Tôi và Em
何琳 (Hà Lâm) 飘游月亮
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ảo Mộng

Một:

0 Bình luận - Độ dài: 3,078 từ - Cập nhật:

Mẹ tôi lái xe qua những con đường vắng, nơi bóng tối dần nuốt chửng ánh sáng cuối cùng của ngày. Bà đã đi lạc từ lúc nào, chính bà cũng không còn nhớ rõ. GPS chỉ còn là một màn hình trống, điện thoại mất sóng, mà những biển báo ven đường cũng đã bạc màu, chữ nghĩa nhòe đi như bị thời gian gặm mòn.

Cảnh vật xung quanh dần biến đổi theo cách kỳ lạ. Những ngọn đèn đường biến mất, nhường chỗ cho thứ ánh sáng mờ nhạt, lơ lửng như những ngọn lửa ma trơi. Mặt đường nhựa trở nên gồ ghề, vết rạn nứt cũ kỹ như chưa từng được sửa chữa. Khi bà rẽ vào một thị trấn nhỏ, tất cả như vừa bước ra từ một thời đại đã chết.

Những tòa nhà cao, hẹp, dựng san sát nhau, mái ngói đen bóng loáng như đã thấm đẫm hàng thế kỷ mưa gió. Cửa sổ nhỏ và hẹp, những cánh cửa gỗ nặng nề khép hờ, ánh sáng le lói từ bên trong chỉ đủ để soi rõ những bức tường đá xám phủ đầy rêu. Không có biển hiệu, không có âm thanh của xe cộ, chỉ có gió thổi qua những con phố lát đá, mang theo mùi đất ẩm và hơi lạnh của một cơn mưa chưa tới.

Khi bánh xe nghiến nhẹ lên con đường cổ kính ấy, bà nhận ra có những ánh mắt đang dõi theo mình.

Người dân nơi này, họ đứng trong bóng tối, lặng lẽ quan sát.

Một người đàn ông mặc áo khoác dài và đội mũ rộng, gương mặt nửa chìm nửa hiện dưới ánh sáng lập lòe của đèn khí. Một phụ nữ quấn khăn choàng tối màu, tay ôm chặt một giỏ bánh mì cũ kỹ, đôi mắt sâu hoắm lướt qua bà như thể đang nhìn một bóng ma. Một đứa trẻ nấp sau tấm màn của một ô cửa sổ, đôi đồng tử phản chiếu thứ ánh sáng mờ mịt, không rõ là hiếu kỳ hay sợ hãi.

Nhưng rồi, cũng như một làn gió lặng lẽ quét qua phố hẹp, những biểu cảm ấy tan biến.

Người đàn ông cúi đầu nhã nhặn, dù có gì đó gượng gạo trong cử chỉ ấy. Người phụ nữ mỉm cười nhẹ, rồi tiếp tục bước đi, dù đôi vai vẫn còn căng thẳng. Đứa trẻ chớp mắt, rồi biến mất sau lớp rèm cửa.

Thị trấn đón chào chúng tôi như thể chúng tôi là một vị khách lạ, nhưng cũng như thể chúng tôi là một sự trở về.

Dù vậy, không ai hỏi chúng tôi đến từ đâu.

Không ai hỏi vì sao chúng tôi lại xuất hiện.

Và trong từng cử chỉ, trong từng ánh mắt lướt qua, vẫn có một điều gì đó không thể gọi tên.

Như thể họ đã nhìn thấy chúng tôi trước đây.

Không phải hôm nay. Không phải ngày hôm qua.

Mà là từ một quãng thời gian nào đó, đã lùi xa đến mức không còn ai dám nhắc tên.

***

Bầu không khí trong thị trấn nhỏ dần trở nên sinh động hơn khi mẹ tôi và tôi rảo bước qua những con phố lát đá. Ánh đèn đường vàng vọt soi bóng những ô cửa kính phủ sương, nơi phản chiếu hình hài lướt qua như những bóng ma của thời gian. Mọi thứ ở đây mang dáng dấp của một quá khứ chưa từng ngủ yên, và chúng tôi những kẻ lạ mặt chỉ như cơn gió nhẹ lật qua một trang sách cũ kỹ. Tôi không quan tâm.

