tóc trắng uốn lượn mềm mại, đôi sừng nhỏ nhô lên trên đầu. Đôi mắt nàng đỏ thẫm, lấp lánh như hồng ngọc. Nhưng thứ nàng đang mặc chẳng thể gọi là quần áo. Đó chỉ là vài mảnh vải rách rưới được khâu vá thủ công, loang lổ vết bẩn.
Nữ quản gia lắc đầu không chút do dự rồi cất giọng nghiêm nghị.
“Ngài không thể mặc thứ này được, thưa Tiểu Công Chúa. Buổi tiệc hôm nay quy tụ nhiều thế lực lớn ở Bắc địa, thậm chí có cả vài Ma Vương khác. Ngài là nhân vật chính, đại diện cho danh dự của Ngưu Ma Vương đại nhân. Nếu không thể hiện tốt, thanh danh của ngài ấy sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa, ngài cần tắm rửa trước khi thay đồ.”
Nói xong, bà bắt đầu tiến về phía Nina.
“Không! Ta không muốn đi đâu hết! Ngươi không thể ép ta! Ta là Tiểu Công Chúa của Bắc địa đấy!”
Nina hoảng loạn lùi lại vài bước, miệng gào lên. Nàng quyết không để chuyện kinh khủng này xảy ra, thậm chí lôi cả danh phận Tiểu Công Chúa ra làm lá chắn.
Quả nhiên, câu nói ấy có tác dụng. Nữ quản gia khựng lại ngay khi nghe đến “Tiểu Công Chúa”.
Thấy vậy, ánh mắt Nina lóe lên tia hy vọng. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Chỉ vài giây sau, nữ quản gia tiếp tục bước tới, vừa đi vừa nói.
“Sau buổi tiệc, ta sẽ đến tạ tội với ngài. Giờ thì phiền ngài hợp tác.”
Lời vừa dứt, bà đã đứng ngay trước mặt Nina. Nàng không còn đường lui khi lưng đã chạm tường.
“Đừng! Không!!”
Như một hiệp sĩ trong truyện, nữ quản gia dễ dàng túm lấy Nina với sức mạnh vượt trội. Bà bế nàng theo kiểu công chúa, đưa thẳng đến bồn tắm.
Một màn “tra tấn” bắt đầu. Nina bị lột sạch mớ vải rách trên người. Nữ quản gia dùng đôi tay thô ráp kỳ cọ từng ngóc ngách trên cơ thể nàng cho đến khi sạch bóng.
Nhưng đó chưa phải kết thúc. Nina bị ép mặc bộ váy mới trong sự phản kháng yếu ớt.
Giờ đây, nàng ngồi trước gương, ánh mắt thất thần nhìn hình ảnh phản chiếu. Gương mặt nhỏ nhắn với đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa ác ma, mái tóc trắng bồng bềnh được chải chuốt kỹ càng, đôi sừng nhỏ lấp ló đầy kiêu ngạo. Bộ váy đen tuyền ôm sát cơ thể, viền bạc lấp lánh, toát lên khí chất vừa bí ẩn vừa nguy hiểm.
Đây đích xác là hình tượng tiểu thư ác ma trong phim ảnh mà Nina từng thấy qua, và giờ nàng đã có “cơ hội” để hóa trang.
Nina ngồi bất động hồi lâu, tâm trí hỗn loạn như biển động. Nàng muốn gào lên thật to, muốn chỉ thẳng mặt tên Ngưu Ma Vương khốn kiếp kia mà mắng chửi. Tại sao hắn lại lôi nàng đến cái chốn quỷ quái này để chịu đựng hết thảy?
Nhưng dù trong lòng sóng gió ngập trời, Nina cũng chỉ dám giữ những ý nghĩ ấy trong đầu. Dẫu bị “lăng nhục” thế này, chẳng phải nó vẫn đỡ hơn cái chết sao?
“Tiểu Công Chúa, nếu ngài đã nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta nên đến dự tiệc thôi. Mọi người đang chờ ngài đấy.”
Giọng nữ quản gia, người vừa “tàn bạo” hành hạ nàng vang lên từ phía sau. Bà ta vẫn đứng đó, trầm lặng như một bóng ma.
“Ờ… ừ, đi thôi.” Nina đáp lại, ánh mắt vô thần, giọng điệu như kẻ mất hồn.
Nàng chẳng muốn bước chân đến cái bữa tiệc chết tiệt ấy chút nào. Nhưng liệu nàng có quyền từ chối không? Đáp án rõ ràng là không.
…
Lúc này, không khí trong đại sảnh cung điện tráng lệ của Ngưu Ma Vương đã sôi động hết mức. Khách mời gồm những thủ lĩnh cốt cán từ khắp Bắc địa đều tề tựu đông đủ. Thậm chí hai vị Ma Vương láng giềng là Cuồng Huyết Ma Vương và Kịch Độc Ma Vương cũng góp mặt.
“Hử? Đã quá giờ rồi mà sao con bé vẫn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ đám hầu kia dám quên lời ta dặn? Nếu vậy, sau buổi tiệc này phải xử lý chúng…” Ngưu Ma Vương, kẻ đứng sau sự kiện lẩm bẩm một mình.
Nói xong, hắn mất kiên nhẫn liếc xuống cảnh tượng náo nhiệt bên dưới đại sảnh. Tay hắn liên tục vỗ nhẹ vào tay vịn chiếc vương tọa đang ngồi.
“Haha! Hiếm lắm mới thấy con trâu điên nhà ngươi bực tức mà còn giữ được bình tĩnh thế này. Ta cứ tưởng sắp được xem cảnh ngươi điên cuồng đập phá chứ. Đáng tiếc thật!”
Một giọng nói mỉa mai vang lên từ bên phải Ngưu Ma Vương, nghe như tiếng xì hơi thoát ra từ cổ họng. Hắn quay đầu nhìn kẻ vừa lên tiếng rồi lập tức quát lớn.
“Con rắn ngu ngốc như ngươi thì biết gì? Ngậm miệng ngay nếu không muốn ta tống cổ một kẻ không mời như ngươi ra khỏi bữa tiệc!”
Kẻ bị Ngưu Ma Vương gọi là “con rắn” chính là Kịch Độc Ma Vương. Hắn mang hình dạng nửa người nửa rắn, khoác bộ trang phục xanh lục kỳ dị từ đầu đến chân. Ngồi trên một chiếc vương tọa khác, hắn nghe lời uy hiếp của chủ nhà mà chẳng chút sợ hãi, còn tỏ thái độ thách thức.
“Xì! Ngươi nghĩ ta thèm để tâm đến cái buổi tiệc nhàm chán và cung điện rách nát này sao? Chẳng qua ta đến với tư cách láng giềng tốt bụng, muốn biết mục đích của bữa tiệc này thôi. Yên tâm, nghe xong câu trả lời là ta cuốn gói ngay, chẳng thèm ở lại cái chốn tồi tàn này đâu.”
Nghe những lời khiêu khích ấy, gương mặt thoáng tức giận của Ngưu Ma Vương bất ngờ trở lại bình thản. Hắn lắc đầu, khẽ thở dài rồi nói nhẹ nhàng.
“Thôi được, ta không chấp nhặt với kẻ đần độn.”
“Hả? Ngươi dám gọi ta là đần? Này con trâu điên kia, lần đầu ta bỏ qua, nhưng đừng tưởng…”
Kịch Độc Ma Vương giận tím mặt, định gầm lên thì bị một giọng nói chen vào.
Cuồng Huyết Ma Vương, vị Ma Vương thứ ba với dáng vẻ thanh niên huyết tộc, nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.
“Thôi nào hai vị, đừng cãi nhau nữa. Chúng ta là đồng minh thân thiết, đâu cần vì chuyện nhỏ mà xích mích.”
