• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Lolicon

Chap 19: Chỗ hẹn bí mật

3 Bình luận - Độ dài: 957 từ - Cập nhật:

Sau giờ học.

Tôi tiến đến quán ‘Amaryllis’.

Sau khi đi vào, tôi nhận ra Miyanoshita đang uống nước ép.

An tâm rồi.

Có vẻ như mọi thứ vẫn ổn.

Kể từ hôm nay, chúng tôi sẽ gặp và dành thời gian với nhau sau khi tan trường.

Không có gì ngoài dự đoán xảy ra.

Nhưng tôi không thể hoàn toàn bình tĩnh được, cảm giác hơi khó chịu.

Tuy nhiên, thấy Miyanoshita đã khiến tôi dịu đi.

Tôi thở dài an tâm.

         

“Miyanoshita.”

“Em đang đợi anh đây, Yuuki-san.”

             

Em ấy cười tươi.

Có phải em ấy vui vì chúng tôi đang ở cùng nhau không?

Hay em ấy đang cảm thấy an toàn?

Có lẽ là cả hai.

           

“Yuuki-san, chúng ta nên đi đâu đây? Em muốn đến một khách sạn bắt đầu với chữ ‘Tình’.”

“*Khụ khụ*!?”

              

Tôi bị bất ngờ và đột nhiên ho mạnh.

Những khách hàng khác không nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi đâu nhỉ…?

            

“Hehe, em đùa thôi.”

“Em…”

“Mặc dù có một nửa nghiêm túc.”

“Này…”

“Thế, chúng ta đi đâu đây?”

“Không, chúng ta không đi đâu cả.”

           

Người trông như một con mèo đang sợ hãi vì kẻ bám đuôi vài hôm trước đã biến mất.

Em ấy đã tinh nghịch như thường ngày.

… hoặc có thể.

Có vẻ như em ấy chỉ đang giả vờ.

Miyanoshita không muốn thể hiện quá nhiều sự sợ hãi và để tôi lo lắng.

Nên, em ấy đang cư xử như bình thường.

             

“Có chuyện gì vậy? Anh lại nhìn chằm chằm vào mặt em rồi.”

“Ah, không…”

“Haha, hiểu rồi. Anh đã hứng thú với em rồi, phải không? Vậy, khi nào chúng ta sẽ chính thức hẹn hò? Hãy tỏ tình với em bất cứ lúc nào mà anh muốn! Này này, thôi nào, nói đi!”

               

…Rốt cuộc, có vẻ như Miyanoshita không nghĩ cái gì quá đặc biệt.

             

“Chúng ta không thể đâu cả, vậy thì về nhà thôi.”

“Eh…”

“Trong trường hợp này, không phải về nhà trước khi quá muộn sẽ tốt hơn hay sao?”

“Đúng vậy, nhưng… buuuuu. Cuối cùng thì em cũng có cơ hội để ở cùng Yuuki-san mà.”

              

Miyanoshita bĩu môi.

Thực vậy, em ấy là một đứa trẻ cô đơn.

Khi không có gì để làm ở nhà, em ấy chắc chắn muốn dành nhiều thời gian hơn với tôi.

Vào lúc này, em ấy có thể mời một vài người bạn đến…

Nhưng nghĩ lại thì có một kẻ bám đuôi ở gần, thì phương án đó không được rồi.

             

“Anh biết em muốn được vui vẻ, nhưng… Nếu chúng ta không đi bây giờ, cả hai chắc chắn sẽ về muộn, phải không? Chúng ta nên tránh việc đó.”

“Vâng, anh nói đúng… thôi được, em hiểu rồi.”

               

Miyanoshita hiểu rất nhanh.

Việc đó khiến bạn nghi ngờ em ấy có đúng là một học sinh tiểu học hay không.

Đó là lí do tại sao tôi cảm thấy có lỗi khi khiến em ấy phải kìm nén.

Mâu thuẫn thật, nhưng…

Tôi muốn Miyanoshita ích kỉ hơn một chút.

Nhưng sự giáo dục và hoàn cảnh của em ấy không cho phép điều đó.

Đặc biệt là khi Miyanoshita rất thông minh.

            

“Thứ bảy sau… anh không có ca làm thêm, nên chúng ta có thể đi chơi.”

“Eh?”

“Em muốn đi chơi mà, phải không? Anh sẽ để lịch trống vào thứ bảy nếu em muốn. Hay chúng ta không nên đi?”

“Chắc chắn là phải đi rồi!”

             

Miyanoshita lắc đầu qua lại.

Và đôi mắt tỏa sáng rực rỡ.

            

“Thứ bảy, phải không?! Hiểu rồi! Em sẽ dọn dẹp tất cả lịch trình hôm đó!”

“OK”

“Em sẽ để trống cả ngày hôm đó dù có chuyện gì đi nữa! Kể cả khi bạn bè rủ em đi chơi, em sẽ nói rằng em có một cuộc hẹn với bạn trai và sau đó từ chối bọn họ!”

“...”

            

Miyanoshita trông tốt hơn khi nở nụ cười.

Không có gì lãng mạn cả.

Tôi chỉ thích nụ cười của em ấy thôi.

Rực rỡ.

Lấp lánh.

Giống như một bông hoa hướng dương nở giữa mùa hè vậy.

Chỉ với thế khiến mọi thứ xung quanh em ấy tỏa sáng và ấm áp hơn.

Miyanoshita đúng là một con người tuyệt vời, tôi không xứng với em ấy, thật đấy.

…Đó là lí do tại sao tôi phải bảo vệ em ấy bằng bất cứ giá nào.

             

“Vậy, chúng ta có nên nghĩ xem cả hai sẽ làm gì vào thứ bảy không? Ổn mà, phải không?”

“Chà, chắc là chúng ta nên làm vậy.”

“Quyết thế nhé! Xin lỗi, cho thêm một cốc nước cam. Và anh thì sao?”

“Anh sẽ uống trà đá.”

“Một cốc trà đá nữa, làm ơn! Và bọn em có được ống hút cho cặp đôi không?”

“Chúng ta không cần thứ đó.”

“Tại sao…? Ở đây có thứ đó mà, phải không…?”

“Em đang làm một bộ mặt vô vọng đấy…”

           

Tôi không thể hiểu được mức độ nghiêm túc của Miyanoshita.

          

“Senpai, em muốn loại ống hút thường.”

“Được rồi, được rồi, chị hiểu rồi. Hehe, hai em thân thiết thật đấy.”

          

Senpai nhận đơn với một nụ cười.

Chị ấy nhìn chúng tôi với sự tử tế quá mức, giống như chị đã hiểu lầm gì đó vậy…

Chà, không quan trọng.

Quá rắc rối khi nhắc chị ấy, nên tôi sẽ để thế.

Với tôi, Miyanoshita là một người bạn quan trọng.

Và còn là một cộng sự đã cùng tôi trải qua biết bao nhiêu trận đấu trong game.

Hiện tại thì tôi thấy như vậy là ổn rồi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận