“Tôi tên Doug. Đội trưởng đội canh phòng Hầm ngục Golbul. Mời anh ngồi. Anh chỉ mang theo cái túi đó thôi à? Anh không mang theo nhiều đồ lắm nhỉ. Nó là một chiếc <Hộp> à?”
“Có nhất thiết phải hỏi chuyện đó không.”
"Xem ra là không. Nào, ta vào việc thôi nhỉ, vậy là anh vào trong hầm ngục từ năm ngày trước, phải không?”
“Năm hoặc sáu ngày gì đó.”
Thực tế thì Lecan nghĩ mình đã ở trong đó phải tới bảy ngày. Anh xuống các tầng dưới nhanh hơn mình tưởng.
“À thì, anh biết đấy. Có vài mạo hiểm giả bị anh đe dọa tại tầng 1 và 2 hoặc ở cầu thang. Số lượng cũng kha khá.”
“Tôi không nhớ mình có làm như vậy.”
“Phải phải, đương nhiên anh không nhớ rồi. Tôi chắc là anh không hề cố ý. Làm vậy có cho anh lợi ích gì đâu nhỉ. Nhưng chúng tôi nhận được báo cáo rằng có người bị tấn công. Chúng tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được, nên giờ tôi cần phải nghe câu chuyện từ phía anh.”
“Kể cả nếu tôi tấn công mạo hiểm giả khác thì cũng có vấn đề gì. Giết chóc hay trộm cắp trong hầm ngục không bị coi là phạm pháp, phải không.”
“Chính xác. Anh hoàn toàn đúng. Nhưng như thế không có nghĩa là anh muốn làm gì cũng được. Anh từ xa tới đây phải không?”
“Phải. Từ phía bắc.”
“Quả nhiên là vậy. Thế, anh đã đăng ký trở thành mạo hiểm giả chưa?”
“Rồi.”
“Cho tôi xem Thẻ Mạo hiểm giả của anh.”
Lecan nhấc cánh áo khoác bên phải ra bằng tay trái, lấy chiếc thẻ từ <Kho Chứa> và đưa nó cho Doug.
“Cấp Đồng? Ồ, anh chỉ vừa mới đăng ký à.”
Sau khi đã xác nhận thứ mình cần, Doug đưa tấm thẻ lại cho Lecan.
“Tôi không rõ ở quê nhà của anh thế nào, nhưng ở hầm ngục này có rất nhiều người trẻ tuổi. Đám nhóc này học hỏi kinh nghiệm từ các tầng cao và dần dần cải thiện. Nhưng cũng có một số đứa từ bỏ trở thành mạo hiểm giả.”
Lecan lắng nghe anh ta trong yên lặng.
“Vị lãnh chúa của nơi đây muốn tạo ra một nơi để đám trẻ ấy có thể an toàn trở nên đủ mạnh tới một mức nhất định. Vì như vậy sẽ giúp thị trấn này có lợi ích rất lớn. Anh hiểu phải không.”
“Ừm.”
“Và thì, lũ nhóc này có thể được chiều chuộng quá mức, nhưng chúng vẫn đang cố gắng hết sức. Dùng mọi thứ chúng có để không bị đối thủ và những người xung quanh vượt mặt. Và với tình hình như vậy, nếu có một mạo hiểm giả dày dạn đột ngột xuất hiện giữa một đám nhóc như thế, đương nhiên chúng sẽ thấy lo lắng. Kiểu như, ‘ôi ông ta sẽ làm gì chúng ta’.”
“Ra vậy.”
“Tôi nghe nói anh phóng qua một vài mạo hiểm giả trẻ tuổi rất nhiều lần. Tại các cầu thang.”
“Phải, nói mới nhớ.”
“Thứ gì đó phủ một màu đen kịt, to lớn và xấu xa, tôi xin phép, đây là mô tả dưới góc nhìn của chúng, một con quái vật to lớn và xấu xa với đôi cánh phóng qua đầu bọn chúng, đám trẻ sợ sắp chết luôn ấy, anh biết không.”