Những người dân dần tiếp nhận sự hiện diện của chúng tôi, nhưng trong mắt họ vẫn phảng phất một điều khó gọi tên không phải sợ hãi, cũng chẳng hẳn hoài nghi, mà như thể đang đối diện với một ký ức mơ hồ vừa trỗi dậy từ lớp bụi phủ dày của năm tháng. Một phụ nữ lớn tuổi, khăn choàng ren đã sờn mép, đứng bên quầy bánh, đôi tay thoăn thoắt gói những chiếc bánh nướng với vẻ thành thạo đến vô thức, như thể bà đã làm điều này suốt cả một đời. Cạnh cột đèn, một người đàn ông râu muối tiêu im lặng nhả khói, ánh lửa lập lòe phản chiếu trong đôi mắt thâm trầm, tựa như đang dò xét những bí mật không lời ẩn trong từng chuyển động của chúng tôi.

Mẹ tôi dừng chân trước một tiệm sách nhỏ. Ánh sáng le lói từ bên trong hắt qua khung cửa sổ, soi rõ lớp bụi thời gian phủ lên những giá gỗ cao vút, nơi xếp đầy những cuốn sách bìa cứng đã sờn góc. Không gian phảng phất mùi giấy cũ, thứ hương thơm của tri thức bị lãng quên, của những giấc mộng từng được lưu lại bằng mực đen trên nền giấy úa vàng. Tôi lướt ngón tay qua gáy một cuốn sách, cảm nhận sự thô ráp của lớp da thuộc đã bạc màu. Những trang giấy này từng thuộc về ai, từng lưu giữ những suy tư nào, từng chứng kiến bao lời thì thầm trước khi bị chôn vùi dưới lớp bụi của lãng quên?

Chúng tôi tiếp tục đi, qua một quảng trường nhỏ với đài phun nước bằng đá hoa cương rêu phong phủ kín. Dòng nước chảy trầm lặng, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn khí lơ lửng trên cao. Một vài đứa trẻ chơi đùa gần đó, tiếng cười vang lên nhưng không tan vào đêm, mà như vọng về từ một thế giới nào xa xăm. Chúng vận những bộ quần áo giản dị, kiểu dáng lỗi thời, nhưng chẳng có chút gì bối rối hay ngạc nhiên trước sự hiện diện của chúng tôi, như thể chúng tôi đã luôn thuộc về nơi này, như thể nơi này từ lâu đã quen với những kẻ đến rồi đi.

Càng đi sâu vào thị trấn, tôi càng có cảm giác như đang lạc bước trên một sợi dây căng giữa thực tại và giấc mộng. Những con phố quanh co như một mê cung, những bóng người lướt qua không để lại âm thanh, những ô cửa khép hờ lặng lẽ dõi theo từng cử động của chúng tôi. Không gian mang một vẻ đẹp kỳ lạ không hẳn u ám, nhưng đượm màu tiếc nuối, như một bài thơ cũ vẫn còn vương trên đầu môi của kẻ đã lãng quên cách đọc nó.

Tôi không quan tâm. Tôi bước tiếp, bị cuốn vào cơn hiếu kì. Rồi, giữa màn sương mỏng phủ lên chân trời, một tòa lâu đài hiện ra. Đen kịt và sừng sững, nó như một bóng ma hóa thạch của thời gian, đứng đó với những tháp nhọn vươn lên tựa những ngón tay gầy guộc bấu víu vào bầu trời. Những bức tường đá xám ngoan cố chống chọi với sự bào mòn của năm tháng, mang trên mình dấu tích của một quá khứ đã bị chôn vùi nhưng không chịu ngủ yên. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong tôi, không rõ là sự thôi thúc hay lời cảnh báo như thể chính nơi này đang chờ đợi một điều gì đó, hoặc một ai đó, từ rất lâu rồi.

