Câu Chuyện Đầu Tiên : Khoảng thời gian của em
Chương 17 Stalker
0 Bình luận - Độ dài: 932 từ - Cập nhật:
Ban đầu tôi cứ tưởng Arina lại bắt đầu buông lời độc địa với tôi nữa rồi. Nhưng nghĩ kĩ lại thì câu nói đó không hợp hoàn cảnh chút nào. Tôi đâu có lý do gì để theo dõi Arina và hơn nữa tôi thừa biết nếu tôi có làm vậy thì cô ấy sẽ giết tôi ngay chứ còn chờ gì nữa.
Người phản ứng đầu tiên với lời nói đó của Arina là Nakatsu Hitaki đội trưởng đội bộ bóng chày là người đang quay lưng chuẩn bị trở lại sân. Cậu ta khựng lại rồi quay đầu lại phía chúng tôi với vẻ gượng gạo.
"Ý tôi là cậu, cậu đấy. Tôi quên mất tên cậu rồi. Giờ thì cậu không còn theo dõi tôi nữa đâu nhỉ?"
Hitaki im lặng,mồ hôi lạnh rịn đầy mặt. Có lẽ cũng có thể là mồ hôi do trời nóng thôi.
"Stalker-san, cậu đã thành đội trưởng đội bóng chày rồi cơ đấy. Giỏi thấy đấy. Mà thật ra thay vì bám theo tôi thì cậu nên theo dõi quả bóng ngay từ đầu đi vì nó hợp với cậu hơn đó, Stalker."
"Không, chuyện đó là..."
"Gì? Cậu định nói là tôi nhầm à?"
"Đúng vậy..."
"Cậu đi theo tôi lúc tan học rồi cứ thường xuyên đến trong thư viện và thậm chí còn lần mò tới nhà tôi. Không phải theo dõi thì là cái gì?"
Cả tôi và những thành viên câu lạc bộ bóng chày ở gần đó đều nhìn về phía này như những kẻ hóng chuyện. Huấn luyện viên có vẻ cũng đã nhận ra có chuyện gì đó không ổn nên quát lên: "Mấy đứa còn lại lo tập luyện đi!" Rồi mọi người dần tản đi và chỉ còn tôi, Arina và Hitaki ở lại.
"Thật ra thì việc thể hiện tình cảm với ai đó không phải là sai trái."
Câu nói đó nghe là biết chẳng có chút chân thành nào luôn ấy.
"Nhưng việc cứ cố chấp làm những điều người ta không muốn thì là sai trái đấy. Dù trong đầu cậu có biện hộ rằng đó là biểu hiện của tình yêu đi nữa thì người cảm nhận không phải là cậu mà là đối phương. Dạo này thì cậu không còn làm mấy chuyện đó nữa nhưng nếu còn theo dõi tôi nữa thì tôi sẽ báo cho các giáo viên để thảo luận việc này."
Tôi cũng bắt đầu hiểu ra được mối quan hệ giữa hai người và chuyện cậu ta từng theo dõi cô ấy. Khi nhìn thấy Hitaki mặt mày tái mét người thì co rúm lại thì tôi cũng thấy tội tội. Nhưng sai chung quy vẫn là sai.
Cùng lúc đó tôi cũng nghĩ ra rằng Arina chắc đã chịu nhiều phiền phức. Tôi thì không lo có chuyện như vậy nhưng nếu một nữ sinh trung học yếu đuối bị ai đó theo dõi thì không thể nào không bất an được. Mà nói là Arina yếu đuối thì có hơi sai sai nhưng dù sao thì bị theo dõi vẫn là một điều rất khó chịu.
"Cậu hiểu chưa?"
"…Vâng."
"Tôi biết."
Vâng, lại là câu nói quen thuộc đấy câu ‘Tôi biết’ mà cô nàng thích nói.
Arina quay lưng lại với Hitaki rồi bước đi. Còn Hitaki thì mặt mày ủ rũ trông vừa hối hận vừa lo lắng. Tôi chỉ có thể nói: "Cố lên." Với tư cách người ngoài cuộc và lại chẳng quen biết gì từ trước thì tôi cũng không biết phải nói gì thêm.
Tôi cúi đầu chào huấn luyện viên rồi rời khỏi đó. Hình ảnh cuối cùng mà tôi thấy là Hitaki đã được huấn luyện viên đi đâu đó.
Tôi đuổi kịp Arina và ngay sau đó cô ấy mở lời.
"Tiếp theo là đâu?"
"Câu lạc bộ điền kinh."
"Tôi biết."
"Được rồi, đừng có nổi giận nữa nhé?"
"Tôi không có nổi giận."
"Cô từng bị theo dõi à?"
"Ừ. Chuyện này xảy ra thường xuyên hồi tầm một tháng. Tôi còn suýt định trói cậu ta lại rồi ném xuống sông nhưng mà tôi không đủ sức làm vậy nên mặc kệ luôn. Có thể vì cậu ta lên làm đội trưởng nên bận rộn nhiều hơn vì thế dạo gần đây thì ít lại. Dù ít thì nó vẫn xảy ra vài lần."
"Cậu ta bám dai như keo dán sắt luôn nhỉ…"
"Chắc là do mấy lời đồn nhảm cứt rằng tôi với cậu đang hẹn hò nên cậu ta mới bắt đầu theo dõi tôi lại thôi."
"Arina-san, dùng từ 'nhảm cứt' hơi tục đó."
"Im đi. Mau tới câu lạc bộ điền kinh thôi."
Cô ấy đã làm một điều bất thường đó là bắt đầu chạy đi , thực sự rất bất thường.
Tôi chưa từng thấy cô ấy chạy bao giờ. Tôi đã ở cạnh Arina trong rất nhiều tình huống dù là khi giúp câu lạc bộ tennis hay ở phòng thể dục nhưng cô ấy lúc nào cũng bình thản, thong thả. Vậy mà giờ đây cô ấy tháo tóc ra rồi chạy đi một cách vô cùng xinh đẹp. Mái tóc tung bay của cô nàng đang lấp lánh phản chiếu lại ánh chiều tà.Trong mắt tôi hình bóng ấy thật sự quá dỗi đẹp đẽ. Một vẻ đẹp độc nhất, không bị rằng buộc, kiêu hãnh chiếm hữu một phần thế giới này theo cách rất riêng.
Tôi có đôi chút ngưỡng mộ cô ấy.


0 Bình luận