“Ờ, hẳn là vậy.”
“Đúng thế! À, thịt xiên đây rồi. Mời anh cứ tự nhiên. Tôi bao.”
Những xiên thịt nóng hôi hổi với hương thơm nức mũi được đặt trước mặt Lecan.
“Trông ngon đấy. Xin cảm ơn.”
“Ấy đừng lo lắng gì hết. À còn nữa, chúng tôi còn nhận được báo cáo rằng anh đe dọa để chúng tránh đường nữa.”
“Tôi tưởng xin đối phương tránh đường khi anh muốn vượt qua là phép lịch sự chứ.”
“Đúng là nên làm vậy. Nhưng mà, ở đây chúng tôi có một điều luật không giao tiếp giữa các mạo hiểm giả còn non trẻ ấy mà. Chúng sẽ cảm thấy nghi ngờ nếu người khác bất chợt tiếp cận, và nghĩ rằng anh đang âm mưu gì đó. Mà dù gì thì đó là những thứ bọn tôi dạy cho chúng.”
“Các anh quan tâm tới những mạo hiểm giả trẻ tuổi ở hầm ngục này quá nhỉ.”
“Chúng tôi quá quan tâm ấy chứ! May mà anh hiểu cho.”
Lecan bắt đầu có thiện cảm với vị đội trưởng này.
“À và, cái này hơi khó nói, chúng tôi còn nhận được báo cáo về một con quái thú màu đen bắn ra sấm sét khắp nơi tại tầng ba khi nó điên cuồng săn đám Mài Đất (Ajazal).”
“Tôi giết rất nhiều ma thú tại tầng 3.”
“Tôi biết mà. Nhưng mà không, ý tôi không phải như vậy là xấu. Chỉ là các pháp sư lớn tuổi cũng phải kiếm ăn ấy mà. Tầng ba của hầm ngục này là một khu vực lạ mà đến cả pháp sư cũng có thể đi săn một mình, anh biết đấy, nên là...”
“Rõ rồi. Từ giờ tôi sẽ tránh săn ma thú tại tầng ba.”
“Xin lỗi anh nhé! May mà anh thông cảm cho. À và còn vụ này cũng khá khó nói. Một nhóm nọ có một thành viên bị thương khá nặng vì bị anh làm mất tập trung khi anh đi sau lưng họ lúc đang chiến đấu.”
Đó là lỗi của họ. Tuy nhiên, Lecan cân nhắc một giải pháp nào đó để giúp vị đội trưởng giữ thể diện.
“Tôi không để ý tới chuyện đó. Những mạo hiểm giả đó vẫn còn ở trong thị trấn này chứ?”
“Phải, tôi cũng biết quán trọ mà họ trú.”
“Vậy nếu không phiền, xin hay chuyển thứ này tới họ.”
“Hử... Đây là potion đỏ nhỏ mà. Và còn tận hai viên.”
“Một cho người bị thương, và viên còn lại xem như lời xin lỗi của tôi. Tôi không quan tâm họ dùng chúng vào việc gì.”
Doug nhìn chằm chằm vào Lecan một lúc vì bất ngờ.
“Ái chà chà, anh tốt tính quá đi mất. Được! Tôi sẽ lo hai viên potion này. Chúng sẽ được chuyển tới họ ngay tối nay. Một lần nữa, xin lỗi anh về những chuyện này. Giờ tôi có thể kể cho đám trẻ về anh với cái nhìn tốt rồi. Chắc chắn là nghe xong chúng sẽ nhẹ nhõm lắm.”
Lecan tiếp tục nhai xiên thịt.
“Lecan. Anh có định ở lại đây lâu không?”
“Không, tôi còn việc ở Vouka.”
“Vậy à. Tiếc thật đấy. Đây là chuyến thám hiểm hầm ngục đầu tiên của anh nhỉ?”
“Phải.”
“Thế anh xuống tới đâu rồi? À mà, anh không muốn nói với tôi cũng được.”
