Light Novel Tập 1 [HOÀN THÀNH]
Chương 8.2: Lựa chọn của Nữ hoàng (2)
34 Bình luận - Độ dài: 1,064 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
-----------------------
“…Cái g?”
“Muốn tôi xuống địa ngục với anh sao, không đời nào.”
“M-Meg…?”
Lời nói của Seiji-san, người hơn tôi năm tuổi, đã từng có lúc rất đáng yêu.
Nhưng bây giờ tôi đã biết bản chất thực sự của anh ta, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
“…Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu. Vậy nên hãy biến khỏi tầm mắt của tôi đi.”
“Đợi đã, Meg! Anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả!”
“Anh không hiểu à?”
Tôi không hề hay biết tay mình đang run rẩy.
Sau khi phải hứng chịu những trận đòn.
Sau khi phải nhận những cú đá.
Bị anh ta kiểm soát…!
Vậy mà anh vẫn chưa hiểu ư?
Đối với hắn ta, tôi chỉ có một công dụng duy nhất. [note57758]
Rốt cuộc, đối với anh, tôi chỉ đơn giản là một sự tồn tại không có giá trị, thậm chí còn chẳng đáng để để tâm.
“Anh có nhận ra rằng bản thân tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu vì cách anh đối xử với tôi không!? Anh vẫn chưa hiểu sao!?”
Âm thanh tôi vang vọng khắp con phố dưới đêm hè.
Nhưng trong cơn giận, tôi không còn quan tâm tới điều này nữa. Người đàn ông ở trước mặt tôi đây chỉ đơn giản là khiến bản thân cảm thấy ghê tởm. Tôi chẳng thể nào làm được gì khác.
“…Nếu anh có lỡ tổn thương em thì cho anh xin lỗi.”
“Xin lỗi? Xin lỗi vì lý do gì cơ? Anh có biết bản thân đã phạm phải lỗi gì không hả?”
“Thì là chuyện anh đã đánh em. Anh xin lỗi mà. Đôi khi anh nổi nóng quá nên đã lỡ trút giận lên em. Anh thật lòng biết lỗi rồi.”
“Đôi khi? Ngày nào anh cũng đánh tôi mà còn dám nói là đôi khi sao?”
“…Nhưng một phần cũng là lỗi tại em chứ nhỉ?”
“Hả?”
“Em có bao giờ chịu nghe lời anh đâu. Thế nên anh mới bực tức lắm đấy. Thấy chưa, rõ ràng là tại em hết còn gì!”
“Tôi đã cố hết sức để đáp ứng yêu cầu của anh! Anh muốn tôi nấu cơm thì tôi đã nấu cho anh ăn! Anh nói là tương lai muốn tôi ở nhà làm nội trợ thì tôi cũng đã nghỉ học đại học! Anh còn muốn tôi phải làm gì mới vừa lòng hả?!”
“Nhưng em có làm ra cắc bạc nào đâu.”
Đúng là trước kia hắn ta từng yêu cầu tôi phải góp tiền nhà.
“Chưa kể món nào em nấu cũng dở ẹc. Dở đến nỗi tối nào anh cũng thấy mắc ói, thà ăn đồ đông lạnh còn hơn.”
“Cái…?!”
Tôi đã phải hy sinh giấc ngủ, cố gắng rèn luyện chăm chỉ để nấu bữa ăn cơ mà…
Tôi thật sự không thể tin nổi hắn ta.
Toàn thân tôi giật mình vì sửng sốt, miệng không tìm được lời nào để đáp lại.
Thay vào đó nước mắt đã chực trào, cổ họng cố kìm lại tiếng khóc nức nở.
“…Rồi sao? Không trở về à? Sao cũng được. Anh vẫn còn nhiều lựa chọn khác. Nhưng chẳng phải em chỉ có mình anh thôi hả?”
“……Ể?”
“Em chẳng có gì cả. Không tiền. Không nơi ở. Không bằng cấp. Cái cách ăn nói thì thô bạo. Lại dễ bị kích động nữa. Chỉ có mỗi mình anh là đủ sức kiên nhẫn chịu đựng em thôi, nói đến mức này rồi có hiểu chưa hả?”
Tôi không hiểu.
Tôi không biết… anh ta đang nói cái gì.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị xúc phạm theo cách này.
Tôi như câm nín.
Nước mắt tuôn trào ra.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã trao thân mình cho một người như thế này… và muốn chết quách đi cho rồi.
“Nào, đã đến lúc phải đi thôi.”
Seiji dùng hết sức nắm lấy cổ tay đang run rẩy sau cú sốc của tôi.
Bàn tay anh ta mạnh bạo đến mức nó khiến tôi đau.
“Nhanh lên, anh đã bảo em hãy quay lại rồi mà! Nào, đi thôi!”
Cảm xúc của tôi hỗn loạn.
Tôi cảm thấy bị coi thường và lúc này tôi gần như muốn khuỵu xuống tại chỗ.
Nhưng tôi cũng hiểu rằng có những thứ tôi không thể chấp nhận.
“Không! Thả tôi ra!”
Tôi không… Tôi không thể đi theo gã này. Nếu làm vậy, chắc chắn… tôi sẽ không còn là chính mình nữa.
“Này, đừng vùng vẫy nữa!”
“Không! Hãy để tôi đi đi!”
Để tôi…
“Ai đó cứu tôi với!”
Cứu…
Cứu tớ với!
Yamamoto…!
Tôi đã hiểu, khi gặp khó khăn.
Không đời nào Yamamoto sẽ đến giúp tôi nữa. Khoảnh khắc tôi nghĩ về nó. Tôi, người đã đáp trả lòng tốt đó bằng sự ác ý, có lẽ đã khiến cậu ấy cảm thấy mình bị phản bội.
Chắc hẳn Yamamoto rất tức giận.
Vì vậy, chắc chắn…
Nhưng, nhưng…
Làm ơn…
“Đi!”
Anh ta cưỡng ép kéo tay tôi.
Tôi mất thăng bằng và không nhận ra rằng mình đang bắt đầu di chuyển.
Một bước. Hai bước.
Cho dù có chống cự đến mấy cũng không thể sánh bằng sức mạnh của một người đàn ông.
Tôi không thể, dù tôi đã cố gắng thế nào.
Tôi ghét bản thân vì sự yếu đuối của chính mình.
Hơn nữa, tôi ghét chính mình vì sự ngu ngốc của bản thân…
Tôi ghét bản thân vì đã phản bội Yamamoto.
Tôi không thể chịu đựng được nữa.
Kết thúc rồi…
Tôi biết.
Mình mới là người sai.
Chính tôi là người đã từ chối sự giúp đỡ của Yamamoto.
Cuối cùng tôi đã bỏ cuộc.
Khóc nức nở…
Tôi bị anh ta kéo đi, bước đi.
Và đó là lúc.
“Này! Thả cô ấy ra!”
Một người đàn ông nắm lấy cổ tay bạn trai cũ của tôi và hét lên.
Âm thanh ấy…
Người đó…
Một giọng nói quen thuộc.
Tớ muốn được trò chuyện lại với cậu.
Tớ muốn được nhìn thấy cậu…
Tớ hy vọng rằng người sẽ cứu tớ là cậu…!
Và đúng như những gì tôi mong ước.
Đó là Yamamoto…
34 Bình luận
Đúng bản chất mấy thằng gia trưởng