“Cả ngươi nữa, đừng giả vờ tình nghĩa. Ta cá ngươi chỉ mong ta với con trâu điên này lao vào đánh nhau để ngươi ngồi ngoài hưởng lợi. Bản tính hèn hạ thế này, đổi phong hiệu thành Rác Rưởi Ma Vương cho rồi!”
Lời mỉa mai sắc lẹm của Kịch Độc Ma Vương làm khóe miệng Cuồng Huyết Ma Vương giật nhẹ. Hắn siết chặt tay, bóp vỡ ly rượu trong một cái nghiến răng. Hít sâu một hơi, hắn cố kìm nén ý muốn lột da con rắn kia ngay tức khắc.
“Ta thật sự muốn cắt lưỡi ngươi khi có dịp.”
Cuồng Huyết Ma Vương khẽ phun ra một câu, giọng lạnh băng.
Kịch Độc Ma Vương nghe vậy định mở miệng đáp trả. Nhưng đúng lúc ấy, Ngưu Ma Vương vốn đang im lặng bỗng nhìn về lối vào đại sảnh rồi thốt lên.
“Đến rồi!”
“Hả? Đến cái gì?”
Kịch Độc Ma Vương thoáng ngạc nhiên trước phản ứng của Ngưu Ma Vương. Dù không được hồi đáp hắn vẫn theo ánh mắt của đối phương quay đầu nhìn về lối vào đại sảnh. Từ bóng tối hành lang một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra. Nina xuất hiện trong bộ váy đen tuyền lộng lẫy, đôi mắt đỏ rực tựa ngọn lửa cháy, mái tóc trắng bồng bềnh lay nhẹ theo từng bước chân. Đôi sừng nhỏ trên đầu nàng lấp ló dưới ánh sáng đèn chùm vừa kiêu sa vừa bí ẩn.
Chỉ mới bước vào nàng đã khiến vài ác quỷ chú ý. Chẳng mấy chốc cả đại sảnh đều hướng mắt về phía ấy kèm theo những tiếng xì xào bàn tán. Chúng chẳng biết nàng là ai nhưng trong một buổi tiệc toàn ác ma cấp cao thì sự xuất hiện của một bán quỷ yếu ớt như Nina chẳng khác nào hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng.
Về phần Nina nàng đang run bần bật khi bước vào đại sảnh rộng lớn này. Dù kiến trúc nơi đây không khác lắm so với thế giới con người với gạch trắng và những cột trụ đồ sộ nhưng đám “khách mời” lại hoàn toàn bất thường. Nàng nuốt khan nhìn lũ ác quỷ kỳ dị khắp nơi. Kẻ thì mặt xanh nanh vàng, kẻ lại trông như đống chất nhầy biết đi. Xa xa còn có một con chuột đứng thẳng hai chân ngồi trước bàn tiệc nhai ngấu nghiến đĩa thịt màu xanh dương.
“Ước gì có nữ quản gia đi cùng.” Nina thầm nghĩ. Dù bà ta hơi “tàn bạo” trong mấy chuyện vừa rồi nhưng ít ra cũng chẳng ăn thịt nàng. Còn đám ác quỷ ngập tràn đại sảnh này thì chưa chắc lắm.
Dẫu sợ muốn chết Nina vẫn chậm rãi bước tới. Nàng không muốn thừa nhận nhưng cái danh Tiểu Công Chúa này đúng là cho nàng chút can đảm. Dù gì thì Ngưu Ma Vương vẫn đang sống sờ sờ kia, lũ quỷ đui mù nào dám động vào nàng chứ?
Cố giữ vững tinh thần Nina tiếp tục bước lên dù trái tim bé nhỏ đang đập thình thịch.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì một giọng nói trầm đục đầy đe dọa vang lên từ phía sau.
“Đứng lại!”
“Hả?” Nina giật mình quay đầu nhìn kẻ vừa lên tiếng.
Trước mắt nàng là một con quỷ to lớn như gấu, răng nanh dài thò ra khỏi miệng, đầu mọc hai chiếc sừng tựa sừng hươu.
Con quỷ to lớn gầm lên với giọng như sấm rền vang khắp đại sảnh. Hắn bước tới trước Nina, móng vuốt sắc nhọn giơ cao như sẵn sàng xé toạc mọi thứ.
“Tiện nô! Ngươi biết mình phạm tội gì không? Thứ bán quỷ thấp kém như ngươi không thuộc về nơi này! Mau dùng máu bẩn của mình rửa sạch sự ô nhục này đi!”
Nina trợn mắt hoảng loạn. Cái quái gì đang xảy ra thế này? Nàng chưa kịp phản ứng thì móng vuốt khổng lồ của hắn đã lao tới.
Nhưng ngay khoảnh khắc bộ móng ấy sắp chạm vào người nàng thì một tiếng xé gió rít lên. Một bóng đen khổng lồ lao đến với tốc độ kinh hồn.
Ầm!
Một cây rìu to lớn từ đâu bay tới đập thẳng vào con quỷ khiến hắn vỡ tan như một con sâu bị nghiền nát. Thịt xương bắn tung tóe, máu đỏ nhuộm loang sàn đại sảnh.
Cả khán phòng lặng ngắt như tờ.
Trên vương tọa Ngưu Ma Vương chậm rãi thu tay lại. Hắn thậm chí không thèm liếc mắt xuống đống thịt nát dưới sàn mà chuyển dời ánh mắt qua tất cả lũ quỷ trong đại sảnh, quát lớn.
“Từ khi nào con gái nuôi của Ngưu Ma Vương ta bị gọi là dòng máu thấp kém? Ta cho phép lũ các ngươi nói vậy sao?”
Lũ ác quỷ trong khán phòng lập tức câm như hến. Nhiều kẻ cúi gằm đầu dù chúng đều là ác ma khét tiếng ở Bắc địa. Nhưng trước chủ nhân thực sự của vùng đất này, chúng cũng chỉ là đám tép riu mà thôi.
Không khí trong đại sảnh như đóng băng trong vài giây. Sự tĩnh lặng ấy nhanh chóng tan vỡ khi một tiếng khóc nức nở vang lên.
“Hức… hức…”
Nina òa khóc. Nước mắt lăn dài trên má, cơ thể nhỏ bé run rẩy như sắp khuỵu xuống.
“Nina!”
Ngưu Ma Vương trợn mắt kinh ngạc. Gương mặt trâu của hắn thoáng ngẩn ra, rồi như một tia chớp, hắn lao xuống ôm chặt thân hình bé nhỏ của nàng.
“Khốn kiếp! Ngươi dám làm con gái ta khóc!”
Mắt Ngưu Ma Vương ánh lên vẻ hung tợn. Hắn nhấc cây rìu cắm trên sàn đại sảnh, hung hăng bổ xuống đống thịt nát của con quỷ kia.
“Chết đi! Đồ rác rưởi khốn kiếp!”
Ngưu Ma Vương gầm lên giận dữ. Hắn điên cuồng bổ cây rìu xuống đống thịt nát, băm vụn nó thành từng mảnh nhỏ trước khi dừng lại. Sau đó, hắn nhẹ nhàng buông Nina ra, nhìn đôi mắt ướt át của nàng với ánh mắt đau xót.
Nina thì khác. Cơ thể nàng vẫn run rẩy như đang hoảng loạn, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã cược đúng rằng Ngưu Ma Vương là một kẻ “cuồng con gái”.
Dù vẫn chưa hiểu tại sao hắn lại đối xử tốt với nàng như vậy, hành động không chút do dự vừa rồi cùng câu quát vang đã cho nàng thấy tầm quan trọng của mình trong mắt hắn.
Với kinh nghiệm từng trải, Nina tự tin rằng nước mắt chính là vũ khí tối thượng để đối phó tên này, và cảnh vừa rồi là bằng chứng rõ ràng nhất.
Mặc dù lòng nàng hơi cắn rứt vì phải “giả nai” thế này, nhưng trong tình cảnh hiện tại nàng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nina thầm cầu mong đừng có thêm buổi tiệc nào nữa. Để khóc cho ra hồn, nàng đã phải cắn lưỡi mình đến đau rát, giờ miệng vẫn còn tanh mùi máu.
“Khụ! Khụ!”
Một tiếng ho khan vang lên khiến Ngưu Ma Vương nhíu mày. Nina thì đã diễn là diễn cho trót, nàng nép sau lưng “cha” và thò đầu ra, giả vờ tò mò xen chút rụt rè để nhìn quanh.
Trước mắt nàng là hai con quỷ. Một tên đầu rắn thân người, mặc bộ trang phục xanh lục kỳ dị. Tên còn lại trông giống huyết tộc trong mấy bộ phim nàng từng xem.
“Ta tưởng con trâu điên nhà ngươi đã tỉnh táo lại, hóa ra chỉ điên theo kiểu khác. Nhận nuôi một bán quỷ cơ đấy! Haha, buồn cười chết mất!”
Kịch Độc Ma Vương chỉ tay vào Ngưu Ma Vương, ôm bụng cười lớn. Cuồng Huyết Ma Vương thì lắc đầu, liếc qua Nina rồi nói.
“Ngươi rảnh rỗi thật đấy, nhưng gu thẩm mỹ cũng khá. Một bán quỷ đáng yêu thế này, chắc máu sẽ rất ngon!”
Cuồng Huyết Ma Vương liếm môi, nhìn Nina với ánh mắt sói đói thấy mồi.
Nina hoảng sợ tột độ. Nàng lập tức ôm chặt Ngưu Ma Vương, nước mắt lại tuôn rơi.
“Ngươi muốn chết!!”
Ngưu Ma Vương gầm thét, giơ cây rìu lớn bổ thẳng về phía Cuồng Huyết Ma Vương
Cuồng Huyết Ma Vương nhìn chiếc rìu khổng lồ bổ xuống trước mặt. Hắn chẳng buồn né tránh, chỉ lắc đầu rồi giơ một tay lên đỡ lấy.
Không có máu tươi bắn tung tóe. Cũng chẳng có âm thanh va chạm vang lên. Cuồng Huyết Ma Vương nhẹ nhàng nắm lấy lưỡi rìu, hệt như túm một nhúm bông. Sau đó, một tiếng răng rắc khe khẽ nổi lên, kéo theo những mảnh vụn từ lưỡi rìu rơi xuống tay hắn.
“Bạo lực quá không hay đâu, Ngưu Ma Vương ạ.” Hắn lắc đầu với vẻ điềm nhiên, rồi dang tay nhún vai.
“Ngươi nghĩ vậy là xong sao?” Ngưu Ma Vương lạnh lùng đáp.
Hắn hất phần còn lại của chiếc rìu sang một bên, sau đó quay đầu nhìn Nina đang run rẩy phía sau. Giọng nói chợt trở nên dịu dàng hơn.
“Con né ra xa một chút nhé. Đợi cha xử lý tên này xong, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc khác.”
“Vâng ạ.” Nina rụt rè gật đầu. Thế nhưng, trong lòng nàng lại nhói lên khi nghe đến chuyện tổ chức thêm một bữa tiệc.
Nina nghe lời “cha,” chậm rãi lùi về một góc xa trong đại sảnh. Ngưu Ma Vương dõi theo nàng cho đến khi chắc chắn nàng đã ổn, sau đó mới quay lại đối mặt với Cuồng Huyết Ma Vương. Hắn vẫn đứng đó, gương mặt mang nụ cười cợt nhả.
“Chà! Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Con bé ngươi nhận nuôi đáng yêu quá, ta chỉ muốn nếm thử một chút thôi. Đâu cần làm như muốn xé xác ta thế này.”
Cuồng Huyết Ma Vương bâng quơ nói. Nhưng Ngưu Ma Vương chẳng vì thế mà đổi ý.
Hắn đưa tay phải ra hư không, rồi đột ngột siết chặt. Không gian quanh tay hắn rung lên dữ dội. Một âm thanh rắc rắc vang lên, như thể kính vỡ. Chỉ một giây sau, luồng ma khí kinh khủng trào ra.
Trong chớp mắt, một cây rìu hai đầu hiện lên, bao quanh bởi những luồng khí đen đặc quánh. Lưỡi rìu không đối xứng, một bên sắc bén như chém xuyên vạn vật, bên còn lại tựa nanh quỷ khát máu. Cán rìu được bọc trong lớp da quái vật, nổi bật với những đường vân đỏ rực.
“Ma binh Zarkhiel! Ngưu Ma Vương, ngươi điên rồi sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi! Cùng lắm ta xin lỗi là xong mà!”
Cuồng Huyết Ma Vương trừng mắt, vẻ mặt không giấu nổi kinh ngạc. Con ngươi đỏ thẫm mở to khi nhìn thấy cây ma binh Zarkhiel.
Không chỉ hắn, mà toàn bộ khách khứa trong buổi tiệc cũng đều hoảng hồn.
“Là ma binh Zarkhiel! Ngưu Ma Vương lại nổi điên rồi! Chạy mau!”
Một ác ma gầy lùn hét lên. Nhưng chẳng ai để ý đến hắn, bởi ngay khi ma binh xuất hiện, phần lớn khách mời đã cao chạy xa bay.
“Phải chạy thôi.” Tên ác ma lẩm bẩm, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người lao về lối ra.
Hắn chạy như chưa từng chạy bao giờ, dốc hết sức bình sinh để thoát thân. Cảm giác như chỉ cần chậm một giây thôi, lưỡi rìu kia sẽ bổ trúng đầu hắn. Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng ở Bắc Địa, đã rất lâu rồi chưa có trận chiến nào đủ lớn để Ngưu Ma Vương phải triệu hồi Zarkhiel.
Lý do rất đơn giản. Gọi ma binh thì dễ, nhưng muốn cất nó đi thì kẻ dùng phải lấy linh hồn của một trăm con quỷ. Chẳng ai muốn chết sớm, thế nên mới có cảnh hỗn loạn này.
Khác với đám khách hoảng loạn, nhân vật chính bất đắc dĩ của buổi tiệc lại núp sau một cây cột lớn, thò đầu ra quan sát.
“Sắp đánh nhau to rồi. Tiếc là cái thế giới quái đản này chẳng có bắp rang bơ.”
Nina thầm nghĩ, rồi gạt mấy ý tưởng vớ vẩn ấy sang một bên. Nàng tiếp tục chăm chú theo dõi.
Trong tầm mắt nàng, Cuồng Huyết Ma Vương giờ chẳng còn ngông nghênh nữa. Hắn đang cố sức hòa giải.
Không chỉ hắn, mà Kịch Độc Ma Vương cũng ra sức can ngăn. Nhưng vì khoảng cách quá xa, Nina chẳng thể nghe rõ họ đang nói gì.
Mọi chuyện dường như đang chuyển biến theo hướng tốt đẹp hơn. Ban đầu, Ngưu Ma Vương định vung Zarkhiel chém chết Cuồng Huyết Ma Vương, nhưng có vẻ hai bên đã đạt được thỏa thuận nào đó. Cuối cùng hắn chỉ hừ lạnh, rồi hạ tay xuống.
Ngay sau đó, “cha” của Nina biến mất tại chỗ, để lại hai vị Ma Vương đứng trơ trọi.
—Còn Tiếp—


0 Bình luận