“Tầng 26.”
“26! Haha. Tốt đấy. Anh tới tầng 26 trong năm ngày à. Đã vậy, anh còn đi một mình ngay lần đầu nữa. Rất là tốt! Quả là tuyệt vời.”
“Doug.”
“Ồ, sao vậy Lecan?”
“Tôi nghe nói lãnh chúa ở đây muốn vật phẩm thu được từ hầm ngục này nên được bán tại thị trấn này nếu có thể.”
“Đúng vậy. Đương nhiên, điều này là còn tùy thuộc vào đối phương nữa. Nhưng thị trấn này có một lượng lớn thợ thủ công và thương nhân tới từ các thị trấn khác để mua hàng. Mọi thứ được bán nhanh hơn, và với giá cả tốt hơn những nơi khác có nhu cầu thấp hơn.”
“Trạm canh này cũng thu mua chứ.”
“Ồ! Như anh thấy đấy. Mặc dù chúng tôi không thể đưa ra cái giá tốt nhất, nhưng tôi xin đảm bảo ở đây sẽ không có ai bày trò lừa gạt anh. Trên hết, nếu bán vật phẩm ở đây, anh còn có thể dùng dịch vụ giám định miễn phí nữa. Đám trẻ học về vật phẩm trong hầm ngục khi bán chúng tại đây.”
“Tôi bán chỗ này.”
Lecan đẩy chiếc đĩa trống qua một bên và đặt chiếc <Hộp> Chaney cho anh mượn lên bàn.
“Ồ. Anh chắc không? Cảm ơn nhiều. Anh có thể đặt chúng lên bàn chứ.”
“Hiểu rồi.”
Lecan đứng dậy, dùng tay trái đẩy đĩa thịt xiên đi để tránh làm bẩn các vật phẩm từ hầm ngục, và nhấc ngược chiếc túi lên trước khi mở nó ra.
Đá ma thuật, vũ khí, giáp trụ, trượng phép, phụ kiện trào ra khắp nơi với một tiếng động lớn.
“Đội trưởng! Có chuyện gì vậy?”
Có vẻ như âm thanh lớn đã đánh động họ. Lính canh lao tới để kiểm tra tình hình.
Và bị sốc bởi cảnh tượng được phơi bày trước mặt họ.
Đội trưởng Doug cũng trố mắt nhìn đống vật phẩm hầm ngục ngập lên tận chân mình như đã trở nên lẩn thẩn, nhưng rồi anh ta đột nhiên cầm thanh kiếm lớn trên bàn lên.
“Đây là! Thứ này không thể nào xuất hiện trừ khi anh xuống tầng 25! Anh thực sự xuống tới tầng 26 sao. Trong năm ngày? Một mình? Không thể nào. Sao có thể, chẳng có ai có thể thám hiểm thầng 26 một mình”
“Doug.”
Lecan đưa anh ta chiếc đĩa trống. Doug nhận lấy nó mà chẳng thể nói nên lời.
“S-Sao?”
“Tôi sẽ qua đêm ở thị trấn này. Tôi sẽ quay lại vào sáng mai, chuẩn bị sẵn tiền vào lúc ấy. Và tôi có một yêu cầu.”
“Yêu cầu?”
“Tôi muốn mua một danh mục có tên của quái thú xuất hiện trong hầm ngục này. Cho tôi biết một cửa hàng.”
“Nếu anh muốn danh sách quái vật xuất hiện ở mỗi tầng, chúng tôi có nó ở ngay đây. Nó dành cho binh lính chứ không bán. Đừng lo chuyện về tiền bạc.”
“Cảm ơn. Tôi còn một yêu cầu nữa.”
“Anh muốn gì cũng được.”
“Cho tôi biết một quán trọ có đồ ăn ngon.”
[Tập 5 - Hầm ngục Golbul] Hết / Kế tiếp [Tập 6 - Truyền thuyết về mụ Phù thủy]
6 Bình luận
Bốc phét trong từng lời nói