Tôi cứ bước, như thể có một sợi chỉ mỏng manh, vô hình nhưng dai dẳng, đang kéo tôi về một nơi xa lạ mà cũng thật quen thuộc. Mỗi bước chân vang vọng trên nền đá cũ, hòa vào tiếng thì thầm của gió, của những bóng tối ẩn mình sau bức màn sương lặng lẽ phủ trùm lấy vạn vật. Có gì đó thôi thúc tôi đi tiếp, như thể con tim đang truy đuổi một hình bóng nào đó, đã tan biến vào miền ký ức đã quên.

Những con phố phía sau dần chìm vào quên lãng. Đèn đường lùi xa, để lại ánh sáng yếu ớt như những vì sao lạc trên bầu trời đã bạc màu thời gian. Cảnh vật trở nên hoang hoải hơn, cằn cỗi như một khúc ca đã đứt đoạn. Và rồi, giữa màn sương bảng lảng, tôi trông thấy nó, tòa lâu đài lụi tàn, chẳng còn nguyên vẹn, chỉ còn những vết tích phai mờ như bóng ma của một thời đại đã lụi tắt.

Những tháp nhọn đã gãy đổ, chỉ còn vài bức tường đá rạn nứt, trơ trọi như những chiếc xương sườn còn sót lại của một con thú đã hóa thạch dưới lớp bụi thời gian. Những cửa sổ không kính mở toang, hoang hoải như những hốc mắt trống rỗng, dõi theo tôi bằng cái nhìn lặng câm, chất chứa bao điều chưa kịp nói. Cánh cổng lớn đã không còn, chỉ còn đôi bản lề gỉ sét, thâm trầm cất giữ bao ký ức của những bàn tay đã từng chạm vào nó.

Dưới nền trời xám tro, lâu đài ấy không còn là một công trình, mà là một vết thương chưa liền miệng của thời gian, một nấm mồ không bia của những giấc mơ đã tắt. Nó đứng đó, chờ đợi trong tĩnh lặng, như một câu chuyện chưa từng được kể trọn vẹn, một bản nhạc dang dở bị lãng quên giữa dòng chảy nghiệt ngã của tạo hóa.

Và lạ thay, trong khoảnh khắc đó, tôi chẳng còn chắc chắn mình là kẻ lữ hành hay một bóng ma lang thang trở về chốn cũ. Đã từng có ai đứng nơi đây, dưới những tàn tích đổ nát này, lặng lẽ lắng nghe những thanh âm giờ chỉ còn là tiếng thì thầm của gió? Hay chính nơi này đã vươn những ngón tay vô hình, níu lấy tôi như một lời hồi đáp cho điều gì đó vẫn còn dang dở giữa miền quên lãng?

Tôi tiến bước. Màn sương khẽ lay động, như vạt áo của một kẻ vô hình vừa lướt qua. Cơn gió lạnh trườn qua da thịt, tựa một bàn tay đã ngủ quên từ lâu nay chợt vươn ra chạm vào tôi. Tôi không dừng lại, cứ thế lặng lẽ đi về phía trước, để lâu đài cũ kỹ ấy chầm chậm khép tôi vào lòng nó, như một bí ẩn đã đến lúc phải được hé mở.

Tôi len qua vết nứt trên bức tường đổ nát, từng mảnh đá vỡ rệu rã dưới chân như tiếng thở dài của những điều đã khuất. Bóng tối bên trong giăng đầy những góc khuất, lạnh lẽo và trầm mặc, như thể nơi đây chưa từng chào đón một bước chân nào kể từ ngày thế giới ngoài kia đổi thay. Không khí phảng phất mùi ẩm mục, rêu phong bám dày trên những phiến đá sần sùi, tro bụi rơi lặng lẽ khi tôi lướt tay qua những đường gân mỏi mệt mà thời gian đã hằn lên.

Tôi bước chậm, mỗi nhịp đập như hòa tan vào sự tĩnh mịch đang nuốt chửng lấy tôi. Rồi bất chợt, giữa làn sương lững lờ, một bóng hình thấp thoáng hiện ra. Một người đàn ông mơ hồ tựa phản chiếu của ánh trăng trên mặt nước, ánh mắt chất chứa nỗi niềm xa vời, sâu thẳm như vực tối không đáy. Tôi khựng lại, một cảm giác lạ lùng dâng lên, như thể vừa chạm vào dư ảnh của một điều thân quen đã phai mờ trong ký ức, chỉ còn lại hơi thở mong manh giữa thực và mộng. Nhưng trong khoảnh khắc mong manh ấy, dáng hình kia tan biến, vỡ vụn như sương khói bị gió cuốn đi, để lại tôi đứng lặng giữa những tàn tích lặng câm, với một khoảng trống không lời.

Bên ngoài, ngày đang tàn. Hoàng hôn trải dài trên những bức tường rạn nứt, nhuộm lên chúng sắc đỏ nhợt nhạt, như tia sáng cuối cùng còn vương lại nơi đôi mắt kẻ sắp lụi tàn. Bầu trời dần ngả sang tím thẫm, kéo màn cho một bản bi ca của thời khắc hấp hối. Gió lướt qua khe đá, mang theo hơi thở của những điều đã mất, những âm thanh xưa cũ tưởng chừng chỉ còn vang vọng trong mộng tưởng.

Và tôi đứng đó, giữa tro tàn của một thế giới đã khuất, với một câu hỏi không ai đáp lại.

Tôi tiếp tục dấn bước qua những hành lang tịch mịch, lần theo dấu vết của những bức tường rạn nứt, nơi thời gian đã khắc sâu lên từng thớ đá những vết thương chẳng thể hàn gắn. Tôi đã nghĩ sẽ đối diện với những gian phòng phủ đầy bụi thời gian, nơi rèm nhung rách nát lặng lẽ treo trên những khung cửa bạc màu, hay những mảng tường úa tàn thì thầm về một thời đại đã chìm vào dĩ vãng.

Nhưng khi cánh cửa cũ kỹ rít lên khe khẽ dưới bàn tay tôi, những gì hiện ra lại chẳng hề mang dáng hình của đổ nát và lãng quên.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những ô cửa vỡ nát, đổ bóng mờ trên những kệ gỗ xếp ngay ngắn. Không phải những pho sách phủ đầy bụi hay những di vật của một thời xa xưa, mà là vô số cụm nấm trắng mọc ken dày, lan tràn như những bông hoa kỳ dị bừng nở trong bóng tối. Mùi ẩm thấp ngai ngái của nấm hòa lẫn với hương gỗ mục, át đi cả hơi thở của rêu phong bám chặt trên những phiến đá lạnh lẽo. Một cảnh tượng kỳ lạ, vừa quen vừa lạ, như thể có ai đó đã lặng lẽ biến tàn tích này thành một thế giới của riêng mình.

Tôi vươn tay chạm lên một kệ gỗ thô ráp, cảm nhận bề mặt sần sùi như thể đang nắm lấy thứ gì đó thuộc về một thực tại xa lạ. Không có ai tìm đến đây để khơi dậy vinh quang đã mất, chẳng một linh hồn nào còn lắng nghe tiếng vọng của dĩ vãng trong những hành lang hoang vắng này. Những bàn tay lặng thầm chỉ đến để gieo trồng, để biến một nơi từng thấm đẫm ký ức thành một chốn vô danh, chỉ còn lại những nhành nấm âm thầm sinh trưởng, vươn lên từ bóng tối, lớn dần trong lặng câm rồi lại lụi tàn như thể mọi điều xưa cũ chưa từng tồn tại.

Giữa bầu không khí tĩnh mịch, nơi chỉ có tiếng bước chân tôi vọng lại từ những bức tường đá lạnh, một âm thanh bất chợt vang lên, khàn đục, chậm rãi, như thể đã len lỏi qua quá nhiều năm tháng.

Tôi giật mình quay lại. Từ bóng tối sau một vòm cửa sụp đổ, một lão già hiện ra, tấm áo sờn rách buông thõng trên chiếc lưng gầy. Đôi mắt ông ta mờ đục như phủ sương, nhưng vẫn ánh lên một nét gì đó cảnh giác, hoặc có lẽ là thấu hiểu.

“Trời sắp tối rồi,” giọng lão vang lên, chậm rãi như thể từng lời đều nặng nề dưới sức đè của thời gian. “Người lạ mặt không nên ở đây quá lâu.”

Tôi im lặng, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Sự xuất hiện của ông ta chẳng hề khiến nơi này bớt phần hoang phế, trái lại, chính ông ta, với dáng vẻ như một phần của tàn tích này, càng làm tăng thêm sự hoang vắng lạ thường.

Bóng hoàng hôn trải dài trên những phiến đá cũ, nhuộm chúng sắc vàng úa như dấu vết của một thời đã xa. Lão già quay gót, dáng hình khắc khổ lẫn vào ánh chiều đang dần phai. Tôi ngoái lại nhìn tòa lâu đài đổ nát, nơi những bức tường im lìm chất chứa bao điều chưa kể, nơi bóng tối đang chậm rãi trườn lên, vùi lấp tàn dư của quá khứ.

Không nói thêm lời nào, tôi cất bước theo ông, bỏ lại phía sau những dãy hành lang lạnh lẽo, những căn phòng quạnh quẽ chưa ai hay. Mỗi bước chân vang vọng giữa khoảng không lặng câm, như tiếng thì thầm của ký ức lẫn vào hơi gió rét mướt. Khi cánh cổng hoen gỉ khẽ rên rỉ khép lại sau lưng, tôi chợt có cảm giác mình vừa bước ra khỏi một thế giới bị lãng quên, nơi thời gian chỉ còn là tàn tích rã rời, trôi dạt giữa hư vô.

Bóng tối dần nuốt trọn bầu trời, phủ lên lâu đài một sắc u trầm như màn đêm vĩnh cửu. Nó đứng đó, im lìm và bí ẩn, như chưa từng thuộc về cõi nhân gian.

Ông lão thở dài, giọng khàn đặc bởi năm tháng:

“Đêm xuống rồi, chớ nên rời khỏi đây nữa.”

Những người đứng quanh khẽ gật đầu, như thể lời ông chẳng phải một cảnh báo, mà là chân lý đã ăn sâu vào mảnh đất này. Làn sương mỏng bắt đầu trườn qua nền đá, bám vào những gốc cây già cỗi, phủ lên khu vườn một lớp màn mờ ảo.

Mẹ tôi và tôi thoáng do dự, ánh mắt lướt qua nhau như tìm kiếm một lời đáp. Dù trời đã tối, bóng đêm giăng phủ khắp nơi, nhưng cảm giác lạ lẫm về nơi này khiến chúng tôi chần chừ.

“Ở lại đi, trời khuya rồi, đường rừng chẳng an toàn đâu.” Một giọng nói vang lên giữa đám đông.

“Đúng đó, chẳng ai rời đi khi màn đêm đã buông.” Một người khác tiếp lời, giọng khẽ khàng nhưng kiên quyết.

Những gương mặt xung quanh thấp thoáng trong ánh đèn dầu le lói, ánh mắt họ không có vẻ ép buộc, chỉ mang một sự chân thành khó lý giải, như thể chúng tôi vốn dĩ đã thuộc về nơi này từ lâu.

Tôi siết chặt tay áo mình, nhìn sang mẹ. Bà khẽ mím môi, có lẽ cũng cảm nhận được điều kỳ lạ ẩn sau lời mời tha thiết ấy. Nhưng rồi, trước sự thuyết phục không ngừng, bà thở dài, nhẹ gật đầu.

“Được rồi, chúng tôi sẽ ở lại.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận